Xin hãy cứ tin ...

Nguyễn Mai Hồng
(maihong)

Moderator
Tớ biết bây giờ thật khó có thể diễn tả tâm trạng của ấy… thậm chí tớ còn ko hiểu hết ấy đang cảm thấy thế nào… Điều duy nhất tớ muốn ấy làm bây giờ là hãy tin… Vậy thôi, đừng có ngừng tin tưởng vào bản thân, ngày mai sẽ đến mà… Cho dù ko ai có thể biết trước số phận, cho dù ngày mai của ấy có khác của n~ người khác… phải đối mặt với nó…:)

Ấy biết ko, tớ đã rất lo khi nhìn thấy ấy như vậy. Ngay từ hôm đó, khi đứng ngoài hành lang, lúc ấy mượn thẻ điện thoại ý… Rồi vào tiết Lý, tớ ko thấy ấy, tớ đã tự hỏi ko biết có chuyện gì xảy ra… 5’…10’… vẫn ko thấy ấy… Đến khi ấy vào, nhìn nét mặt ấy, tớ biết là có chuyện gì đó thật… tớ chỉ kịp nghe ấy nói lí nhí… dĩ nhiên 2 từ cuối thì tớ nghe rõ lắm… và tớ đã rất bàng hoàng… Ấy có biết tiết Lý trôi đi ntn ko? chậm chạp, buồn tẻ… ấy có biết trong đầu tớ, lúc đó, đã nảy ra bao nhiêu suy nghĩ ko? Tớ thật sự rất lo, tớ muốn ấy quay về ngay, để biết chuyện đó thực sự là thế nào… tớ còn lo ko hiểu ấy đang phóng xe máy với tốc độ bao nhiêu km/h nữa… thế là qua 2 tiết Lý, vẫn ko thấy ấy, tớ hiểu việc bây giờ chỉ có chờ ấy… tớ lại tự hỏi mình, nếu hết tiết 5 rùi mà ấy vẫn chưa về thì sao nhỉ? Tớ biết làm thế nào đây???
Ấy biết ko, khi ấy quay lại ý, tớ đã rất mừng, tớ cứ nghĩ việc ấy quay lại như vậy tức là mọi chuyện chẳng sao cả… nhưng nhìn mặt ấy, tớ chợt nhận thấy điều gì đó… có cái gì đó đã làm thay đổi khuôn mặt ấy… Cả tiết 5, tớ đã ngồi xé ko biết bao nhiêu giấy, chỉ để viết: “… tui lo lắm, mọi chuyện sao rồi?…” hay là “… có chuyện gì xảy ra vậy?…” rồi “…đưa vở lý đây tui chép cho…” và tớ đã ko gửi đi… Tớ biết, hỏi như vậy chỉ làm phiền ấy thôi, tớ sợ ấy sẽ khùng lên mất…

Căn bệnh đó, ấy ko muốn tớ biết nhiều đúng ko? tớ chỉ nghe ấy nói là… bị ốm, vậy thui, nhưng ở trên lớp, cô cn đã nói tên căn bệnh ấy ra… tớ đã lục hết sách trong nhà, để xem cụ thể nó ntn, tớ cũng hơi bàng hoàng. Tớ biết ấy muốn giấu… hoặc ko muốn ng` ta hiểu, nhưng làm thế nào đây, khi cô đã nói ra trc lớp, khi ấy có n~ người bạn biết quan tâm, biết chia sẻ, chẳng nhẽ mọi người sẽ lặng lẽ nhìn ấy như vậy mà ko làm gì? Cả khi tớ creat topic này ra, biết đâu sẽ có ng` hiểu ấy, sẽ có n~ bải rep, ấy biết ko? Dù thế nào thì mọi ng` vẫn yêu quý ấy và sẽ thật là… khó hiểu nếu ấy cứ tự cô lập mình như vậy… Tớ sợ ấy xuống dốc lắm…

Và bây giờ tớ ngồi type n~ dòng này… bây giờ đã gần 5 h sáng rồi đấy… tớ chưa ngủ… tớ ko muốn thức khuya vậy đâu, mải học văn nên trời sáng mất rồi và tự nhiên tớ muốn viết mấy dòng… không hiểu giờ này ấy đang ngủ hay thức? ấy đã học văn chưa? Thôi, toàn n~ suy nghĩ trẻ con… :”> Thực sự trong đầu tớ có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều thắc mắc, tớ ko hiểu bây giờ ấy đã khá hơn chưa? Hôm trước, nhìn thấy ấy ol mà tớ ko dám gọi, nhìn n~ dòng status của ấy, tớ chẳng muốn mình phải đoán mò… tớ sợ ấy sẽ khủng hoảng lắm. Tớ tin ấy là con ng` cứng rắn cơ. Tớ muốn ấy thật dũng cảm, mạnh mẽ… Hãy nhìn lại ngày tháng vừa qua, ấy cũng đã trải qua ko biết bao nhiêu “sóng gió” phải ko, tớ tin là lần này ấy sẽ vượt qua mà, tớ muốn tin vào tương lai …

Tớ thật lắm chuyện và nhút nhát đúng ko? tớ sợ đến cả việc sẽ nói chuyện với ấy… cái offl tớ gửi cho ấy, tớ đã cố gắng nhiều đấy… và tớ ko thấy ấy trả lời… ko biết ấy đã ol lần nữa chưa? Làm thế nào bây giờ nhỉ? để ấy hiểu rằng tớ luôn ở đây, luôn muốn lắng nghe n~ gì ấy nói… luôn muốn giúp đỡ ấy… Ấy đừng tự cô lập mình như thế, hãy nhìn vào tình bạn giữa tớ và ấy, như vậy chưa đủ sao? Tớ muốn lấy lại cái cảm giác đấy quá, như hồi nào tớ vẫn tâm sự chuyện gđ mình vậy… tớ rất tin ở ấy, ấy biết ko, và tớ đau lòng lắm, khi phải nhìn thấy ấy như thế này… Dũng cảm lên, cứng rắn lên, mạnh mẽ lên…
 
Câu chuyện của bạn chị Hồng thấy quen quá:(
Gửi đến người bạn của chị Hồng : Em không biết anh/chị là ai. Em chưa dám nói trước một điều gì, nhưng mà em vẫn luôn tin cuộc sống sẽ mỉm cười với mình, vì mình yêu đời thì đời sẽ yêu lại mình mà thôi, hãy cố lên nhé ;) vì bên cạnh anh/chị còn rất nhiều bạn bè tốt mà, họ sẽ giúp anh/chị vượt qua :)
 
Lại là tớ đây, tớ vẫn chưa muốn ngừng “làm phiền” ấy đâu… Sao hôm nay lại vậy nhỉ??? Sáng sớm đến tr`… thấy dáng vẻ mệt mỏi của ấy… tự nhiên n~ gì có trong đầu tớ biến hết… tớ chẳng biết nói năng gì… Nhìn thấy ấy làm văn, tớ cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi… Mà thôi vậy, cái gì qua thì đã qua rồi, ấy đừng tự hỏi mình “tại sao” nữa… thật đấy, có thể câu hỏi đấy sẽ ko có trả lời đâu… Giữ gìn sk nhé, tớ ko thích nhìn thấy ấy ốm đâu…

Trưa nay thực sự tớ đã muốn ở lại… nhưng tớ lại nghĩ… cũng chẳng giúp gì được cho ấy… khi ấy lảng tránh nói đến chuyện đó… Tớ biết mọi việc đang rối bời… và tớ tự thấy mình ko nên nhúng sâu vào (?)…
2h… tớ nhấc máy phone cho ấy… chẳng có ai cả… ấy đang ngủ hay đã đi rồi??? Tớ cũng chẳng dám để lâu… nhỡ đâu là ấy ngủ thật, ừ nhỉ… Tớ cũng mệt mỏi quá rồi, tớ cũng cảm thấy buồn ngủ lắm… chắc tại sáng nay…. Và tớ đã tự cho phép mình nghỉ thấy Phú, mặc dù hơi tiếc… Đằng nào, tớ cũng ko thể vác bộ mặt buồn ngủ này đến lớp được… Thế đấy… ngủ dậy, mọi việc sẽ khá hơn chăng?

Hãy giữ gìn sk nhé, đừng như sáng nay… Tớ tin là ấy sẽ tìm ra lối thoát phải ko? Tớ tin lắm… và tớ chỉ biết làm vậy lúc này, bây h…. Và thứ 4, hãy làm văn thật tốt ;)
 
...anh ơi em tin anh sẽ vượt qua mà.. đừng bao giờ thôi hy vọng anh nhé...
 
Mẹ tớ nói ... bây giờ ấy phải thật nghị lực lên... có như vậy thì mới giúp được ấy, và giúp được cho người khác... tớ nghĩ là mẹ đã đúng. Và có lẽ đây sẽ là 1 thử thách nữa đối với ấy... Tớ mong ấy giữ sk, vui vẻ hơn và đừng suy nghĩ gì nhiều...:)
 
Nothing to say...
Sorry for nọt caring for your trouble :(
Tell me if you can .
 
chị Phương bảo ai đừng buồn cơ... hic.. sao bây giờ mình chẳng hiểu gì sất...
 
Ngớ ngẩn quá, thế cuối cùng mọi người nói về cái gì ở đây thế ?? :-/
 
Đỗ Việt đã viết:
Linh nói câu đó với ai hả em ?

thế anh nghĩ là em nói câu đó với ai? :(
nói chung là em cũng thực sự ko hiểu lắm
nhưng mà em nghĩ là ai thì ng` đấy tự hiểu, ko hiểu thì cố mà hiểu :p
 
chời ơi, thì cứ bit là tất cả mọi người đều có í tốt đi..... :) hỏi nhiều làm gì....
 
Mình đúng là thằng ngớ ngẩn... có phải không nhỉ ?
 
chẳng ai ngớ ngẩn ở đây cả... chẳng ai trên đời này cái gì cũng hiểu hết cả...

Tui chẳng hiểu nhiều thứ lắm.. nhưng tui không ngớ ngẩn.. anh cũng thế anh Việt ạ
 
lâu lắm mới post bài.Và lần post sau cái "lâu lắm "đó lại là ở đây.
Chẹp chẹp,ta hỉu tất cả những gì ngươi kể và cảm xúc của ngươi.Còn con ng` ngươi thì ta lại ko có diễm phúc được hiểu nhiều.Chỉ hiểu đối với "người" mà ngươi nhắc tới(hehe,người nhỉ? :p) thì ngươi đối xử rất rất tốt .Và những cư xử của ngươi trong ngày thứ 2 đó thật đáng khiến ng` ta cảm động(ông nhỉ?)
Thế bây h ngươi đã yên tâm hơn chưa? "Người đó" mạnh mẽ hơn những gì mà chúng ta tưởng tượng rất rất nhiều."Người đó" đang cố gắng sống,học tập ( theo gương Bác Hồ vĩ đại :p ).Hãy cầu chúc cho "người đó" nhé!
 
Ta cũng thấy người đó đang khác ngươi ạ... và ta thấy rất vui... mặc dù ta chẳng làm gì trong cái sự "khác" của người ấy... Có thể ta ko có khả năng... ta nghĩ vậy... có lẽ ta ko nên nhúng mũi vào quá nhìu chuyện... Người đó... luôn có bạn bè ở bên... và ta cũng chỉ là 1 phần nhỏ thui ;)... "Người" hãy cố gắng như bây giờ "người" nhé... Tôi cảm thấy 1 cái gì như quá khứ... như ngày xưa... nhưng nó là quá nhỏ... khi mà tôi đã thay đổi QUÁ nhiều ...
Còn ngày thứ 2 đó... ko cần phải nhắc lại... ta đã làm theo những gì là bản năng... trỗi dậy trong ta... ta nghĩ vậy... ;)
 
:(
:-s
:((

wanna share your sadness....


Can đảm lên nhé :*
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hi`
em ko biết gì nhiều
chỉ muốn chia sẻ với anh:(
mong anh hãy can đảm lên
em tin là anh sẽ vượt qua được
cố lên anh nhé:)
....
I can do nothing, just want to share:( just want to say I do care...
 
cố lên anh nhé..
1 chuyện đã xảy ra thì ko thể coi như nó chưa xảy ra...
Và ta pha chấp nhận thôi,cho dù đó là điều ko bao h ta muốn...
Em tin là mọi ngườì luôn bên cạnh anh và dành cho anh nhiều tình cảm hơn những gì anh có thể cảm nhận đấy.CỐ lên anh nhé!
( 1 cái vỗ vai và 1 cái gật đầu: Cố lên! Em tin là anh sẽ vượt wa thôi)
 
Back
Bên trên