Đối diện với chính mình

Nguyễn Hoàng Vũ
(Hoàng Vũ)

Điều hành viên
Đã bao giờ bạn đối diện với chính mình? Câu hỏi đó tôi đã đặt ra cho nhiều người từng gặp, nhưng họ thường chỉ khoát tay và nhìn tôi cứ như thể tôi không được tỉnh táo cho lắm.


Còn khi bạn bước vào những năm tháng đã qua nửa cuộc đời, bạn sẽ phải tự lặp lại những câu hỏi đó lần nữa. Khi bạn nhìn vào mặt mình, bạn sẽ thấy đằng sau đó là bao điều mất mát. Những mất mát dễ hiểu vì bạn phải chia sẻ chúng như một tài sản có được trong cuộc sống. Nhưng có những mất mát mà lẽ ra bạn không phải có, không phải chịu đựng, những mất mát lẽ ra bạn có thể chia sẻ với người thân, thì lại hiện diện thành một khuôn mặt khác đối kháng và đe doạ cuộc đời bạn.

"Chúng ta chỉ có thể đối diện với những mất mát, những nỗi đau của riêng mình mà thôi" - một nhà hiền triết khôn ngoan đã khuyên như vậy. Nhưng đối mặt chính là một thử thách khó nhất, vì chúng ta thường xuyên trốn tránh mình, trốn tránh sự thật.

Một vị sư già nói với tôi: "Những gì ta tưởng là mất lại vẫn tiếp tục chuyển hoá, cả những người thân yêu nhất dù họ đã đi xa, thì một số gene của họ vẫn tiếp tục sống trong cơ thể con cái họ. Những nỗi đau chẳng mất đi, chúng còn ở lại trên da thịt con người. Chấp nhận như một quy luật tất yếu để không bị khủng hoảng hơn nữa là điều quan trọng nhất".

Thế đấy. Và tôi tự hỏi, khi đối mặt với chính mình, với những mất mát mà cuộc đời dồn đống lại trong một con người, tôi có thể sửa lại tí chút nào số phận của mình không, để tránh những mất mát phi lý tự mình phải gánh chịu.
 
Cuộc đời của mỗi con người gắn liền với những thăng trầm của thời gian. Đối diện với chính mình là đối diện với quá khứ, đối diện với ký ức được đan xen bởi những niềm khát khao, hạnh phúc và cả những nỗi đau, mất mát. Khi bạn nhận ra mình mất đi một cái gì, đó chính là khi bạn đã chấp nhận và tự mình đối mặt với nó. Có những mất mát mà người ta cho đó là bất công và đổ tại số phận để tự an ủi chính mình. Cũng có những nỗi đau tưởng chừng như không thể chịu đựng được, những nỗi đau làm con người ta gục ngã. Nhưng ngay những lúc như thế, người ta lại tìm thấy một sức mạnh vô hình nâng mình đứng dậy và truyền nghị lực để tiếp tục sống, đó là những thứ tưởng chừng như mất đi nhưng vẫn hiện hữu trong cuộc sống của chúng ta, vẫn ở bên chúng ta từng ngày từng giờ và làm cho chúng ta cảm thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ đến. Nỗi đau, sự mất mát làm chúng ta trưởng thành hơn, chín chắn hơn và cảm thấy biết quý trọng hơn những gì mình đang có, biết sống tốt hơn cho ngày mai. Chúng ta không sửa được những điều trong quá khứ, nhưng chúng ta lại có thể làm được nhiều điều ở hiện tại và tương lai. Khi chúng ta đối diện với chính mình và nhìn lại những gì đã qua cũng có nghĩa là chúng ta sẽ có thể thay đổi được một phần số phận và giảm được những mất mát phi lý cho bản thân chúng ta và cho những người xung quanh. Bởi chúng ta đã có những trải nghiệm từ cuộc sống và có niềm tin, hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. :)
 
đối diện với chính mình ư?? Tôi cứ nghĩ rằng điều đó chỉ xảy ra khi con ng ta đứng trước 1 sự lựa chọn mang tầm quan trọng đối với mình hay mỗi khi vấp ngã, hoặc khi mất đi 1 ng thân?? điều đó có đúng ko??
 
Điều đó đúng nhưng hình như chưa đủ. :) Nhiều khi người ta đứng trước một sự lựa chọn mang tầm quan trọng đối với mình, người ta lại nghĩ đến tương lai và xem xét hiện tại nhiều hơn là nhìn về quá khứ. Khi đó người ta không chỉ đối diện với chính mình mà còn phải nghĩ đến những người thân và đối mặt với cả những khó khăn của sự lựa chọn.

Còn khi mất đi một người thân, người ta dường như lại phải đối diện với quá khứ và ký ức về người đó nhiều hơn là với chính mình. Và người ta phải vượt qua nỗi đau bằng cách bỏ qua bản thân, nghĩ về những người khác hơn là nghĩ cho riêng mình.

Cũng có đôi khi người ta tự đối diện với chính mình không phải vì một lý do gì lớn lao nào đó hay vì sự mất mát, đau khổ. Mà chỉ đơn giản là vì người ta muốn nhìn lại những gì đã qua, tìm lại cho mình một chút dấu ấn ngày xưa để nhớ và hoài niệm...
 
thế sao??? vậy thì mỗi khi đối diện với chính mình thì ta đc cái gì và mất cái gì??
 
Được cái gì và mất cái gì là tùy thuộc vào mỗi người chứ Thắng. :) Chị làm sao nói được về em như thế nào. Khi em đối diện với mình, em có suy nghĩ của riêng em. Mà em đối diện với bản thân em chứ có phải chị đâu, em phải là người hiểu rõ nhất bản thân và hoàn cảnh của mình chứ.;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
xin lỗi chị nha!! em ko phải tên là Trung đâu nha!! chị nhìn kĩ lại đê!! Tuy em ko biết chị có bị cận hay ko, nhưng chị nên đi kiểm tra lại mắt đê!! tên em thế này mà chị lại bảo là Trung thì em đến chịu chị!! mà chị đã bao giờ đối diện với chính mình chưa??mà tại sao chị lại hiểu rõ vây?? kinh nghiệm từng trải chăng!! nói thật là đã có lúc em rất buồn, nhưng chưa bao giờ em tự đối diện với chính mình cả!! tại sao vậy??? chị có thể giải thích cho em hiểu đc ko?? biết đâu chị cũng đã từng trải?? chị hơn tuổi em mà!!!
 
Tự đối diện với chính mình giống như việc xẻ tâm hồn mình ra làm đôi, làm ba hay nhiều hơn. Đôi khi đó là Quan tòa và Bị cáo. Nhưng đôi khi đó là hai người bạn tâm sự vui buồn. Cũng có thể như một người mẹ và đứa con, mà cũng có thể một người anh người chị đối với em để làm chỗ dựa cho em tựa vào. Nhiều lúc đó lại như lời dạy của thầy với trò... Đôi khi nó lại như con người với quan niệm sống của mình, với niềm tin của mình. Thậm chí có thể chỉ là mình nhưng là mình trong hiện tại với mình trong quá khứ và tương lai...
Tự đối diện với chính mình là một bước trong việc tìm ra con đường đi trong cuộc đời, để luôn luôn hướng tới những điều tốt đẹp hơn. Để làm được điều đó đơn thuần chỉ là sự tự trọng của mỗi con người. Bởi nếu thiếu tự trọng, người ta không thể đủ cam đảm và nghị lực để nói chuyện với chính bản thân, để thay đổi những cái cố hữu trong tiềm thức mỗi người.
To Vũ: tại sao ấy lại phải sợ mất mát thế? Phải chăng ấy đã gặp quá nhiều điều không may mắn, nhiều nỗi đau ư?
Nếu như thế thật, thì có lẽ tớ rất tiếc ...
Nhưng nếu chưa đến mức như thế, tớ muốn nói rằng, người ta được cái này thì mất cái khác và ngược lại. Tất nhiên cuộc đời con người ta ai cũng hướng tới những điều may mắn và hạnh phúc, nhưng không ai đạt được điều đó cả...
 
Nguyễn Minh Thắng đã viết:
xin lỗi chị nha!! em ko phải tên là Trung đâu nha!! chị nhìn kĩ lại đê!! Tuy em ko biết chị có bị cận hay ko, nhưng chị nên đi kiểm tra lại mắt đê!! tên em thế này mà chị lại bảo là Trung thì em đến chịu chị!! mà chị đã bao giờ đối diện với chính mình chưa??mà tại sao chị lại hiểu rõ vây?? kinh nghiệm từng trải chăng!! nói thật là đã có lúc em rất buồn, nhưng chưa bao giờ em tự đối diện với chính mình cả!! tại sao vậy??? chị có thể giải thích cho em hiểu đc ko?? biết đâu chị cũng đã từng trải?? chị hơn tuổi em mà!!!

Ừ, chị xin lỗi nhé. Chắc tại khi chị post bài chị viết một vài bài liền một lúc nên hơi nhầm. Sorry em. :tongue: Chị sửa lại rồi đấy. Chắc tại "già" rồi nên mắt kém. :p

Thật ra đấy không phải là kinh nghiệm. Đối diện với chính mình là do bản thân mình muốn hay không. Chị đã từng làm như vậy và đó không phải là vì chị từng trải. :) Có nhiều khi là do phải đối mặt với một vấn đề gì đó và chị đã tự đặt ra những câu hỏi cho mình theo nhiều tình huống khác nhau, buộc mình phải tự trả lời để tìm ra hướng đi đúng cho mình. Những lúc đó trong suy nghĩ và con người mình có rất mâu thuẫn. Nhưng nó cũng giúp mình nhìn nhận được rõ hơn vấn đề và có sự lựa chọn đúng đắn hơn. Hoặc đôi khi nhìn lại một năm đã qua, chuẩn bị đón một năm mới sắp đến, chị lại tự nhìn lại những gì đã qua, xem mình đã làm được những gì và chưa làm được gì. Đó cũng là một điều có ích. Nói chung là mình có thể làm việc đó trong nhiều trường hợp khác nhau, quan trọng là mình thấy được gì sau đó. Em cứ thử một lần đối diện với chính mình đi, biết đâu em sẽ tìm thấy một số điều thú vị từ bản thân đấy. :)
 
tự đối diện với bản thân?? rồi sẽ thấy thú vị ư??? em ko dám chắc đâu!! nhỡ đâu càng đối diên với mình, mình lại càng ko hiểu đc mình thì sao?? nhất là trong chuyện tình cảm ấy!! có thể 1 ng thích 2 ng nào đấy( ko phai em nha), khi tự suy nghĩ, tự hỏi chính mình , họ có thể nào tự đưa ra câu trả lời ko ?? khó lắm chị ạ!! cũng còn nhiều trường hợp khác nữa!! đối diện với chính mình ko phải bao giờ cũng là cách tốt nhất đâu! (theo em nghĩ là như vậy)!! mà này, chị hơn em 7 tuổi à?? thế chị đã lấy chồng chưa zay?? con gái mà chưa lấy chồng thì chưa hẳn là già đâu!!:D
 
tại sao lại phải đối diện với chính mình, mình thì cho rằng cứ sống cái cách mà mình cho là nên sống.còn đối diện với chính mình theo mình nghĩ là một cách tự dằn vặt.., am i right??
 
Nguyễn Minh Thắng đã viết:
tự đối diện với bản thân?? rồi sẽ thấy thú vị ư??? em ko dám chắc đâu!! nhỡ đâu càng đối diên với mình, mình lại càng ko hiểu đc mình thì sao?? nhất là trong chuyện tình cảm ấy!! có thể 1 ng thích 2 ng nào đấy( ko phai em nha), khi tự suy nghĩ, tự hỏi chính mình , họ có thể nào tự đưa ra câu trả lời ko ?? khó lắm chị ạ!! cũng còn nhiều trường hợp khác nữa!! đối diện với chính mình ko phải bao giờ cũng là cách tốt nhất đâu! (theo em nghĩ là như vậy)!! mà này, chị hơn em 7 tuổi à?? thế chị đã lấy chồng chưa zay?? con gái mà chưa lấy chồng thì chưa hẳn là già đâu!!:D

Đấy là khi người ta phải lựa chọn đấy chứ. :) Nếu để lựa chọn thực sự nghiêm túc thì người ta có thể dám đối diện với mình. Còn nếu mà với ý gì đó... thì chưa chắc đâu vì họ sợ phải tìm ra câu trả lời hoặc không dám tìm ra câu trả lời cũng nên. :biggrin: Mà đấy chỉ là tình huống giả sử thôi nhé. Vì nói chung là tuỳ từng người em ạ, chị đã nói là việc em đối diện với chính mình là do em có muốn làm hay không thôi. Cũng chẳng dám bảo nó là cách tốt nhất. Mỗi người có một suy nghĩ, một hướng đi, một cách sống riêng mà, đúng không? ;)

Chị tưởng chưa lấy chồng thì mới là già chứ, vì đấy là dấu hiệu của ê sắc mà em. :p
 
Trang Linh đã viết:
tại sao lại phải đối diện với chính mình, mình thì cho rằng cứ sống cái cách mà mình cho là nên sống.còn đối diện với chính mình theo mình nghĩ là một cách tự dằn vặt.., am i right??

Chị thì không nghĩ thế Trang Linh ạ. Mình vẫn sống theo cách mà mình lựa chọn, vì đó là quyết định của mình. Còn không phải cứ đối diện với chính mình là một cách tự dằn vặt đâu. Như chị đã nói, đối diện với chính mình để nhìn lại những việc mình đã làm được, những việc chưa làm và đưa ra một định hướng, một mục tiêu cho bản thân. Đó là điều tốt đấy chứ em. :) Mỗi người có một sự lựa chọn, một cách sống mà. :x (lại nhắc lại :biggrin: )
 
Em rất đồng tình với quan điểm của chị Hà.
Nhưng theo em khi đối diện với chính mình, ta còn có thể nhận được nhiều hơn những thứ mà ta nghĩ. Khi đối diện với bản thân thì ta phải đạt được tới một trình độ nào đó về tư cách và phẩm chất và phần "người" trong ta. Bởi chỉ khi hội tụ được những yếu tố đó thì mới đủ can đảm để đối diện với bản thân, đủ trí thức để nhận ra rằng mình đang đối diện với bản thân. Bàn về vấn đề được mất thì còn tùy theo trình độ xem xét sự việc của người đó, còn tùy theo bản lĩnh của người đó, để xem họ có chịu được sự thật mà hị chưa bao giờ biết không, nếu họ vượt được qua thì họ sẽ trưởng thành lên rất nhiều, sẽ có bản lĩnh và trình độ ở mức cao hơn, còn không thì họ sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng bàng hoàng,... Bởi khi đối diện với chính mình chắc chắn sẽ nhận ra mình sai , sai ở đâu đó , hay chưa hòan thiện ở đâu đó, con người không có ai hoàn hảo hết.
Còn thời điểm mà đối diện với bản thân là khi con người rơi vào một cuộc khủng hoảng ( ở đây theo nghĩa cực rộng ) và có sự tất yếu đòi hỏi phải tự tìm ra nguyên nhân và phương hướng giải quyết vấn đề.
Em xin nêu 1 VD: Đó là khi mình ở vào tuổi như em đây, đã bao giờ có ai tự hỏi mình đã được làm gì cho bố mẹ chưa? Đã có ai đã bao giờ nghĩ bố mẹ đã hy sinh những gì cho mình chưa? Đã ai tự hỏi mình đã bao lần làm tổn thương bố mẹ chưa?Hay chỉ nghĩ về người yêu mình, nghĩ về bản thân mình, chỉ nghĩ về bạn bè thôi mà đi với họ thâu đêm suốt sáng trong khi ở nhà bố mẹ ngóng con? Em đã vào tuổi có thể đi bầu cử, là công dân, mà em chưa bao giờ suy nghĩ được điều đó, và hiện tại em đang tìm câu trả lời cho bản thân. Sẽ có vô vàn câu hỏi đặt con người vào tình trạng khủng hoảng và chỉ có thế con người mới trưởng thành được. Ngay cả tuổi dậy thì cũng là một cuốc khủng hoảng về mặt sinh lý và tâm lý. Kiến thức và kinh nghiệm của em có hạn, mong các anh chị giúp đỡ em để em tìm được câu trả lời cho mình không chỉ một mà nhiều vấn đề.
 
trời!! quan điểm của chị Hà thật là...... Nhưng nghĩ lại cũng đúng!! tuy nhiên lấy chông hay lấy vợ ko phải là vì tiền hay vì đệp trai, xinh gái gì cả!! đó là do quan niệm của mỗi ng thôi chị ạ!! vì thế chị cứ hy vọng đê!!! Chúc chị sớm lấy chồng!!!
 
Trần Quốc Quân đã viết:
Em rất đồng tình với quan điểm của chị Hà.
Nhưng theo em khi đối diện với chính mình, ta còn có thể nhận được nhiều hơn những thứ mà ta nghĩ. Khi đối diện với bản thân thì ta phải đạt được tới một trình độ nào đó về tư cách và phẩm chất và phần "người" trong ta. Bởi chỉ khi hội tụ được những yếu tố đó thì mới đủ can đảm để đối diện với bản thân, đủ trí thức để nhận ra rằng mình đang đối diện với bản thân. Bàn về vấn đề được mất thì còn tùy theo trình độ xem xét sự việc của người đó, còn tùy theo bản lĩnh của người đó, để xem họ có chịu được sự thật mà hị chưa bao giờ biết không, nếu họ vượt được qua thì họ sẽ trưởng thành lên rất nhiều, sẽ có bản lĩnh và trình độ ở mức cao hơn, còn không thì họ sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng bàng hoàng,... Bởi khi đối diện với chính mình chắc chắn sẽ nhận ra mình sai , sai ở đâu đó , hay chưa hòan thiện ở đâu đó, con người không có ai hoàn hảo hết.
Còn thời điểm mà đối diện với bản thân là khi con người rơi vào một cuộc khủng hoảng ( ở đây theo nghĩa cực rộng ) và có sự tất yếu đòi hỏi phải tự tìm ra nguyên nhân và phương hướng giải quyết vấn đề.
Em xin nêu 1 VD: Đó là khi mình ở vào tuổi như em đây, đã bao giờ có ai tự hỏi mình đã được làm gì cho bố mẹ chưa? Đã có ai đã bao giờ nghĩ bố mẹ đã hy sinh những gì cho mình chưa? Đã ai tự hỏi mình đã bao lần làm tổn thương bố mẹ chưa?Hay chỉ nghĩ về người yêu mình, nghĩ về bản thân mình, chỉ nghĩ về bạn bè thôi mà đi với họ thâu đêm suốt sáng trong khi ở nhà bố mẹ ngóng con? Em đã vào tuổi có thể đi bầu cử, là công dân, mà em chưa bao giờ suy nghĩ được điều đó, và hiện tại em đang tìm câu trả lời cho bản thân. Sẽ có vô vàn câu hỏi đặt con người vào tình trạng khủng hoảng và chỉ có thế con người mới trưởng thành được. Ngay cả tuổi dậy thì cũng là một cuốc khủng hoảng về mặt sinh lý và tâm lý. Kiến thức và kinh nghiệm của em có hạn, mong các anh chị giúp đỡ em để em tìm được câu trả lời cho mình không chỉ một mà nhiều vấn đề.

Bạn Quân nói hay lắm đó. :)

Mục đích cuối cùng và cao nhất của việc đối diện với bản thân là để cho được trở nên là chính mình hơn. Trong cuộc sống, rất nhiều người không thể ý thức và sống thật với con người thực của họ. Thường họ chỉ đơn thuần sống dưới một lớp vỏ bọc của một ai đó không phải họ, mà là người họ muốn trở thành (như hình ảnh của các thần tượng của họ, ect.), hay người họ cần trở thành (như bị chịu sức ép của xã hội, gia đình, bạn bè, thậm chí chính họ, ect.), hay có những người còn không màng bận tâm xem họ thật sự là ai, không là ai. :)

Con người đối diện với bản thân họ rất nhiều trong cuộc sống thường nhật hàng ngày, từ những lựa chọn, quyết định, suy nghĩ, hành động nhỏ nhặt nhất bạn có thể nghĩ tới-nhưng điều này lại rất ít người có thể ý thức được. Và bạn chỉ có thể thấy mình đứng mặt đối mặt với chính bản thân mình rõ hơn là khi bạn gặp khủng hoảng về mặt tinh thần (mọi cấp độ, cung bậc lớn nhỏ, nặng nhẹ) ví dụ như đó có thể là khi bạn cảm thấy tức giận, tổn thương, ghen tị, sợ hãi, ect.

Nhiều người sợ hãi, trốn chạy khi phải đối diện với chính bản thân mình vì đúng như Quân nói là bởi khi đó họ biết sẽ phải giáp lá cà với những phần khiếm khuyết trong nhân cách, tâm hồn, và lý trí, hay nói đúng hơn là họ sợ phải thay đổi, bởi việc này đồng nghĩa với bắt buộc họ phải trải qua một quá trình đi ngược lại tất cả những gì mà họ từng rất tin vào trước đó. Cho nên điều này là rất khó khăn, thậm chí đau đớn, theo đúng nghĩa của nó. Và nó là một cuộc chiến mà bạn phải vật lộn rất gian nan mới có thể sống sót giành chiến thắng trong khi chỉ có duy nhất mình bạn trên đấu trường chiến đấu với kẻ thù lại chính là bản thân bạn. "He who overcomes others has force; he who overcomes himself is strong." ;)

Để có thể làm quen với việc ý thức và xác định được con người bạn là ai, bước đầu bạn có thể cố gắng để ý quan sát những người chung quanh bạn, bởi chính họ là tấm gương phản chiếu bản chất con người bạn. Ví dụ như xung quanh bạn là những người hay nóng giận, ưa nói xấu người khác, hay đố kị, thì bạn sẽ là như thế đó-kể cả bạn có ý thức được điều này hay không. Cái này gọi là Law of attraction. Chính vì vậy nếu giả sử bạn muốn có những người chân thành, tốt bụng, hòa nhã trong cuộc sống của bạn, đơn giản thôi, hãy trở thành người như thế :)

Nữa là bạn có thể chú ý nhận biết về những yếu điểm của con người bạn bằng cách nhìn vào những gì mà bạn hay lên án ở người khác. Ví dụ như bạn ghét những người hiếu thắng, bảo thủ, thì đó cũng chính là bạn đó. Để hiểu rõ hơn về điều này bạn có thể tham khảo bài dịch Cám dỗ của mình ở trang 1 Topic Những bài học cuộc sống của Oprah, Box Tâm sự vui buồn là một câu chuyện minh họa rất sinh động, sâu sắc và dễ hiểu. ;)

Vấn đề này rộng và sâu lắm, chẳng thế mà mới được phát triển lên thành hẳn chuyên ngành Tâm lý chứ, nói ra đây thì không biết bao nhiêu để cho đủ đâu Quân ạ. Hì, hi vọng là chia sẻ một vài tài liệu tham khảo được có giúp ích gì hơn cho bạn chút nào đó trên con đường kiếm tìm những câu trả lời thỏa mãn các câu hỏi đặt ra cho bản thân :)
 
Ừ, các em nói đều đúng. Trang thích về tâm lý có khác. :) :x Phân tích đâu ra đấy. Nhưng phải biết cả áp dụng đấy nhé, em yêu. :D :x :x

To Thắng: Chị vẫn đang hy vọng đây mà em. :D Chắc chưa đến nỗi ế ẩm lắm. Thanx em nhiều.
 
Một ngày tớ đối diện với chính mình 2 lần , lúc ngủ dậy và trước khi đi ngủ . Với các bác nữ như Thanh Hà , Đoan Trang chắc khỏang 30 phút một lần .

Thực ra thì có cái quái gì mà thảo luận ở đây nhỉ
 
Tran Kien đã viết:
Một ngày tớ đối diện với chính mình 2 lần , lúc ngủ dậy và trước khi đi ngủ . Với các bác nữ như Thanh Hà , Đoan Trang chắc khỏang 30 phút một lần .

Thực ra thì có cái quái gì mà thảo luận ở đây nhỉ

:) Người ta đối diện với bản thân là để trở nên được hạnh phúc hơn, nếu anh Kiên không cần đối diện với bản thân nhiều mà cũng hạnh phúc với con người hiện tại của anh thì thành công quá rồi ;) Chúc mừng anh :X
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bác Đoan Trang nói đểu gì em thế , em biết thừa ý bác nói em là " sợ hãi, trốn chạy khi phải đối diện với chính bản thân mình vì biết sẽ phải giáp lá cà với những phần khiếm khuyết trong nhân cách, tâm hồn, và lý trí " cơ :)


Em vẫn xin bảo lưu ý kiến là chỉ cần đối diện với chính mình 2 lần một ngày là đủ
 
Back
Bên trên