Âm nhạc không lời tựa..

xét về nhạc ko thì 1 trong số những bản hay mình thích là Cure for the itch của LP (muốn xem lyric cũng chẳng có vì bài này là Brigde của album)...1 tâm trạng lạc lõng, rối bời khi xung quanh mình là 1 sự sống quá thật...thật đến trần trụi...rằng bản thân mình ko được như mình nghĩ...rằng ta thất bại trong việc trả lời câu hỏi "Who am I?"...
 
Hôm nay đầu đau như đeo đá... cảm giác nặng nhọc ..
Không thứ âm thanh nào lọt được vào tai lúc này... nhạc nhẽo đang trở nên trống rỗng.. lồm cồm bên tai..
Tắt Windows Media
Nhắm mắt
Hồi tưởng
Những nét nhạc nhẹ nhàng hiện về trong suy tưởng..
Thoáng u uẩn cùng PinkFloyd
Thoáng dai dẳng với Nagaroth
Phảng phất là sự nổi trôi bỡn cợt của Ozzy
Rhapsody hừng hực khí thế đâu đó..
nhen nhói...
rạo rực..
đẩy cao trong chất giọng hục hằn .. Blind Guardian..Precious jerusalem..
mệt..
đầu căng ra..
thả nổi mà ngộp thở .. Fade to black..
Không gặm nhấm từng âm luyến láy đưa chân cảm xúc như mọi khi..
Không đê mê từng ngôn từ nghiệt ngã trong chất giọng của James như mọi khi..
Bập bùng trong đầu... tạp giao: âm thanh .. giọng điệu .. nhấn nhá .. dồn dập ..
The Storm
..


Âm nhạc đôi khi vẫn kì diệu như vậy.. không cần phải nghe thật để có thể thực sự cảm nhận.. những thanh điệu trong suy tưởng tha thiết đến kì lạ..
Một đêm tĩnh lặng, nhạc ảo dẫn bước đi ...
10 tiếng đầu đeo đá... gã gục ..




( Xin lỗi mọi người vì bài viết có phần hơi cá nhân... chỉ là lang thang trong HARC và bỗng dưng viết vu vơ.. 8-| )
 
Hồi xưa định làm một bài về cái này nhưng tự thấy chưa đủ trình nên không viết.

Đối với anh, phần nhạc của bài hát mang cái gì đó quan trọng lắm. Đó là tâm trạng, là không gian, là thời gian và là con người của bài hát. Bài hát có lời cũng chỉ tôn thêm, hoặc sự rõ ràng, hoặc sự phức tạp, hoặc sự bí ẩn của bài hát. Nhạc mới quyết định cái hồn. Lời hay nhưng nhạc chán thì cũng chả có nghĩa lí gì. Tất nhiên, nhạc hay nhưng lời chán thì cũng khó chấp nhận.

Anh không hiểu về guitar lắm, nên các cú riff, những hợp âm, tiếng phơ hay gì gì đó của guitar cũng chỉ thoảng qua bên tai. Mặc dù có chút hiểu biết nhưng không thể đem ra để bàn luận. Khi nghe bất kì thứ nhạc nào, anh đều chú ý đến hơn cả: Sự hài hòa trong phối âm và phối khí. Một cây guitar có thể cho ra những nốt này nọ độc đáo, những giai điệu đối nghịch nhưng nếu như không có sự giao thoa về cảm xúc giữa các nhạc cụ thì không đáng chú ý.

Tiếng guitar trầm dày hay cao gắt, tiếng bass nặng sâu hay nổi bật, tiếng trống đanh mạnh hay nhạt nhòa, giọng hát dàn trải hay giận giữ, tiếng violin êm ái hay réo rắt ... Mỗi lần nghe là một lần cảm nhận. Nhìn thấy nét này đẹp, nét kia đẹp trong phối âm. Như thế mới cảm nhận được hết cảm xúc của bài hát.

Nói đến việc truyền cảm xúc vào bài hát, người ta nói đến Katatonia. Tại sao một band Doom Metal với âm nhạc đơn giản, không cầu kỳ về tổng phổ, và giai điệu tưởng như na ná nhau lại trở thành ông hoàng Doom Metal với hàng loạt album ấn tượng? Giọng hát, tất nhiên góp phần. Nhưng nhạc, cái hồn của nhạc Katatonia cũng góp phần quan trọng. Những tiếng guitar như mất hút vào đêm tối, những tiếng trống dồn dập như nhịp đập của trái tim đang quay cuồng, âm thanh đệm ở background tạo ra thế giới trống trải với bầu trời đầy mây xám và cảm giác cô độc. Sự hòa âm truyền cho người nghe cảm xúc mãnh liệt và chân thực.

Một bản nhạc cầu kỳ hơn thường có nhiều chi tiết chấm phá. Ví dụ về một bản nhạc mang tính giao hưởng là dễ nhất. Đôi khi tiếng Piccolo và Flute ở quãng cao mang đến cảm giác gió rít. Tiếng timpani xô nhau tạo ra cảm giác sấm ầm ầm vang động. Mưa đến dữ dội cùng những đợt rộ lên của đàn dây. Hay chút êm đềm tao nhã bên dòng suối cùng đàn harp. Hoặc sự bí ẩn trong không gian cùng tiếng chuông. Và nét hoành tráng hào hùng khi kèn đồng cất tiếng. Vẫn là sự phối nhạc.

Hôm nay ngồi nghe lại những giai điệu quen thuộc. Haggard, Rhapsody, The Sins of Thy Beloved, Xandria, Epica, Kamelot, Katatonia, Anathema ... mỗi thứ âm nhạc lại có một kiểu nhấn khác nhau vào cảm xúc. Nhưng tất cả, đều không phủ nhận rằng: âm nhạc là linh hồn của tác phẩm.
 
Ồh, cho phép em vặn vẹo 1 chút được ko ah :p
Liệu từ "âm nhạc" trong câu cuối cùng của aLong có hơi rộng quá không ah?


Cá nhân em nghe nhạc bao giờ cũng chú ý tới nét nhạc, tới giai điệu; rất ít khi coi lời và cũng chỉ chú ý đến chất giọng của người hát để cảm nhận sự hài hòa trong tác phẩm thôi ^^ Đôi khi lyrics chi phối cảm xúc, cảm nhận của mình nhiều lắm : (
 
Âm nhạc là linh hồn và lời ca là thể xác. Thiếu đi một trong hai cái vẫn không thành bài hát mà em. Âm nhạc truyền cho người ta cảm xúc. Khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên, người nghe đã cảm nhận được ngay tương lai bài hát sẽ thế nào, rối ren, hỗn loạn hay yên bình, thanh thản. Còn lời ca xây dựng nên hình hài ý nghĩa cho bài hát. Qua lời ca, người ta thấy rõ hơn bài hát nói về cái gì. Giọng ca, anh cũng cho rằng nó rất quan trọng.

Cá nhân anh thì ít bị chi phối của bời lời bài hát.
 
Ồh, có lẽ do lối dùng thông thường, nói tới âm nhạc là nói tới hết thảy mọi thứ cho nên em cảm giác từ "âm nhạc" của aLong là hơi rộng.
Không sao, chúng ta vẫn hiểu nhau :-j : ))

Em nếu đọc lyrics và ngẫm nghĩ về nó để hiểu 1 chút, dễ bị thắc mắc bởi tính liên quan giữa nhạc và lời, và đôi khi như thế mất hay : (

Nhưng thực ra mà nói, cách nghe nhạc thế này không phải lúc nào cũng hay :-?? Ví thử như 1 VD đơn giản nhất là: When the children cry chẳng hạn. Không hiểu hết lời sẽ thật phí :(
 
Thì cũng đâu phải là cái gì cũng tuyệt đối hả em? Cũng phải có trường hợp này nọ chứ :)
 
dạo này chả nghe nhạc :-?

vẫn sống tốt =))

phởn là đằng khác =))
 
Vâng đúng là như vậy ^^
Nhưng nhìn chung em vẫn thích nghe nhạc với giai điệu hơn ^^
Những tác phẩm hay là những tác phẩm thể hiện được hồn qua nét nhạc :x

Nói lại nhớ tới The Storm của aLong ^^
Đêm qua em có bật lại nó 1 chút, thử nghe bài đó lúc đau đầu xem thế nào :"> Kết quả là em thấy sờ sợ, chấp chới và quyết định đi ngủ :">
Tối qua có bản Way back into love của 2 đứa bạn làm Panadol với The Storm của aLong làm thuốc ngủ :p
 
Nghe blues ấy. Người hát thì ít mà đàn hát thì nhiều. Nhất là cái lão Little Boy Blue ấy. Nghe sướng không tưởng được
 
Back
Bên trên