Bùi Thu Uyên
(yoursmile)
New Member
Chủ đề tham gia: NGƯỜI
Tiêu Đề: Viết cho Yêu Thương
Tên tác giả: Bùi Hà Uyên
Lớp: K3-55 RHQ (bí mật nè)
Email: [email protected]
Điện thoại:
Địa chỉ: 242/7/58 Nguyễn Thiện Thuật - F3 - Q.3 - TPHCM
Có một hôm, lặng yên nghe You've got away. Giọng của Shania ngọt ngào, trong vắt như giọng nước suối róc rách chảy qua hồn. Nghe da diết, du dương và một chút buồn, buồn mơ hồ như thể không tồn tại. Mới chợt nhận ra, mình đã từng sống khoảng thời gian đầy mật ngọt, yên bình với những bản country dịu dàng, mượt mà; với những tiếng đàn guitar trầm ấm của Jo; với những nụ cười ngây thơ, ấm áp của bạn bè; với dòng sông lững lờ trôi, chiếc cầu lộng gió nơi góc thiên đường riêng; với những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc; với lòng Thị Xã bé tí, chẳng thể nào ồn ào nổi trong những ngày mưa rả rích kéo dài...
Có một hôm, nghe cậu bạn hét qua điện thoại với giọng giận dữ thấm nỗi buồn, nghe một chút run run uất ức "Đừng yêu mến ai nữa cả nếu không phải là tôi" . Chợt nhận ra mình đã quá vô tình, ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tâm trạng của người khác. Chỉ luôn lo lắng sợ mình bị tổn thương nếu yêu mến một ai đó như đã từng yêu Jo. Và cũng sợ làm tổn thương bất cứ ai bởi những sai lầm mình đã vấp phải. Không thể. Chính vì sợ hãi, chính vì chỉ nghĩ đến bản thân, nên mình cứ thản nhiên trước những tấm lòng tốt khác. Và thản nhiên trước cả con tim đang run rẩy của chính mình. Bởi lẽ chỉ vì "ích kỉ cá nhân".
Lẩn trốn cái ồn ào náo nhiệt của Sài Gòn, rời xa con hẻm nhỏ thân thuộc, căn phòng nhỏ, cánh cửa hông với khoảng trời trong xanh, mùi hương của đêm lẩn khuất mùi hương hoa dìu dịu... Có lẽ, chỉ đến khi rời xa những gì thân thiết, mình mới nhận ra nơi đấy đã thân thuộc với mình biết bao. Nơi đã nâng đỡ mình khi bơ vơ nhất, cô độc nhất. Thế mà, trước đây, khi đặt chân lên mảnh đất xa lạ ấy, mình chỉ nghĩ đó là nơi để mình làm lại tất cả. Giản đơn như một nơi để mình bắt đầu lại, không yêu thương, không thích thú. Nhưng giờ có lẽ đã khác. Kiểu như nếu mình ghét một điều gì đó, ghét một ai đó, nhưng khi ở bên cạnh nhau lâu, sẽ thấy quen vào bớt ghét đi. Giờ mình đã quá quen thuộc với con đường đi về mỗi ngày, với những bước chân sầm sập trên cầu thang, với những nụ cười chào buổi sáng kèm khuôn mặt ngái ngủ. Và hình như trong trái tim có một góc nhớ, góc nhớ rất bé, bé đến mức chỉ khi thật chú tâm mới nhận ra. Mình cũng yêu Sài Gòn vậy, yêu cái nơi mình chạy hùng hục mỗi sáng đến trường, ồn ào và đầy khói bụi...
Nơi đây, dù đường phố có ồn ào, vẫn có sự tĩnh lặng riêng của nó. Những con đường, bồn cây, hoa và lá xanh mướt trong đêm. Vầng trăng trốn lấp ló sau những đám mây, tỏa thứ ánh sáng mờ nhạt, màu khói trắng. Những con người dù vội vã, vẫn có cái thong dong, thảnh thơi. Tự dưng thèm cảm giác ngồi ở Hồ Con Rùa, nhân nha gặm ngô luộc, nhìn ngắm người ta nhộp nhịp qua lại và bật cười khanh khách. Tự hỏi cậu bạn thân rất thân, thiếu mình, có còn đem ai ra nơi đó không? Nơi chiếc ghế đá quen thuộc ấy?... Chắc là không. Bởi lẽ, chỉ có chính mình mới làm những điều theo ngẫu hứng và buột cậu ấy chìu chuộng theo. Và cũng chỉ với mình, cậu ấy mới lóc cóc phóng xe từ nơi cách đó mười mấy cây số, lúc 10h đêm đến và đèo mình đi lòng vòng để nghe mình vu vơ tán chuyện, cười đến mức sặc sụa. Rồi mắng ầm lên "Có lẽ có tôi mới chịu đựng nổi cô"... Thế đấy, "chịu đựng", một cách dùng từ dễ làm người khác tự ái. Nhưng với mình thì không. Bởi lẽ, mình hiểu cậu ấy như thế nào, và cậu ấy cũng hiểu mình là người như thế nào...
Ngồi ở cửa ra vào phòng chị, một căn phòng bé của khu tập thể cũng bé như thế, vẩn vơ nghe gió đêm và khe khẽ hát theo bản tình ca đang phát ra từ chiếc đài cassette cũng be bé. Lại You've got away. Ấm êm đến lạ lùng. Chợt nhớ cậu trai ở nhà bên cạnh. Nhớ đến cái lan can có cây xương rồng be bé, đến góc cửa sổ nhìn vào thấy dáng cậu trai ngồi bên bàn học, cạnh chiếc máy vi tính, trên tường dán hình của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Nhớ những đêm ngồi tán phét với nhau, nghe nhạc. Tự hỏi, những đêm không có mình sắp tới, cậu có còn ghé mắt ra góc cửa hông nơi đã từng có mình, nghe mùi của đêm và lẩm nhẩm theo Phú Quang nữa hay không?... Lạ lùng quá. Chỉ mới có một ngày mà mình nhớ đến ngẩn ngơ. Có lẽ tại mình thay đổi thói quen, thay đổi những thứ gần như là thân thuộc của chính mình. Thứ bình yên mà mình không muốn dứt bỏ ấy...
You've got a way with words
You get me smiling even when it hurts
There's no way to measure what your love is worth
I can't believe the way you get through to me...
Tự dưng nhớ cậu bạn ở đất nước xa xôi kia quá. Mỗi ngày trông ngóng pm, để đọc những dòng chữ "báo cáo" lẫn cảm xúc ấy, nghe lòng mình ấm đến kì lạ. Chỉ cần thế thôi, những chán chường và buồn bã trong mình sẽ biến thành nụ cười. Lúc mình chông chênh nhất, ngồi đọc lại những dòng chữ đã trở nên quá quen thuộc, mình cũng sẽ mỉm cười được. Từ nơi sâu thẳm của nỗi đau, cậu bạn ấy luôn có cách để làm mình vui, yên bình và vững tin hơn. Cảm ơn cậu bạn thật nhiều. Cậu lại gợi cho mình những hình ảnh trong câu chuyện về thứ nước uống Tônic và câu chuyện về những con rùa con con...
Chị có baby. Baby trong bụng chị lớn từng ngày. Mình cứ chăm chăm, nằm cạnh chị, đặt tay lên bụng chị và cười hớn hở "Em sắp làm dì". Chị chỉ cười, nụ cười tươi vui và ăm ắp hạnh phúc. Một sinh linh nhỏ bé đang cựa mình, đang chuẩn bị khẳng định sự sống. Trân trọng, lo lắng, quan tâm... Phải trải qua cảm giác ấy, mới hiểu rõ được giá trị của một con người được sinh ra trên cõi đời này. Những người hàng xóm cũng thân thiện. Một nụ cười mỉm cũng làm cho cuộc sống này đáng yêu hơn rất nhiều...
30/04/2004
Tiêu Đề: Viết cho Yêu Thương
Tên tác giả: Bùi Hà Uyên
Lớp: K3-55 RHQ (bí mật nè)
Email: [email protected]
Điện thoại:
Địa chỉ: 242/7/58 Nguyễn Thiện Thuật - F3 - Q.3 - TPHCM
Có một hôm, lặng yên nghe You've got away. Giọng của Shania ngọt ngào, trong vắt như giọng nước suối róc rách chảy qua hồn. Nghe da diết, du dương và một chút buồn, buồn mơ hồ như thể không tồn tại. Mới chợt nhận ra, mình đã từng sống khoảng thời gian đầy mật ngọt, yên bình với những bản country dịu dàng, mượt mà; với những tiếng đàn guitar trầm ấm của Jo; với những nụ cười ngây thơ, ấm áp của bạn bè; với dòng sông lững lờ trôi, chiếc cầu lộng gió nơi góc thiên đường riêng; với những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc; với lòng Thị Xã bé tí, chẳng thể nào ồn ào nổi trong những ngày mưa rả rích kéo dài...
Có một hôm, nghe cậu bạn hét qua điện thoại với giọng giận dữ thấm nỗi buồn, nghe một chút run run uất ức "Đừng yêu mến ai nữa cả nếu không phải là tôi" . Chợt nhận ra mình đã quá vô tình, ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tâm trạng của người khác. Chỉ luôn lo lắng sợ mình bị tổn thương nếu yêu mến một ai đó như đã từng yêu Jo. Và cũng sợ làm tổn thương bất cứ ai bởi những sai lầm mình đã vấp phải. Không thể. Chính vì sợ hãi, chính vì chỉ nghĩ đến bản thân, nên mình cứ thản nhiên trước những tấm lòng tốt khác. Và thản nhiên trước cả con tim đang run rẩy của chính mình. Bởi lẽ chỉ vì "ích kỉ cá nhân".
Lẩn trốn cái ồn ào náo nhiệt của Sài Gòn, rời xa con hẻm nhỏ thân thuộc, căn phòng nhỏ, cánh cửa hông với khoảng trời trong xanh, mùi hương của đêm lẩn khuất mùi hương hoa dìu dịu... Có lẽ, chỉ đến khi rời xa những gì thân thiết, mình mới nhận ra nơi đấy đã thân thuộc với mình biết bao. Nơi đã nâng đỡ mình khi bơ vơ nhất, cô độc nhất. Thế mà, trước đây, khi đặt chân lên mảnh đất xa lạ ấy, mình chỉ nghĩ đó là nơi để mình làm lại tất cả. Giản đơn như một nơi để mình bắt đầu lại, không yêu thương, không thích thú. Nhưng giờ có lẽ đã khác. Kiểu như nếu mình ghét một điều gì đó, ghét một ai đó, nhưng khi ở bên cạnh nhau lâu, sẽ thấy quen vào bớt ghét đi. Giờ mình đã quá quen thuộc với con đường đi về mỗi ngày, với những bước chân sầm sập trên cầu thang, với những nụ cười chào buổi sáng kèm khuôn mặt ngái ngủ. Và hình như trong trái tim có một góc nhớ, góc nhớ rất bé, bé đến mức chỉ khi thật chú tâm mới nhận ra. Mình cũng yêu Sài Gòn vậy, yêu cái nơi mình chạy hùng hục mỗi sáng đến trường, ồn ào và đầy khói bụi...
Nơi đây, dù đường phố có ồn ào, vẫn có sự tĩnh lặng riêng của nó. Những con đường, bồn cây, hoa và lá xanh mướt trong đêm. Vầng trăng trốn lấp ló sau những đám mây, tỏa thứ ánh sáng mờ nhạt, màu khói trắng. Những con người dù vội vã, vẫn có cái thong dong, thảnh thơi. Tự dưng thèm cảm giác ngồi ở Hồ Con Rùa, nhân nha gặm ngô luộc, nhìn ngắm người ta nhộp nhịp qua lại và bật cười khanh khách. Tự hỏi cậu bạn thân rất thân, thiếu mình, có còn đem ai ra nơi đó không? Nơi chiếc ghế đá quen thuộc ấy?... Chắc là không. Bởi lẽ, chỉ có chính mình mới làm những điều theo ngẫu hứng và buột cậu ấy chìu chuộng theo. Và cũng chỉ với mình, cậu ấy mới lóc cóc phóng xe từ nơi cách đó mười mấy cây số, lúc 10h đêm đến và đèo mình đi lòng vòng để nghe mình vu vơ tán chuyện, cười đến mức sặc sụa. Rồi mắng ầm lên "Có lẽ có tôi mới chịu đựng nổi cô"... Thế đấy, "chịu đựng", một cách dùng từ dễ làm người khác tự ái. Nhưng với mình thì không. Bởi lẽ, mình hiểu cậu ấy như thế nào, và cậu ấy cũng hiểu mình là người như thế nào...
Ngồi ở cửa ra vào phòng chị, một căn phòng bé của khu tập thể cũng bé như thế, vẩn vơ nghe gió đêm và khe khẽ hát theo bản tình ca đang phát ra từ chiếc đài cassette cũng be bé. Lại You've got away. Ấm êm đến lạ lùng. Chợt nhớ cậu trai ở nhà bên cạnh. Nhớ đến cái lan can có cây xương rồng be bé, đến góc cửa sổ nhìn vào thấy dáng cậu trai ngồi bên bàn học, cạnh chiếc máy vi tính, trên tường dán hình của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Nhớ những đêm ngồi tán phét với nhau, nghe nhạc. Tự hỏi, những đêm không có mình sắp tới, cậu có còn ghé mắt ra góc cửa hông nơi đã từng có mình, nghe mùi của đêm và lẩm nhẩm theo Phú Quang nữa hay không?... Lạ lùng quá. Chỉ mới có một ngày mà mình nhớ đến ngẩn ngơ. Có lẽ tại mình thay đổi thói quen, thay đổi những thứ gần như là thân thuộc của chính mình. Thứ bình yên mà mình không muốn dứt bỏ ấy...
You've got a way with words
You get me smiling even when it hurts
There's no way to measure what your love is worth
I can't believe the way you get through to me...
Tự dưng nhớ cậu bạn ở đất nước xa xôi kia quá. Mỗi ngày trông ngóng pm, để đọc những dòng chữ "báo cáo" lẫn cảm xúc ấy, nghe lòng mình ấm đến kì lạ. Chỉ cần thế thôi, những chán chường và buồn bã trong mình sẽ biến thành nụ cười. Lúc mình chông chênh nhất, ngồi đọc lại những dòng chữ đã trở nên quá quen thuộc, mình cũng sẽ mỉm cười được. Từ nơi sâu thẳm của nỗi đau, cậu bạn ấy luôn có cách để làm mình vui, yên bình và vững tin hơn. Cảm ơn cậu bạn thật nhiều. Cậu lại gợi cho mình những hình ảnh trong câu chuyện về thứ nước uống Tônic và câu chuyện về những con rùa con con...
Chị có baby. Baby trong bụng chị lớn từng ngày. Mình cứ chăm chăm, nằm cạnh chị, đặt tay lên bụng chị và cười hớn hở "Em sắp làm dì". Chị chỉ cười, nụ cười tươi vui và ăm ắp hạnh phúc. Một sinh linh nhỏ bé đang cựa mình, đang chuẩn bị khẳng định sự sống. Trân trọng, lo lắng, quan tâm... Phải trải qua cảm giác ấy, mới hiểu rõ được giá trị của một con người được sinh ra trên cõi đời này. Những người hàng xóm cũng thân thiện. Một nụ cười mỉm cũng làm cho cuộc sống này đáng yêu hơn rất nhiều...
...Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Là có thêm ngày nữa để yêu thương...
Là có thêm ngày nữa để yêu thương...
30/04/2004