Yêu lắm-Tình đầu ơi ...

Đoàn Trang
(Ms_Independent)

Điều hành viên
Thấm thoát hơn 1 năm trôi qua , ngỏanh lại nhìn , nó thấy thời gian sao vụt qua quá đỗi nhanh, giờ nó ngồi đây cô đơn 1 mình, nỗi nhớ anh vẫn ngày ngầy gặm nhấm con tim nhỏ nhoi đơn côi của nó …Nỗi nhớ đã không còn cuồn cuộn , da diết gào thét mà giờ đây cứ chênh vênh , man mác trong lòng…Nó chẳng thể bao giờ ngờ rằng anh đối với nó đã tự khi nào trở nên là 1 cái gì đó rất đỗi quan trọng và gần gụi đến thế ! Nó thở dài…cam tâm buông xuôi tất cả …

giờ đây mỗi khi nhớ về anh , nhớ vê những kỉ niệm ít ỏi của 2 đứa nó vẫn mãn nguyền và thầm cười 1 mình, nó hạnh phúc vì đã tìm lại được thăng bằng trong tâm hồn của nó mặc dù vẫn ngổn ngang , bộn bề bóng hình anh nơi trái tim , hạnh phúc vì đã tìm lại được cái thanh bình trong tim nó mặc dù chẳng thể nào được nguyên vẹn như xưa ây’…

Nó mỉm cười , nghe 2 khoé môi khẽ mở, ngồi nhớ lại 1 năm trươc đây’ thôi mà nó hơi rùng mình…Để tìm đến được cái bến thanh bình như bây giờ , nó đã phải bao đêm khóc ngất lên vì nhớ anh , thấy nghẹn đắng nơi cuống họng , thấy nỗi đau bao ngày đè nặng trong tim nó , ngộp thở !Nó tưởng chừng như mất anh rồi thì nó sẽ chẳng thể khi nào , bằn cách nào , dù muốn hay không có thể tồn tại nổi... chang con gi để níu kéo nữa , nó đã cố gắng hết sức thậm chi’ quá cái sức nhỏ nhoi , yếu ớt của nó để mong anh có thể thay đổi cái quyết định tàn nhẫn đó, nhưng anh vẫn khăng khăng đành lòng dứt khóat, nó hẫng hụt , chơi’ vơi’ tìm 1 chỗ bám viu’ , sững sờ và xót xa lắm khi chợt nhận ra minh` MỘT MÌNH _một mình theo đúng nghĩa của nó …

Nó sợ lắm, muốn quay lưng , muốn chạy trốn khỏi niềm đau , và nó tưởng chừng như đầu muốn nổ tung , phát điên lên vì cứ mỗi ngày bắt nó không được nhớ tới anh nữa , không được yêu âh nữa, mà cái trái tim bé bỏng và ngốc nghếch kia sao vẫn mãi bướng bỉnh và khơ` dại thê’ …Nó sợ lắm , cứ hàng đêm bó gối ngồi ôm mặt khóc_cứ 1 mình đối diện với nỗi đau của chính mình _cái cảm giác đó sao mà đáng sợ kinh khủng đến thế!!! Nhiều khi , trước kia , sợ hãi , yếu hèn , nó chẳng thể dám can đảm đối mặt nên nó cứ mù quáng , vùng chạy khỏi ự đau đớn 1 cách ngốc nghếch và vô ý thức, có ngờ đâu như thế nó đã tự giam mình trong những song sắt lòng đau ấy, nó thà tự đánh lừa cảm xúc , thà giận dữ , thà hờn ghét , thà trách cứ , thà đổ lỗi cho anh , cho cuộc đời còn hơn là phải mặt đối mặt với cái nỗi đau ghê gớm đó...Nó thấy mình bị tổn thương, bị ruồng bỏ, cái con bé kiêu kì trong nó không bao giờ cho phép ai làm đau 2 chữ"tự trọng" của nó dễ dàng như thế, nó thấy mình như 1 kẻ bạ trận đáng thương, thấy nó cho thật nhiều mà giờ tay trắng và thua cuộc , nó thấy mất mát và trống trải, nó ghét bản thân nó vì đã tự đem thân nó phải trải qua những bậc thang nghiệt ngã của cuộc đời như thế, nó còn phải chờ cho đến khi nào nó mới thật sự nuôi lớn lên và trưởng thành cái nhìn trong con mắt khờ khạo và bốc đồng của nó, cái giá mà nó đã và đang phải trả liệu có đáng để đánh đổi tất cả những gì mà nó yêu nhớ và tôn thờ đến thế???...!!!!

Nó thấy tim mình héo hon , gầy mòn đi từng ngày qua vì nhớ anh , vì yêu anh , và nhất là vì bắt nó quên anh , phải ghét anh , và nó ngốc nghếch dường như không thể...Ấy thế mà giờ đây , từ 1 sức mạnh phi thường nơi đâu, không, từ chính sâu thẳm trong thâm tâm nó , từ cái con người bên trong nó đã thức dậy và đỡ nó gượng dậy can đảm đối mặt , đấu tranh, dày vò với nỗi đau vô tình và để bây giờ nó bước ra tụ hào và hãnh diện vì nó đã sống sót và hơn thế nữa chiến thắng !!! Vầng , nó lột xác thành 1 con người hoàn toàn mới _cái con người mà nó luôn hằng muốn trở thành :rắn rỏi và tự lập , không còn 1 "nó" ngày xưa nhu nhược , mềm oặt và phụ thuộc!!! !

Cám ơn cuộc đời nhiều lắm _Người Mẹ thứ 2 của nó, vì Người đã mang đến những thử thách những sóng gió ngụp đầu _ma nhiều khi nó tưởng chừng như chẳng thế nào đủ mạnh để trụ vững , nhiều khi nó tưởng chừng như muốn cam chịu và buông xuôi tất lênh đênh trôi dạt phó mặc thân mình cho dòng đời , rồi có những khi nó căm giận , gào thét, tức ghét cuộc đời này sao đã nỡ quá khắt khe , hà khắc và thậm chí bất công đối với nó, nó cứ ương ngạnh , cứng đầu , cố chấp , bỏ qua hết thảy tất cả những lời nhắn nhủ , thông điệp mà cuộc đời đang gồng mình rót bên tai nó , nó không nghe , không muốn nghe , và càng không thể nghe , bởi sự căm phẫn , tức giận đã hoàn toàn kiểm soát và làm chủ thân thể cũng hư lí trí của nó , khiến nó chẳng thể sáng suốt , bình tĩnh hơn được... Và chính cái khoảnh khắc ấy , khi nó đã quá kiệt sức và mệt nhoài vì căm giận , nó mới có thể thật sự tìm đến cái ý nghĩa đích thực của sự THA THỨ : tha thứ không phải cho anh , không phải cho cuộc đời , mà là cho chính bản thân nó : cho phép bản thân tự giải thoát mình khỏi cái giam hãm , ngục tù của nỗi đau, sự dày xéo và oán ghét !!! Đến tận giờ phút này nó mới thật sự thấm thía được cái chân lí sống hết sức đơn giản mà sâu sắc đó...

Giờ đây , mỗi khi nhớ đến anh , nhớ đến những kỉ niệm khi 2 đứa còn bên nhau , nó không còn thấy giận dữ tự trách cứ bản thân nữa , không còn xót xa luyến tiếc dĩ vãng nữa , bởi nó đã hiểu và thấm thía bài học cuộc đời : Tha thứ nghĩa là thật sự từ bỏ cái hi vọng có thể khiến 1 quá khứ khác đi... Nó hạnh phúc và cám ơn cuộc đời đã cho nó từng có anh ... Nhớ lắm mắt anh nồng ấm, ươn ướt như mắt cún con ,nhìn nó ăm ắp yêu thương , nhớ cái cảm giác ấm áp và an toàn biết bao trong vòng tay anh , nhớ tiếng anh lung tinh và sống động , nhớ lần đầu tiên 2 đứa nắm tay nhau , cái cảm giác các ngón tay đan xen , chạm vào da thịt nhau sao lạ và yêu đến thế , nhớ lần đầu tiên anh hôn trộm vào má nó khi 2 đứa đứng bên đường , nó đang mải chỉ nhà nó cho anh, anh bảo chỉ mãi mà không thấy tức nên thế ,nhớ những khi hôn , môi anh mềm , ấm run run quyện vào môi nó...anh_vẫn và sẽ là luôn là người mà nó yêu , yêu nhất, trước đây , bây giờ , sau này và mãi mãi... nó biết chắc rằng trong cuộc đời này chẳng khi nào , ở đâu , với ai , bằng cách nào nó lại có thể yêu nồng nàn , cháy bỏng như thế 1 lần nữa _ như cái lần đầu tiên ấy...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Như tìm lại được chút gì ngày xưa của mình ở đây...cũng 1 năm trôi qua, cũng hụt hẫng,cũng chới với, cũng day dứt,cũng đau khổ,....cũng căm ghét,cũng oán hận...

Sẽ là rất đẹp nếu nó chỉ kết thúc đơn giản ở mối tình học trò,sẽ rất đẹp nếu đừng có quá nhiều chuyện đáng tiếc xảy ra để phải day dứt,dằn vặt nhau,sẽ rất đẹp nếu chỉ nhớ về kỷ niệm đẹp đã dành cho nhau. :)..

Dù sao cũng đã qua rồi, đã tạm thời làm cho nó ngủ yên rồi....nhưng tình đầu là tình khó quên...có lẽ suốt cuộc đời này sẽ ko bao giờ quên được...:)
 
:) ngày đầu tiên của năm mới, đọc bài này lại như thấy mình của ngày hôm qua...
...cũng là mối tình đầu, trong vắt như nước mưa và mặn như nước mắt nữa, nhưng chỉ có điều là hơn lắm cái khỏang thời gian 1 năm rồi...từ bao lâu rồi kể từ cái lần cuối đấy mình gặp nhau...em chả muốn động vào nỗi nhớ đâu,để tất cả ngủ yên nhé |-)
mình đã move on chưa nhỉ, cái cuộc sống mình đang sống với những điều tốt nhất mà mình có thể cố gắng cho đến lúc này,sống mải miết và bận rộn từng phút, ko ân hận, ko nuối tiếc, ko chán nản, cũng chả có phút giây cho phép mình gặm nhấm nỗi buồn....chỉ có sâu thẳm trong tim, biết rằng vẫn chưa quên, biết rằng vẫn còn đâu đó, mãi mãi,ừ, một ánh mắt, một nụ cười, một hơi ấm từ mối tình đầu dở dang :| ,đến bao giờ có ai đó đến đây xóa tan cái bức tường lạnh lùng trong tim em hả tình đầu ơi...
...biết rằng sẽ chả bao giờ quên,biết rằng đã quá mệt mỏi với việc bắt mình quên...chả quên nữa, giờ đây em sống với một bức tường vây quanh tim mình,thử nhiều lần đập vỡ mà ko làm được,thôi chờ thời gian ...chờ ai đó đến mang nó đi vậy...
quá nhiều điều em muốn nói, quá nhiều thứ em đã viết cho một địa chỉ ko bao giờ gửi rồi, nhưng điều duy nhất còn ý nghĩa chỉ là một lời cảm ơn và chúc cho người hạnh phúc...dù rằng sẽ chả phải bên em :| ...lại nghe lại bài hát ru ngủ của mình" cám ơn cuộc đời cho tôi một người, cám ơn một người cho tôi một chiều...giữ sao người đừng đi , giữ sao chiều đừng qua..."
:) chỉ có kỉ niệm là sống mãi thôi, cả 2 đứa mình đều đã thay đổi rồi,Hà Nội lúc em trở về cũng sẽ là một Hà Nội khác,những lúc nghĩ lại em vẫn thấy mình may mắn vì một lần được sống trong cái hạnh phúc ngọt ngào đó,"còn ta mãi với nồng nàn" :) kỉ niệm đằng sau ko có điều gì làm cho cả 2 đau khổ cả, hay bởi vì nó dở dang, bởi vì nó ko có một cái kết thúc ...chả sao, nó chỉ rất đẹp thôi, trong cả 2 đứa mình, chỉ xin ngày mai đừng động đến, phá vỡ cái miền bình yên đó trong tim em...
...một lần và mãi mãi,có một phần trong em ở lại với tình yêu dành cho người lần đầu mở cửa được trái tim em...chúc ai đó hạnh phúc, năm mới đến rồi...
còn em bứơc tiếp với cuộc sống của mình...thôi ko còn đi tìm một phần đã đánh mất trong tim nữa...cái phần đó đã mãi mãi ở lại ...để yêu anh...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ừ không ngờ những người lần đầu yêu lại chia sẻ nhiều tâm trạng chung như thế, vẫn biết rằng:" The first cut is the deepest" nhưng mỗi khi ngồi ngẫm lại vẫn thấy mình may mắn, thầm cám ơn cuộc đời , cám ơn 1 người, và chính mình đã vô tình đem đến cho bản thân một miền kí ức ngọt ngào và đẹp lạ lùng vì những giây phút bốc đồng và thơ dại_để rồi có đi dọc suốt cuộc đời còn lại cũng chẳng thể tìm nhặt nơi đâu cái một hạnh phúc thiêng liêng ấy nữa...
 
Đoàn Trang đã viết:
Ừ không ngờ những người lần đầu yêu lại chia sẻ nhiều tâm trạng chung như thế, vẫn biết rằng:" The first cut is the deepest" nhưng mỗi khi ngồi ngẫm lại vẫn thấy mình may mắn, thầm cám ơn cuộc đời , cám ơn 1 người, và chính mình đã vô tình đem đến cho bản thân một miền kí ức ngọt ngào và đẹp lạ lùng vì những giây phút bốc đồng và thơ dại_để rồi có đi dọc suốt cuộc đời còn lại cũng chẳng thể tìm nhặt nơi đâu cái một hạnh phúc thiêng liêng ấy nữa...
Còn mấy ngày nữa là một năm kể từ khi em không còn người ấy. Nhiều lúc em nghĩ mình đã quên, chẳng hiểu sao giờ lại thấy chông chênh kì lạ, lại nhớ, lại khóc. Sáng nay em đọc được bài của chị Trang, thấy giống hệt những gì mình từng cảm thấy và từng nghĩ. Em không ngờ những cảm xúc như thế lại có thể gọi thành lời. Cảm ơn chị, và chị đã nói hộ em những gì em không thể diễn đạt. Biết bao lần em phải kiềm chế để không nhấc điện thoại lên, hay tệ hơn là đến trước mặt người ấy để nói rằng em yêu người ấy biết bao......Em không cần một sự quay trở lại, chỉ cần người ta biết. Nhưng sẽ chẳng bao giờ đâu. Đáng lẽ em không nên mất nhiều thời gian thế, những hơn một năm quằn quại trong nỗi nhớ, để nhận ra đó là một tình cảm mãi mãi, mãi mãi. Trước đây em ghét, em trách móc, nhưng giờ em hiểu. Thật hạnh phúc khi người ta còn có một quá khứ, để tìm về, để hạnh phúc, dù nó không trọn vẹn. Còn hơn rất nhiều người chẳng bao giờ có gì..........
 
Thân gửi em gái vô vàn yêu quí và cứng cỏi của chị:

Ui, em Vân công nhận là giỏi thật đấy, hơn chị Trang nhiều. Lần đấy chị nhớ anh ý quá, mặc dù anh ý chia tay với chị rồi, không muốn liên lạc, hay có gì dính líu với chị nữa, nhưng chị không chịu được, thế là gọi sang bên đấy vào số di động cho anh bạn thân của anh ý, anh Tú, để có người mà giãi bày cả bầu tâm tình tâm sự. Sau đó bảo anh Tú đưa máy cho bạn trai cũ của chị để nói chuyện, thì anh Tú nói là mọi người đang ngồi chơi cả nhau, cả bạn gái mới của anh ý cũng ở đó nữa, chị vẫn muốn nói chuyện không? Chị bảo kệ, cứ đưa máy cho anh ý hộ em. Thật sự lúc đó chị chỉ muốn nói xin lỗi với anh ý cho tất cả những gì mà anh ý gọi hay cho là lỗi, mặc dù không biết là mình đã mắc lỗi gì nữa, và năn nỉ, van xin anh ý đừng chia tay với chị, chỉ thế thôi... Nhưng anh ý vẫn khăng khăng không muốn nói chuyện với chị nữa. Anh Tú quay lại nói với chị là: "Thấy chưa, anh đã bảo rồi, tất cả mọi người đều đang còn ở đấy, em làm thế này làm gì cho nó khổ thân mình ra?" Lúc đó, chị chỉ cảm thấy chị còn biết phải làm gì khác nữa, vì chị chỉ biết một điều duy nhất rằng: chị rất vô cùng kinh khủng CẦN anh ấy.

Hì, suốt cả 1 năm trước đó và 2 năm sau nữa khi 2 đứa chính thức chia tay, chị vẫn cứ nghĩ mình YÊU anh ý, nhưng mà đúng là chị đã ngộ nhận, như anh ý nói với chị lúc chia tay vậy: Em yêu anh hay là em cần anh?

1 năm gần đây trở lại nhờ có may mắn từ những kiến thức sách vở, trường lớp, báo chí chị học cộng tham khảo đã giúp chị có khả năng tập cho mình thói quen sống 1 mình mà không còn bị phải cảm thấy cô đơn, cô độc như trước kia nữa. Chị bây giờ cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm, vui tươi hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn lúc nào cũng chỉ có 1 mình, tính chị nó vậy. Và tin vui cho em gái là từ đó đến nay chị đã gặp được khoảng 2, 3 người tuyệt vời hơn rất nhiều cái người lần đầu tiên ấy chị yêu mà chị cứ hằng nghĩ là chẳng thể trên thế gian này có ai tuyệt vời và yêu chị được hơn anh ấy nữa. :x
Nên chị mới nghĩ là: mình biết rằng một khi mình đã thật sự YÊU ai đó là khi mình không CẦN người đó; khi nào mình còn CẦN người đó, có nghĩa là mình còn chưa thể, và chưa biết YÊU.

Chúc em sớm có thể YÊU và CẦN bản thân mình trước tiên (có thể bằng cách tìm ra được cho mình một niềm đam mê, hay một mục đích, ý nghĩa cuộc sống chẳng hạn), rồi tiếp đến là gặp gỡ và tiếp xúc được với nhiều nhiều những con người thông minh, tài giỏi, giàu lòng nhân ái hơn nữa so với những số người trong quá khứ mà em từng quen biết.

Thân mến,
Chị Trang :x
 
Tình yêu đầu bao giờ vhả đẹp hả em.Lãng man mà.Nhưng xa rồi thì đừng có đau khổ làm gì ,cần hướng tới nhiều cái tốt đẹp hơn.Biết đâu chúng ta lại tìm thấy một tình yêu đích thực khác.
 
Tình đầu là cái gì ý nhỉ, là lần đầu tiên mình cảm thấy thật sự rung động hay lần đầu tiên yêu mà được yêu lại?
Chẳng biết nữa, nhưng tình yêu đầu bao giờ cũng đẹp vì nó đã qua và đã mất rồi
Nhưng bản thân quy' trọng những gì thuộc về hiện tại hơn, để ko bao giờ phải tiếc
 
Ko phải ai chia tay mối tình đầu cũng vì những lí do nhạt nhẽo, vì vậy nên mối tình đầu luôn đc coi trọng :)
 
có ai đó nói rằng...... tình đẹp là tình dở dang..... mối tình đó sẽ tồn tại mãi mãi nếu nó dở dang......
 
Mọi người có vẻ thích nhớ lại mối tình đầu nhỉ. Em khác, yêu 2 năm rồi bỏ. Chẳng có gì phải tiếc vì không thể hợp và cách nhau quá xa. Anh ấy vẫn ở trong tim em nhưng theo một cách khác.
 
Thấm thoát hơn 1 năm trôi qua , ngỏanh lại nhìn , nó thấy thời gian sao vụt qua quá đỗi nhanh, giờ nó ngồi đây cô đơn 1 mình, nỗi nhớ anh vẫn ngày ngầy gặm nhấm con tim nhỏ nhoi đơn côi của nó …Nỗi nhớ đã không còn cuồn cuộn , da diết gào thét mà giờ đây cứ chênh vênh , man mác trong lòng…Nó chẳng thể bao giờ ngờ rằng anh đối với nó đã tự khi nào trở nên là 1 cái gì đó rất đỗi quan trọng và gần gụi đến thế ! Nó thở dài…cam tâm buông xuôi tất cả …

giờ đây mỗi khi nhớ về anh , nhớ vê những kỉ niệm ít ỏi của 2 đứa nó vẫn mãn nguyền và thầm cười 1 mình, nó hạnh phúc vì đã tìm lại được thăng bằng trong tâm hồn của nó mặc dù vẫn ngổn ngang , bộn bề bóng hình anh nơi trái tim , hạnh phúc vì đã tìm lại được cái thanh bình trong tim nó mặc dù chẳng thể nào được nguyên vẹn như xưa ây’…

Nó mỉm cười , nghe 2 khoé môi khẽ mở, ngồi nhớ lại 1 năm trươc đây’ thôi mà nó hơi rùng mình…Để tìm đến được cái bến thanh bình như bây giờ , nó đã phải bao đêm khóc ngất lên vì nhớ anh , thấy nghẹn đắng nơi cuống họng , thấy nỗi đau bao ngày đè nặng trong tim nó , ngộp thở !Nó tưởng chừng như mất anh rồi thì nó sẽ chẳng thể khi nào , bằn cách nào , dù muốn hay không có thể tồn tại nổi... chang con gi để níu kéo nữa , nó đã cố gắng hết sức thậm chi’ quá cái sức nhỏ nhoi , yếu ớt của nó để mong anh có thể thay đổi cái quyết định tàn nhẫn đó, nhưng anh vẫn khăng khăng đành lòng dứt khóat, nó hẫng hụt , chơi’ vơi’ tìm 1 chỗ bám viu’ , sững sờ và xót xa lắm khi chợt nhận ra minh` MỘT MÌNH _một mình theo đúng nghĩa của nó …

Nó sợ lắm, muốn quay lưng , muốn chạy trốn khỏi niềm đau , và nó tưởng chừng như đầu muốn nổ tung , phát điên lên vì cứ mỗi ngày bắt nó không được nhớ tới anh nữa , không được yêu âh nữa, mà cái trái tim bé bỏng và ngốc nghếch kia sao vẫn mãi bướng bỉnh và khơ` dại thê’ …Nó sợ lắm , cứ hàng đêm bó gối ngồi ôm mặt khóc_cứ 1 mình đối diện với nỗi đau của chính mình _cái cảm giác đó sao mà đáng sợ kinh khủng đến thế!!! Nhiều khi , trước kia , sợ hãi , yếu hèn , nó chẳng thể dám can đảm đối mặt nên nó cứ mù quáng , vùng chạy khỏi ự đau đớn 1 cách ngốc nghếch và vô ý thức, có ngờ đâu như thế nó đã tự giam mình trong những song sắt lòng đau ấy, nó thà tự đánh lừa cảm xúc , thà giận dữ , thà hờn ghét , thà trách cứ , thà đổ lỗi cho anh , cho cuộc đời còn hơn là phải mặt đối mặt với cái nỗi đau ghê gớm đó...Nó thấy mình bị tổn thương, bị ruồng bỏ, cái con bé kiêu kì trong nó không bao giờ cho phép ai làm đau 2 chữ"tự trọng" của nó dễ dàng như thế, nó thấy mình như 1 kẻ bạ trận đáng thương, thấy nó cho thật nhiều mà giờ tay trắng và thua cuộc , nó thấy mất mát và trống trải, nó ghét bản thân nó vì đã tự đem thân nó phải trải qua những bậc thang nghiệt ngã của cuộc đời như thế, nó còn phải chờ cho đến khi nào nó mới thật sự nuôi lớn lên và trưởng thành cái nhìn trong con mắt khờ khạo và bốc đồng của nó, cái giá mà nó đã và đang phải trả liệu có đáng để đánh đổi tất cả những gì mà nó yêu nhớ và tôn thờ đến thế???...!!!!

Nó thấy tim mình héo hon , gầy mòn đi từng ngày qua vì nhớ anh , vì yêu anh , và nhất là vì bắt nó quên anh , phải ghét anh , và nó ngốc nghếch dường như không thể...Ấy thế mà giờ đây , từ 1 sức mạnh phi thường nơi đâu, không, từ chính sâu thẳm trong thâm tâm nó , từ cái con người bên trong nó đã thức dậy và đỡ nó gượng dậy can đảm đối mặt , đấu tranh, dày vò với nỗi đau vô tình và để bây giờ nó bước ra tụ hào và hãnh diện vì nó đã sống sót và hơn thế nữa chiến thắng !!! Vầng , nó lột xác thành 1 con người hoàn toàn mới _cái con người mà nó luôn hằng muốn trở thành :rắn rỏi và tự lập , không còn 1 "nó" ngày xưa nhu nhược , mềm oặt và phụ thuộc!

ĐỒNG CẢM- 1 từ duy nhất ĐỒNG CẢM
cảm ơn cuộc sống vì đem lại nhuwngx niềm vui mới, những tham vọng mới để sau cái the first ngu ngốc thì nhận ra mình lớn hơn 1 tí
khó khóc hơn
gai góc hơn
bản lĩnh hơn






dẫm đạp lên tất cả để mà đi!!!:)
 
Đọc những gì em Trang viết để chị nhớ lại mình cũng đã có một mối tình đầu. Cảm ơn em :x.
 
kể ra thì 1st love cũng đặc biệt thật, chiếm hơn 8 quyển nhật kí dày cộp, chiếm bao nhiêu thời gian, cừoi có, khóc có, vui có, buồn có, ức chế có, tủi thân có,...nói chung là nhiều trạng thái lắm.....
đăc biệt thì đặc biệt thật, thế nhưng mà càng nghĩ càng thấy bực mình:((
 
Trời ơi:8 quyển nhật kí dầy cộp>>> chắc mình ngất mất.Ngọt ngào đến đáng sợ.
 
em chưa bao h có 1 mối tình như thế..... từ trc đến nay mới chỉ thík kiểu trẻ con thui..... nghe các chị nói cũng mún bít cái cảm giác 1st love ntn quá.....
 
Cảm ơn đã đem lại những dòng tâm sự đã bị vùi sâu này.

Là gió là mưa ... là nắng sau mưa :)
 
Khẩu hiệu cho tất cả những tâm hồn mỏng manh dễ vỡ đã, đang, và sẽ ít nhất bị một (nếu không phải đôi ba) lần nếm mật đắng của tình yêu: Rồi sẽ có một ngày bạn cảm thấy mãn nguyện khi nhìn lại quá khứ, và lạc quan khi hướng tới tương lai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
1st luv đã qua rồi , nhưng những gì nó để lại là lsuwj tiếc nuối ngọt ngào cùng với những kỉ niệm đpej lung linh. Bi h, ko thể kiếm tìm được ai hoàn hảo như cậu ấy nữa. Vì 1st luv là một câu chuyện bùn, dở dang. những 2nd, 3rd luv cũng chỉ là những cái kéo theo cuộc tình dở dang, ko kết thúc ấy. Bi h, ngồi thẫn thờ nhớ lại 1st luv của mình, thấy ngọt quá, yêu quá. Nhưng có lẽ cũng cần quên nó đi để hướng tới những true luv ở tương lai, nơi ko còn hình bóng của cậu ấy nữa...
 
Ko hỉu 1st love của mình thực sự là với ai nữa :D Nhưng nếu cho là tình cảm với L là tình đầu, thì đấy là mối tình ko bao giờ mình muốn nhớ lại....ko phải vì nó buồn mà là vì nó chẳng có gì để nhớ đến.....:)
 
Back
Bên trên