Ý mỏng đêm dài thơ viết vội

(xem xong cái 'Chuyến xe kỳ dị', em bị tê liệt cảm xúc mất một tuần)

@anh Long: hehe, em cảm ơn anh :">. Kể cả khi chỉ có mình anh thích đọc thơ em, em cũng thấy vinh dự lắm rồi :">.

Cảnh ngày hè.[SUB]5[/SUB]

Gió tung tăng hát khúc vè
Trong dòng nắng nốt nhạc hè bơi bơi
Đường dài quên ngủ, ham chơi
Gió nô đùa với sắc trời xanh xanh...

Tự nhiên thấy gió lặng thinh
Chờ hồi lâu bỗng thình lình thổi bay
Thì ra: gió chỉ lay lay
Cho ngàn cánh phượng rơi đầy góc sân...

Nhà em cửa sổ mở toang
Trưa hè đổ xuống nhuộm vàng trang thơ
Em đưa tay viết câu thơ
Gió đưa thơ hóa giấc mơ êm đềm...


(Trần Thanh Tùng)

@chị Chi: trường Ams có một cây xoan đó chị !

Mình không nên sửa thơ thành như thế chị ạ, bởi toàn bộ điểm nhấn của bài thơ nằm ở cụm 'tương tư vài dòng', cụm này không thể thay đổi được :).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nỗi đau

Em giăng phủ cõi lòng anh
Trong trời khuya lành lạnh
Những con đường cũng ngả vàng lấp lánh
Màu trời đêm pha chút ánh đèn vàng

Em cât giấu nỗi buồn anh
Hai tâm hồn gặp nhau nơi đêm buồn hiu hắt
Và tay ngoan có vô tình cắt
Nhói nỗi đau đã trọn trái tim này

Em nghiêng ngả tâm hồn anh
Chiều mùa thu gió buồn lay lắt
Chưa bao giờ bàn tay nắm chặt
Để một lần mãi chẳng rời xa
 
Ai?

Ai cố tình gieo vào lòng cay đắng
Mùa thu nay đã quá xa xôi
Mặc cho bao thương nhớ bồi hồi
Cứ gợi lại những ngày dài dĩ vãng

Ai cố tình gieo vào lòng lãng đãng
Những giọt buồn như lá rụng ngoài sân
Những nỗi đau như đã chạm rất gần
Chạm đến giá băng của trái tim lạnh lẽo

Ai cố tình gieo vào lòng đã héo
Một chút cô đơn rụng chiếc lá cuối cùng
Hỏi có ai còn ngóng giữa không trung
Nghe tiếng gọi nào vang từ miền xa thẳm?
 
Này cô bé đáng yêu của tôi ơi !
Sao đôi mắt cô thoáng buồn chơi vơi
Hãy để gió thu mang tình yêu tôi tới
Thổi vào tim cô, người con gái chớm đôi mươi...
 
À ơi

À ơi ...

Mẹ ru con giữa mùa đông gió bấc
Giá rét này mẹ ủ ấm cho con
Nỗi đau mẹ giấu mỏi mòn
Mẹ ngồi đan áo héo hon một mình

Trời mùa đông cứ lặng thinh chẳng nói
Ánh lửa hồng soi lại cõi lòng đau
Mẹ ngồi thức suốt đêm thâu
Tóc sương đã bạc, áo nâu đã sờn

Đêm lạnh lẽo gió giăng mắc cửi
Gió mùa đông lạnh một đời người
Mẹ ru con đến cuối trời
À ơi con ngủ thành người mai sau ...
 
Giấc mơ trưa
Ngăn ngắt sắc xanh con phố cũ
Lao xao trong gió tiếng mẹ ru
Lặng lẽ nhìn em, cơn mơ ngủ
Mơn man bờ má dưới mưa thu.

----------

E ấp trong mây thác mưa buồn giận rỗi

Âm ỉ đại dương con sóng bạc xa xôi

Bát ngát mắt em cánh đồng hoa cúc trắng

Tình yêu hai chữ gió cuốn thẳng tim tôi…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vu vơ ca 3.6.08
[ đêm của panadol, EM bị làm sao nhỉ?]

Đêm tràn nắng
Ngón tay măng
Đợi chờ.

Rơi rơi nhạc thơ,
Mênh mông nhớ
Mệt nhoài.

ANH à,
Sao cần một bờ vai
Lấp đầy nỗi trống trải
Nhện con giăng mộng mị
Tình con nhện li ti

Ngu ngơ một đêm nắng
Nhện khờ vẫn giăng tơ
Người mơ vẫn bơ vơ
Ơ hờ...
 
Mấy kỉ niệm cấp 3 cứ ngập đầu mãi chảng ngủ được, viết tạm mấy dòng thô kệch may ra ngon giấc...

Lớp Tôn đông người chen không nổi
Kê ghế ngoài cửa một mình tôi
Cô ấy thấy vậy, bèn giận rỗi
Nửa chỗ cạnh tớ sao không ngồi
Lại đi ngồi đấy, buồn chết thôi !

----------

anh Long nhìn quen quen, có học F chỗ trường TV ko ???

----------

Hoa hồng trắng
Nâng niu chiếc lọ nước trong veo
Tên một loài hoa bé tí teo
Chúm lên cánh trắng đôi môi hồng
Tâm hồn thuần khiết và giấc mơ
Lá non với nụ xanh mơn mởn
E ấp tóc rủ nắng chiều phai
Chợt hỏi nụ hồng trắng sao chưa nở
Em chưa muốn nở vì chị chưa yêu…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lớp Tôn đông người chen không nổi
Kê ghế ngoài cửa một mình tôi
Cô ấy thấy vậy, bèn giận rỗi
Nửa chỗ cạnh tớ sao không ngồi
Lại đi ngồi đấy, buồn chết thôi !
ghen tị quá, sao hồi trước học Tôn mình không gặp cảnh lãng mạn như thế :-<
 
Trăng thanh mỏi mòn đợi bản tình ca
Của mây của gió của bao điều lạ
Có vàng có trắng có ánh sao xa
Cuối hạ lập thu giữa mùa thay lá
Đêm về lồng lộng cuốn trái tim ta…
 
Thơ anh Tuấn sao thuần khiết quá ! ;;)

Tương tư.[SUB]1[/SUB]

Bóng chiều đổ xuống đường làng
Nhà ai khói đã tà tà trôi lên
Bữa nay cửa chẳng gài then
Anh chờ em mãi, sao em chưa về...

Một mình cánh nhạn phương nam
Giờ em đi tỉnh đã năm năm tròn
Để anh đợi mỏi đợi mòn
Sao con đò nhỏ hãy còn long đong...
Em đi nước mắt lưng tròng
Hỏi chăng em vẫn nặng lòng quê hương ?
Nấm mồ cha mẹ đẫm sương
Đìu hiu chiều vắng, nhện vương tơ dày
Ao sâu ngập những bùn lầy
Sân sau lá úa rơi đầy xác xơ
Tường loang rêu bám trơ trơ
Dưới chân cỏ dại nhởn nhơ trăm đường...
Thôi thì, em có anh thương
Thay em trả nghĩa máu xương nơi này
Mộ anh chăm, ruộng anh cày
Lá vàng anh quét ngày ngày, hôm mai
Nhưng sao chờ mãi, chờ hoài
Mà anh chỉ thấy gió ngoài sông thôi ?...
Hay là em đã quên rồi
Đò quên bến cũ mặc trôi dòng đời ?
Quên bếp lửa, quên que cời
Những hôm khoai sắn ngọt bùi đêm đông ?
Quên cây ổi tự em trồng
Mỗi thu về ngát hương nồng cay cay ?
Quên cả chiều gió heo may
Khăn hồng tay vẫy hẹn ngày đoàn viên ?...
Mải mê theo chốn ngả nghiêng
Mà quên hết những tình riêng hồi nào ?...

Trông mây lớp lớp, hàng hàng
Bần thần gom lấy nắng tàn xa xa
Vườn không bướm, cũng không hoa
Chiều tê, nghe gió đi qua bẽ bàng...


(Trần Thanh Tùng)
 
...giá như em là nụ cười...
....................................đậu trên môi người không bao giờ tắt...
tiếc rằng em chỉ là nước mắt..............
............mãi lăn dài trên gò má hồng phai...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hai sắc hoa tigôn, Bài thơ thứ nhất, Đan áo cho chồng, Bài thơ cuối cùng

--------------------------------------------------------------------------------

Vào khoảng giữ năm 1937, trên tạp chí ’’ Tiểu thuyết thứ bẩy ’’ xuất bản ở Hà Nội có đăng một truyện ngắn ’’Hoa Ti-gôn ’’ của ký gỉa Thanh Châu. Ðây là một truyện khá bi đát, trong đó mô tả truyện tình của một họa sĩ trẻ vừa ra trường tên Lê Chất. Trong một lần đạp xe đi tìm phong cảnh để vẽ ở một làng quê ven Hà Nội, ngẫu nhiên khi đi qua một căn biệt thự cổ Lê Chất nhìn thấy một cô gái rất đẹp, mặc áo ngắn tay bằng lụa đang đứng trên chiếc ghế cao níu lấy một cành hoa ti gôn mầu đỏ.

Sắc đẹp của người thiếu nữ nổi trội lên giữa giàn hoa ti gôn đỏ đã làm cho người hoạ sĩ mẩn mê đứng nhìn... Rồi từ hôm đó, ngày nào anh ta cũng tìm cách quanh quẩn gần căn biệt thự để được nhìn cô gái và ngược lại cô gái cũng thấy anh ta. Nhưng chỉ được vài lần, rồi không biết lý do gì người con gái không còn xuất hiện nữa.

Thời gian qua đi, mang thành công và danh vọng đến cho người hoạ sĩ, nhưng anh ta vẫn không bao giờ quên hình bóng người con gái đẹp dưới giàn hoa tigôn mầu đỏ mà anh ta đã gặp gỡ ngày còn nghèo khổ xa xưa .

Rồi ngẫu nhiên, 9 năm sau, trong lần đi tìm dề tài sáng tác ở miền Nam Trung Quốc, anh ta được mời tham dự buổi dạ vũ trong toà lãnh sự Pháp tại Vân Nam . Lê Chất gặp lại cô con gái ngày xưa, nhưng trong nhiều oái oăm, muộn màng. Chồng của cô gái là một viên chức cao cấp của toà lãnh sự, người chồng mà cô ta không hề yêu thương . Trong lần tái ngộ đó, họ khiêu vũ, tâm sự với nhau, và tiếp theo mối tình của họ được tiếp nối trong vụng trộm . Ðến một lần, họ dự tính bỏ lại đằng sau tất cả để tìm cách trốn đi Nhật sinh sống với nhau.

Nhưng đến giây phút cuối, người thiếu phụ gửi cho chàng họa sĩ một lá thư, kèm một chùm hoa tigôn mầu đỏ máu, nàng từ chối ra đi vì không đủ can đảm từ bỏ danh dự và tai tiếng của gia đình cũng như sự khinh bỉ của gia đình chồng.

Buồn đau vì ý định không thành, người họa sĩ vẫn ra đi Nhật bản một mình trước khi trở về Hà nội. Rồi, ngẫu nhiên, bốn năm sau, anh ta nhận được lá thư từ người chồng của cô gái báo tin nàng đã mất ! Lê Chất sang Vân Nam viếng mộ người xưa với một chùm dây hoa tigôn, loại hoa kỉ niệm mối tình của họ. Cũng từ đó cho đến suốt cuộc đời, cứ vào mua hoa tigôn nở, Lê Chất không bao giờ quên mua những chùm hoa tigôn để trang hoàng trong phòng làm việc như để tưởng nhớ đến người yêu xa xưa vắn số của mình .

Mấy ngày sau khi câu truyện ngắn trữ tình đó xuất hiện trên báo, có một thiếu phụ khỏang 20 tuổi, dáng dấp nhỏ bé, thùy mị, nét mặt u buồn mang đến toà báo, đưa tận tay người chủ bút một phong thư dán kín. Trong đó có một bài thơ rất hay với đề tựa ’’Hai sắc hoa tigôn’’ được ký tên tác giả là T.T.Kh.

Bài thơ não lòng, lột tả được tất cả cái đau xót của người con gái đã phải xa người mình yêu, người đã cùng mình gắn bó thề ước dưới giàn hoa tigôn để đi lấy chồng, người mà mình không hề yêu.

Hai sắc hoa Ti-gôn

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi cảm thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"

Đâu biết một đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tồi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...

Từ đấy, thu rồi, thu lại thụ..
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôị..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngó đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

Khi bài thơ ‘’ Hai sắc hoa tigôn ‘’ vừa cho lên mặt báo đã gây xôn xao trong giới yêu văn chương. Nhiều nhà phê bình đã không ngần ngại cho rằng đây là một kiệt tác. Trong không khí sôi động đó, toà báo lại nhận thêm được một bài thơ khác cùng tác gỉa, qua đường bưu điện với đề tựa ‘’ Bài thơ thứ nhất ‘’. Bài thơ này cũng với những câu thơ buồn đau đầy nước mắt, giải thích, mô tả kỹ lưỡng hơn về mối tình dang dở của cặp tình nhân gặp nhau rồi yêu nhau và cuối cùng không biết vì lý do nào đó người đàn ông rời xa, người đàn bà ở lại yêu kỷ niệm cho đến ngày lấy chồng :

Bài Thơ Thứ Nhất


Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Em ái trao tôi một vết thương.

Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan âm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xạ


Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.


Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
-- Gió hỡi ! Làm sao lạnh rất nhiều ?


Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng : "Vẫn nhớ em !"


Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?


Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !


Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
-- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ !"


Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám ga&lt;.p ai về !


Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâụ.. tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi !


Khi bài thơ thứ nhất được đưa lên báo, có người thắc mắc tại sao bài thơ Hai sắc hoa Tigôn lại được gửi đăng báo trước bài Thơ thứ nhất ?

Người ta cho rằng, tác gỉa đã làm bài Thơ thứ nhất, than khóc cho mối tình lỡ dở của mình từ lâu nhưng vì một lý do nào đó không gửi đăng báo. Nhưng sau đó, ngẫu nhiên đọc câu truyện ngắn Hoa Tigôn cuả ký gỉa Thanh Châu, cảm động với câu truyện và nhất là tìm thấy nhiều dữ kiện tương đồng với mối tình ngang trái của chính mình, tác gỉa đã làm bài thơ Hai sắc hoa Tigôn rồi gửi ngay cho toà báo. Chính vì thế bài thơ thứ nhất được phổ biến sau bài Hai sắc hoa tigôn

Sau khi bài thơ thứ nhất được đăng trên báo Tiểu thuyết thứ bẩy, giới văn nghệ càng bàn tán nhiều hơn nữa. Bao nhiêu những tưởng tưộng,thêu dệt với những tình tiết lâm ly về hình dạng, thân thế và cả mối tình buồn đau lãng mạn của tác gỉa được đưa ra báo chí.


Vẫn trong cái không khí xao động, bàn tán lung tung vì 2 bài thơ vừa đăng báo đó, tạp chí ‘’Phụ nữ thời đàm’’ ở Hà nội lại nhận được bài thơ ‘’ Ðan áo cho chồng ‘’ của cùng tác gỉa qua bưu điện. Bài thơ này cũng vẫn với giọng điệu buồn đau, nhưng có vẻ than van, oán trách thân phận mình nhiều hơn. Nàng mô tả như bị tù tội trong cuộc sống với người chồng không yêu nhưng vẫn mong đợi bóng dáng người xưa :

Đan Áo Cho Chồng


"Chị ơi ! Nếu chị đã yêụ
Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đường hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị ? Mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em,
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.


Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi ! Gió đã sang bờ ly tan...


Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao !

Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm ?
Ai đem lễ giáo giam em ?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đờị..


Lòng em khổ lắm chị ơi !
Trong bao tủi cực với lời mỉa maị
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình


Bài thơ đan áo cho chồng vừa ra mắt thì toà báo Tiểu thuyết thứ bẩy lại qua đường bưu điện nhận được bài thơ thứ tư với đề tựa : Bài thơ cuối cùng

Ðúng như đề tựa của nó, sau bài thơ này, làng thơ không bao giờ còn nhận được thêm bài nào nữa, TTKh hoàn toàn biến mất trên thi đàn! Cũng từ đó trong lịch sử văn thơ tiền chiến phải nhận lấy sự bí mật về một tác giả mà chỉ có vỏn vẹn 4 bài thơ nhưng đã tạo được chỗ đứng rất vững chãi trong nền văn học VN.

Bài Thơ Cuối Cùng


Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
Một mùa thu cũ, một lòng đaụ..
Ba năm ví biết anh còn nhớ,
Em đã câm lời, có nói đâu !

Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khị
Trách ai mang cánh "ty-gôn" ấy,
Mà viết tình em, được ích gì ?


Chỉ có ba người đã đọc riêng,
Bài thơ "đan áo" của chồng em.
Bài thơ "đan áo" nay rao bán,
Cho khắp người đời thóc mách xem...


Là giết đời nhau đấy, biết không ?
....Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,
Giận anh, em viết dòng dư lệ,
Là chút dư hương : điệu cuối cùng !


Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
Còn để yên tôi với một mình,
Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.


Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị..
Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp,
Đi nhớ người không muốn nhớ lời !


Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôị.. chết
Đêm hỡi ! Làm sao tối thế nầy ?


Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
Lại chính là anh ? anh của em !


Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
Sợ quá đi, anh... "có một người" !...

Bài thơ cuối cùng xuất hiện vào giữa năm 1938, trong giới văn chương vẫn không giảm sút những lời bàn tán, thêu dệt về thân thế và cuộc tình buồn bã của tác gỉa, đã thế nhiều nhà báo, nhà thơ có tên tuổi đương thời đã đưa ra những chứng cớ để cố nhận người thi sĩ tài năng đầy bí ẩn đó là người yêu của mình.
 
Vè: Khen và tự khen

Mấy hôm mới gặp một lần
Mình ta đem chuyện gieo vần ra khoe
Câu thơ mà cứ như vè
Vè đi vè lại hết hè như chơi
Khen nhau thì cứ xơi xơi
Khen xong thì lại xin mời hôm sau
Hôm sau mà có vài câu
Đưa lên ta lại ...tâm đầu ý khen!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
...viết nốt những câu thơ ngày xưa dang dở
.............. em thấy mình trong kí ức bị bỏ quên
............................cứ mải đi tìm hạnh phúc không tên
... không biết rằng đã để lạc mình trong nước mắt...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cũng có khi mùa xuân tràn lá rụng
Gió cũng buồn mà cứ lặng thầm trôi
Ai trông ngóng mà lòng khô héo lại
Một lần buông tay, xa mãi cả cuộc đời

...

Chưa bao giờ tôi dám buông tay, nhưng níu giữ cũng đã thành vô ích. Kỷ niệm xưa, nay đã đóng băng thành di tích. Hóa thạch trong lòng, đâu chỉ một nỗi đau?
 
sao bạn long cảm tác nhanh thế :))

tớ thích đoạn chữ nhỏ hơn :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ừ, thực ra sau khi viết đoạn thơ trên xong, tớ mới cảm thấy có gì đó muốn viết ra nữa. Tớ viết liền một mạch đoạn chữ nhỏ, không để ý nữa. Đọc lại thì cũng thích đoạn chữ nhỏ hơn :D
 
Back
Bên trên