Tuổi mười sáu...

lão bà bà (Ngọc) đúng là già rồi hay quên, mấy chục năm trước anh bảo là ít post chứ có bảo là ko vào đâu B-)
 
thôi, Ngọc cứ post đi
còn hơn cái cảnh topic toàn spam thế này
 
Chẳng có gì giữ cả
Theo anh, cái duy nhất giữ Ty là sự quan tâm đến nhau của 2 người

Anh nghĩ Ngọc viết truyện này "nhanh" quá, chưa đủ độ "sâu". Nếu như em thêm vào 1 vài đoạn miêu tả tâm lí "Trang" khi nhân vật vừa tỉnh hoặc sau khi nhận điện thoại thì truyện sẽ "sâu" hơn đấy. Thiếu đi mấy đoạn đấy cũng làm người đọc khó hiểu, khó hình dung về Trang hơn.

Truyện này có thể coi là motip tương đối mới so với văn chương chính thống nhưng so với văn mạng thì cũng quen hơn nhiều rồi
Dù gì truyện này cũng chưa đến nỗi xxx như quảng cáo

à, vợ anh đi với bồ nên anh chửi đểu "lão bà bà" hả B-). Anh chê em già thì anh đi lấy con khác đi ;))

Mới 16/17 tuổi đầu mà đã có chồng là sao hả em
Tảo hôn à :D
Đã thế còn có bồ khác nữa chứ
 
Chỉnh sửa lần cuối:
"@anh Phong: đầy ng` đến luk cưới rồi mà còn chưa hôn đấy anh ạ"

--> cái này thì làm sao em biết được, chuyện riêng của người ta. Hay là em định như thế ? ;))
 
Em giải thích thế thì ko hợp lí lắm :p
Cái giấc mơ này giống "wet dream" của con trai thì đúng hơn :">:"> :D (thật, vì nó ko có kết cấu, lớp lang đầy đủ, ko sự việc, ko diễn biến tâm trạng, chỉ trong nháy mắt đã đến cảnh "nóng" rồi :D )

Cứ hiểu lành mạnh thì nhân vật Trang đã ko phải đấu tranh tâm lí nhiều lắm (trong mơ): "Lúc đầu Trang cố dứt ra, nhưng cô không sao cưỡng lại được" --> "Cứ thế, cô không làm chủ được bản thân nữa" --> "Cô như người say, chỉ mơ hồ cảm giác có bàn tay mơn trớn khắp cơ thể, mà hình như cô đã thèm muốn, khát khao nó từ lâu rồi." Nhanh thật :D Kết luận: 1. Rõ ràng nvật Trang đã mong đợi những hành động như vậy, nhưng chưa có bao h :D. 2. Nvật Quân, vì một lí do nào đó >:) đã ko đáp ứng cho dù gọi là yêu nhau ;). 3. Nvật Hưng "trúng quả" hơi quái và hơi dễ, tự nhiên đến nhà chả hiểu lí do gì, khen lăng nhăng 1, 2 câu rồi ...abc?? :-??:"> (anh đang phân tích giấc mơ nhé, btw tại sao trong mơ lại "phản bội" dễ dàng thế;;) )

Người ta chỉ chợt nhận thấy cái gì quí khi mất (hoặc sắp mất) nó, hoặc đã từng rất coi thường nó nhưng nhân một chuyện nào đó nó chứng tỏ được vai trò. VD Trang đòi chia tay nhưng chia tay rồi mới nhận ra sống thiếu ny khó khăn trống rỗng thế nào. Hoặc là Trang băn khoăn liệu mình có yêu thật như mình tưởng nhưng một hôm anh chàng kia đã làm T cực kì hạnh phúc blah blah...vv như vậy dẫn đến "nhận ra mình yêu anh ấy biết nhường nào" nghe mới hợp logic. Chứ sau một giấc mơ như thế, rồi anh kia gọi đt giống như là "cứu" rồi giật mình nhận ra cần trân trọng tình yêu thì nghe...ko vô :D

Thẩm văn kiểu dung tục thế chả hiểu đúng hay sai ;;) :D

------
P.S: em đừng ngại viết dài, dài mà hấp dẫn, thu hút thì dài mấy người ta cũng đọc;) Đúng là bây h có người nhìn dài đã ko đọc nhưng đấy là một bộ phận thôi. Với lại viết ra mình thấy hay là được, cần gì phải rút ngắn để tất cả cùng ko "ngại đọc" :D Rút như truyện này thật sự là ngắn...quá :D ko gắn kết. Đọc xong nó trôi đi mất :p
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
hơ, có j` mà anh ngạc nhiên thế, anh ko đọc báo, mục Chuyện lạ VN à ;)). Có nh~ việc rất tế nhị mà báo chí còn phơi bày ra đc, nghĩa là chuyện này thì vẫn có thể đc kể ra từ chính ng` trong cuộc đấy chứ ;;).
"Em định như thế" B-), nếu có thế thì chỉ cưới anh Phong thì em mới thế thôi, anh nhỉ ;))

Ơ, thế bình thường em không thích, lại thích khác thường để được là "chuyện lạ" à ;;)
 
Tóm lại là chuyện toàn hôn với chả hít, ko nên đọc.:))
 
@ anh Phong: em không nghĩ như anh. Theo em thì kể cả khi chỉ ngồi bên 1 người con gái khác, không phải người yêu mình, thì cảm xúc đã khác rồi chứ không phải cứ hôn mới khác. Em nghĩ cái mới ở đây là cảm xúc với 1 người khác chứ không phải như anh nói

@ Ngọc: truyện vừa và truyện dài có thể đóng thành quyển được. Truyện ngắn thì cũng dài vài trang. Em đọc truyện Nam Cao chắc cũng thấy thế. Không phải cứ viết ngắn thì là truyện ngắn, đôi khi còn thành truyện tầm phào ấy chứ
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thế á! Chưa mà.:-??
Thôi, đọc giết thời gian vậy, chả biết làm gì.:-??
 
Tuấn : chú nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, anh nói vui trêu em Ngọc thôi mà :D

Ngọc : tế nhị thì anh mới hỏi chứ, ko tế nhị đã chẳng cần em giải đáp, hehe
 
Khà khà! Đọc xong rồi.:))
Đọc hết mới thấy có mỗi anh Nam là đánh giá đúng câu chuyện.:-j Mấy cái com khác chỉ là đánh giá 1 câu, tán nhau 10 câu.=))

Anh Nam nói còn giữ ý chứ tao diễn xuôi ra thì nó thế này, Ngọc ạ:
-Chuyện thiếu logic: 1 đứa con gái, học đến ĐH rồi, qua 18 tuổi rồi, bị 1 thằng nó hôn để rồi abc với nó.=)) Nghe kì quá, thế thì xã hội này hỏng hết ah.=)) Đấy là logic bề ngoài.
Logic tình cảm mà nói, đã yêu thằng Quân đến mức phát điên khi ko thấy nó mà lại dễ dàng để 1 thằng nó lợi dụng thế sao. Khi 1 người con gái đã yêu ai, thì những thằng khác dễ bị coi là phá đám lắm, bị đá ngay.;))
Lấy giả thiết là thằng Hưng có thân với nó lắm lắm đi chăng nữa, thì lại càng phải gạt ra. Ở cái tuổi đấy, nó biết đặt tình bạn lên trên tình dục chứ.:))
-Chuyện thiếu đặc tả nội tâm: Cái này thì ko nói mày đc, ai bảo mày ham viết ngắn.:)) Về nhà cho thêm mắm thêm muối vào là đc ngay í mà, cái này mày giỏi hơn tao.:)) Tao chém gió 10 trang ko bằng mày miêu tả nội tâm 1 trang.^:)^

Cuối cùng, gạt cái abc ra khỏi truyện mày đi. Nó đúng là chả hợp với mày gì cả.:-& Hay là tại dạo này đọc nhiều truyện của bọn choai choai mà nhiễm rồi?:-s
 
Tuyện nếu không khai thác được ở khía cạnh nội dung thì phải đi tìm cái mới mẻ trong cách viết, hình như em Ngọc đang đi theo chiều hướng đó :D
 
Văn ko phải là cái gương của cuộc sống, đó là nhật ký.:)) Văn là hình ảnh cuộc sống qua lăng kính của mỗi người.:)) Mày đừng tưởng bê nguyên cái giấc mơ vào là hay đâu.=))
------------------------------
Dạo này mày ko còn chủ đề gì ngoài yêu đương ah.:-& Lại nhiễm NNA rồi.^:)^
 
thì tao có bảo hay đâu, thực chất tao vẫn ko ưng ý với nh~ tác phẩm của mình mà. viết kiểu này vẫn mang tính chất gò bó + có cái để post lên topic thôi ;)).
Mày bảo chủ đề j` bây h??? cái tuổi 16 chỉ có yêu đương chứ có cái dek j` đâu :)) (may mà mình đã sang tuổi 17:p).
Hờ, vào mà chả nhận xét tí ti j` bài vừa post à (chất lượng đấy chứ ;)))
 
Ko thấy nhận xét dưới dấu gạch ah.=))
Tuổi 16 mà chỉ có yêu đương ah? Chả trách VN đêk bao h đi lên đc.=))
 
có lẽ truyện này vẫn như trước: quá nhanh
cái kết cũng thú vị riêng
1 vài chi tiết theo kiểu đăng kí vào trường Anh chọn thì hơi...
 
hơi j` hả anh ;;)
Thế em mới bảo cái này chẳng phải là truyện, là cái thể loại j` thì em cũng ko biết :))
-----------------------------------------------------
Phải rồi, mình đã chia tay !

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.


Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.

Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.

Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".

Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.

Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.

Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.

Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?
Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!


Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?

Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:

"Tối nay có trăng kìa anh!"

Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.
Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...

Em luôn hỏi:

"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"

Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!
Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.

Anh không nhận ra...

Nên anh đã để em ra đi...

Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.

Em mệt mỏi!

Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...

Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...

Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.

Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...

Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.

Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.

Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!

Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!

Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...

Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.

Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:

"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"

Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?

Phải rồi, mình đã chia tay!
 
Back
Bên trên