Truyện đang nháp, ko biết bao giờ sẽ viết tiếp

Trần Hoàng Vân
(vicep)

New Member
Ngày đầu tiên của đời sinh viên, cô không quá mềm yếu để cảm thấy sợ hãi, không quá bé nhỏ để choáng ngợp, và không quá vui tươi yêu đời để mà phấn chấn hồi hộp. Cô đã có người yêu nên không có ý định bắt chuyện với một anh đẹp trai nào, và làm quen với con gái thì cô nghĩ chưa cần, có lèo tèo vài cô giữa hàng trăm anh thế này thì sớm muộn cũng phải biết nhau hết thôi. Cô đến trước giờ giảng đầu tiên 10 phút, thong thả tìm một chỗ trống, cởi bỏ áo khoác, đặt ba lô xuống, lấy ví tiền rồi trở ra ngoài mua cà phê và đồ ăn sáng, tuần tự như thể đó đã là những việc từ bao nhiêu năm. Suốt dãy hành lang chính của tòa nhà khoa Cơ khí - Chế tạo máy, hơn nghìn sinh viên năm nhất túm tụm và rải rác bên cổng, trước giảng đường, cạnh quầy ăn, ồn ào lộn xộn. Có những anh đóng bộ rất nghiêm, sơ mi quần vải, một vài cô diện rất điệu, váy vóc và tóc quấn cầu kì. Nhưng rất nhiều anh nhiều cô áo thun quần bò tóc tai bình thường, thậm chí có những người trông bù xù nhếch nhác. Các nhóm bắt tay và nói chuyện, vài người đứng một mình loay hoay làm cái gì đó, hoặc là không làm cái gì cả, những ai mạnh dạn thì làm quen với nhau. Cả tòa nhà sắt thép váng lên những tiếng xồ xồ xào xào không đinh tai nhức óc nhưng mà cứ như kéo dài bất tận.
Mang được bữa sáng về đến giảng đường vào đúng 8 giờ 30 phút, cô hai lần bị cà phê rớt ra tay do lạng lách và phanh gấp. "Chỉ một vài ngày đầu tiên thôi" - cô nhủ - "rồi mọi việc sẽ có được nhip điệu của chúng". Xong cô tự thấy buồn cười. Cô không hẳn thích sự đều đều bình lặng nhưng lại luôn cảm thấy khó chịu khi bản thân không hào hứng trước thay đổi. Xét cho cùng hôm nay là một sự kiện, còn cô thì lại chẳng phấn khởi như nhiều người. "Hôm nay không phải ngày của mình" - cô nghĩ.
Mà quả đúng: về đến nhà, cô phát hiện ra để quên một quyển sách ở trường.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chào mọi ng, dạo này mình chợt cảm thấy khô khan quá mức (bình thường đã khô không khốc rồi) nhiều khi muốn viết một cái gì đó mà chả biết viết gì. Hôm nay hiếm hoi có hứng nặn ra đc vài dòng, post lên đây mời mọi ng phê bình sửa chữa cùng với mình. Như đã nói, mình ko biết bao giờ mới viết đc tiếp, nhưng mà cứ nháp dần dần nhỉ. :)
Chúc mừng năm mới! :)
Vân
 
Ngày đầu tiên của đời sinh viên, cô không quá mềm yếu để cảm thấy sợ hãi, không quá bé nhỏ để choáng ngợp, và không quá vui tươi yêu đời để mà phấn chấn hồi hộp. Cô đã có người yêu nên không có ý định bắt chuyện với một anh đẹp trai nào, và làm quen với con gái thì cô nghĩ chưa cần, có lèo tèo vài cô giữa hàng trăm anh thế này thì sớm muộn cũng phải biết nhau hết thôi. Cô đến trước giờ giảng đầu tiên 10 phút, thong thả tìm một chỗ trống, cởi bỏ áo khoác, đặt ba lô xuống, lấy ví tiền rồi trở ra ngoài mua cà phê và đồ ăn sáng, tuần tự như thể đó đã là những việc từ bao nhiêu năm. Suốt dãy hành lang chính của tòa nhà khoa Cơ khí - Chế tạo máy, hơn nghìn sinh viên năm nhất túm tụm và rải rác bên cổng chính, trước giảng đường, cạnh quầy ăn, ồn ào lộn xộn. Có những anh đóng bộ rất nghiêm, sơ mi quần vải, một vài cô diện rất điệu, váy vóc và tóc quấn cầu kì. Nhưng rất nhiều anh nhiều cô áo thun quần bò tóc tai bình thường, thậm chí có những người trông bù xù nhếch nhác. Các nhóm bắt tay và nói chuyện, vài người đứng một mình loay hoay làm cái gì đó, hoặc là không làm cái gì cả, những ai mạnh dạn thì làm quen với nhau. Cả tòa nhà xám xám màu sắt thép thật đúng như tên gọi của Khoa váng lên những tiếng xồ xồ xào xào không đinh tai nhức óc nhưng mà cứ như kéo dài bất tận.
Mang được bữa sáng về đến giảng đường vào đúng 8 giờ 30 phút, cô hai lần bị cà phê rớt ra tay do lạng lách và phanh gấp. "Chỉ một vài ngày đầu tiên thôi" - cô nhủ - "rồi mọi việc sẽ có được nhip điệu của chúng". Xong cô tự thấy buồn cười. Cô không hẳn thích sự đều đều bình lặng nhưng lại luôn cảm thấy khó chịu khi bản thân không hào hứng trước thay đổi. Xét cho cùng hôm nay là một sự kiện, còn cô thì lại chẳng phấn khởi như nhiều người. "Hôm nay không phải ngày của mình" - cô nghĩ.
Mà quả đúng: về đến nhà, cô phát hiện ra để quên một quyển sách ở trường.

***

- Chào mọi người, hôm qua tớ có để quên một quyển sách, tiêu đề... tác giả... Không biết có bạn nào nhìn thấy không?
Không ai lên tiếng, nhưng tất cả chăm chăm nhìn vào cô. Làm người đầu tiên diễn thuyết trong khóa học là vinh dự thế đấy. Đến lúc cô chắc chắn là chẳng ai có cuốn sách của cô và mọi người có lẽ cũng không muốn ngắm cô đứng nữa, thì chị giảng viên lên tiếng:
- Hình như một anh giảng viên ngày hôm qua có thấy một quyển. Sau tiết chị có thể đi cùng em lên khoa hỏi xem.
Cô lịch sự cám ơn và ngồi xuống. "Đáng ra mình có thể tiết kiệm màn tự giới thiệu này (mà thực ra đến một cái tên cô cũng đã nói đâu - ngoại trừ tên ông tác giả) mà nên hỏi luôn mấy người giảng viên mới phải."

***

Check e-mail và đảo qua các forum, cô ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn cá nhân với một dòng ngắn ngủn "Đã tìm lại được sách chưa vậy?" Kí tên "chem-pion". Đó là forum của khóa cô học. Cô trả lời "Cám ơn, sau tiết tớ đã lấy lại rồi. P.S: Mà bạn là ai nhỉ?" Nickname là tên thật nên cô không kí kiếc gì.
Hai ngày hôm sau: "À, thế thì tốt. P.S: Tớ là người đã cho bạn mượn cái bút bi hôm ghi tên đăng kí lớp seminar". Cô vò đầu bứt tóc không nhớ nổi mặt cậu con trai cho cô mượn bút hôm đó trông ra sao. Và tất nhiên là cô đã không để ý cái tên đứng trước mình trong danh sách là gì. Cô bỗng cảm thấy hơi thú vị một cách khó tả, và viết trả lời "Chết, thế tớ đã trả lại bút cho bạn chưa? P.S: Nhân tiện, nếu thứ sáu bạn có đến lớp seminar sớm thì mình làm quen nhau cái nhỉ". Kết thúc bằng mặt cười ";-)". Cô biết cậu ta đã biết mặt cô qua vụ tự giới thiệu hôm trước, và gửi tin đi.
Thứ sáu, không có ai đến chào cô trước giờ seminar cả. Cô chợt thấy buồn cười, và hơi xấu hổ vì đã đứng loanh quanh trước cửa lớp mãi cho đến lúc vào tiết. "Mình lại ngớ ngẩn rồi. Có lẽ mình không hợp với những sự kiện thay đổi thật?"
Tối check forum, cô nhận được tin nhắn từ chem-pion. Cô cảm thấy mình mở ra hơi nhanh hơn bình thường. "Sorry, bây giờ tớ mới đọc tin. Nhưng mà thế nào rồi chả quen nhau ;-) Cuối tuần vui vẻ nhé!".
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chị Vân viết tiếp đi, có em sẽ thường xuyên vào đọc nè :p.Em đôi khi cũng có cảm giác mình khô khan và vô cảm đi nhiều nhưng mỗi lần viết ra một cái gì đó thì cảm thấy thoải mái lắm, tìm lại được cảm xúc :).Chị cứ viết tự nhiên như nhật kí cũng được mà :).
 
Hì, cám ơn em Hằng nhé :x Đôi khi sau khi viết, chị lại càng nhận ra mình quá khô khan thật, ko tìm nổi câu chữ để diễn đạt ra ý của mình. Và thường kết thúc bằng cảm giác ko bằng lòng và bỏ ko viết nữa. Thế đấy, hic /:)
 
Thế mà phải mãi rất lâu sau, cô và cậu ấy mới thực sự quen nhau.

Sau vài lần tin nhắn cá nhân qua lại dạo đó, cô trao đổi số ICQ với cậu và biết được tên thật của cậu. Nhưng cũng chỉ chat với nhau trên ICQ thôi. Cô nhất định không hẹn cậu một lần nữa. Còn cậu, không biết có phải quyết tâm giữ thế chủ động đã biết mặt cô hay không mà cũng chẳng tới chào cô lần nào, trên giảng đường cả nghìn người đã đành, trong các giờ bài tập hay seminar chỉ có năm chục sinh viên mà chắc chắn là hai người cùng một lớp cũng vậy. Mà có khi, chuyện đó đối với cậu chẳng quan trọng.
- Tớ đoán ấy ở kí túc xá?
- Ừ, tớ ở khu Thành phố sinh viên đấy.
Cô giật mình. Cô đang ngồi máy tính ở ngay khu đó đây mà. Cô đang ở nhà bạn trai, còn nhà cô thì ở chỗ khác.
- Sao mà ấy xin được nhà ở đó hay thế, họ bảo tớ còn phải chờ 1 năm nữa mới có phòng trống.
- May mắn cả thôi. Thế ấy đang ở đâu?
- Vào thời điểm hiện tại thì tớ cũng đang ở Thành phố sinh viên. Cô nheo mắt ;-) trên ICQ. Phòng 420, tòa nhà màu vàng. Nhưng bình thường thì tớ ở chỗ khác.
- À há.
Rồi không hiểu thế nào, cô nhận được thêm một câu:
- Tớ thì phòng 928.
Như thế có nghĩa là cũng toà nhà màu vàng. Cô im lặng. Như thế có nghĩa là cậu chỉ ở trên chỗ cô đang ngồi có 5 tầng thôi. Nhưng mà... trong cùng một phòng seminar cậu đã nhất định không chịu quen cô rồi, huống chi là trong tòa nhà 11 tầng. 928, bất giác cô hướng mắt lên trần nhà, rồi như thường lệ tự thấy buồn cười và tủm tỉm.
- Em tán tỉnh anh nào mà trông mơ màng thế kia? - Người yêu cô đang ngồi đọc sách (vì bị cô chiếm máy tính), cười hỏi.
- Ôi anh biết không, một đứa bạn học của em, cũng năm nhất mà có nhà ở đây đấy. Sao có mỗi em là phải chờ! - Cô phụng phịu.
- Tội nghiệp em chưa! Nhưng mà chẳng phải em coi như là ở đây luôn rồi sao? - Anh cười, đứng dậy tiến đến chỗ cô.
- Có phòng riêng vẫn thích hơn chứ. - Cô chun mũi. - Ít nhất em sẽ được tự do chat chit tán tỉnh mà không phải dùng nhờ máy tính của anh.
Cô lè lưỡi. Anh đã đứng bên cạnh, quàng tay qua vai cô âu yếm. Cô ngẩng lên hôn phớt người yêu. "Tớ có chút việc, chào nhé!" Rồi cô cũng đứng lên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mùa thu dần dần qua, cây cối từ xanh ươm chuyển sang đỏ quạch, cô và cậu vẫn chưa một lần gặp mặt. Một lần cô hỏi cậu có hay ăn tối ở quán sinh viên dưới nhà không, vì cô đang định xuống đó, thì cậu lại về nhà bố mẹ ở nơi khác rồi. Một lần khác cậu hỏi cô có muốn đi nhờ xe ô tô của một người bạn đến trường không, thì hôm đó cô lại hẹn đi tàu điện cùng bạn trai. Thế rồi ngày cứ ngắn dần lại và lá cây phủ dày dần lên trên khắp các bãi cỏ, con đường: mùa đông đến. Kì thi đầu tiên cũng theo gió mà tràn về. Cô và cậu thôi hẳn không nhắc đến chủ đề gặp hay không gặp nhau nữa, thay vào đó là bài vở. Có lúc cô nghĩ ngợi một thoáng về người bạn "ảo" này, tự lấy làm lạ kì, nhưng rồi chẳng để làm gì, cô lại hỏi cậu một câu về Hóa vô cơ. Cô thường học muộn đến khuya còn cậu bao giờ cũng đi ngủ sớm hơn, các cuộc học nhóm qua ICQ luôn kết thúc bằng câu "Ngủ ngon nhé V., đừng thức khuya quá!" của cậu. Cô rất thích cách cậu luôn gọi tên cô khi chào, khi tạm biệt, hay khi kết thúc một câu nói gì đó. Cô hình dung bên ngoài trông cậu sẽ giống giống cái mặt cười ;-) trên ICQ. Và không hiểu sao cô vẫn luôn hơi hồi hộp trước và sau mỗi giờ seminar. Rồi thế nào mà cô và cậu lại được phân vào cùng một nhóm thực hành, mỗi nhóm này sẽ được hỏi thi bởi một giảng viên và sau đó sẽ cùng một phòng thí nghiệm. Tối hôm trước khi thi, cô hỏi cậu một câu gì đó về ôxi hóa. Kì thi đầu tiên nên cô khá hồi hộp.
- Thôi, tớ chịu thôi, không trả lời được nữa đâu. Mà ấy ngủ đi, mai thi rồi còn gì. Học giờ không vào nữa đâu. Đến lúc thi sẽ tự nhiên nhớ ra.
Có lẽ cậu sắp đi ngủ.
- Ừ, thế ấy cũng đi ngủ đi nhé. Chúc ngủ ngon!
- Ngủ ngon, V.! Đừng thức lâu quá đấy.
Cô mỉm cười, nhưng khi cậu offline cô vẫn băn khoăn quá về cái ôxi hóa kia. Thực ra cô không sợ kì thi này, mà nói đúng hơn là có sợ, nhưng là sợ không đạt điểm tuyệt đối. Điều này cô không nói cho ai hết, kể cả cho người yêu. Cô hay tự đòi hỏi cao nếu biết cái gì mình làm được, mà môn Hóa này thì cô phải làm được chứ. Cô lục sách ra tra.
- Em lại còn bắt đầu học thêm cái gì đấy, mai em thi rồi cơ mà.
Tối hôm nay cô ngủ lại nhà bạn trai, vì nhà anh ở gần trường hơn. Tâm lý cũng là một lý do.
- Em tự nhiên quên béng mất một cái này, rõ ràng là em đã đọc...
Không biết trông mặt cô có căng thẳng quá không?
- Em đi ngủ đi. Em đọc rồi là mai sẽ nhớ đấy. - Anh dịu dàng, nhưng trong giọng thoảng chút lo lắng.
"Có lẽ mình hơi căng thẳng thật?" Cô gập sách lại, mỉm cười với người yêu.
- Mình đi ngủ nhé!
Trong bóng tối, cô thấy anh ôm mình thật chặt "Mai em sẽ thi tốt, em yêu. Ngủ ngoan đi!"
Rúc đầu vào ngực anh, cô thì thầm "Em nhớ ra cái ban nãy rồi. Ngủ ngon, anh yêu!"
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em có cảm giác anh người yêu và anh chàng chưa biết mặt là một :)
Sao lại lạ thế nhỉ
Vì rõ ràng người cho mượn bút thì chắc chắn ko phải người yêu rồi
Nhưng cách nói chuyện của người đó và của người yêu V , có cái gì đó giống giống nhau, 1 cảm giác bình an
 
Hì, sao mà là một được hả em Huyền Anh, làm sao mà anh người yêu cùng một lúc ngồi bên cạnh V. và chat với V. qua ICQ được ;). Em thấy cách họ nói chuyện có nét giống nhau thật à? Thực ra trong tính cách cũng có khá nhiều điểm tương đồng, nhưng có lẽ phần không tương đồng nhiều hơn 8-| . Nhưng chị chưa đưa tính cách vào đc, chán thế :(, hôm nào phải ngồi chỉnh trang lại.
Cám ơn em đã đọc nhé ;)
 
Hì, thì em bảo đấy là cảm nhận của em chứ em cũng tìm ra 1 đống điều vô lí từ việc suy đoán đấy :p
Em chua dùng ICQ bao giờ nên cũng ko biết là dùng thế nào đâu :D
Chị cứ viết đi
Em thích được đọc truyện...
 
Vân, liệu ấy có thể đẩy nhanh tốc độ xuất bản hơn đc ko, tớ đang trong thời gian rảnh rỗi nên hay vào đọc, sợ đợt tới lại bận tớ ko có thời gian vào đọc thì tiếc lắm, nhanh lên nhé!
 
Hic, tớ thì lại đang trong thời gian ko đc rảnh rỗi cho lắm bạn Thành ạ, thứ 4 tớ có phát thi rồi :D
 
Cuối cùng thì cô kết thúc bài thi với điểm tuyệt đối.
Lạ một cái là cô không cảm thấy quá sung sướng. Đành rằng là cô có vui một chút và lấy làm mừng vì anh giảng viên vui tính thân thiện đã hỏi thi cô cũng sẽ là người phụ trách nhóm thí nghiệm trong suốt hai học kì tới.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
úi, truyện kết thúc sao nhanh thế chị Vân :-?
Em còn chưa hiểu ra sao mà :p
 
Hic, như thế mà em Huyền Anh bảo là kết thúc à :((
 
:D, chị Vân ơi, chị viết một mẩu thế làm em HA hoảng hồn :D.Chị viết tiếp đi :p.
 
Em thích văn phong của truyện chị Vân viết. Nhẹ nhàng, con gái. Tuyệt cú mèo :x !
 
Em Trang :((! Trước khi (cố) đi ngủ sớm để mai đi thi được em khen cho thế này :((! Làm sao mà ngủ bây giờ đây :((? :*:x
Mai thi xong là thất nghiệp rồi, chị tự dặn mình sẽ tập viết, chứ không sợ đến lúc không biết viết là như thế nào nữa.
 
Đây là bản nháp truyện ngắn đầu tay của chị Vân ạ?

Thế này có một cái rất hay là người đọc không những (sẽ) được đọc truyện. Mà nhất là còn được chứng kiến toàn bộ từ đầu chí cuối câu chuyện được thai nghén và ra đời như thế nào! (Hi vọng là không đến nỗi đúng đủ 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau thật! :d)

Em Trang chúc chị Vân mẹ tròn con vuông nhá nhá. :p
 
Cuối cùng thì cô kết thúc bài thi với điểm tuyệt đối.
Lạ một cái là cô không cảm thấy quá sung sướng. Đành rằng là cô có vui một chút và lấy làm mừng vì anh giảng viên vui tính thân thiện đã hỏi thi cô cũng sẽ là người phụ trách nhóm thí nghiệm trong suốt hai học kì tới. Cô gọi điện cho bạn trai, anh đang ở chỗ làm thêm.
- Trời đất, em! Thế mà tối hôm qua ai không định đi ngủ ấy nhỉ! Cuối cùng thì làm cho một cú 1,0 (*)!
Giọng anh nghe cứ như chính anh vừa đi thi vậy.
- Em chẳng hiểu nữa, em bị hỏi không khó, có mấy chỗ trả lời chệch nhưng được gợi ý sửa lại. Được 1,0 em thấy cứ buồn cười thế nào ấy.
- Em mới thật là buồn cười! Mà thôi bây giờ yên tâm lớn rồi nhé! Chiều nay mình đi mua quà Giáng Sinh đi!
Giáng Sinh! Đúng thật, trước mắt cô bây giờ là kì nghỉ hai tuần, kéo dài qua năm mới. Đây là mùa đông đầu tiên của cô ở một nơi mà Noel thì to như Tết còn Tết thì vào ngày đi học, có khi đi thi chưa biết chừng. Giống như Tết nên người ta cũng hối hả mua sắm quà cáp. Quà cho người yêu cô đã biết sẽ mua gì, tất nhiên là vào một hôm khác. Năm nay hai người sẽ đón tối Giáng Sinh ở nhà cô ruột của anh, cô còn cần mua quà cho cô ấy nữa. Một quyển sách nấu ăn có được không nhỉ? Nhưng phải đặc biệt một chút, chứ sách nấu ăn nhan nhản khắp nơi, vơ đại một quyển mà nhà cô ấy có rồi thì không hay cho lắm. Một quyển dạy các món Á Đông có lẽ là ổn, nếu nhà sách không có, cô có thể tìm ở cửa hàng Châu Á. Noel không phải Tết của ta, quà cho bạn bè Việt Nam vì thế khỏi, còn bạn bè bản xứ thì cô chưa có ai thân thiết để mà tặng. Phần cô chỉ vậy, còn anh thể nào cũng có một danh sách mà hôm nay hai người phải "xử lý". Ngoài quà cáp ra người ta còn trang hoàng nhà cửa và nấu nướng mời họ hàng bạn bè nữa. Nhưng khoản này coi như miễn vì anh và cô đều đang ở ký túc xá, anh lại đang viết luận án tốt nghiệp, sang năm mới là hạn nộp rồi nên chắc là hai người sẽ chỉ đi ăn "trực" tối Giáng Sinh và tối Năm mới. Có thể cô sẽ nấu một hai bữa đặc biệt gì đó và nướng một ít bánh, nhưng nhiệm vụ hôm nay là mua quà cái đã, sao cho không thiếu ai quan trọng mà cũng không được thừa ra món nào để đành đem về dùng hay "cố" tặng cho ai đó. Mải suy nghĩ tàu đã đến bến trung tâm. Cô đi lên thì đã thấy anh đứng trước cửa hiệu sách.
- A cô sinh viên chăm chỉ! - Anh hôn chào người yêu. - Và chúc mừng em nữa chứ! - Anh giang tay ôm lấy cô và hôn cô lần nữa.
Cô chẳng biết nói gì về chủ đề này cả nhưng mà anh làm cô bỗng vui lây ("lây" từ cái mà đáng ra là niềm vui của chính cô
- Ôi, chăm chỉ gì em! Trả lời lung tung beng ấy mà, em kể rồi đấy. - Rồi cô vào việc luôn - Anh đã tính mua những gì chưa?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên