Your Top10 Favorite Bands

Em thích Nu nhất quả đất , mỗi tội có một số band làm hỏng nu mà vẫn được mọi người coi là "hay ho" như Linkin là điển hình.
Có thể Linkin hay , không ai nói gì , nhưng nếu nói Linkin là No1 về NU thì nên xem xét kỹ lưỡng lại. Một thứ nhạc pha tạp giữa Nu và Rap (mà không phải là Rap metal như KoRn) thì đừng mong có vé ở hàng ngũ Nu thứ thiệt. Mà nếu nói về Nu thì chỉ có KoRn là nhất quả đất , vừa rồi lại ra thêm See U on The other Side làm nức lòng người :x .
Nói túm lại thì 10 band đỉnh nhất là :
1. Korn
2. The Beatles <====Cái này đỉnh quá không loại được
3. Slipknot <====Thằng chơi trống của band này hơi được
4. Rhapsody&Luca Turilli <=====Hai thằng này có được tính là một ko nhỉ???
5. Limpbizkit
6. Scorpion <====Nghệ thuật rock ballad
7. Avantasia <====Band rock hát hoành tráng nhất (không biết có band nào hát hoành tráng hơn không mọi người giới thiệu hộ)
8. Helloween <====Nghe quá đã !!!!
9. Gun'n'rose <====Khỏi bàn
10.Led Zeppelin<====Quá nghệ thuật
 
Phạm Huỳnh Anh Hoa đã viết:
Thế à, chị ko bít, đành search thui.
À, bạn nào nick "2nd Judas" thế có nghe Judas Priest ko?

Có chứ chị :D ,heavy kinh điển!

Hoàng Bảo Long đã viết:
Progressive em không thích bằng Gothic, tuy nhiên cũng có thể nói là có nghe đôi chút. Em mới nghe Opeth, Dream Theater, Angra, Symphony X, Ayreon, Adagio, còn band nào chơi Progressive nữa mà em nghe rồi thì chắc là không nhớ ra. Nói chung, nhạc của Progressive thuần khá dễ chịu, không khó nghe. Chẳng hạn như nghe Dream Theater, ai cũng nghe được. Nhạc bọn đấy thuộc hàng nhẹ nhất trong các band em nghe. Nếu nghe Death thì nên nghe Opeth (không dám qua mặt bạn Giang). Hic hic, âm nhạc Opeth khá phong phú, vì vậy nếu nói về thể loại em không dám Nói chung, Progressive khá đa dạng, nhưng mình không nghe nhiều. Ai muốn nghe, mách cho vài band: Angra, Ayreon, Pain of Salvation, Opeth, Dream Theater, Porcupine Tree (viết đúng không ý nhỉ), đấy, còn vài band nữa, quên tên rồi.

khiếp,thế này mà bảo ko nghe progressive!
Em kết pro lắm,chỉ sau black thôi,vật lộn với Opeth,Pain of salvation và DT cũng đủ chết rồi,anh nghe gì mà trâu thế :p
Em thik Opeth hơn DT.
DT oánh phải nói là rất technically(đội hình super khủng :D ) nhưng mà cấu trúc bài hát của họ kiểu gì ý,nhiều bài nghe có cảm giác nhanh chán
Opeth nghe hoài ko thấy chán :x
 
Ayreon: Ban nhạc của nghệ sĩ thiên tài người Hà Lan: Arjen Anthony Lucassen cùng với một đội hình toàn những vocals mà " ai cũng biết là ai đấy" như Bruce ( Iron Maiden), Andi Deris (Helloween), Timo Kotipelto ( Stratovarius) và Sharon ( Within Temptation).... kể cả ngày cũng không hết. Guitars thì có Gary Wehrkamp của Shadows Gallery ( nếu chưa biết gì về họ thì đây là một band Progressive Metal khá đinh của Mĩ. Nhưng, đặc biệt nhất, là tuyệt vời nhất, chính là band nhạc này cũng mời Mikael Åkerfeldt :* tham gia. Nếu ai không biết về Mikael Åkerfeldt :* thì tớ cũng xin nói, đây là người tuyệt vời nhất trên thế giới, người giỏi giang, đẹp trai, thông minh và dễ thương nhất thế giới. Anh cũng chính là thủ lĩnh của ban nhạc mẫu mực nhất thế giới mà luôn luôn được người nghe nhắc đến bằng một giọng điệu kính nể và thân thiết : Opeth. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để Ayreon trở thành band nhạc Progressive Rock/Metal đáng nghe bậc nhất rồi.

Hiển nhiên, album mà tớ đánh giá cao nhất của họ là bộ đôi album năm 2000, đó là The Universal Migrator Part I: The Dream Sequencer và The Universal Migrator Part II: Flight Of The Migrator. Nhưng album mới nhất của Arjen là album mà tớ nâng niu nhất, bởi nó có sự đóng góp của anh Mikael Åkerfeldt :* đóng vai Fear. Một album tuyệt vời, cũng được phát hành dưới dạng đĩa đôi, rất hợp cho những ai cầu kì, kiểu cách trong âm nhạc.

Angra: Không thích, không nghe, không biết. Ghét bọn này vì cái Temple Of Shadows, chả phải thứ âm nhạc mình thích.

Symphony X: Ghét nốt. Chúa ghét những cái gì được gọi là Power. Hùng hục như chuẩn bị phang nhau đến nơi. Chả nhẹ nhàng tinh tế gì cả :D.

Pain of Salvation: Tớ thề là tớ tí ngã từ trên giường xuống đất khi xem DVD Be của band nhạc này. Một band nhạc thực sự thực sự trí tuệ và phức tạp. Càng ngày thứ âm nhạc của họ càng khó nghe. Từ những Entropia với cuộc vật lộn không ngừng nghỉ với bản thân cho đến One Hour by the Concrete Lake trình diễn một thứ âm nhạc sâu sắc và giàu tính triết lý, kết quả là nghe xong không hiểu gì :D. Concrete Lake chính là nói về một hồ nước ở Nga, tên là gì nhỉ... Karachay... maybe :D, được dùng để đổ chất thải hóa học trong suốt 50 năm, và bây giờ thì nó đông cứng như bê tông ( nghĩa của từ Concrete). Cũng có nguồn thông tin cho rằng ai đứng ở đó một giờ thì lăn ra chết tươi. Đấy chính là ý nghĩa của toàn bộ album, một lời cảnh báo về sự phá hoại của loài người với thiên nhiên. Còn cảnh báo thế nào thì nghe rồi biết. Có thể nói, xét về tính "concept" và tư tường trong một tác phẩm, thì Opeth chưa chắc đã ngang ngửa được với Pain of Salvation. Đấy là tớ chỉ bốc phét một tí về 2 album đầu thôi, vì tớ đói lắm rồi :|.

Còn về Porcupine Tree, đây là ban nhạc tớ kính nể nhất. Với Steve Wilson, một phù thủy âm thanh trong phòng thu, có thể thấy điều này khi so sánh chất lượng âm thanh qua từng thời kì của các album Opeth. Trong thời gian làm 3 album là Blackwater Park, Deliverance và Damnation, Steve là người giúp đỡ Opeth rất nhiều trong phòng thu, và cũng chính anh là người đưa khái niệm keyboard tạo không gian vào âm nhạc của Opeth. Sự thay đổi như thế nào thì... để lịch sử phán xét.
Mười năm hoạt động với 6 album, không ai có thể phủ định sự thành công của Porcupine Tree. Có thể nói rằng, với các album trước khi Steve cộng tác với Opeth, hầu như không hề có tính chất của Progressive Metal, chắc tại sau khi làm việc với các Sweetish thân yêu thì các anh ý thay đổi chăng. Điển hình là với 2 album In Absentia và Deadwing, album sau có lẽ không hoàn toàn là một album Prog, ngoại trừ track "Arriving Somewhere But Not Here" dài tới 12 phút. Đây cũng là album mà người hâm mộ cảm thấy PT bắt đầu thay đổi nhiều hơn bao giờ hết, âm nhạc nặng hơn, chát chúa hơn. Nhưng cho dù thế nào thì PT vẫn là tượng đài trong dòng Progressive Rock.
Thế nhé, ngắn gọn thế đã để còn ăn cơm. Đói lắm rồi.
 
1 . Nirvana
2 . Nirvana
3 . Nirvana
4 . Nirvana
5 . Nirvana
6 . Nirvana
7 . Nirvana
8 . Nirvana
9 . Nirvana
và 10 cũng là Nirvana nốt.........
Ko gì khác ngoài Nirvana............

Le Hoang Giang đã viết:
Symphony X: Ghét nốt. Chúa ghét những cái gì được gọi là Power. Hùng hục như chuẩn bị phang nhau đến nơi. Chả nhẹ nhàng tinh tế gì cả .

Tui thấy Power nghe được đấy chứ...........
 
@em hoàng:còn nhiều band hoành tráng hơn avantasia chứ,em thích kiểu gì thì có kiểu ấy
 
Nhờ một tí, nói nhỏ một tí, mong các cậu đừng có mang mặt người lên đây dọa nhau, sợ lắm, sợ lắm rồi. Từ bạn Dũng đến cậu Hoàng... ôi... giá mà HAO có chế độ ẩn avatar [-o<. J/k :D. Đừng để bụng :D.

Tiếp tục bốc phét về các band nhạc chơi Progressive. Nhắc đến Progressive, không thể nào không nhắc tới Dream Theater, master of Progressive, và khuyến cáo bạn Long là đừng liệt Opeth vào trong các ban Progressive đơn thuần, tốt nhất là đừng xếp Opeth vào một genre nào cả, âm nhạc của Opeth vượt quá khả năng xác định của người nghe. Hôm nay tớ đang nóng tính nên tớ thích gây sự lắm :))

Dream Theater, một band nhạc đến từ nước Mĩ, lại Mĩ, mặc dù tớ rất rất ghét đất nước này, cũng như kiểu Metal làm nên tên tuổi của đất nước này là Thrash và Brutal Death, nhưng riêng với những đại diện ưu tú của Doom như Novembers Doom và Dream Theater thì lại là ngoại lệ.

Bắt đầu với một album được rất rất ít người biết đến là When Dream and Day Unite, không có sự góp mặt của giọng ca James mà thay vào đó là một cái tên hơi là lạ : Charlie Dominici. Nhưng những gì mà các nhạc công tài năng của Dream Theater làm được trong album này cũng rất amazing! Tiếp theo đó là album mà tớ nghĩ rằng ai nghĩ mình là người hâm mộ, hay thích Progressive Metal cũng phải từng nghe qua một lần, đó là album Images & Words. Một album thể hiện rất rõ một điều: " Kĩ thuật và giai điệu hoàn toàn có thể đi đôi với nhau". Giống như ai nhỉ... à, nếu cậu từng nghe đến người hùng Guitar Malmsteen thì các cậu sẽ thấy một điều là... kĩ thuật và tốc độ rất "đã", còn giai điệu thì ôi thôi...8-} , còn điển hình về giàu giai điệu mà kĩ thuật đơn giản thì có ai nhỉ? Gothic Metal Bands :D. I think :D. Tất cả các bài hát trong album này đều đáng nghe, và không có bài nào là nổi trội, tuy nhiên cũng nên nhắc qua đến một vài bài hát. Another Day là bài hát John sáng tác để tặng cho người cha của mình đã mất, nếu em không nhầm thì anh Trần Vũ Toàn có sử dụng Lyrics của bài này để làm chữ kí b-) . Những bài tiếp theo như Metropolis, Pt. 1: The Miracle and the Sleeper thể hiện một khả năng đáng kinh ngạc, và album này chắc chắn sẽ được nhắc đến như một album kinh điển của dòng Progressive Metal. Lại bắt đầu đói :D, nên cứ nói thế đã. Nghe đi rồi biết. :D. Còn nhiều lắm, với Awake, Falling into Infinity ( một album với bìa đĩa khá hay ho) Dream Theater càng khẳng định chỗ đứng của mình trong lòng các fan hâm mộ Progressive Metal... đói /:) , chiều viêt tiếp, nếu có hứng :)) :))
 
Hoành tráng thì đi nghe Rhapsody.
Còn nói đến Symphony X, nhiều người không thích cũng phải.
Vì nhạc bọn này lai tạp, nhiều lúc khó chịu.
Nhưng dẫu sao hồi xưa mình cũng thích bọn nó.

Mr Giang lại quảng cáo về Opeth, mà cái bài viết dài thế kia lại kêu là thế thôi à.
Nói đến Angra, không thích. Quả thật, sau khi mua một cái Angra về nghe, không chịu được.
Còn Porp. Tree, bạn Giang chỉ cho tớ cái album nào hay được không, để tớ đặt hàng. Pain of Salvation, đáng nhẽ có cái Entropia rồi, thì ông sói đen lại bỏ quách khỏi bộ MP3 của mình, lý do vì không đủ dung lượng :(( Vẫn chưa biết Pain nghe thế nào.
 
Mua hết, mua tất. Một band nhạc như Porcupine Tree không thể bỏ qua một album nào. :D. Bộ Porcupine Tree của tớ đủ từ năm tớ học lớp 11 cơ, cái Deadwing thì vừa bổ sung xong ;;). Lazarus nghe "yêu" lắm, hát cho bạn nào thì bạn ý đổ cái uỳnh ngay :D.

Cũng khuyến cáo thêm bạn Long là đừng nên viết tắt tên band nhạc :), DT = Dark Tranquility.


Năm mới, chúc các anh Opeth :* đẹp trai hơn, đáng yêu hơn, riêng anh Mikeal thì béo hơn, anh Peter thì cắt bớt móng tay đi để đánh đàn cho điệu, anh Mendez thì để râu dài dài vào, còn đặc biệt nhất là anh Lopez, mong là sẽ được nhìn thấy anh tiếp tục ngồi sau bộ trống của Opeth, dù chỉ là qua ảnh. Quên, còn cả Anna và Jessika nữa chứ nhỉ? Chúc các chị càng ngày càng xinh và càng ngày càng thông cảm cũng như chia sẻ với các anh nhiều hơn. Cả em bé Melinda nữa, tiếc là em nhỏ quá, em mà lớn hơn nhiều nhiều thì anh sẵn sàng mang tất cả tính mạng và của cải để làm con rể của bố Mikeal :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em thấy anh giang chịu khó đi tìm lịch sử của các band nhạc quá!!!!
để thời gian nghe 1 album có phải hay hơn không nào

à còn thêm nữa
"Với Steve Wilson, một phù thủy âm thanh trong phòng thu, có thể thấy điều này khi so sánh chất lượng âm thanh qua từng thời kì của các album Opeth. Trong thời gian làm 3 album là Blackwater Park, Deliverance và Damnation, Steve là người giúp đỡ Opeth rất nhiều trong phòng thu, và cũng chính anh là người đưa khái niệm keyboard tạo không gian vào âm nhạc của Opeth. Sự thay đổi như thế nào thì... để lịch sử phán xét."

trước opeth có đến hàng cơ số band làm cái việc tạo không gian vào âm nhạc cơ anh trai ạ
vd nhé hypocrisy(rất dễ nhận thấy điều này ở những album năm 91 và 94)
ngoài ra còn một ví dụ rất xuất sắc là summoning
 
@Hưng: cho anh hỏi cái, cậu đang tìm vocal cho band đúng không? Cậu có tìm nữa không?
 
Thế cho anh tham gia nhé. Thấy thằng Jet nói có một thằng cu lớp 11 Địa đang tìm vocal, anh đoán là chú.
Hic hic, nghe nói nhà chú ở đường Giáp Bát hả? Thế thì từ nhà anh đến cũng không xa lắm.
 
thế thì tốt quá
em chỉ chờ có mỗi vocal thôi
khi nào anh rỗi thì gọi số 0983274115 cho em nhé
hay anh cứ để lại sdt để em gọi
 
Back
Bên trên