Đấu tranh cho lẽ phải. Tại sao không ?

Lê Thu Quỳnh
(katia)

<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
Từ bé đến giờ chúng ta luôn được sống trong một cuộc sống đầy đủ về mọi mặt. Kể cả những người vẫn luôn cho rằng mình phải sống thiếu thốn về mặt tình cảm, thực ra vẫn là những con người được hưởng rất nhiều sự yêu thương, quan tâm chăm sóc. Chúng ta luôn kêu ca rằng cuộc sống này thật đáng buồn khi những thứ ta mong muốn không trở thành hiện thực. Chúng ta luôn cho rằng cuộc sống này thật bất công khi mà rõ ràng đứa ngồi bên cạnh ta, chép bài của ta, được 9 điểm, còn ta chỉ được có 7. Nhưng thử nghĩ xem, nếu ngược lại, người được điểm 9 là ta, còn đứa ngồi bên cạnh, cho ta chép bài, được 7 điểm, thì ta sẽ coi đó là một sự bất công, hay nghĩ đó là điều may mắn ?

Chúng ta đang sống một cuộc sống rất tốt đẹp, đầy đủ và hạnh phúc. Nhưng đó là do đâu ? Do bố mẹ ta giàu có, làm được nhiều tiền ? Hãy thử nhìn xa hơn nữa đi. Nếu tôi nói, là do ông cha ta đã chiến đấu anh dũng, đã đổ bao xương máu để mang lại độc lập tự do cho đất nwuwocs, thì chắc hẳn bạn sẽ thấy buồn cười lắm phải không ? Những câu nói này chúng ta đã được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ chúng ta sẽ không nói lại vấn đề này nữa.

Nhưng bạn thử nghĩ xem, Việt Nam liệu có thể một mình vượt qua tất cả được không ? Chúng ta có thể đánh đuổi được thực dân Pháp, rồi đế quốc Mỹ được không, nếu không có sự giúp đỡ của thế giới ? Hẳn chẳng ai là không biết đến hình ảnh một người cha Mỹ đã dắt con gái của mình đến trước lầu Năm Góc và tự thiêu để phản đối chiến tranh ở Việt Nam. Rồi còn rất nhiều, rất nhiều nữa, những con người đã biểu tình, đã nằm trên đường ray xe lửa đê phản đối chiến tranh.

Vâng, chúng ta đã được giúp đỡ như vậy. Thế giới đã đứng sau chúng ta như vậy. Còn hiện tại thì sao ? Mỹ sắp tấn công Irăc. Chúng ta đều biết rõ điều này, đã được nghe rất nhiều về điều này. vậy thái độ của chúng ta ra sao ? Khi mà khắp nơi trên thế giới nổ ra những cuộc biểu tình chống chiến tranh ở Irắc, khi mà Liên Hiệp Quốc liên tiếp nhận được những là thư kêu gọi hòa bình của các bạn trẻ trên toàn thế giới, thì chúng ta vẫn ngồi im. Chúng ta, vẫn ngày ngày đi học đi làm, ăn đủ 3 bữa cơm. Và coi những gì TV đang đưa tin, báo chí đang nói đến chỉ như một bộ phim, một quyển truyện.

Thật sự ngay cả bản thân tôi, người đã và đang rất trăn trở về vấn đề này, đã cảm thấy có một cái gì đó không ổn trong cách sống, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Kêu gọi biểu tình ? trong khi mà có đến hơn 75% số người được hỏi vẫn thờ ơ với vấn đề này, thì đây quả là một điều không thể. Liệu đây có phải là một trong những nguyên nhân khiến VN ta luôn tụt hậu so với thế giới ? Chúng ta có trí tuệ, có năng lực, nhưng chúng ta quá thờ ơ với những gì đang xảy ra trước mắt. Chúng ta học ngoại ngữ, thi TOEFL, IELTS với số điểm rất cao, nhưng không bao giờ nghĩ đến việc viết một lá thư kêu gọi hòa bình. Chúng ta có thể đồng loạt kí vào một tờ đơn xin đổi thầy cô giáo, nếu thấy không vừa lòng, nhưng không thể cùng kí vào một tờ đơn chống chiến tranh. Chúng ta có thể tạo ra một cuộc bùngt iết tập thể, nhưng không thể có một cuộc biểu tình.

Phải chăng chúng ta sống cho bản thân mình nhiều hơn ? Chúng ta sống cho cái tôi cá nhân hơn là cho cộng đồng ? Chúng ta, trong đó có cả tôi nữa, thực chất đang sống theo cái chủ nghĩa cá nhân, mà lúc nào cũng đáng bị lên án đấy. Có lẽ nào chúng ta lại như vậy ? Lẽ nào giới trẻ VN, những người vẫn tự hào bởi nhúng tấm huy chương Olympic, những giải quốc tế, nay lại ngồi im trước những điều bất công đang xảy ra trên trế giới ?

Thực sự chúng ta phải làm một cái gì đó. Nhưng bắt đầu từ đâu, và phải làm những gì ? Có ai đó có thể cho tôi biết được không ?
 
Sao iem nó đang viết bài thảo luận nghiêm túc thì các bác lại cứ làm như trò joke vậy. Lớn đầu to xác rồi mà không bằng em nó. Chị cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của em. Nhưng em ạ, em phải hiểu rằng, con người Việt Nam, từ xa xưa đến nay đã hình thành thói quen: Việc ta ta làm, còn cái gì không ảnh hưởng đến mình thì mặc kệ, coi như không có. Đó cũng là lẽ thường tình thôi vì tính íck kỷ của con người lớn lắm, đấy là theo suy nghĩ chủ quan của chị.
Còn việc kêu gọi mọi người viết thư phản đối chiến tranh, thì chị nghĩ đó là một việc nên làm, chiến tranh chẳng mang lại gì ngoài sự chết tróc và đau thương, đấy là nói chung chung là thế, chứ thật ra kẻ thắng cuộc cũng khoái lắm chứ. Nhưng em ơi, ngưòi viet nam, từ thủơ mẫu giáo đến đại học, các thầy cô giáo kính yêu của chúng ta chỉ dạy chúng ta những gì trên sách vở, lý thuyết mà không tạo cho chúng ta một thói quen tham gia đóng góp phê bình xây dụng ý kiến của mình và của người khác, tạo ra những con người thụ động(phần đông là thế). Đấy là vài năm trở lại đây, còn bây ggiờ chị thấy lớp trẻ như em năng nỏ lắm. Hậu sinh khả úy mà lại. MÀ ở VN, làm bất cứ một cái gì má liên quan đến chính trị, thì phải cân nhắc suy tính lắm, không đơn giản đau, có khi viết một lá thư kêu gọi hòa bình lại bị theo dõi cũng nên....

Tiếp theo là xin các bác phân tích cho em biết quan điểm của vietnam trước chiến tranh với IRAQ..
 
Hỡi những nhà hùng biện của Hao xin người hãy cho kẻ ngu muội này biết kí tên vào lá thư kêu gọi hòa bình để làm cái dek gi???

Ôi, người cứ đưa những thư như thế lên HAO đi, mỗ này cá rằng nó sẽ tràn ngập chữ kí hệ hệ CÒn mỗ, mỗ sẽ cai phim Mẽo để hô lí út chết mịa nó đi, mỗ sẽ đua xe máy để ủng hộ bọn hút dầu... Các bác cứ nghĩ tiếp:D

Mỗ còn tệ hơn mấy bác mỗ chưa dám trốn tiết đâu, nhưng chửi Dẽo thì vô tư he he
 
Tôi nghĩ là những gì tôi viết ở đây có thể là sẽ chẳng mang lại cái gì cả. Bởi cái tính cách đấy, sự ích kỉ ( mà tôi cũng có ) đấy đã ăn sâu vào mỗi con người của chúng ta rồi. Nhưng cái tôi muốn nói ở đây là chẳng nhẽ cứ mỗi khi gặp một vấn đề gì đấy, chúng ta lại tặc lưỡi bỏ qua, và bảo đó là do nó đã ăn sâu vào rồi ? Sai đấy, nhưng vì sai quá rồi nên không sửa được ! Liệu cái suy nghĩ đấy còn tồn tại đến bao giờ ?
Bây giờ để nagwn cản Mĩ tấn công Irắc đã là một điều không thể rồi. Nhưng cái tôi muốn nói đến là ý thức của chúng ta. Nó sẽ như thế này mãi sao ?
 
Ngày 15/2 anh cũng định đi biểu tình ở London, nhưng mà hôm đó anh về VN mất rồi. Còn ở VN hình như người ta không welcome việc tỏ thái độ bằng việc đi biểu tình, ngay cả vụ cá basa vừa rồi, nhiều bà con nông dân nhà mình cũng muốn đi biểu tình lắm, nhưng không được phép. :)
 
Thực ra cái tính cộng đồng của người Việt rất cao. Mỗi khi gặp một sự kiện xúc động nào đó, con người Việt nam thể hiện bản chất họ hay hơn rất nhiều. Anh không nghĩ là có ai thờ ơ cả, Việt nam đang dõi theo từng ngày. Có điều đi biểu tình không phải là thói quen của người Việt nam khi thể hiện một điều gì đó bất bình.
Phần lớn gần như tất cả mọi thành viên ở HAO này đều không trải qua chiến tranh, chưa hiểu thế nào là sự khủng khiếp của nó. Có nhiều người thảo luận thấy nói bảo Mỹ kéo đánh thằng này, nện thằng nọ cứ như chuyện đùa. Cứ thử tưởng tượng mình phải chịu đựng chiến tranh, ngày hôm nay đang đi với người thân, đột nhiên ngày mai người đó ra đi vĩnh viễn vì một mảnh bom đạn giời ơi đất hỡi của một kẻ xa lắc xa lơ tại thời buổi này, thử hỏi lúc đó các bạn nghĩ sao, chiến tranh đúng là không phải trò đùa, nó ghê rợn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
Việc anh nói sang Irac để hòa mình vào dòng người tự nguyện đấu tranh về hòa bình là không phải chuyện đùa. Nếu như điều kiện cho phép, thì bao nhiêu người Hàn Quốc, Anh, Pháp, họ đi được, việt nam mình đâu có kém dũng cảm mà không thể đi. Trước khi không thể làm gì thì chỉ còn cách là làm lá chắn người để cho những kẻ dùng súng suy nghĩ lại
 
Mình vừa xem thời sự có nhắc lại sự kiện 2 quả bom của Mỹ và liên quân rơi trúng vào căn hầm trú ẩn của dân thường . Trong vòng 4' , nhiệt độ tăng lên 400 độ C ... hình ảnh những bàn tay trẻ em cháy đen còn in rõ trên tường . Mọi người đến Iraq đều đến căn hầm này để tận mắt chứng kiến hậu quả của chiến tranh . Mình chẳng muốn tranh cãi xem bên nào đúng sai nhưng trong chiến tranh chẳng có ai "chiến thắng" cả...
Bạn bè của tôi , của bạn đang sống trên khắp thế giới , họ đang học hành buơn chải để có một cuộc sống hạnh phúc hơn . Nếu có chiến tranh , biết đâu họ chẳng còn cơ hội để nói lời yêu thương nữa Linh ơi...
 
Tối nay cũng xem cái đó, quá thảm
Hồi trước vụ ném B52 ở Khâm thiên cũng thế.
Rồi mình cũng có nghe kể một vụ ném đúng hầm ở Gia Lâm, có những người đang đi chơi về rồi thấy người ta lôi từ hầm lên toàn xác bị sức ép cháy xém người thân của mình, sau một tích tắc bỗng chẳng còn gì cả, thật kinh khủng, có người phát điên luôn.
 
Ôi giời ơi, em phận gái nhỏ mọn, chả nghĩ cao xa được đến thế. Bọn Iraq đánh đấm gì nó ráng chịu, em chỉ nghĩ làm sao kiếm được thêm ít xiền đóng thuế cho tổ quốc là em mừng rồi :D

Mà em nghe đồn VN mình còn nợ Iraq ít tiền hay sao, hay nhân quả này tranh thủ tình cảm nó cái để nó xóa nợ cho :mrgreen:,
 
Cô Diệu Linh tự nhiên đùa câu nhạt mà vô duyên thế.

Vụ bác Tuấn bảo sang Iraq làm lá chắn người hay đấy. Nhưng nếu làm thì cũng chỉ nên lấy danh nghĩa cá nhân, là một người Việt Nam thôi chứ không nên mang tổ chức hay bất cứ cái gì đại diện cho Việt Nam ra. Hoàn cảnh nước ta còn nhiều khó khăn, không phải muốn làm gì cũng được, các em và các bác nên hiểu.

Nếu anh không phải mang nợ với đời nhiều, và nếu anh có một nguời em gái cùng chí hướng với mình, khéo cả 2 cùng kéo nhau sang Iraq thật. Tuổi trẻ có những cái thấy cần phải làm thì nên làm. Có bài hát làm chứng như sau:

Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?
Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình.

Thanh niên Việt Nam hiện nay đang sống trong huởng thụ, đang sống vì tiền bạc và dục vọng. Không có lý tưởng thì suốt đời không ngóc đầu lên được đâu, các cô các chú ạ.
 
Le Thu Quynh đã viết:
nhưng không bao giờ nghĩ đến việc viết một lá thư kêu gọi hòa bình. Chúng ta có thể đồng loạt kí vào một tờ đơn xin đổi thầy cô giáo, nếu thấy không vừa lòng, nhưng không thể cùng kí vào một tờ đơn chống chiến tranh. Chúng ta có thể tạo ra một cuộc bùngt iết tập thể, nhưng không thể có một cuộc biểu tình.

Ý nghĩ rất hay, chứng tỏ sự chín chắn trước tuổi. Tuy có một điều là có nhiều vấn đề khác thiết thực hơn cho người VN, có thể tổ chức biểu tình ủng hộ hoặc phản đối, hơn là biểu tình anti-war. Chiến tranh đôi khi 0 thể tránh khỏi, đôi khi là cần thiết. Biểu tình phản đối vụ cá Basa, phản đối sự trèn ép của TQ, phản đối những qui chế lăng quăng của BĐH, tham gia giúp đỡ trẻ tàn tật, trẻ em nghèo ở nông thôn, ng già cô đơn, làm thăm dò dư luận in political sensitive issues, etc. & ti tỉ thứ khác kề gáy hơn. Các bạn 0 phải bắt trước ng Anh hay Úc, vì nước họ trực tiếp tham chiến với US; cũng như 0 phải bắt trước ng Fáp/Đức - gián tiếp liên quan tới oil contracts của họ in Iraq, và cũng đã quá dư thừa vật chất, tự cảm thấy có trách nhiệm, God mission, nhiều hơn đối với developing world.

Phải chăng chúng ta sống cho bản thân mình nhiều hơn ? Chúng ta sống cho cái tôi cá nhân hơn là cho cộng đồng ? Chúng ta, trong đó có cả tôi nữa, thực chất đang sống theo cái chủ nghĩa cá nhân, mà lúc nào cũng đáng bị lên án đấy. Có lẽ nào chúng ta lại như vậy ? Lẽ nào giới trẻ VN, những người vẫn tự hào bởi nhúng tấm huy chương Olympic, những giải quốc tế, nay lại ngồi im trước những điều bất công đang xảy ra trên trế giới ?

Tại sao chủ nghĩa cá nhân lại là xấu? Tôi không hiểu! Bạn nói đến tính ích kỷ hay CNCN? Không nên nhầm lẫn tai hại như vậy. Đề cao CNCN là yếu tố căn bản nhất mà văn minh châu Âu vượt mặt văn minh Trung/Ấn đó bạn Quỳnh thân mến ạ;

Thực sự chúng ta phải làm một cái gì đó. Nhưng bắt đầu từ đâu, và phải làm những gì ? Có ai đó có thể cho tôi biết được không ?

Bạn có thể viết thư kêu gọi hòa bình và yêu cầu các bạn khác có quan điểm giống bạn về v/đ Iraq ký vào đó, sau đó bạn sẽ phải gửi đi một số nơi. Nhưng phải làm nhanh nhanh, nếu không thì chưa tổ chức xong thì chiến tranh đã kết thúc rồi, eg. Saddam Hussein chạy sang VN xin tị nạn CT :mrgreen: Các bạn ủng hộ USA cũng có thể xin tổ chức biểu tình ủng hộ sát cánh với tên trùm đé quốc. VN sẽ phải cảm ơn các bạn ủng hộ USA nhiều hơn, các bạn phản đối thì cứ phản đối - mỗi ng một việc.
Lession đầu tiên về quyền công dân, tham gia vào quá trình dân chủ hóa đất nước, đó chính là dám công khai biểu thị thái độ của mình về các vấn đề XH, không nhất thiết phải giống quan điểm chính quyền, không việc gì phải sợ hãi.
 
[quote="Nguyễn Minh Châu"
Thanh niên Việt Nam hiện nay đang sống trong huởng thụ, đang sống vì tiền bạc và dục vọng. Không có lý tưởng thì suốt đời không ngóc đầu lên được đâu, các cô các chú ạ. [/quote]

Anh Châu hơi bị generalization rồi.
Cái chuyện lý tưởng mỗi người một phách. Em nói thật cứ ngồi đây ăn to nói lớn, thế các bác chỉ thử lặn lội vào thăm dân minh lũ lụt hay các chị tnxp bị bỏ quên trên mấy lâm trường kia kìa, xem đã có ai làm chưa? Cái gì làm được thì hãy nói, mơ ước thì ai chả mơ ước được.
Anyway, chúc bác Châu kiếm được em gái tốt theo đuổi lý tưởng của bác.
 
Ý nghĩ của em Quỳnh thì đúng là rất đáng trân trọng, nhưng tại sao mọi người không quay lại nhìn chính đất nước của mình cơ chứ. Viết thư phản đối chiến tranh, ủng hộ Iraq, ... làm gì khi mà đất nước vẫn còn nghèo khó. Em Quỳnh hãy nghĩ đến self-interest đã, là một dân tộc mà thấp cổ bé họng thì cũng chẳng làm được gì. Em muốn làm một cái gì đó? Anh nghĩ em nên dành sức của mình để tham gia "thanh niên tình nguyện" thì hơn. Em viết một lá thư phản đối chiến tranh, tại sao em không viết một lá thư kêu gọi ủng hộ đồng bào bị lũ lụt chứ. Em đồng ý với chị Linh đấy, nên làm một cái gì thực tế trước đã trước khi suy nghĩ những cái viển vông.

Em nghĩ anh Châu là một người thực tế, nhưng mà đem tuổi trẻ của mình làm lá chắn sống cho Saddam thì đúng là ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Các cô các chú không hiểu. Hành động này ngoài những mục đích chính trị, xã hội còn hoàn toàn vì bản thân mình. Nếu vượt qua được khi trở về sẽ là một con người khác hẳn. Nó là sự thử thách về nghị lực, ý chí, lòng dũng cảm và tình người. Những cái cô Linh nói chỉ hoàn toàn xuất phát từ lòng thương hại của cô đối với những người có hoàn cảnh khó khăn. Như thế quyết tâm không bao giờ cao, và không có lòng nhiệt huyết. Cái thu được sau khi đi thăm đồng bào lũ lụt hay chị em thanh niên xung phong là gì đi nữa cũng không thể thay đổi được con người cô về mặt bản chất.

Lý tưởng là phải đạt được một tầm cao gì đấy ở đời và sẵn sàng hy sinh tất cả vì nó. Và nếu đạt được nó, thì cuộc sống của mình sẽ thực sự thay đổi. Anh ngưỡng mộ tất cả những người đã từng lên đến đỉnh Tây Tạng, Everest hay đi Nam Cực Bắc Cực bằng chính nghị lực và sức mạnh của mình. Anh coi việc đi Iraq làm lá chắn người cũng là một đỉnh cao như vậy. Ngoài ra, ý nghĩa của việc này to lớn và có ích cho đất nước nhiều lắm, ngoài việc nâng cao hình ảnh đất nước, nó sẽ đánh thẳng vào lòng tự hào dân tộc và lòng tự tin của các cô các chú. Thử hỏi sau khi các cô các chú làm từ thiện có bao giờ quan tâm đến cuộc sống của những số phận đáng thương đấy sẽ thay đổi thế nào không? Không nhiều. Chỉ ngày một ngày hai rồi lại đâu vào đấy. Lòng tốt của các cô các chú không thể thay đổi cuộc sống họ được, và nó cũng không giúp thay đổi cuộc sống các cô các chú.

Đừng nghĩ đến Saddam hay Bush ở đây. Và cũng đừng tự làm hẹp tư tưởng của mình sau cái lũy tre làng. Nếu bây giờ có một người Việt Nam tình nguyện đi Iraq, anh sẽ thật sự kính trọng người đấy. Chỉ tiếc anh nghĩ là mình đã không còn cơ hội.
 
:) Well, đấy là ý kiến của anh. Có thể mỗi người có một lý tưởng khác nhau, nhưng em chỉ nghĩ là có nhiều kiểu lưu danh và nhiều kiểu thử thách bản thân lắm. Nếu chỉ để thử thách mình mà không chịu nhìn nhận thì dễ thành cuồng tín. Thử hỏi ngày xưa Bill Clinton không trốn lính thì liệu nước Mỹ có chắc chắn được hơn mười năm tăng trưởng KT không? Hoặc giả ngày xưa VN không đem quân sang Cambodia làm việc nghĩa thì có chiến tranh với Tàu không, có bị mang tiếng là xâm lược không?
Ý kiến của em chỉ có thế thôi.
 
Nếu muốn lưu danh thì có lẽ những người đi chinh phục đỉnh cao bỏ về hết từ nửa đường rồi cô ạ. Còn để thử thách chính bản thân mình thì có gì là không mạo hiểm? Anh đã bảo cô bỏ qua tất cả những gì liên quan đến hậu trường chính trị đi thì sẽ nhìn nhận vấn đề theo cách khác thôi.

Mà việc Bill Clinton trốn lính để sau này thành tổng thống là thử thách bản thân mình hả cô? Giờ anh mới biết.
 
Không hiểu sao em có cảm giác khi anh Châu nói đến chuyện làm lá chắn người thì anh lại đặt quyền lợi của bản thân mình lên trên Iraq hay sao ý. Nếu anh coi chuyện đấy là một bước đệm cho sự phát triển cái tôi cá nhân thì cũng ok thôi, có khó khăn thì mới tiến bộ được. Uhm, nếu coi chuyện sang Iraq giống như lên Everest hoặc chinh phục Nam Cực để vượt qua bản thân mình thì đúng là không có gì đáng chê trách cả, đáng khâm phục là khác. Nhưng mà em nghĩ thế là không đáng, cuộc sống trước mắt còn nhiều thử thách để mình vượt qua nhiều. Phải làm sao mà những cái mình chinh phục xứng đáng với công sức mà mình bỏ ra chứ.
 
Suy cho cùng thì ai cũng sống vì bản thân mình chú Hưng ạ. Nhưng một hành động sẽ trở nên cao cả và đẹp đẽ hơn rất nhiều nếu vì cả bản thân và vì người khác nữa. Anh không bảo cuộc sống không thiếu những thử thách khác, thậm chí sẽ còn những thử thách hơn thế nữa. Nhưng ai mà biết trước được cuộc sống sẽ thế nào?

Bây giờ thử đặt lại câu hỏi, nếu có một người Việt Nam đi Iraq làm lá chắn người thì các chú sẽ nghĩ sao? Mới có đi thi hoa hậu thế giới thôi mà đã bấn hết cả lên rồi. Thì cái ảnh hưởng đấy rõ ràng phải to lớn hơn rất nhiều.
 
Em Quỳnh biết suy nghĩ đến những chuyện lớn lao to tát như thế là rất tốt. Nhưng trước khi em lo lắng đến vận mệnh của những người dân vô tội ở Iraq, hay là những cái chuyện quan trọng khác trên thế giới, thì em hãy xem lại xem là em đã là một người con, người cháu, người bạn, người học sinh, người công dân Việt Nam tốt chưa?
Khi mà em đã làm những công việc kể trên một cách hoàn hảo( mà điều này là rất khó ) thì em lo lắng cho những dân tộc khác cũng là một điều rất đáng hoan nghênh.
Anh nghĩ là trừ khi em đi làm human shield như anh Châu nói, còn ngoài ra thì cũng chả có mấy cách khác hiệu quả để phản đối chiến tranh đâu.
Mà có lẽ em rất may mắn nên mới tự suy luận ra là chúng ta là những người rất may mắn, rồi có một cuộc sống tốt đẹp, đầy đủ và hạnh phúc, rồi bố mẹ chúng ta còn giàu có nữa chứ.
Em ạ, không phải ai cũng thế cả đâu, nếu em không có điều kiện để học hết cấp 1, nếu em không có đủ tiền để ăn thịt trong vòng 2 tháng, nếu em phải đi nhặt vỏ lon, nếu như lúc em đi ngủ vẫn còn phải suy nghĩ ngày mai sẽ phải làm gì để có thức ăn, thì có lẽ là em sẽ không nghĩ thế đâu.
Ích kỉ thì thực ra cũng là một bản tính của con người. Mà thực ra trên đời số người ích kỉ nhiều hơn những người không ích kỉ. Đạo Phật đã nói là con người là tham, sân, si. Game theory của John Nash cũng nhấn mạnh là khi con người hành động cho lợi ích của mình thì sẽ làm hại cho người khác nhiều hơn. Và phần lớn tính cách của một người được hình thành từ rất sớm, và rất khó thay đổi.
Anh nghĩ là em nếu muốn làm một việc gì tốt cho nhân loại thì trước hết làm những việc liên quan đến mình thật tốt, rồi sau đó thích thì làm tình nguyện như anh Hưng hay chị Linh nói, hoặc xung phong làm ở trại trẻ mồ côi, v.v và v.v.
 
Anh Châu, thực sự về chuyện lý tưởng hay thử thách thì em cũng có quan điểm giống anh thôi. Nhưng như anh nói đấy, liệu cái anh định làm có thực sự đem lại lợi ích cho người khác không? Quay lại chuyện Iraq, thực sự là chúng ta đang nằm giữa những ý kiến trái chiều nhau, nếu không nằm trong cuộc chơi thì đúng là không thể biết được thế nào là đúng, thê nào là sai. Nếu nói đến Everest hay Nam Bắc Cực như anh thì đúng là dễ rồi, ai cũng biết đấy là việc làm đáng khâm phục, nhưng chuyện Iraq thì đúng là chăng ai biết được. Em Quỳnh ở VN suốt ngày nghe VTV nhà mình nói tốt về Iraq, chứ ai mà biết được sự thật thế nào. Saddam Hussein thực sự là một nhà độc tài vô cùng tàn bạo. Ok, đồng ý chiến tranh là cái không ai trong chúng ta muốn cả, nhưng liệu chúng ta phản đối chiến tranh thì có đem lại hạnh phúc cho người Iraq không, nhìn cuộc sống của họ bây giờ đã khổ lắm rồi, và liệu có ai dám chắc tham vọng của Saddam sẽ dừng lại không? Sân chơi chính trị quá phức tạp để người ngoài cuộc có thể ngồi tán chuyện. Bản thân em bây giờ đang giữ một cái nhìn skeptical về mọi nguồn thông tin mà em nhân được, VN hay Mĩ. Cái em đang làm chính là tích lũy kiến thức và vốn sống càng nhiều càng tốt khi mình có thể, và suy nghĩ đến một lý tưởng thực tế hơn cho đất nước mình.
 
Back
Bên trên