Ngô Tố Giao
(togiao)
Administrator
Đây là câu chuyện dựa trên tựa đề bài thơ "xin đừng nói yêu em mãi mãi..." của tác giả Nguyễn Thụy Anh.
Xin mạn phép tác giả lấy trùng tên bài thơ nhé! 
1.
"Chúc mừng em nhân ngày sinh nhật! Cầu mong Chúa sẽ luôn đem đến cho em niềm vui và nhiều may mắn... Anh vẫn đợi ngày em trở về... Bao giờ xong việc, hãy trở về với anh, em nhé!... Anh sẽ chờ..."
Mắt cô nhoè đi, những dòng chữ nhảy nhót trứơc mặt cô. Gạt vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô vớ lấy chìa khóa xe, đóng cửa nhà rồi nhảy lên xe phóng đi. "Anh sẽ chờ... anh sẽ chờ...". Những lời anh nói cứ vẳng vẳng bên tai cô, cứ đuổi theo cô tới mọi nẻo đường, tới tận cùng những ngõ ngách của những con phố mà chính cả cô cũng chẳng biết đó là đâu. Cô cứ phóng đi miên man trên đường, vô định...
2.
"Em hãy tin anh. Ở lại đi em, đừng đi nữa..."
"Không được đâu anh, em phải đi thôi. Vì chuyện gia đình, em không thể ở lại được đâu. Em không muốn ai khổ vì em cả. Chuyện của em, em sẽ tự lo mà! Hãy tha lỗi cho em!"
"Nhưng anh muốn chia sẻ với em. Anh thương em nhiều lắm em biết không. Hãy để cho anh được cùng chia sẻ với em, những vui buồn của em, đừng từ chối tình yêu của anh như vậy mà!"
Tai cô ù đi. Anh vẫn nói. Giọng anh trầm ấm, hơi nghẹn lại bởi những cảm xúc mà anh đang cố kìm nén. Không lẽ anh lại khóc trước mặt cô. Cô cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn anh. Cô sợ mình sẽ không kìm nỗi ước muốn đang cháy trong lòng cô là được gục đầu vào vai anh mà khóc, vứt hết tất cả để ở lại với anh. Cô cứ lắc đầu như không muốn nghe những lời anh nói, như để cố xua đi những ý nghĩ, những khao khát đang len lỏi trong đầu cô, trong tim cô. Mãi cô mới nói được một câu:
"Thôi, anh đừng nói nữa. Em phải đi rồi!"
"Vậy cũng được, nếu như em thấy em phải đi, anh không giữ em nữa. Nhưng anh sẽ chờ em cho đến ngày em trở về."
"Đừng!, đừng nói vậy anh! Hãy quên em đi!"
"Anh sẽ chờ, thật mà! Sẽ chẳng có gì thay đổi tình cảm của anh dành cho em được. Anh sẽ chờ!"
Cô vội vàng quay đi, hòa vào đoàn người đang hối hả lên máy bay. "Anh sẽ chờ...anh sẽ chờ..." Cô vẫn còn nghe thấy tiếng anh vẳng vẳng bên tai. Cô không dám quay lại nhìn anh lần cuối. "Về đi anh, hãy quên em đi anh. Cầu mong anh sẽ gặp một người con gái khác, sẽ yêu anh và biết trân trọng tình cảm của anh. Cầu cho anh sẽ hạnh phúc." Cô thầm thì chúc anh dẫu biết rằng anh cũng không nghe thấy. Chúc anh vậy, nhưng trong tim cô không khỏi nhói lên nỗi đau khi nghĩ đến một người con gái vô hình nào đó mà sẽ được anh yêu, sẽ được hưởng những niềm hạnh phúc lẽ ra cô có mà cô đã không dám nhận. Cô cũng chẳng buồn gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má... Cũng đã có lần cô đã được nghe rằng người ta sẽ yêu cô mãi mãi ...vậy mà... Cô chẳng còn dám tin vào những lời hứa nữa!
3.
"Đừng khóc nữa em! Hãy tha lỗi cho anh!"
"Anh nói dối!... Em không tin..." Cô thổn thức...
"Anh yêu em thật mà! Hãy tin anh. Nhưng...em hãy tha thứ cho anh, anh không thể làm khác được. Làm sao cho em hiểu đây? Em có biết anh khổ tâm như thế nào khi phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình và nghĩa không? Sao ông trời lại bắt anh phải có những lựa chọn oái ăm thế chứ! Anh yêu em, nhưng anh phải làm cho tròn trách nhiệm với chữ nghĩa và chữ tín của mình..."
"Em không tin...em không tin...Anh lừa dối em để làm gì cơ chứ? Anh không yêu nữa thì cứ nói thẳng ra đi, sao lại viện cớ này, cớ nọ... Em không muốn nghe nữa... Em hận anh!...Em hận anh!..."
Cô không còn biết mình đang lảm nhảm gì nữa. Tim cô như nghẹn lại bởi bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn lại. Run rẩy, nức nở... cô chỉ muốn khịu xuống... Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Cô lại gục đầu vào vai anh khóc nức nở như bao lần. Bờ vai anh không biết đã bao lần ướt đẫm nước mắt của cô mỗi khi cô buồn hay hờn dỗi.
Dịu dàng... hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh nói: "Đừng khóc nữa em. Ngoan nào, anh thương." Anh vẫn nói với cô những lời dỗ dành âu yếm như mọi ngày.
Ngước đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, cô nhìn anh như cầu khẩn: "Anh nói đi, anh sẽ không rời bỏ em mà đi chứ anh? Anh nói là những điều anh vừa nói với em chỉ là những lời nói đùa đi anh! Sao anh nở đùa với em ác vậy?..." Giọng cô như trách móc, nửa dỗi hờn...và vẫn còn chút gì hy vọng.
"Anh yêu em nhiều lắm mà. Làm sao anh có thể quên em được? Anh sẽ vẫn mãi yêu em cho dù thế nào đi nữa. Thương em nhiều lắm nghe!"...
Anh đã từng nói với cô những lời như vậy, nhưng rồi anh vẫn ra đi. Còn cô, cô vẫn cứ ngây thơ, vẫn cứ tin vào những lời anh nói... vẫn cứ chờ đợi một ngày nào anh sẽ quay trở về với cô. Kỉ niệm về mối tình đầu như một vết thương không bao giờ lành nổi trong lòng cô.
Ở cái tuổi hai mươi của mình, cô đã yêu anh say đắm, sẵn sàng tất cả vì anh...kể cả nếu như anh muốn cô chết. Những tưởng rằng với tình yêu của mình cô có thể giữ anh được mãi. Có lẽ mọi việc cũng sẽ không đến nỗi nào nếu như anh không nhận được bức điện khẩn báo anh về nhà gấp. Cậu bạn thân như anh em kết nghĩa bị tai nạn nặng, anh phải vội vàng bỏ dở công việc để về thăm. Gấp gáp như muốn mọi việc đựơc thu xếp ổn thỏa trước phút lâm chung, cậu bạn thì thào "Thủy nó thương mày lâu rồi. Mày hứa với tao sẽ thay tao chăm sóc cho nó và cho mẹ tao nhé!" Nói xong, câu bạn ra đi với nụ cười trên môi, thanh thản, nhẹ nhàng vì đã tìm được người tin cậy, thay thế mình chăm sóc cho bà mẹ và cô em gái. Người ra đi bao giờ cũng là người sung sướng, đâu biết rằng người ở lại đang chết cả nỗi lòng vì một cuộc tình dang dở...
(to be continued...)
1.
"Chúc mừng em nhân ngày sinh nhật! Cầu mong Chúa sẽ luôn đem đến cho em niềm vui và nhiều may mắn... Anh vẫn đợi ngày em trở về... Bao giờ xong việc, hãy trở về với anh, em nhé!... Anh sẽ chờ..."
Mắt cô nhoè đi, những dòng chữ nhảy nhót trứơc mặt cô. Gạt vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô vớ lấy chìa khóa xe, đóng cửa nhà rồi nhảy lên xe phóng đi. "Anh sẽ chờ... anh sẽ chờ...". Những lời anh nói cứ vẳng vẳng bên tai cô, cứ đuổi theo cô tới mọi nẻo đường, tới tận cùng những ngõ ngách của những con phố mà chính cả cô cũng chẳng biết đó là đâu. Cô cứ phóng đi miên man trên đường, vô định...
2.
"Em hãy tin anh. Ở lại đi em, đừng đi nữa..."
"Không được đâu anh, em phải đi thôi. Vì chuyện gia đình, em không thể ở lại được đâu. Em không muốn ai khổ vì em cả. Chuyện của em, em sẽ tự lo mà! Hãy tha lỗi cho em!"
"Nhưng anh muốn chia sẻ với em. Anh thương em nhiều lắm em biết không. Hãy để cho anh được cùng chia sẻ với em, những vui buồn của em, đừng từ chối tình yêu của anh như vậy mà!"
Tai cô ù đi. Anh vẫn nói. Giọng anh trầm ấm, hơi nghẹn lại bởi những cảm xúc mà anh đang cố kìm nén. Không lẽ anh lại khóc trước mặt cô. Cô cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn anh. Cô sợ mình sẽ không kìm nỗi ước muốn đang cháy trong lòng cô là được gục đầu vào vai anh mà khóc, vứt hết tất cả để ở lại với anh. Cô cứ lắc đầu như không muốn nghe những lời anh nói, như để cố xua đi những ý nghĩ, những khao khát đang len lỏi trong đầu cô, trong tim cô. Mãi cô mới nói được một câu:
"Thôi, anh đừng nói nữa. Em phải đi rồi!"
"Vậy cũng được, nếu như em thấy em phải đi, anh không giữ em nữa. Nhưng anh sẽ chờ em cho đến ngày em trở về."
"Đừng!, đừng nói vậy anh! Hãy quên em đi!"
"Anh sẽ chờ, thật mà! Sẽ chẳng có gì thay đổi tình cảm của anh dành cho em được. Anh sẽ chờ!"
Cô vội vàng quay đi, hòa vào đoàn người đang hối hả lên máy bay. "Anh sẽ chờ...anh sẽ chờ..." Cô vẫn còn nghe thấy tiếng anh vẳng vẳng bên tai. Cô không dám quay lại nhìn anh lần cuối. "Về đi anh, hãy quên em đi anh. Cầu mong anh sẽ gặp một người con gái khác, sẽ yêu anh và biết trân trọng tình cảm của anh. Cầu cho anh sẽ hạnh phúc." Cô thầm thì chúc anh dẫu biết rằng anh cũng không nghe thấy. Chúc anh vậy, nhưng trong tim cô không khỏi nhói lên nỗi đau khi nghĩ đến một người con gái vô hình nào đó mà sẽ được anh yêu, sẽ được hưởng những niềm hạnh phúc lẽ ra cô có mà cô đã không dám nhận. Cô cũng chẳng buồn gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má... Cũng đã có lần cô đã được nghe rằng người ta sẽ yêu cô mãi mãi ...vậy mà... Cô chẳng còn dám tin vào những lời hứa nữa!
3.
"Đừng khóc nữa em! Hãy tha lỗi cho anh!"
"Anh nói dối!... Em không tin..." Cô thổn thức...
"Anh yêu em thật mà! Hãy tin anh. Nhưng...em hãy tha thứ cho anh, anh không thể làm khác được. Làm sao cho em hiểu đây? Em có biết anh khổ tâm như thế nào khi phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình và nghĩa không? Sao ông trời lại bắt anh phải có những lựa chọn oái ăm thế chứ! Anh yêu em, nhưng anh phải làm cho tròn trách nhiệm với chữ nghĩa và chữ tín của mình..."
"Em không tin...em không tin...Anh lừa dối em để làm gì cơ chứ? Anh không yêu nữa thì cứ nói thẳng ra đi, sao lại viện cớ này, cớ nọ... Em không muốn nghe nữa... Em hận anh!...Em hận anh!..."
Cô không còn biết mình đang lảm nhảm gì nữa. Tim cô như nghẹn lại bởi bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn lại. Run rẩy, nức nở... cô chỉ muốn khịu xuống... Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Cô lại gục đầu vào vai anh khóc nức nở như bao lần. Bờ vai anh không biết đã bao lần ướt đẫm nước mắt của cô mỗi khi cô buồn hay hờn dỗi.
Dịu dàng... hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh nói: "Đừng khóc nữa em. Ngoan nào, anh thương." Anh vẫn nói với cô những lời dỗ dành âu yếm như mọi ngày.
Ngước đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, cô nhìn anh như cầu khẩn: "Anh nói đi, anh sẽ không rời bỏ em mà đi chứ anh? Anh nói là những điều anh vừa nói với em chỉ là những lời nói đùa đi anh! Sao anh nở đùa với em ác vậy?..." Giọng cô như trách móc, nửa dỗi hờn...và vẫn còn chút gì hy vọng.
"Anh yêu em nhiều lắm mà. Làm sao anh có thể quên em được? Anh sẽ vẫn mãi yêu em cho dù thế nào đi nữa. Thương em nhiều lắm nghe!"...
Anh đã từng nói với cô những lời như vậy, nhưng rồi anh vẫn ra đi. Còn cô, cô vẫn cứ ngây thơ, vẫn cứ tin vào những lời anh nói... vẫn cứ chờ đợi một ngày nào anh sẽ quay trở về với cô. Kỉ niệm về mối tình đầu như một vết thương không bao giờ lành nổi trong lòng cô.
Ở cái tuổi hai mươi của mình, cô đã yêu anh say đắm, sẵn sàng tất cả vì anh...kể cả nếu như anh muốn cô chết. Những tưởng rằng với tình yêu của mình cô có thể giữ anh được mãi. Có lẽ mọi việc cũng sẽ không đến nỗi nào nếu như anh không nhận được bức điện khẩn báo anh về nhà gấp. Cậu bạn thân như anh em kết nghĩa bị tai nạn nặng, anh phải vội vàng bỏ dở công việc để về thăm. Gấp gáp như muốn mọi việc đựơc thu xếp ổn thỏa trước phút lâm chung, cậu bạn thì thào "Thủy nó thương mày lâu rồi. Mày hứa với tao sẽ thay tao chăm sóc cho nó và cho mẹ tao nhé!" Nói xong, câu bạn ra đi với nụ cười trên môi, thanh thản, nhẹ nhàng vì đã tìm được người tin cậy, thay thế mình chăm sóc cho bà mẹ và cô em gái. Người ra đi bao giờ cũng là người sung sướng, đâu biết rằng người ở lại đang chết cả nỗi lòng vì một cuộc tình dang dở...
(to be continued...)
Chỉnh sửa lần cuối: