Xin đừng nói yêu em - Truyện ngắn

Ngô Tố Giao
(togiao)

Administrator
Đây là câu chuyện dựa trên tựa đề bài thơ "xin đừng nói yêu em mãi mãi..." của tác giả Nguyễn Thụy Anh. :) Xin mạn phép tác giả lấy trùng tên bài thơ nhé! :D


1.

"Chúc mừng em nhân ngày sinh nhật! Cầu mong Chúa sẽ luôn đem đến cho em niềm vui và nhiều may mắn... Anh vẫn đợi ngày em trở về... Bao giờ xong việc, hãy trở về với anh, em nhé!... Anh sẽ chờ..."

Mắt cô nhoè đi, những dòng chữ nhảy nhót trứơc mặt cô. Gạt vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô vớ lấy chìa khóa xe, đóng cửa nhà rồi nhảy lên xe phóng đi. "Anh sẽ chờ... anh sẽ chờ...". Những lời anh nói cứ vẳng vẳng bên tai cô, cứ đuổi theo cô tới mọi nẻo đường, tới tận cùng những ngõ ngách của những con phố mà chính cả cô cũng chẳng biết đó là đâu. Cô cứ phóng đi miên man trên đường, vô định...


2.

"Em hãy tin anh. Ở lại đi em, đừng đi nữa..."
"Không được đâu anh, em phải đi thôi. Vì chuyện gia đình, em không thể ở lại được đâu. Em không muốn ai khổ vì em cả. Chuyện của em, em sẽ tự lo mà! Hãy tha lỗi cho em!"
"Nhưng anh muốn chia sẻ với em. Anh thương em nhiều lắm em biết không. Hãy để cho anh được cùng chia sẻ với em, những vui buồn của em, đừng từ chối tình yêu của anh như vậy mà!"

Tai cô ù đi. Anh vẫn nói. Giọng anh trầm ấm, hơi nghẹn lại bởi những cảm xúc mà anh đang cố kìm nén. Không lẽ anh lại khóc trước mặt cô. Cô cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn anh. Cô sợ mình sẽ không kìm nỗi ước muốn đang cháy trong lòng cô là được gục đầu vào vai anh mà khóc, vứt hết tất cả để ở lại với anh. Cô cứ lắc đầu như không muốn nghe những lời anh nói, như để cố xua đi những ý nghĩ, những khao khát đang len lỏi trong đầu cô, trong tim cô. Mãi cô mới nói được một câu:

"Thôi, anh đừng nói nữa. Em phải đi rồi!"
"Vậy cũng được, nếu như em thấy em phải đi, anh không giữ em nữa. Nhưng anh sẽ chờ em cho đến ngày em trở về."
"Đừng!, đừng nói vậy anh! Hãy quên em đi!"
"Anh sẽ chờ, thật mà! Sẽ chẳng có gì thay đổi tình cảm của anh dành cho em được. Anh sẽ chờ!"

Cô vội vàng quay đi, hòa vào đoàn người đang hối hả lên máy bay. "Anh sẽ chờ...anh sẽ chờ..." Cô vẫn còn nghe thấy tiếng anh vẳng vẳng bên tai. Cô không dám quay lại nhìn anh lần cuối. "Về đi anh, hãy quên em đi anh. Cầu mong anh sẽ gặp một người con gái khác, sẽ yêu anh và biết trân trọng tình cảm của anh. Cầu cho anh sẽ hạnh phúc." Cô thầm thì chúc anh dẫu biết rằng anh cũng không nghe thấy. Chúc anh vậy, nhưng trong tim cô không khỏi nhói lên nỗi đau khi nghĩ đến một người con gái vô hình nào đó mà sẽ được anh yêu, sẽ được hưởng những niềm hạnh phúc lẽ ra cô có mà cô đã không dám nhận. Cô cũng chẳng buồn gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má... Cũng đã có lần cô đã được nghe rằng người ta sẽ yêu cô mãi mãi ...vậy mà... Cô chẳng còn dám tin vào những lời hứa nữa!


3.

"Đừng khóc nữa em! Hãy tha lỗi cho anh!"
"Anh nói dối!... Em không tin..." Cô thổn thức...
"Anh yêu em thật mà! Hãy tin anh. Nhưng...em hãy tha thứ cho anh, anh không thể làm khác được. Làm sao cho em hiểu đây? Em có biết anh khổ tâm như thế nào khi phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình và nghĩa không? Sao ông trời lại bắt anh phải có những lựa chọn oái ăm thế chứ! Anh yêu em, nhưng anh phải làm cho tròn trách nhiệm với chữ nghĩa và chữ tín của mình..."
"Em không tin...em không tin...Anh lừa dối em để làm gì cơ chứ? Anh không yêu nữa thì cứ nói thẳng ra đi, sao lại viện cớ này, cớ nọ... Em không muốn nghe nữa... Em hận anh!...Em hận anh!..."

Cô không còn biết mình đang lảm nhảm gì nữa. Tim cô như nghẹn lại bởi bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn lại. Run rẩy, nức nở... cô chỉ muốn khịu xuống... Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Cô lại gục đầu vào vai anh khóc nức nở như bao lần. Bờ vai anh không biết đã bao lần ướt đẫm nước mắt của cô mỗi khi cô buồn hay hờn dỗi.

Dịu dàng... hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh nói: "Đừng khóc nữa em. Ngoan nào, anh thương." Anh vẫn nói với cô những lời dỗ dành âu yếm như mọi ngày.
Ngước đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, cô nhìn anh như cầu khẩn: "Anh nói đi, anh sẽ không rời bỏ em mà đi chứ anh? Anh nói là những điều anh vừa nói với em chỉ là những lời nói đùa đi anh! Sao anh nở đùa với em ác vậy?..." Giọng cô như trách móc, nửa dỗi hờn...và vẫn còn chút gì hy vọng.
"Anh yêu em nhiều lắm mà. Làm sao anh có thể quên em được? Anh sẽ vẫn mãi yêu em cho dù thế nào đi nữa. Thương em nhiều lắm nghe!"...

Anh đã từng nói với cô những lời như vậy, nhưng rồi anh vẫn ra đi. Còn cô, cô vẫn cứ ngây thơ, vẫn cứ tin vào những lời anh nói... vẫn cứ chờ đợi một ngày nào anh sẽ quay trở về với cô. Kỉ niệm về mối tình đầu như một vết thương không bao giờ lành nổi trong lòng cô.

Ở cái tuổi hai mươi của mình, cô đã yêu anh say đắm, sẵn sàng tất cả vì anh...kể cả nếu như anh muốn cô chết. Những tưởng rằng với tình yêu của mình cô có thể giữ anh được mãi. Có lẽ mọi việc cũng sẽ không đến nỗi nào nếu như anh không nhận được bức điện khẩn báo anh về nhà gấp. Cậu bạn thân như anh em kết nghĩa bị tai nạn nặng, anh phải vội vàng bỏ dở công việc để về thăm. Gấp gáp như muốn mọi việc đựơc thu xếp ổn thỏa trước phút lâm chung, cậu bạn thì thào "Thủy nó thương mày lâu rồi. Mày hứa với tao sẽ thay tao chăm sóc cho nó và cho mẹ tao nhé!" Nói xong, câu bạn ra đi với nụ cười trên môi, thanh thản, nhẹ nhàng vì đã tìm được người tin cậy, thay thế mình chăm sóc cho bà mẹ và cô em gái. Người ra đi bao giờ cũng là người sung sướng, đâu biết rằng người ở lại đang chết cả nỗi lòng vì một cuộc tình dang dở...


(to be continued...)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
4.

Sau một tuần bận rộn lo ma chay, cuối cùng cũng đến giớ phút anh phải đối mặt với thực tại mà anh đang cố lảng tránh. Lúng túng mãi anh mới nói được với Thủy về những gì cậu bạn dặn anh, về việc anh đã có cô... Anh không biết phải quyết định thế nào nữa. Mặc nhiên như không có chuyện gì sảy ra, Thủy cũng kể cho anh nghe rằng cô đã yêu thầm anh từ cái thưở còn bé tí, ba anh em vẫn hay chạy chơi đùa cùng nhau...Anh ra đi, Thủy vẫn dọi theo anh, chờ một ngày anh trở lại. Anh muốn quyế định ra sao đó là quyết định của anh, còn Thủy, cô vẫn sẽ chờ anh mà thôi. Sững sờ trước những điều Thủy nói, anh cảm thấy như mình thật có lỗi. Lâu nay anh vẫn chỉ coi Thủy như người em gái, vô tình và dưng dưng đón nhận sự quan tâm của Thủy mà không biết là Thủy yêu anh.

Cô sung sướng đón chờ ngày anh về, lại hồn nhiên với cái hạnh phúc mà cô tưởng rằng nghiễm nhiên nó phải là của cô. Cô không nhận ra nhưng nỗi băn khoan, day dứt trong anh mắt của anh. Chỉ tới hôm, tranh thủ khi anh đi vắng, định làm một điều ngạc nhiên cho anh, dọn dẹp nhà giúp anh, cô bỗng tìm thấy tập thư của Thủy. Những lá thư vẫn còn tươi màu mực... Không nén nổi tò mò, cô đã bóc ra đọc. Thủy viết cho anh, kể đủ thứ chuyện trên đời, kể cả những điều bình thường nhất xảy ra xung quanh cuộc sống của Thủy. Thủ thà, thủ thỉ những chuyện không đâu, nhưng cô lại cảm thấy như có một sức hút vô hình nào đó đã kéo anh gần với Thủy, khiến anh cảm thấy mình được quan tâm chăm sóc, trong khi cô ở ngay cạnh anh, gặp anh thường xuyên mà có khi cũng chẳng hiểu được anh, chia sẽ mọi chuyện với anh được như thế. Cô ngồi giữa đám thư của Thủy chết lặng cho tới lúc anh về. Mở cửa phòng, thấy cô ngồi như vậy, chồng thư của Thủy bị mở tung...anh đứng lặng nhìn cô.

Thẫn thờ ngườc nhìn anh, cô thầm thì hỏi nhỏ tựa như không muốn chạm vào 1 điều gì đó rất mong manh, và sẽ có thể tan biến ngay khi cô chạm vào nó. "Anh có yêu Thủy không? Anh nói thật đi. Sao anh lại dấu em những điều như vậy?"
Ấp úng mãi, anh mới kể hết cho cô nghe được mọi chuyện. "Anh xin lỗi, anh đã dấu em vì anh không nỡ làm em buồn. Nhưng anh không biết bắt đầu như thế nào cả... Hãy tha lỗi cho anh!..."

Những giọt nước mắt, những lời trách móc của cô cũng không thể nào giữ nổi chân anh. Cô quá trẻ con hay cô quá tin anh? Cô quá kiêu hãnh không muốn hạ mình để cầu xin tình yêu của anh, hay cô quá tự tin rằng sẽ có ngày anh quay về với cô? Cô quá tự ty vì nghĩ rằng mình chưa chắc đã đem lại hạnh phúc cho anh bằng Thủy, hay vì cô cao thượng mà để cho anh ra đi cho tròn với đạo "Nghĩa" của mình? Cô không biết mình nghĩ sao nữa. Như con thú bị thương, cô hoàn toàn mất phương hướng. Cô đã thất bại và quá đau đớn với cái thất bại của mình. Cô đã có tình yêu của anh, vậy mà cô cũng không giữ được, để cho nó tuột đi mà không biết. Cô đã mất tình yêu của anh vì một người con gái khác đã yêu anh và làm cho anh tin tưởng và hạnh phúc hơn là cô. "Em không cần là người anh yêu nhất, cũng không cần là mối tình đầu khó phai của anh. Em chỉ cần là người cuối cùng anh yêu và lấy làm vợ." Lời của Thủy viết cho anh như lưỡi dao cứa vào tim cô, làm cô gục ngã.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
5.

Phải, cô đã gục ngã sau mối tình đầu đó. Cũng đã bao lần cô gắng gượng dậy, bước tiếp những bước đi yếu ớt, chập choạng. Cô cũng đã cố tin vào những ánh sắc lung linh của tình yêu để rồi lại vấp ngã. Mà thực chua xót thay, tại sao những người đến với cô, khi chia tay ai cũng có một lí do gì đó bởi vì một cái chữ "Nghĩa" nào đó mà họ phải có trách nhiệm phải làm. Họ là những người giả dối hay họ quá ích kỷ, hay họ là những người hèn nhát nhưng lại cứ đem cái điều thiêng liêng là phải hy sinh vì đạo "nghĩa" nào đó ra để bào chữa cho mình?

Cô đóng cửa trái tim mình lại, hờ hững và lạnh lùng với tất cả. Cô không còn tin, không còn muốn yêu và không còn đủ sức để lại đau khổ một lần nữa. Lao đầu vào với công việc hàng ngày, sống với những trách nhiệm vì gia đình, vì những người thân, những trách nhiệm đè nặng trên đôi vai cô... và để quên đi nỗi đau trong lòng cô vẫn cứ nhức nhối mãi không thôi.

Chẳng hiểu sao cô lại quen anh, sau một lần gặp tình cờ. Rồi chẳng biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng cô lại "vô tình" bắt gặp anh. Dần dần, anh đã trở thành một người bạn thân, nói chuyện vui đùa, và cô có thể trút hết những tâm sự vui buồn của mình cho anh nghe. Anh vẫn luôn tỏ ra giữ đúng chừng mực của mình như người bạn, nhưng anh lại vẫn luôn luôn quan tâm, có mặt vào những lúc cô buồn, có chuyện cần chia sẻ. Bên anh cô cảm thấy an lòng và vững tin hơn. Bỗng dưng cô sợ hãi khi chợt thấy mình đã quen với sự hiển diện của anh, thấy trống vắng khi không gặp anh, và thấy tim mình lại đập rộn ràng khi gặp anh. Nhưng điều đáng sợ nhất khi cô cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô. KHông, cô không còn muốn tin vào bất kì điều gì nữa ca. Đã quá đủ đối với cô rồi. Cô chạy trốn anh, chạy trốn tình cảm của mình. Và cũng hèn nhát như bao người khác đã từng làm đối cô, cô lại dựa vào cái lí do vì chữ "nghĩa" để phải quên đi chữ "tình"...

6.

Mấy năm đã qua rồi kể từ ngày cô bỏ ra đi. Cái lí do ngày xưa giờ đây không còn tồn tại để cho cô dựa vào đó nữa. Nhưng cô vẫn không dám trở về. Thỉnh thoảng anh vẫn viết thư cho cô, những lá thư tưởng như chỉ mang tính chất hỏi han, nhưng lại chứa trong đó cả nỗi niềm mong chờ của anh. Anh vẫn chờ cô dù cho nhiều lần cô viết thư và giục anh lấy vợ. Anh vẫn chờ... Còn cô... Liệu cô sẽ còn chạy trốn tình yêu của anh đến bao giờ đây? Liệu bao giờ cô mới đủ can đảm để vượt qua những sợ hãi và sự hèn nhát của mình để trở về với anh? Cô sẽ còn bắt anh chờ đợi để chứng minh tình yêu của anh đến bao giờ đây? Tình hay nghĩa... thực ra đó không phải là lí do chính của sự bất hạnh của cô, mà chính là sự hèn nhát và ích kỉ của cô đang làm cho cả anh và cô cùng đau khổ. Bao kỉ niệm cũ ào về trong cô. Cô đang chạy trốn hiện tại hay cô đang cố quay tìm về quá khứ? Không, cô không thể sống mãi với quá khứ của mình được. Đã bao năm rồi... Đã đến lúc cô phải trở về để sống với thực tại, và sống cho tương lai nữa.

Những cơn gió xóay đổi chiều cuốn tung đám lá vàng như cuốn theo cả những kỉ niệm vàng úa nhức nhối một thời của cô đi xa... xa mãi... Những giọt mưa bắt đầu nặng hạt và trút ào xuống như muốn xóa đi bao muộn phiền trong cô. Trời đã bắt đầu se lạnh... Cái giá lạnh khiến cho con người ta càng thấy cô đơn hơn. "Về với anh đi em... Anh sẽ chờ em..." Vâng, cô sẽ về. Cô sẽ về cho dù không biết ngày mai điều gì sẽ tới, nhưng cô tin có anh cô sẽ không còn phải sợ điều gì cả... "Hãy chờ em anh nhé!"


The end! :)
 
Truyen chi To Giao viet hay qua! The ma chi khong hoc chuyen Van hoi truoc !
 
Chị ơi....
Em ko biết nói gì nữa đâu.
Mong lại được gặp chị để thủ thỉ, suốt từ lúc ở bàn ăn, lên giường ngủ rồi chuyện vẫn ko dứt được.
:) em vui nhiều, và chị cũng vui nhiều chị nhé.
 
;( ... tự nhiên thấy buồn, đọc truyện đó có khi càng làm ..buồn nên em delete ...

Em post lại đây ạ.
Mong người ta đồng ý.


"Vẫn thấy bên đời còn có Anh...
Tấm lòng Em như như lá kia còn xanh...."

Một chiều đông ảm đạm ấy...
Lững thững một mình ra ga. Quá mệt mỏi với sự phù du của thành phố này, tôi muốn về với Mẹ. Tàu về Hải Phòng mỗi ngày chỉ một chuyến, 4 giờ chiều...Nhưng chán đến cả bức tường, góc sân ở khu trọ nên tôi cuốc bộ ra ga sớm...

Chọn cho mình cái góc có tầm nhìn rộng nhất..tôi uể oải, nhìn vạn vật. Từ cái sàn cáu bẩn, đến cô bán vé quạu cọ... Cuộc sống- nơi đâu rồi cũng thế - bụi bặm và lạnh tanh..

Góc kia, một chị đang cho con bú, khuôn mặt hốc hác chân chất của chị khiến tôi nghĩ đến những gánh hoa quả hàng ngày vẫn ngập trên phố. Bất giác tôi nhếch mép cười vì thấy mình đến ngộ. Nghĩ đến gánh hoa quả là tôi nghĩ ngay đến các bác tổ dân phố với cái loa choang choảng như bổ vào tai, những lúc giằng co với những gánh hoa quả tội nghiệp : "Alo, cấm họp chợ, cô kia, dẹp vào lề ngay, có muốn về đồn ko hả ...?" Chẳng trách chị bán quả được, cũng đố ai trách được các bác trật tự viên..họ đều vì miếng cơm manh áo cả...

Bên trái tôi là hai Mệ, tôi gọi là Mệ...vì cái giọng đặc Quảng Bình của họ.. Một Mệ đang cẩn thận buộc lại từng thúng, trông rất nặng và to.. Một Mệ thì vẫn sang sảng, tôi biết, tính người miền Trung là vậy :"Cha tổ tụi bây, tàu trễ tới vài tiếng, làm ăn chi lạ.. Chừ tính răng, đống cam ni răng mà chịu nổi .."...À, ra là hai Mệ đi buôn cam vào mạn trong..Tàu hàng muộn, cam sẽ chóng hỏng, tiến vốn lại đi tong. Chà, tôi cũng ước được sang sảng như Mệ...và câu đầu tiên tôi sẽ sung sướng mà hét lên rằng .."Cha tổ cái cuộc đời.." Chả gì sướng bằng... :D
Nhìn hai Mệ bỏm bẻm nhai trầu, tự cười mà nghĩ: cũng bươn chải mà sao họ thanh thản lạ...giá như tôi cũng ăn được trầu - Mẹ tôi cũng ăn trầu, và bà thường trêu tôi " Cô cứ phàn nàn về mùi và màu trầu đi..ko có nó, tôi cũng theo Bố cô mà đi rồi...". Con người lạ vậy đấy, luôn tự dối mình, tự ảo tưởng rằng phải có một thứ gì đó giúp mình quên..Mấy năm trở lại đây, tôi đâm thành dị ứng với vôi..bạc bạc, và bất cứ cái gì giống màu máu...Và rồi tôi hút thuốc, như điên dại..
Ra là mình cũng chỉ là con người -bình thường và trần tục.

Phía bên phải là một đôi thanh niên, tôi đoán lên thành phố học ..Bọn trẻ bây giờ cũng tây hóa gớm, ôm ấp nhau như ko có cái thế giới vẫn đang luân chuyển xung quanh. Thảo nào, người ta vẫn bảo..màu hồng của thế giới này chỉ dành cho những kẻ đang hạnh phúc vì yêu nhau... Và tôi, lũ bạn vẫn trêu "mày mù màu rồi..."
Ko muốn làm cho chúng ngượng, tôi vờ nhắm mắt lại ... mơ màng...

*******
- Huỵch..
- Thằng oắt kia, mày đền ngay cho ông...bán với chả buôn, bố khỉ" Giọng khê nồng của một gã , tôi đoán một ngày hút đến 10 gói Sông Cầu, the thé ầm ào cả một góc phòng chờ...Thằng bé bán báo co rúm...

- Hôm nay thứ bảy, mày bán tao báo thứ sáu..
- Nhưng chú tự cầm lên cơ mà..cháu có cả báo thứ bảy đấy chứ..
- Mk, mày đếch nói thì bố thằng nào biết được...tao cần trận MU- Liv đêm qua
- Nhưng chú xé báo cháu, làm sao cháu báo cáo với cô cháu..
- Kệ xác mày, đưa đây..
Thằng bé bất lực nhìn quanh cầu cứu. Kể cũng lạ..ừ mà phải thôi...thành phố này chuyện như thế xảy ra như cơm bữa...chẳng trách sự thờ ơ của những kẻ xung quanh được...

Tôi gọi chú bé đến gần...
-Cô mua tờ báo rách đấy nào...
Nó tròn xoe mắt
- Thật nhé cô,
Tôi cười, thèm đến cồn cào cái vô tư của bọn trẻ ..
- Thật..,
Dúi vào tay em chiếc bành mỳ nguội lạnh..
- Có lạnh ko em...!


"Lạnh ko em.." Ngày trước, Anh hay nói với tôi như vậy bất cứ lúc nào anh trễ hẹn.. Rồi anh choàng vai tôi mà thủ thỉ " Hôm nay thằng cu Tí nó lại cảm, anh vừa phải đi mua thuốc cho các chị ấy.." . Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng là lý do xác đáng làm tôi dịu ngay được.

Dạo đấy, Anh làm ở tận làng trẻ dưới Thanh Xuân. Cả Anh và tôi đều yêu trẻ con, yêu nhiều...Anh vẫn đùa: " Anh chẳng thích ở VN vì chỉ được đẻ có hai nhóc...Sau này anh muốn phải đủ hai đội bóng nhí cơ..."

Thằng bé vẫn nhai...thích thú...
Tôi nhớ nao lòng hai đội bóng nhí ngày xưa..

********
- Bố ơi, báo Nhi Đồng kìa...ứ, con ứ ăn bánh đâu...Con thích Bíp với Bo cơ
- Con ăn xong, rồi Bố thưởng, ngoan nào..
Giọng nói năm xưa.....! Như có dòng điện chạy trong người, tôi vội ngẩng lên...
...là Anh thật...
Ngập ngừng, muốn gọi ...nhưng, tôi lại cúi mặt...

Vậy là Anh xa tôi. mười năm rồi...
Tôi mệt mỏi bươn chải với sự phù du của cuộc sống..
Còn Anh...hình như..cũng cố tìm cho mình một cành khô..để níu...
Tôi nói hình như ..vì ko qua đôi lần gợi chuyện của đứa bạn.., thì tôi cũng trở nên nỗi bạc bèo..mà quên Anh..Anh có còn là của tôi đâu...Hai năm sau khi chúng tôi xa nhau, anh cưới vợ, một cô bé vẫn gọi tôi và anh là anh chị cả...Anh ko gửi thiếp cưới cho tôi, chúng tôi đã giao ước với nhau như vậy...

Tôi biết, tôi mất anh. Nhưng... cũng từ đó, tôi nhìn lũ đàn ông quanh mình...vô vị đến lạ.. Mẹ tôi lo lắng...Bà buồn nhiều vì ko có cháu để vui vầy...Tôi thấy mình là kẻ bất hiếu...

****
- Bố ơi, khi nào thì Mẹ về...
- Khi nào Bống của Bố thật ngoan, ko khóc nhè, ko đòi Mẹ
- Ứ, Bố lúc nào cũng nói vậy....

Cay nồng ở sống mũi, thương Bố con anh ...tôi biết, Ngọc đã bỏ Anh và đứa con gái để sang Đức..Họ chỉ chờ ngày ra toà..Lặng một mình, tôi ngắm Anh..Anh vẫn như xưa, chỉ có đôi mắt sâu hơn...và hình như anh để râu....!
Ngày trước, thứ ko thể thiếu trong những món quà tôi mua cho Anh..là dao cạo râu...Anh bảo " Anh muốn bọn trẻ ko đau khi chúng nó xơm Bố Thuỵ "..

Rồi vì cái bạc nhược mà tôi đã ko cất nổi, dù chỉ một lời gọi là hỏi thăm Bống của Anh..Cho đến lúc Bố con anh lên tàu..
Anh về Thái Nguyên, quê Ngọc..
Tôi về với Mẹ...

*****
Chiều nay,
Lại một mình tôi trên bãi biển này....Nhớ Anh..và thương mình...
Ngọc viết thư cho tôi 1 tháng trước mà Mẹ giấu tôi

" Berlin, ../../..
Chị thân yêu,
Mong rằng mọi chuyện vẫn tốt đẹp...Em biết, chị của em ..
Em xa bố con cái Bống đã 3 tháng...Nó giống anh Thuỵ như đúc, và có điệu cười ..thì lại hệt chị ...chả hiểu sao...
Chị đừng buồn, anh Thuỵ chỉ yêu mình chị...em chỉ là kẻ, anh ấy thương thôi...
Âu cũng là duyên phận...Em chỉ viết, để mong chị hiểu em
Thân thương,
Ngọc...."

Đắng và nghẹn ngào...
Anh yêu nhất nụ cười của tôi..
Tôi hiểu, vì sao anh lai để râu....
Và vì sao, anh lại để Ngọc ra đi dễ đến như vậy...

Đêm chia tay ấy, tôi và Anh ngồi trên bãi Đồ Sơn...và nhìn sóng...Anh ví tôi là bờ, và Anh chỉ là một trong vô vàn con sóng vỗ vào bờ tôi.."hãy tìm cho mình, ngọn sóng cao nhất, em nhé...Anh phải đi thôi.."

Cuộc sống vẫn hát cùng tôi
"Vẫn thấy bên đời, còn có Anh
Tấm lòng em như lá kia còn xanh"
Tôi vẫn yêu anh...
Và chỉ yêu....

(viết cho mày)

8/01.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Híc... đọc chuyện của em, cũng chỉ mong cô bé Bống này có thể đủ dũng cảm để trở về với anh chàng kia thôi. Mà như Ngọc thì cũng thật buồn. Kể ra cũng đau lòng cho người vợ nào khi biết rằng chồng mình không yêu mình thực sự mà chỉ lấy để cho xong trách nhiệm, cho có một gia đình, và cả cuộc đời họ cứ sống trong tiếc nuối vì một bóng hồng đã xa. Tốt nhất hãy cố gắng sống làm sao hết lòng mình và hãy biết hạnh phúc với những gì mình đang có phải không em?
Chị cũng mong gặp lại em nhiều. Chúc em vui và luôn hạnh phúc nhé!

To Lan Vy: Tkx em. Chị không dám học chuyên văn vì chuyên văn đòi hỏi một trí tưởng tưởng rất phong phú, lãng mạn, giàu tình cảm, mà chị thì chỉ thỉnh thỏang mới có được cái hứng đó thôi.

Ops... Post xong thì lại chẳng thấy truyện của TM đâu nữa cả. Post lại đi em! Pls....
 
đọc nghe buồn qua', có phải truyện của chính mọi người được thi vị hóa đi và đem vào đây ko? du` thế nào thì cũng wish all you guys luck. :) Vui lên mà sống và tin tưởng vào 1 ngày mai tốt đẹp hơn. (chả biết bao giờ mình làm được như thế, nhưng vẫn rất thích khuyên mọi người thế).
Chị Giao, khi nào chị quay lại US liên lạc em téo nhé, em nghe Trang nhà em (mũm mĩm dễ thương, hay ngoan gì đó của mọi người) nó nhắc chị nhiều lắm ==> tò mò gặp chị :D xmas chị có lên San Frans ko?
 
Tran Dieu Huong đã viết:
đọc nghe buồn qua', có phải truyện của chính mọi người được thi vị hóa đi và đem vào đây ko? du` thế nào thì cũng wish all you guys luck. :) Vui lên mà sống và tin tưởng vào 1 ngày mai tốt đẹp hơn. (chả biết bao giờ mình làm được như thế, nhưng vẫn rất thích khuyên mọi người thế).
Chị Giao, khi nào chị quay lại US liên lạc em téo nhé, em nghe Trang nhà em (mũm mĩm dễ thương, hay ngoan gì đó của mọi người) nó nhắc chị nhiều lắm ==> tò mò gặp chị :D xmas chị có lên San Frans ko?

Hehehe...nếu mà đem chuyện thật của mình ra mà kể thì chuyện lại dài hơn tình sử Angelic mất em ạ. :D Nói vui thôi, chứ lâu lâu ngồi bịa chuyện ra ấy mà.:)

Bao giờ chị về, chị goi cho em nhé! Chắc Xmas chị không đi được rồi. Để chị thử về xem sao đã nhé! Hẹn gặp em sau nhé!
 
Ngô Tố Giao đã viết:
Hehehe...nếu mà đem chuyện thật của mình ra mà kể thì chuyện lại dài hơn tình sử Angelic mất em ạ. :D Nói vui thôi, chứ lâu lâu ngồi bịa chuyện ra ấy mà.:)

Bao giờ chị về, chị goi cho em nhé! Chắc Xmas chị không đi được rồi. Để chị thử về xem sao đã nhé! Hẹn gặp em sau nhé!

Hay! He He He :D Nếu đọc xong hai chuyện của Tố Giao và Thuy Miền sẽ có rất nhiều anh bạn cứ nghĩ tưởng minh là một trong các nhân vật trong đó He He :D

Good luck!
 
con trai co' tri' tưởng tượng phong phú thế cơ a?
Lúc nào chị qua nhớ gọi em nhe' :)
 
:( chị Giao viết hay dã mannnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn........................

(chắc phải gọi là cô Giao mới đúng :-s)
 
Cứ gọi chị đi cho trẻ :">
Chị Giao còn trẻ đẹp mà, chị Giao nhỉ?:p
Truyện chị Giao viết hay quá, thích quá, hâm mộ chị mất rồi :"> Chia sẻ cho em ít bí quyết đi chị.
 
Tự nhiên hôm nay được chị NGân gửi cho cái link này...
Hay quá... Cả truyện của chị Giao lẫn của Miên...

Thực tế, trong cuộc sống đời thường, có nhiều người bị rơi vào tình cảnh như thế...
Tại sao người ta lại khong đi theo tiếng gọi của tình yêu lúc đo nhỉ? Hay là chỉ vì nó là quá khứ nên người ta mới thích luyến tiếc?
Hay là chỉ vì tình yêu không thể 1 mình quyết định?
 
Back
Bên trên