Zest

Nguyễn Minh Nhật
(ngocanh)

Điều hành viên
em đang say thật mà.:)
nhưng em viết sẽ không sai chính tả đâu, chị yên tâm.8-|


mùa đông nơi đây không lạnh.vì nơi em ở làm gì có mùa đông.Nó chỉ là 1 xứ sở không mùa.Em sẽ nhớ lắm Hà Nội. Những ngày về nước vừa rồi, em rất đau đớn.Vì em không về nhà. Em muốn về nhà lắm.Muốn về lắm.:)Muốn về lắm.Có lẽ sẽ không lần nào trong đời em có lỗi với mẹ em hơn thế.Về nước mà không được thấy mẹ.Em có những lý do không thể khác, nhưng em chưa từng tưởng tượng có lúc em như thế.Khi về, 1 bài duy nhất em nghe trong hơn 3 tiếng bay, là "Beth" của Kiss. Kiss có lẽ là 1 trong 3 band bệnh nhất em từng thấy, nhưng âm nhạc của Kiss rung động lòng người. Tuyết có thể rơi giữa mùa hè.:)

....
Beth I hear you calling
But I can't come home right now
Me and the boys are playing
And we just can't find the sound

Just a few more hours
And I'll be right home to you
I think I hear them calling
Oh Beth what can I do
Beth what can I do

You say you feel so empty
That our house just ain't our home
I'm always somewhere else
And you're always there alone

Just a few more hours
And I'll be right home to you
I think I hear them calling
Oh Beth what can I do
Beth what can I do

Beth I know you're lonely
And I hope you'll be alright
'Cause me and the boys will be playing ...all night.
All night.:)


Em còn nhớ trước đây, ngày em quyết định sẽ đi, là lúc em tuyệt vọng vào con đường mà em sẽ đi theo. Tan vỡ với ảo mộng. Và em nghĩ oversea lúc ấy sẽ cho em kinh nghiệm quý giá. Vì thế em sang sSing, vẫn tự nhủ với bản thân "không phải để học mà để sống".Sống và trưởng thành từ những gì đời mang lại cho em...rất nhiều thời điểm quỵ ngã tại xứ người. Tình yêu bỗng chốc trở nên chống chếnh và xa vời. Ngọt ngào mà mê mải nhiều hơn...


Nắng rộng trời trong xanh bao la
Anh thả hồn nhịp sóng.
Nhịp sóng vẽ lên 1 bức tường.Giữa hai ta.
Cánh buồm vàng chở mùa hạ mãi xa
Cô gái nhỏ tóc xõa dài xuyên thấu
Ngắm hoàng hôn xuống.Không mầu.

Đời sương giăng phủ đêm thâu
Khói thuốc ngắn nhịp thở dài vội vã
Hàng cây đen bóng trái tim lã tã
Rớt xuống đất ngoan lắng đọng lại về em...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chị nhớ đã đọc ở đâu đó, nói rằng, muốn thay đổi cuộc sống, thì trước tiên phải thay đổi suy nghĩ của mình đã, chứ không phải thay đổi chỗ ở ;). Đại khái thế. Còn có cả 1 câu chuyện dài nhưng mà chị chẳng nhớ rõ để kể lại cho em nghe nữa :)

Em sẽ không thể cảm thấy thanh thản ở cái nơi xa xôi ấy, nếu như ngày em đi, em chưa cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên. Vẫn biết cuộc sống nơi xa ấy khó khăn như thế nào. Chị chưa từng xa nhà, xa gia đình lâu đến vậy. Chị chưa từng phải tự ngồi lo lắng về cuộc sống, đơn độc ở một nơi xa xôi đến như thế. Nhưng chị biết cái cảm giác cô đơn nó như thế nào. Chị biết cái cảm giác khó chịu, tựa như mọi chuyện chẳng bao giờ theo ý mình nó như thế nào. Chị còn hiểu cả cái cảm giác, vui vẻ, cười như chưa bao giờ vui đến thế khi ngồi cùng bạn bè, để rồi khi trở về cái phòng nhỏ bé lại khóc nức nở chẳng rõ lý do.

Chị vừa nói chuyện với 1 người. Và người ta bảo, những người nghĩ nhiều quá, trăn trở nhiều quá, cảm xúc nhiều quá, lãng mạn nhiều quá, thì thường khổ hơn những người khác :). Em có cảm thấy thế không ?

Có người bảo là chị đúng là thích màu hồng rất hợp. Vì chị nhìn mọi thứ cổ tích lắm. Chị không tin là trên đời này không có người xấu, nhưng chị tin là người tốt thì luôn luôn chiến thắng ;). Cũng như chị tin là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp với chị, với những người có niềm tin :).


Tạm thế đã :). Không say ;)


:x
 
Tháng 3 lại về với mẹ. Let's count down then my baby :*:*:*.
Love you as always: Hoàng Anh
 
Katia,
Hôm qua em đã định sẽ ngồi. Và viết. Nhưng cuối cùng em làm đúng chiều ngược lại của dòng cuối trong bài chị...:) Cảm giác thik lắm, giống như mình đứng giữa một thảo nguyên nhiều CỎ, và giang hai tay ra đón GIÓ.

Em không sang Sing để tìm 1 chốn bình yên chị katia.:) Em sang sing để tìm lại chính em.Dẫu nó là phù du hay là bão tố.
Em nhạy cảm, đau đớn nhanh và chán chường nhanh. Cuống nhiệt và tham vọng. Mê mải và yếu đuối.Em là một mẫu điển hình của cung Song Ngư-mang đầy đủ những tính xấu nhất của Pisceser...và chị nói đúng:em trăn trở nhiều quá. Bởi những gì em với tới thực ra lại đã ở dưới chân em, và những gì em nắm bằng cả hai tay, thì nó tựa như cát..rơi ra khỏi những kẽ tay, tan biến.

Có 3 ban nhạc trong dòng Rock-ballad em thik nhất về lyric,1 là manowar, 2 là Bon Jovi, và 3 là Von Groove, bản nhạc đầu tiên em được nghe của Von Groove là All the way down, vào khoảng cuối năm 97. Khi đó em còn rất bé, không hiểu gì, không nghe được gì nhiều, và tất nhiên cũng không nhớ tên bài hát và ban nhạc. Nhưng nó để lại 1 ấn tượng sâu đậm trong em về lyric...đến cuối năm 99, lần đầu tiên em nghe Once in a life time, và em nghĩ tất cả việc em cần bi h là viết lyric của nó ra, hơi dài nhưng chị sẽ đọc.:) và sẽ hiểu.:)


Close the door don't walk away
There's something to say
Come lay down beside me
I've heard the whispers in the rain
callin' your name
they're send to remind me
And if your tears are fallin'
I'll be the voice that's callin'
Ref: Don't throw it all away
Have faith that stands to be
This is once in a lifetime
Just let me lead the way
straight back to you with me
'Cause this kind of love is
once in a lifetime
Don't hide the tears behind a smile
You've got something my child
more precious than money
It's sad to see true lovers fall
Who'll still have it all
the gifts to somebody?
With ev'ry changin' season
I'll give you one more reason...
We walk the road that has no end
together, my friend
the storms are behind us
Yeah like a river to the sea
you're gonna find your way to me
in this once in a lifetime.


một lần trong cuộc đời.....:)

Chiều xanh đọng yêu cùng trên lá
Anh ngắt nhẹ và thả mãi bay xa...


Tháng một buồn trên những bản thánh ca
Giáng đường rộng anh bước vào thanh thản
Lời nguyện cầu thì thầm.
Nắng xuyên cửa sổ âm thầm
Người con gái nhỏ trầm mình trong gương
Phố đông sớm lạnh dưới sương
Chờ binh minh sớm ánh dương ngập tràn
Em ngồi giữa những phím đàn
Bài tình ca ngắn Mimosa buồn
gió vẫn lặng lẽ tuôn
Và anh chợt tỉnh giấc mơ nhẹ nhàng
Ngày mới đã sang
Mưa càng rơi. Càng bất tận mắt buồn.
Anh xóa hình ảnh chuồn chuồn trên tay
Như thả theo cánh gió bay
Bay đi mãi mãi. Hoặc về với em...
Giang rộng cánh tay.Đón hoàng hôn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hôm qua em đã định sẽ ngồi. Và viết. Nhưng cuối cùng em làm đúng chiều ngược lại của dòng cuối trong bài chị... Cảm giác thik lắm, giống như mình đứng giữa một thảo nguyên nhiều CỎ, và giang hai tay ra đón GIÓ.
Biết không, người ta gọi đó là ảo giác đấy ? :). Đôi khi thì cũng tốt, nhưng mà ko nên lạm dụng quá đâu ;)

Hôm nay đọc được 1 câu: "Song Ngư sống bằng những mộng mơ. Ban ngày có thể chỉ như đoá hoa dại “sống rất ơ thờ”, nhưng về đêm “thấy ta là thác đổ”, như trong lời ca của Trịnh Công Sơn". Nghĩ không biết có phải em cũng thế không ? Những người trẻ bây giờ thích sống về đêm. Lên mạng buổi đêm, học bài đêm, nói chuyện buổi đêm,... Dường như cái cảm giác ban đêm làm cho con người ta thấy dễ chịu và bình yên hơn.

Và trong vô số những con người sống về đêm ấy cũng có nhiều những con người thích trăn trở về đêm. Đêm là cô đơn hơn. Họ - những con người cô đơn ấy, về đêm sẽ lại càng cô độc hơn nữa. Cái cảm giác cô độc đáng sợ nhưng lại có sức cuốn hút lạ kỳ. Họ không dám ngủ vì sợ ngủ sẽ làm phí mất một dòng cảm xúc nào đó, một ý tưởng văn chương nào đó, họ cọư ngủ sẽ bị rơi lại đằng sau,... Và họ thức để gặm nhấm cái sự đơn độc ban đêm đó. Có đôi khi là khóc, nước mắt cứ lăn, cứ thi nhau rơi, rơi thật nhiều. Cứ thế cho đến khi mệt mỏi, cho đến khi không còn sức nữa, sẽ đi ngủ :).

Và rồi sáng thức dậy, họ lại sống cuộc sống bình thường như những người khác. Có đôi khi cũng hết mình, có đôi khi cũng rất vui vẻ. Họ ban ngày và ban đêm là 2 con người khác hẳn nhau, thậm chí đối lập nhau.

***

Chị chưa nghe bài Once in a life time :). Chị cũng chẳng thể cảm nhận được như em cảm nhận :(. Tự nhận bản thân chị không phải là 1 người có khả năng cảm thụ âm nhạc một cách sâu sắc :p. Trong cái lyric kia, thích cái câu "Don't hide the tears behind a smile", nhưng chắc chẳng làm theo được ;). Em chắc cũng chẳng làm theo được :)

Ngày xưa chị viết truyện về GIÓ là viết cho 1 người bạn. Nhưng rồi viết xong cũng chẳng dám tặng. Bây giờ đôi khi thấy em giống GIÓ quá. Tự do và cô đơn. Em đi tìm Mây đi thôi. Tìm cho đúng, đừng nhầm lẫn nhé. Nếu tìm thấy rồi thì đừng làm tan đi mất. Sẽ tiếc đấy :)

Chị không tin cuộc sống này không có những khó khăn, nhưng chị tin rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua, nếu có niềm tin :)


:x
 
Em nhạy cảm, đau đớn nhanh và chán chường nhanh. Cuống nhiệt và tham vọng. Mê mải và yếu đuối.
1 người mà em kính phục nhất, em xem là giỏi nhất, cứ ngỡ ko bao giờ anh nói ra những câu gì tương tự như thế này. Bây giờ tận mắt nhìn rồi, nhưng em ko nghĩ là anh yếu đuối đâu anh ạ! Tự tin của anh đâu có thiếu??! Anh vẫn đầy uy nghiêm trước mặt người khác, vẫn bước đi đầy kiêu hãnh đấy!Có lẽ ở 1 phương trời mới, anh thấy lạc lõng, xa lạ, nhưng em tin với 1 người đầy nghị lực như anh, tất cả sẽ ổn thôi mà!
 
Just let me lead the way
straight back to you with me
'Cause this kind of love is
once in a lifetime

katia,
chị ạ, đó không phải là ảo giác đâu.:) em không uống để tìm ào giác, em uống để có những phút thật với bản thân. Phút lòng về với lòng.:) Có thể nói yêu và ghét không dối gian.Khi ấy những cảm giác là mãnh liệt.và chân thành. Tất cả những gì nhỏ nhặt lúc đó, đều có thể cụ thể hóa cảm xúc thành hình...một bản nhạc, một bộ phim, một đoạn rec, một màu đen, hoặc chỉ là một cái nhìn huyễn hoặc tự tưởng ra.:) tất cả em cảm thấy nắm được trong tay, thành một cái gì đó, hoặc là hạnh phúc hoặc là đớn đau, cũng không cách nhau nhiều lắm.
Thấy cần uống, để thấm những giọt lệ buồn trên đôi mắt mimosa.:)

....âm nhạc không phải là khó cảm thụ.:) chỉ cần chị tìm được những khoảnh khắc âm nhạc đi vào cuộc sống của chị, nhẹ nhàng....có những bài hát gắn với những câu chuyện của em, gắn với những người em sẽ không bao giờ xóa đi dấu vết, người đã để lại, trong tim em....những lúc ấy, những bản nhạc ấy sẽ thành bất tử, với riêng chị.:) chị biết tại sao giao hưởng là thể loại âm nhạc được trân trọng nhất không?Bởi vì khi cùng nghe một bản giao hưởng, mỗi người sẽ có những cảm xúc khác nhau, cách cảm thụ khác nhau, những hình ảnh, rung động, ngọt ngào hoặc xót xa cũng khác.:) Bởi thế nó được tôn sùng như một dòng nhạc bác học. Thảng hoặc, em cũng tìm được những bản giao hưởng gây chấn động cho em, như Liebesstraun No.3 của Liszt, Moonlight Sonate của Beethoven(một bản mà nhiều người chắc cũng đã nghe :) ) The Swan Lake... Scene của Tschaikovsky, For Elise của Beethoven...Như thế đó...âm nhạc làm nên cuộc sống của em, ngọt và đắng.:)
vào giai đoạn chuyển giao giữa thập kỷ 80 và 90, band nhạc gây được chú ý nhất với em là Take That.Rất nhiều những bản nhạc của Take That đã là tiêu biểu của giai đoạn đó.:) Em thik được 2 bài.:) 1 là How deep in your love.và thứ 2 là một bản mãi về sau mới xuất hiện:Back for good.:) Em được nghe Back for good khi vừa break với một tình yêu đã được thừa nhận là có thật...có lẽ chị sẽ dễ hình dung ra tâm trạng em khi đó.:)....
Back for good là một bản ballad của gió.

I guess now it's time for me to give up
I feel it's time
Got a picture of you beside me
Got your lipstick mark still on your coffee cup
Got a fist of pure emotion
Got a head of shattered dreams
Gotta leave it, gotta leave it all behind now

Whatever I said, whatever I did I didn't mean it
I just want you back for good
Whenever I'm wrong just tell me the song and I'll sing it
You'll be right and understood

Unaware but underlined I figured out this story
It wasn't good
But in the corner of my mind I celebrated glory
But that was not to be
In the twist of separation you excelled at being free
Can't you find a little room inside for me

Whatever I said, whatever I did I didn't mean it
I just want you back for good
Whenever I'm wrong just tell me the song and I'll sing it
You'll be right and understood

And we'll be together, this time is forever
We'll be fighting and forever we will be
So complete in our love
We will never be uncovered again

Whatever I said, whatever I did I didn't mean it
I just want you back for good
Whenever I'm wrong just tell me the song and I'll sing it
You'll be right and understood

I guess now it's time, that you came back for good


khoảnh khắc này là mãi mãi.

và về với đêm

Anh về với cửa sổ ngày mưa.Đêm lạnh giá.
Sóng khơi xa nhịp vào đá muôn cùng
Tim anh đau đớn vẫy vùng
Hòa theo nhịp thở trăng chung.Không mầu.

Đâu là nhớ.Lòng anh tràn sương ngọt
Thấu vào tim.Buốt những cạnh tâm hồn.
Đâu là đau của những giọt lệ chôn
Anh thầm hỏi, vì sao lại thế?
Vì sao mùa chẳng chuyển những đam mê
Giữa phố Đông, anh thấy tràn nắng ngập
Và đêm nay, giữa những vì sao thấp
Có một màu đen lại chiếm trọn bầu trời
Em mang về những nỗi nhớ chơi vơi...

Ngày không đến, và anh càng lạc lối
Mỏi cánh chim bay vẫn chẳng thấy đàn
Lòng yếu lòng, yêu-cũng tựa mưa tan
Đâu là hướng bay ngày đông giá
Giá như ai trong mình là sỏi đá
Có thể hết yêu là hết trọn nỗi buồn
Giá như anh và em-để lệ tuôn
Chỉ một lần thôi, và mất nhau mãi mãi.
Giá như anh không thấy lòng trống trải
Khắc suốt màn đêm ánh bạc đáy mắt ai...

Scarlet buồn.Vô tận.Mảnh mai.
Giấu được lệ vào đằng sau khóe mỉm
Đứng giữa thảo nguyên đón hoàng hôn tím
Để gió cuốn đi.Cuốn mãi một tình yêu.
Anh thản nhiên chờ đón mỗi buổi chiều
Ngày đã cạn. Và lòng anh đã cạn.
Ngưỡng mộ.Nhưng yêu chắc khó đến muôn cùng.

Em là cỏ ngoan mềm mại mỏng manh
là ánh dương ngày là nước trong xanh thẳm
Nhưng đâu đó ngoài khơi,bóng thuyền vụt đắm
Vụt đắm trong đêm.Ánh sáng xa bờ
Bởi cỏ kia cũng chỉ mãi thờ ơ
Khi gió ngang qua cuốn mình theo phút chốc
Chẳng thể tung bay đến tận cuối trời.:)
Ánh sáng kia sẽ hết những đầy-vơi.
và nước xanh phản chiếu màu thất vọng.
những giọt miên man vẫn ở tận đáy cùng
Chỉ màn đêm ở lại với phù dung...

Ngoài phố kia bình minh màu nhợt nhạt
Đêm chết.Không ai.
Và anh vẫn nơi đây.

Katia,em vẫn nơi đây.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
NHAT: ...
NHAT:
Quynh katia: dang lam gi the em ?
NHAT: em dang ngoi cho mot cai gi do
NHAT:
NHAT: ...
Quynh katia:
Quynh katia: neu thich co cai gi do'
Quynh katia: thi` tu nam lay
Quynh katia: chi so nhat la phai cho*` doi
NHAT:
NHAT: dieu em cho
NHAT: no den tu ban than em
NHAT: from my soul
NHAT: ...
NHAT:
Quynh katia: doc bai moi cua Thien Huong chua ?
NHAT: da chua
NHAT: day em f5 day
NHAT:
Quynh katia: co moi 1 cau thoi
Quynh katia: nhung chac em hieu ro hon chi
NHAT: chac la shtt
NHAT: hoac keep raining
NHAT: a
NHAT: cau nay thi hay do
NHAT: ke no nhe chi nhe
NHAT:
Quynh katia: uh ko
Quynh katia: em cu vao doc di
Quynh katia: ko nang ne nhu the
Quynh katia: chi cung nghi la bai cua TH se ko xoa dau.
NHAT: sao chi ko viet.....
NHAT: chi ko viet
NHAT: em se khoc day
NHAT:
NHAT: mac du co the
NHAT: chi viet
NHAT: em se khoc to hon....
NHAT:
NHAT: icon ym ko co cai nao
NHAT: dien ta kieu nuoc mat chay ra
NHAT: ma ko phai la nhi
NHAT: em ko khoc nhu the
NHAT: em chi la :'(
NHAT:
Quynh katia: hic
Quynh katia: tu toi den gio
Quynh katia: chang co luc nao tinh tam de viet dc ca
Quynh katia: doi 1 lat nua
Quynh katia: chi cha`o het tat camoi ng
Quynh katia: va invi
Quynh katia: chi se viet ma
NHAT:
Quynh katia: topic cua chi voi em
Quynh katia: lam sao ma ko viet dc
NHAT: chi biet ko
NHAT: luc dau
NHAT: em dinh de ten la zest va katia
NHAT:
NHAT: nhung em thay the
NHAT: ko hop voi y em
NHAT: em de la zest
NHAT: chi zest thoi
NHAT: chi co zest thoi
Quynh katia: uh ko sao ma
NHAT: chi mot minh zest thoi
NHAT:
NHAT: chi hieu ko
NHAT: bao h
NHAT: chi cam thay
Quynh katia: uh, Katia chi giup 1 phan nao thoi
NHAT: chi cham. vao tam hon em that su roi
NHAT:
Quynh katia: chua that su co the giup dc ma
NHAT: chi hay giup em
NHAT: chuyen ten no
NHAT: la zest va katia
NHAT: that. day
NHAT:
NHAT: em noi that day
Quynh katia: uh thoi em a
Quynh katia: cu de the di
Quynh katia: chi cung thich de the hon
Quynh katia: nhu the chi se thoai mai hon
Quynh katia: la co tenKatia o day
Quynh katia: vi` nhu the chi se co cai gi do apluc hon
NHAT:
NHAT: em hieu
NHAT: ...
NHAT: chi la
NHAT: zest trong trai
NHAT: lanh leo
NHAT: lonely
NHAT: cai ten ay cung noi len dieu ay
NHAT: va no lai dung mot minh
NHAT: em chi cam thay
NHAT: ngay thoi diem do
NHAT: ko ai voi' dc toi tam hon em
NHAT:
NHAT: ko phai no wa cao sieu
NHAT:
NHAT: ma la nhu the...
NHAT: no la nhu the
NHAT: nen em de the
NHAT: nhung that su rat rat muon
NHAT: co katia o day
NHAT: ...
Quynh katia: uh em
Quynh katia: em cam nhan the nao thi` cu de nhu the ma
Quynh katia: chi cung cam thay chu*a that su hieu em
Quynh katia: nen neu de nhu the, thi` chi cung cam thay la qua' suc
Quynh katia: khi nao chi that su cham duoc den tam hon em - nhu em noo
Quynh katia: thi luc day se thay doi khac.


.............................................................

keep raining.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em có bao giờ nghĩ em sống để làm cái gì ? Mục tiêu của em là gì không ? Người cung Song Ngư thường có lối sống khá tự do, thoải mái. Mọt vài người trong số đó, thậm chí chỉ cần có cơm và rượu để tồn tại :). Em có phải như thế không ?

Nói thật, chị vẫn luôn thích coi trọng những con người sống có mục tiêu. Còn việc họ làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình, họ sống ra sao để đến với cái mục tiêu đó nó khác nhau. Cũng giống như trước tiên em phải biết chọn 1 con đường cho riêng mình đã, chứ đừng đi lung tung, thích đi đâu thì đi. Còn khi em đi trên con đường đó, em vừa đi vừa nghỉ, đi bằng ô tô hay đi bộ là việc của em ;). Là phụ thuộc vào cách em nhìn cuộc sống nữa ;).

Chị cũng đã tự hỏi, tại sao em lại như thế ? Tại sao em lại tìm đến chị ? Cuối cùng thì em có chuyện gì ? Có thể chị chưa hiểu hết về em ? Nhưng có lẽ, lý do chỉ đơn giản là em cần 1 người để nói chuyện thôi đúng ko ? Em thích kể về nàng Scarlet của em, thích nói về nỗi cô đơn của em. Đó là thứ mà em nhắc đến nhiều nhất, làm chị nhớ nhất.

Và thế nên em làm chị nghĩ đến Upper của chị. Đó là 1 con người ở rất xa, gần như bây giờ thì nó không còn có thực, không còn hiện hữu trong cuộc sống của chị nữa rồi. Nhưng đó là con người làm thay đổi cuộc sống của chị, nhiều và rất nhiều. Là con người làm nên 1 phần tính cách chị ;). Chị đã bao lần muốn hiểu được Upper, nhưng rồi vô ích. Bây giờ thì Upper chỉ còn trong ký ức, trong kỷ niệm, mà ko hiện hữu nữa rồi. Biến mất, vô hình :)

Bình yên nhé :)


:x
 
Hì, hôm nào cố thức đến 2h sáng như hồi trước rồi cùng anh câu bài trên tttg cái nhỉ :D.

Dạo này bỏ dc thức đêm rồi... tự nhiên thấy sống về sáng có ý nghĩa hơn, ngủ nhiều cũng sướng hơn. :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
katia,

Em sống để làm gì?Mục tiêu của em là gì?:)
Là làm được những cái mình muốn và đạt được những gì mình ao ước.:) Có lẽ chị sẽ hỏi em muốn gì?Ao ước gì?:)
Đó là sống tự do, tràn đầy tình yêu với công việc, với gia đình, với cả chính mình. Là khao khát được bước trên con đường của bản thân em đã chọn.
Em yêu gió, vì gió có thể nâng được diều, có thể bay trên khoảng trời của riêng mình, có thể chạm vào được mặt trời, có thể chở hoàng hôn về cuối chân trời...Gió có thể làm nhiều lắm.Và điều quan trọng nhất là nỗi buồn có thể cuốn theo chiều gió.

Nhưng em cũng từng đọc trong Tôi của Nguyễn Tuân một câu hay: "Tất cả hoặc không có gì, gió chỉ thổi một chiều".
Một chiều mà thôi.
Có lẽ Nguyễn Tuân được coi là mẫu mực văn chương Việt với bản thân em.Tất cả những tác phẩm của Nguyễn đi vào lòng em dễ dàng như em đọc thấy con người mình. Chủ nghĩa cá nhân, độc lập, tự do, phi vật chất và nhiều tinh thần. Là tình yêu với hạnh phúc riêng, là tình yêu với mỗi ngày đổi khác, là đi và sống. Chứ không ngồi và sống. Nguyễn với em là đỉnh cao của văn chương Việt mọi thời đại. Có thể đọc và không cảm thấy gì. Mà sau đó thấm đến tận tim khi bản thân trùng với nhịp của hồn văn. Nguyễn là cái bình yên day dứt và là hạnh phúc đớn đau không bao giờ trọn vẹn. Con người đi tìm 1 vẻ đẹp không có thật, vẻ đẹp cuộc sống.
Trong 1 trang mạng phản động em từng được tình cờ (mà không bao h vào lại được) em được đọc "Những bản tùy bút không xuất bản" của Nguyễn, trong đó có "Vết trăng" và "Một" là 2 tùy bút chấn động nhất trong em từ trước đến nay."Vết trăng" thì cuồng điên như đọc thơ Hàn và có cả cái dịu dàng điềm tĩnh của văn Khải, nó vẽ lên cái mà một người con trai đi tìm trong cả một cuộc đời không thấy: một vết trăng in hình một người con gái. 2 tiếng đọc và 2 năm hiểu hết. "Một" thì đặc trưng cho chủ nghĩa cá nhân của Nguyễn: lối đi riêng, lối đi mà con người thời Nguyễn không thấy được thì Nguyễn đâm vào. "Tài hoa.Lệch biển sóng không bờ".:)

.....................
Tại sao em lại tìm đến chị. Vì em là Zest-của ngày hôm qua và ngày mai. Chị là Katia của ngày hôm nay...

!
.......................................
Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng

Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài

Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà

Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió

Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu
Là một đường không bến bờ




(và em post lại bài này nữa, vì em thik nó.khi làm không nghĩ nó sẽ ra đến như thế.:) )


một bản nhạc ngày xưa em từng chơi
thoảng vào lòng nỗi nhớ.
đầy,vơi.
phố lặng ngắm em ướt mình trong gió
càng yêu hơn, lại càng thấy nghiệt hơn.
giọt bóng dài đưa trên dốc lặng trơn
sương của đêm đưa anh về với phố
về ấm chỗ...
nước lăn dài xuống cổ...

Hà Nội hiền đón đứa trẻ mênh mông.
Tóc rơi dài, nắng mùa đông đáp xuống...
Mí của mưa và mắt của trời xa
Phố của hoa.Tất cả của chúng ta........................

Anh sẽ khóc khi nhìn về phía ấy
Phía có dáng em.Phía Hà Nội xa vời
Phía có bóng em.Phía có bầu trời
Từ Sing đêm, anh nhìn về mãi mãi
Phía có nỗi đâu, phía trống trải niềm tin

Mỗi ngày xanh có thể chẳng đi tìm
Vẫn tự đến niềm đau chôn không kỹ
Vẫn là thế.Dù anh không suy nghĩ
Là trái tim nhức nhối nhớ một người
Một nụ cười.
Hoặc ngàn ánh sáng.
Lãng đãng phố hoa đón máu của trời
Hoàng hôn nhanh theo đuổi dấu chơi vơi
Anh tìm gió của anh.Nguôi lòng cũ.
"Lạc lối mưa".Hồi ức ngủ quên ngày...


@ trung:thanx my guy.always here, with night.

---------------------


Zz Tran: uong vua thoi
Zz Tran: dao nay say nhieu the
Zz Tran: ngoi viet zest di
Zz Tran:
NHAT: ko uong viet ko noi
NHAT: may noi dung
NHAT: 4 ngay lien tuc uong
NHAT: nhieu wa
NHAT: thay doi` ao wa
Zz Tran: uh`
Zz Tran: ao? that
Zz Tran:
Zz Tran: tu` nay` qua' ddung'
Zz Tran: cuoc doi toan nhung tro` phu` phiem'
Zz Tran: cha di den' dau
Zz Tran: cha hieu de lam gi
NHAT: yeu cung met the nay roi
NHAT: ko hieu
NHAT: den luc bc sau^ nua vao cuoc song
Zz Tran: he.he.
NHAT: de di den dau
Zz Tran: tao cha yeu ek j ma con met
Zz Tran: sao cuoc doi minh lai tro thanh the nay nhi
Zz Tran: chac tai sai lam`nhieu` qua'
Zz Tran: cang ngay cang` dan 'sau vao be kho
Zz Tran:
NHAT:
NHAT: sai lam ko nhieu
NHAT: ma doi no nghiet. wa
Zz Tran: ko
Zz Tran: tao sai lam nhieu
Zz Tran: ddoi cung nghiet nua
Zz Tran: chep.
NHAT: tao sai lam it
NHAT: nhung may cai it day
NHAT: toan cai to lon
Zz Tran: he.he.
Zz Tran: tao sai lam lau qua'
Zz Tran: nhieu` qua'
Zz Tran: no' tich' tu. vao`
Zz Tran: bay h ko the sua chua duoc nua
Zz Tran:
Zz Tran: den luc nhan ra sai thi ko the lam j khac duoc nua
Zz Tran:
NHAT: ......
NHAT: .....
NHAT: ......
NHAT: ......
NHAT: co le the....................
 
Chỉnh sửa lần cuối:
anh vẫn luôn là anh,Hoang Anh a.nhiều lúc tự hỏi nếu anh tên là hoàng anh chứ ko phải Minh Nhật-1 cái tên ấn tượng chả giống ai,liệu anh có là như thế? anh từng nói mình giống nhau,em sợ cho cái sự giống anh đấy.anh có quá nhiều thứ trong con người mình song song tồn tại,mâu thuẫn rối tung đê rồi cuộc đời anh cũng là những câu truyện rối tung.có nên tìm người gỡ hộ? nhìn vào anh,lôi cuốn và thu hút,nhưng cũng là cái cạm bẫy đầy nguy hiểm mà anh tự giăng ra cho chính mình.
em đã từng thích 1 Minh Nhật ít sống thật trước mặt người khác nhưng luôn trở về với chính mình.cũng là anh lúc nào cũng sống hết mình với những gì mình thích chứ ko phải với hình tượng người khác thích.
khi anh sang bên kia,anh cũng đã bắt đầu 1 cái gì đó mới và em tin vào câu nói của anh hồi trước"anh đi vì ở đây anh đã làm đủ,anh đi tìm cái mới".ko hiểu sao,đọc những gì anh viết trong này,em ko tìm thấy minh nhật của ngày ấy??anh đã thay đổi,co' thể.đã "i'm not the man i used to be",chắc thế.nhưng có lúc nào nghĩ lại,anh thấy mình đã đánh mất 1 điều gì đó rất hay ho của chính mình?anh có còn sống nhiệt tình và đam mê như ngày trước ko hả anh?cuộc đời nghiệt thật,nhưng vốn đã là bản chất của nó.mình có nhìn cuộc đời nghiệt ko,mới là vấn đề.
em luôn thấy anh chỉ có 1 mình.dù anh nhận ra hay ko.nhưng mà,hình như,trên đời này,ai cũng chỉ có 1 mình mà thôi.
 
Life is full of lots of up and downs,
And the distance feels further
When you're headed for the ground,
And there is nothing more painful
Than to let you're feelings take you down,

It's so hard to know
The way you feel inside,
When there's many thoughts
And feelings that you hide,
But you might feel better
If you let me walk with you by your side,

And when you need a shoulder to cry on,
When you need a friend to rely on,
When the whole world is gone,
You won't be alone, cause I'll be there,
 
Đã tình cờ gặp em trong 1 lần ra HN, nghe về em nhiều từ 1 người đã từng là người yêu thương nhất của mình. Cũng đã vài năm rồi, cũng chẳng nhớ nổi mặt em thê nào nữa... và chắc em cũng chả nhớ anh là ai. Nhưng em à, cuộc sống là vậy, nó cuốn mình theo ý của nó, trong cái vòng xoáy dường như vô tận khắc nghiệt... và cái mình phải làm là đứng vững. Cứ mỗi lần có vẻ như nó sắp đánh gục mình thì minh phải đứng dậy và hét vào mặt nó rằng: "Rốt cuộc thì cũng chỉ đến thế mà thôi, mày làm gì được tao nào"

Đã 1 thời thức đêm, đã 1 thời thức đến tận sáng vì những điều vụn vặt trong cuộc sống. Nhìn về quá khứ, hiện tại và tương lai để rồi stress... Thức đêm đến nỗi không có gì cũng thức, ngồi nghe nhạc, nghuệch ngoạc trên giấy những hình vẽ bất chợt... hay đơn giản chỉ là ngồi nhìn ánh đèn vàng từ cái bàn học cũ kỹ. Đêm nó khác lắm, đếm nó làm mình nghĩ được nhiều thứ, đêm nó làm những tình cảm mình đã dấu suốt 1 ngày bật dậy... vỡ tung ra... tất cả... Từ tình yêu, nỗi nhớ... đến những điều mình đã làm, đang làm và sẽ làm... đôi lúc tự hỏi có muốn quay ngược thời gian hay không... nếu được liệu mình sẽ làm khác... nhưng cuối cùng vẫn vậy. Em nên vui vì tất cả những gì đã qua cho em là 1 Minh Nhật của ngày hôm nay.

Bây giờ vẫn vậy, vẫn thức... Hình như thức đêm đã trở thành bệnh di truyền của dân Kiến trúc từ bao thế hệ rồi. Nhưng cái thức bây giờ tốt hơn, đep hơn và ý nghĩa hơn. Thức làm việc, thức để tự học tập, tự upgrade bản thân... thức để relax sau 1 ngày bộn bề công việc... Và cái cảm giác thức nó cũng khác em à. Không còn u uất như dạo nào, có thể thanh thản ngồi đợi mặt trời lên, thấy sự chuyển mình của bình minh thay cho màn đêm... Đẹp! vậy mà dường như 1 thời gian dài mình đã không nhận ra... Phải, làm sao mình nhận ra khi chính bản thân còn cảm thấy lạc lối, chưa tìm được hướng đi!

Nói linh tinh trong topic của em. Sory, man! Chỉ muốn tặng em 1 câu, của 1 người em biết: "Tương lai thế nào chỉ là sự nối tiếp của hiện tại! và nếu đã sống hết mình ở hiện tại thì còn lo gì đến tương lai!"... Đứng lên đi Nhật! Find out & be yourself!
 
Yêu Katia, yêu Zest, yêu tất cả những ai vào topic này... đơn giản thôi, vì Zest là Zest, cái tên ấn tượng chưa .... nhiều-ng`-biết-mấy của Zest.
Đọc cả Zest chỉ để cảm nhận và suy ngẫm, thế là đủ... bởi Gió thì đâu có ai chạm vào được...
@ Katia: em nghĩ là lãng mạn và suy nghĩ, chưa hẳn đã khổ hơn, bởi người đó có 1 trái tim luôn biết đập, theo từng dòng chảy của mạch máu và dòng cảm xúc. Thế là hạnh phúc, được cảm nhận những điều ng` khác ko có, để biết rằng mình hạnh phúc hơn khi niềm vui đến.
Em viết lúc đêm, nhưng chắc em sẽ chưa gửi bài này ngay đâu, nếu như em còn thức... Gió lại về, và Hà Nội lại trở lạnh, Katia đừng để bị ốm nhé!
Em sẽ ko viết dài đâu, viết dài cảm xúc tuôn ra hết, lại buồn... chỉ đủ thôi, nhé:D
Iu :x
"Đêm lạnh, Hà Nội hiền yêu dấu, chết trước những bình minh"
 
đấy đấy, có bao nhiêu người quan tâm đến P đấy, cả con cũng thế!
Từ cái ngày đầu tiên con gặp P, con cảm nhận được rằng đây là 1 người hoàn toàn không bình thường. Và con cảm nhận đúng, P xem có bao nhiêu người được như P không? P giỏi, thực sự là P rất giỏi. Trước mặt người khác P luôn tỏ ra vô cảm, lạnh lùng, mệt mỏi lắm ko hả P? Nếu ko có topic này, có lẽ ko bao giờ con nhận ra trong P tồn tại 2 con người. Những lúc viết trong topic này, P lại trở về chính mình. Khi đứng trước mặt người khác, P hoàn toàn xa lạ. Dù P có là ai, con cũng yêu cái con người ấy, vì 1 người mang tên Minh Nhật!
 
anh vẫn luôn là anh, Hoàng Anh a. Nhiều lúc tự hỏi nếu anh tên là Hoàng Anh chứ ko phải Minh Nhật-1 cái tên ấn tượng chả giống ai,liệu anh có là như thế?
đã lâu lắm rồi không còn ai gọi anh như thế.Hoàng Ngọc Anh.:)

Katia,
Cuộc sống mỗi người là những khoảng riêng.Em giờ này, nơi đây-chỉ mình em hiểu được. Chị cũng vậy, vì đó là cái khác nhau của con người. Đúng, có lẽ em cảm quá nhiều, để thấy được những cái người khác không thấy.Everytime.
Có những người nhìn lên bầu trời cũng chỉ thấy được mây thôi mà.:) Không phải ai cũng nhìn được mầu của bầu trời. Và càng ít người nhìn được gió...Từ phòng của em, có thể nhìn ra được sân bóng rổ, đó là một khoảng trời chung và riêng...Đêm hôm qua em và Vương Việt Anh ngồi đến gần sáng ở đấy, nói chuyện. Ôi, nhận ra mình thèm khát nói thế sao. Những khi có người Việt sang, mới thấy hóa ra hàng ngày nhớ Tiếng Việt mà không nhận ra...Nó bảo em điều kiện học tập và sống bên này tốt quá, cũng muốn ra nước ngoài mà học. Thế mà nhiều người ở bên này thì muốn về. Đó quả là cái ham muốn không bao giờ cưỡng lại được. Là thế đó. Em bảo nó, cứ sang chơi đi, anh sẽ thấy vui, còn nếu anh sang để sống, anh sẽ nhìn bên này bằng con mắt khác đấy.:) Em đây này, bi h mỗi lần về Việt Nam, là thik thú như được đi nước ngoài. Đất nước mình thì nhảm thật.:) nhiều cái không nuốt nổi được, nhưng mà cũng nhiều cái không đâu quá có. Thế là nhớ mới đau.:)
Đêm qua, sân bóng rổ lộng gió. Rõ ràng em thấy trăng xa hơn.:) thật đấy.nó cứ có kiểu gì đó, không với được.:) hồi bé thì thấy trăng ngay trên đầu, nhảy cao lên cái có khi đụng đầu vào.:"> :)
.........
Đời đã thay đổi.


sometime, i'm not the man i used to be.



miss you.(WestL)
i can´t sleep, i just can´t breathe
when your shadow is all over me baby
don´t wanna be, a fool in your eyes
´cause what we had was built on lies

and when our love seems to fade away
listen to me hear what I say

i don´t wanna feel -the way that i do
i just wanna be -right here with you
i don´t wanna see -see us apart
i just wanna say it straight from my heart
i miss you...

what would it take, for you to see
to make you understand that i´ll
always believe-you and i, can make it through
and i still know, i can´t get over you

´cause when our love seems to fade away
listen to me hear what I say

...
i just wanna say it straight from my heart
oh baby i miss you, i do...

´cause when our love always
fades away
listen to me hear what I say

i don´t wanna feel
the way that i do
i just wanna be
right here with you
i don´t wanna see
see us apart
i just wanna say it straight from my heart
i miss you, i miss you
i do...


Thời kỳ mà Westlife nổi nhất, với em chỉ khoảng 4,5 bài nghe được, vì bản chất em không thik dòng nhạc này.:) thế nhưng những bài như Fool Again, Let's make tonight special, Soledad và nhất là Miss you thì không thể chối từ...Kiểu nhạc của WL hay BZone, với em, không phải là vì nó sến hay nó này nọ kia, kiểu người ta hay nói, với em chẳng có dòng nhạc nào là chán cả-kể cả dân ca quan họ. :) chỉ có điều nhạc như thế này nghe nhiều lúc chịu không nổi, như Everyday i love u của Bzone chẳng hạn, gần 1 năm nay em không dám nghe, chỉ đọc đi đọc lại lyric, và cùng lắm thì đến bật clip lên mà tắt tiếng đi.:) Nghe chịu sao nổi. Lòng em như sóng...:)
...
An empty street
An empty house
A hole inside my heart
I’m all alone
The rooms are getting smaller
I wonder how
I wonder why
I wonder where they are
The days we had
The songs we sang together
Oh yeah
And all my love
We’re holding on forever
Reaching for the love that seems so far ...(my love-WL)



Lại một ngày cuối tuần.Êm ả.
Giữa đêm chìm anh thấy gió dịu yên
Ngay ở tim.
Thấy bóng Hà Nội hiền.
Cũng đang ngủ say.Ngủ say đi mãi...
Mãi.

Có bao giờ em hỏi giữa khi yêu
Sao như thế, sao tình em bỗng thế
Một giọt đen im lặng-nơi đáy cốc cafe
Anh ngồi vẽ trái tim bằng giọt ấy.
Có bao giờ trong mắt em nhìn thấy
Thực sự.Giản đơn.Anh rất yêu em.:)
Những dòng em sẽ chẳng thèm xem
Là những dòng anh viết bằng nước mắt
Bằng máu nơi tim-từng bị em xẻ cắt.
Trong vắt.Xót xa.
Ngày không có bình minh?:)
...
And when you're walking
you're looking so fine
And when you's talking
You're say that your mine
you'll say I'm not so tough
Just because I'm in love
With and uptown girl.
...
Những ngày thế này.
Anh muốn anh chỉ là anh.
muốn thấy trời chỉ có màu xanh.
muốn đi suốt những con đường ngợp lá.
bất tận.
anh không nhìn nơi đâu.
tinh yêu là thù hận.
nhưng nghĩ đến với nhau.
anh-và em.lại nhói đau.
ở đây này...trong tim anh.em có thấy không?:)
ngủ trong ấy, và ngủ ngoan, đừng đạp
đừng mở mắt, đừng với tay cố chạm
sẽ khiến tim anh, xước máu.Dẫu đã rồi.

Lại một ngày cuối tuần.Êm ả.Nhớ em thôi.


Hôm nay em làm thơ buồn cười nhỉ chị Katia.:)

@anh LTS:đúng là em không nhớ anh là ai.:)
Nhưng em cảm ơn anh.
@169:đừng gọi anh là P nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trong những bài từ đầu đến giờ, chị thích bài gần nhất này của em. Đọc nó chị cảm thấy chị đang với tới gần em hơn 1 chút, hiểu hơn 1 chút :). Biết nói sao nhỉ, chị đã từng có cái cảm giác nhớ đến quay quắt Hà Nội. Một con bé lên 10 tuổi, háo hức được ra nước ngoài, nghĩ mình sẽ được sống như Tây, được ở phòng riêng, được là người đặc biệt. Chị vẫn nhớ cái cảm giác đó. Cái cảm giác khi chị lên lớp 5, bạn bè đã nhìn chị ghen tị như thế nào, khi biết chị sắp được đi nước ngoài :).

Chị có 1 cuộc sống mới thật. Có bố mẹ, có họ hàng ở cùng nữa. Nhưng không quen. Viết thư về cho ông bà lúc nào cũng than nhớ nhà, than rằng toàn bị bắt nạt, than khổ (nghĩ lại thấy mình trẻ con và ích kỉ, lúc nào cũng đi kể lể nỗi khổ của mình để ông bà ở nhà lo lắng, khóc lóc, rồi còn mắng bố mẹ ko chăm lo cho nữa). Đón 2 cái Tết ở cái nơi xa tít mù Hà Nội ấy. Vẫn nhớ cái cảm giác hôm Giao thừa, cả nhà cũng làm cơm liên hoan mới mấy người bạn VN đến chơi, đón tết cùng. Nhớ 12h giờ VN, thời khắc Giao thừa, thì ở bên đó là 7h tối, là lúc mẹ và các cô đang chuẩn bị bữa tối. Nhớ lúc mẹ chạy vội lên nhà nhìn đồng hồ đã là 7h10. Mẹ ngỡ ngàng: "Ơ thế là qua giao thừa rồi à ?"Lúc đấy thấy mắt mẹ đỏ hoe, mà mắt 1 con bé 11 tuổi cũng cay cay :).

Bây giờ thỉnh thoảng ngồi nhắc lại kỷ niệm cùng với bà, bà lại hỏi chuyện ngày xưa. Lại kể cho nghe rằng, hồi đấy con lớp 6, sáng nào cũng dậy sớm nhất nhà, tự hâm lại đồ ăn sáng, rồi lọ mọ xuống đón xe đi học. Nhớ là phải đi qua 2 bến xe bus, rồi chuyển sang đi tàu điện thêm 4 bến nữa thì đến trường học. Có hôm bị 1 con bé Tây cũng đứng chờ xe bus cùng nó trêu. Nó lấy tay kéo dài 2 đuôi mắt của nó ra, cho nó vừa dài, vừa bé xíu, và hỏi rằng: "Tao làm thế này có giống mày không ?". Lúc đấy tức quá, cũng lấy tay đẩy đuôi mắt của mình ngắn lại, trông cũng giống như ngáo ộp ý, và hỏi: "Thế tao làm thế này có giống mày không ?". Thế là thôi, từ đấy con bé ko trêu nữa.

Nhớ đi ngoài đường, thỉnh thoảng cũng bị bọn trẻ con trêu, chạy theo kêu gào: "Ki_tai_ka, Ki_tai_ka". Tức là con bé Trung Quốc. Với nhiều người Tây thì người châu Á nào cũng là người Trung Quốc. Nghĩ cũng đau lòng nhỉ :).

***

Hì, từ nhiên em nhắc đến sự xa cách, nỗi nhớ HN, mà chị nhớ đến những kỉ niệm của chị ngày xưa ;). Cứ viết lung tung thế thôi ;).

Lại sắp Tết rồi. Cái Tết thứ 3 kể từ khi lên Đại học. Nhanh quá, thời gian, mọi thứ cứ đi nhanh quá... :)


Mỉm cười nhé, Zest :x

***

@ Tuti: tks và yêu be :*:*:*


:x
 
Em nên vui vì tất cả những gì đã qua cho em là 1 Minh Nhật của ngày hôm nay.
hôm nay cứ nghĩ mãi về câu này.:)
cuối cùng đâu là Minh Nhật của ngày hôm nay?:)

katia,
những con đường buổi chiều bao giờ cũng dài hơn buổi sáng.
hôm nay em đã mua lại được laptop.thời gian mất laptop quả là khó khăn.thấy ngày hơi vô vị và tẻ nhạt.giờ có lẽ sẽ bắt đầu lại nhiều thứ.
chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa,tết. em nghĩ có lẽ năm nay là cái tết chậm nhất trong cuộc sống của em, sing chỉ cách VN 1 tiếng.em sẽ đón tết trước vn 1 tiếng, không biết đến lúc giao thừa còn tỉnh mà sms và mess chúc mừng năm mới không nữa, hoặc sẽ chẳng làm gì.tốt nhất là đến gần giao thừa thì tắt máy, chứ đến Tết mà cũng đón tết ol thì ảo quá thể.:)

Chị biết không, chắc là chị biết :p vì chị cũng từng ở nước ngoài, chắc cái cảm giác này không thiếu.Hôm trước trong 1 lần nói chuyện với anh của em, anh của em hỏi em rằng : "trong cuộc sống của em những năm vừa rồi, có những mốc nào?" em nghĩ một lát rồi trả lời: "có lẽ từ bé đến trước lớp 12 thì có khoảng vài mốc đáng nhớ, nhưng mỗi ngày ở đất nước này là 1 mốc".:) đúng như thế, không giờ phút nào ở đây là không đáng để nhớ, và có lẽ về sau, khi đã trưởng thành trọn vẹn về tinh thần, em sẽ còn nhớ mãi những kỷ niệm khi ở nơi đây...
Em yêu gia đình em lắm.:) Nói giản dị nhất có thể là như thế, với em, mẹ không phải là tất cả, nhưng là rất quan trọng. Có người nói với em rằng: thằng con trai nào cũng thế thôi. Em cũng không biết, nhưng có lẽ đúng là như thế thật. Em ám ảnh bởi mẹ em, vì thế chắc có lẽ người em chọn làm vợ cũng sẽ rất giống mẹ em mà thôi. Một người phụ nữ hội đủ những phẩm chất em ghét nếu chọn làm bạn gái, nhưng cần thiết nếu là vợ, là hoàn hảo.:) em cần một người như thế thật, người có thể nhìn về phía em nhìn, không phải là nhìn về em.:)
Bố em là mẫu người em không bao giờ muốn trở thành, nhưng lại gần giống với mẫu người em nể nhất, có thể hi sinh tất cả vì điều mình muốn và là người sống có lý tưởng cho một đời- "dẫu sao thì chân lý có thể bị che mờ nhưng không bao giờ bị tắt".đấy là câu bố từng nói với em.:) "vì thế nếu con tin những gì con làm thì cứ làm, đến lúc hiểu được, người ta sẽ hiểu..."
Anh của em thì nói đơn giản thôi.:) Là người mà, nếu trong bất cứ câu hỏi trắc nghiệm nào mà đáp án chỉ có hai cách, thì em và anh ấy luôn chọn 2 cách khác nhau, cuộc đời có lẽ cũng sẽ đi theo 2 con đường song song.:) nhưng Einstein đã chứng minh rồi đấy, 2 đường thẳng song song vẫn có thể gặp nhau, ở 1 nơi nào đó cuối chân trời.:)
chắc là như thế.:)

đời chỉ là một bài toán nhiều cách giải mà em đã lỡ chọn một cách giải phải chứng minh cho luận thuyết của mình khá nhiều-một cách giải dài.:) Dài lắm.:)
có một người nói với em, người ấy đã thôi tìm kiếm gió và chờ đợi mặt trời. yêu thì đã hết, nhưng em vẫn thấy hẫng hụt trong tim. con người thật lạ phải không chị.:) những cảm giác chế ngự cuộc sống, dẫu thực tế ảo hay thật.thường là khi hút 1 điếu thuốc, người ta chỉ thấy ngon 1/10 còn lại là để chế ngự cảm giác.:) dường như đấy là 1 cuộc săn đuổi mà nếu ai tỉnh táo hơn sẽ là người chiến thắng, "đuổi con chó đi thì nó lại chạy lại mà chạy theo nó thì nó sẽ bỏ đi.."
nắm cát thế nào cho chặt hả chị Katia?:)

khi một đứa singaporean hỏi em: "Wad is interesting in Vietnam??" em đã trả lời nó ngay lập tức: "u cant understand.cause u r singaporean.the things which u feel interested in my country, are only the things u see, not u feel.:)"
tất cả dân Châu Á trong mắt người Tây chỉ là Trung Quốc, điều này cũng đúng, và phải thừa nhận thêm rằng cái họ có thể cảm dĩ nhiên ít hơn cái họ có thể nhìn thấy. em thik thú bởi khoa học sing, bởi trình độ và ý thức của singaporean, có thể trầm trồ trước một Sentosa đỉnh cao của joy area asian toàn bằng tay con người tạo ra.xem nó lắp 1 cái laptop VaiO 10000$ trong 2 tiếng kể cũng thán phục Nhưng em muốn nhìn thấy một buổi chiều của phố, thế thôi mà không được.:) sing không có phố thật sự.thế nên những người đi Pháp Nga Đức Mĩ...hãy cứ sung sướng đi.:)

Bình minh dài, hoàng hôn chậm
và đêm là bất tận.
Anh thấy trời sâu cũng vẫn chỉ là mây
thấy ngày mưa phủ kín những hàng cây
Những lần nằm xuống.Cả trong cơn mộng mị...

Anh đã nghĩ loài người là ích kỷ
Không phải đâu.
... là rất rất..... rất nhiều.:)

Ngày đã qua không phải của anh
Hôm nay không. Và ngày mai cũng vậy.
Đời rất vắng.Nhưng là như thế đấy.:)
Chỉ của anh, khi em là của anh
Căn phòng trống.
Em và nhiều hơn thế nữa.
Buồn quá đi thôi. Cánh cửa vẫn mở hờ.
Rằng vẫn chờ, một bóng dáng thờ ơ
Mở rất ít, và vòng tay rất nhẹ
Bắt được mặt trời bằng khe khẽ môi hôn...
Một giấc mơ chôn trong rất nhiều khói thuốc.


























Hết đi.Hết giận đi.Gọi anh đi.Và anh sẽ trả lời.:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên