Sáng đi lang thang 1 mình trong college tự nhiên có cái feeling rất khó hiểu

, vừa thân quen lại vừa xa lạ

, thấy nhớ 1 người

, nhưng sau đấy loại bỏ ngay ra khỏi đầu vì chợt nhận ra người đấy ko còn như xưa nữa

...Ấy ko biết tớ nhớ ấy thế nào đâu

Hehe, nhận được quyển đấy đến cả nửa tháng rồi mà vẫn chưa đọc hết, hôm trước tình cờ đọc được cái câu ở trang cuối cùng

...Thấy moved

, ko hiểu sao lúc đấy rất muốn viết mail để nói 1 cái gì đấy nhưng rồi lại thôi vì nhận ra là mọi chuyện có như trước nữa đâu ?

)...I do treasure every single moment spent with you, too

Hàng ngày onl vẫn nhìn thấy nick đấy sáng

, nhưng hoàn toàn ko feel like talking

, tại sao lại như thế ? Tại sao đã biết 2 đứa càng ngày càng có khoảng cách mà còn làm như thế ? Chả biết nữa, thà im lặng còn hơn đến lúc jump in rồi lại chả có chuyện gì để nói với nhau

)...That's not the way it should be

...Tớ rất sợ ấy ạ

, tự nhiên tớ sợ tình bạn của bọn mình ko được như trước, sợ bị nhạt nhòa, sợ về sau khi gặp lại nhau sẽ chỉ cười xã giao rồi quay mặt đi

...Tớ thấy rất nhớ hồi xưa, nhớ những lần 2 đứa đi chơi với nhau, nhớ những món 2 đứa ăn

...Nghĩ lại chuyện năm ngoái với năm nay sao khác nhau nhiều thế

...Đôi khi tưởng tượng ra face của ấy, thấy lạ lạ, đấy là cái đứa ở bên mình nhiều nhất trong suốt nửa năm vừa rồi à ?

)...Funny thế cơ chứ

, nói chung là tớ sợ

, sợ lắm

...Tớ muốn thời gian ngừng trôi để bọn mình nhìn lại những gì đã có với nhau, để treasure nó chứ đừng để kỉ niệm qua đi

...Tớ nhớ ấy lắm
