Trường Huyện--- Nguyễn Bính

Chu Anh Duy
(boytotbung)

Điều hành viên
Trường Huyện

Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Ðội đầu chung một lá sen tơ
Lá sen vương phấn hương sen ngát
Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
Lũ bướm tuởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ.

Em đi phố huyện tiêu điều quá
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà đến hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi.
 
Thơ Nguyễn Bính vẫn hay thật đấy... nhẹ nhàng mà thiết tha ghê...
 
Em xin tiếp 1 bài khác của nhà thơ Nguyễn Bính nhá
Tựu Trường ----------Nguyễn Bính

Những nàng thiếu nữ sông Hương
Da thơm má phấn môi hường lá son
Tựu trường san sát chân thon
Lao xao nón mới màu sơn sáng ngời
Gió thu cứ mãi trêu người
Ðôi thân áo mỏng tơi bời bay lên
Dịu dàng đôi ngón tay tiên
Giữ hờ mép áo làm duyên qua đường.
 
Hay nhỉ ..... Tui cũng có 1 bài tiếp
Để cả nhà thưởng thức nha :))
Lỡ Bước Sang Ngang

Em ơi em ở lại nhà
Vườn dâu em hái, mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa.
Cậy em, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Hôm nay xác pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng

Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây
Rượu hồng em uống cho say
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng

Rồi đây sóng gió ngang sông
Ðầy thuyền hận, chị lo không tới bờ
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em

Ðêm qua là trắng ba đêm
Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn
Một vai gánh vác giang san
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương

Mắt quầng tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì
Một lần sẩy bước ra đi
Là không hẹn lại ngày về nữa đâu

Cách mấy mươi con sông sâu
Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi, cũng là đành
Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao?

Tuổi son nhạt thắm phai đào
Ðầy thuyền hận có biết bao nhiêu người
Em đừng khóc nữa em ơi
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em
Một đi bảy nổi ba chìm

Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần
Dẫu em thương chị mười phần
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi
Chị tôi nước mắt đầm đìa

Chào hai họ để đi về nhà ai
Mẹ trông theo, mẹ thở dài
Giây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran
Tôi ra đứng ở đầu làng

Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa
Trời mưa ướt áo làm gì
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta pháo đỏ rượu hồng

Mà trong hồn chị một vòng hoa tang
Lần đầu chị bước sang ngang
Tuổi son sông nước, đò ngang chưa từng
ở nhà mẹ nhớ em thương
Ba gian nhà trống mảnh vườn xác xơ

Mẹ ngồi bên cửa se tơ
Thời thường nhắc "chị mày giờ ra sao?"
Chị bây giờ ... nói thế nào...
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang

Chị từ lỡ bước sang ngang
Trời giông bão, giữa tràng giang lật thuyền
Xuôi dòng nước chảy liên miên
Ðưa thân thế chị tới miền đau thương

Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
Mười năm đưa đón một mình
Ðào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên

Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu! cái duyên không về!
Nhưng em ơi! một đêm hè
Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn

Dừng chân bên bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang
Ðoái thương duyên chị lỡ làng
Ðoái thương duyên chị dở dang tháng ngày

Rồi, rồi chị nói sao đây
Em ơi nói nhỏ câu này với em
Thế rồi máu chảy về tim
Duyên làm lành chị, duyên tìm về môi

Chị tôi lòng ấm lại rồi
Mối tình chết đã có người hồi sinh
Chị từ dan díu với tình
Ðời tươi như buổi bình minh nạm vàng

Tim ai khắc một chữ "nàng"
Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo
Nhưng yêu chỉ để mà yêu
Chị còn dám ước một điều gì hơn?

Một lần hai lỡ keo sơn
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung
Rồi đêm kia lệ dòng dòng
Tiễn đưa người ấy sang đông chị về

Tháng ngày qua cửa buồng the
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa
Úp mặt vào hai bàn tay
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm

Ðã đành máu chảy về tim
Nhưng không ngăn nổi cánh chim giang hồ
Người đi xây dựng cơ đồ
Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân

Người đi khoác áo phong trần
Chị về đan áo lịm dần nhớ thương
Hồn trinh ôm chặt chân giường
Ðã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây

Năm xưa, đêm ấy, giường này
Nghiến răng..., nhắm mắt, cau mày, cực chưa
Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng

Tuổi son má đỏ môi hồng
Bước chân về đến nhà chồng là thôi
Ðêm qua mưa gió đầy trời
Trong hồn chị có một người đi qua

Em về thương lấy mẹ già
Ðừng trông ngóng chị nữa mà uổng công
Chị giờ sống cũng bằng không
Coi như chị đã sang sông đắm đò.
Nguyễn Bính....

t/b : có ai muốn đọc tiếp thơ Nguyễn Bính ko vậy ?
 
Tiếp nè :
Cô Hái Mơ Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ
Say nhìn xa rặng núi xanh lơ
Khí trời lặng lẽ và trong sáng
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.
Hỡi cô con gái hái mơ già
Cô chửa về ư đường còn xa
Mà ánh chiều hôm dần một tắt
Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
Có suối nước trong tuôn róc rách
Có hoa bên suối ngát đưa hương

Cô hái mơ ơi, cô gái ơi
Chẳng trả lời tôi lấy một lời
Cứ lặng mà đi, rồi khuất bóng
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.
 
Thơ Nguyễn Bính
___ Thơ Nguyễn Bính phổ thông với mọi lứa tuổi và khía cạnh thưởng thức. Lời thơ tự nhiên, chân thật và mộc mạc, đầy tình người và tình quê hương; không cầu kỳ bóng bẩy mà vẫn diễn tả được vẻ đẹp, cảm xúc dạt dào,
không gò bó chải chuốt mà âm điệu vẫn mượt mà trôi chẩy, thấm đậm vào lòng người bao rung cảm chân thành nhất.
___ Tính chất ca dao và dân tộc thể hiện đầy trong thơ của Nguyễn Bính, một cách nhẹ nhàng tự nhiên qua những vần lục bát đơn sơ và đằm thắm, như những lời ru ngọt ngào một buổi trưa thanh vắng, như những câu hò tình tự từ các ruộng đồng thôn dã, từ những hàng cau, cánh bướm, từ những giậu mùng tơi, từ những bến đò ngang dọc của chia ly, đưa chúng ta về với quê hương yêu quý hiền hòa, đã từ lâu xa cách quá.


Mùa Ðông Ðan Áo
--Nguyễn Bính--

Ðã quyết không... không... được một ngày
Rồi yêu mất cả buổi chiều nay
Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!
Không biết là mưa hay nắng đây?
Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi
Như có tơ vương đến một người
Người ấy , nhưng mà tôi chả nói
Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưa
Tình đã sang sông đã tới bờ
Tình đã trao tôi bao oán hận
Và đem đi cả một thuyền mơ.

Mơ có năm năm đã vội tàn ,
Có nàng đan mãi áo len đen.
Có nàng áo đỏ đi qua đấy ,
Hương đượm ba ngày hương chưa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi ,
Tôi biết là tôi yêu mất rồi!
Tôi biết từ đây tôi khổ lắm ,
Chiều nay gió lạnh đấy , nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo len
Cho người cho tất cả người quen
Còn tôi người lạ , tôi người lạ ,
Có cũng nên mà không cũng nên.

Oán đã bao la , hận đã nhiều
Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?
Tôi đi mãi mãi con đường ấy
Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.
 
Các bạn bình về thơ Nguyễn Bính thật hay, nhưng tôi muốn nói thêm một chút về thơ ông.
Nguyễn Bính cũng như mọi nhà Thơ Mới khác, ông cũng có những bi kịch tinh thần thời đại. Nhưng, khi đọc thơ ông, dường như người ta không thể tìm thấy tiếng nói đau thương quằn quại như ở Hàn mặc Tử, sầu mộng u hoài như ở Huy Cận. Thơ Nguyễn Bính trong sáng, mộc mạc. Có được điều đó là vì ông đã tiếp nhận được ở thơ ca dân gian chất giọng êm ái mà người ta gọi là biện pháp nói vòng. Trong thơ Nguyễn Bính có những nỗi đau ngọt ngào dù bản chất của nó là xót xa đau đớn.
 
Tiếp tục về thơ của Nguyễn Bính nha :
Tương Tư Nguyễn Bính

Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông,
Một người chín nhớ mười mong một người,
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng,
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này,
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng,

Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành,
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi,

Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai hỏi ai người biết cho,
Bao giờ bến mới gặp đò,
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau,

Nhà em có một giàn trầu,
Nhà tôi có một hàng cau liên phòng,
Thôn Ðoài thì nhớ thôn Ðông,
Cau thôn Ðoài nhớ trầu không thôn nào.
 
Xuân Về
Nguyễn Bính

Ðã thấy Xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng,
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời, đôi mắt trong.
Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe
Lá nõn, ngành non, ai tráng bạc?
Gió về từng trận, gió bay đi...

Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Ðầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng.

Trên đường cát mịn một đôi cô,
Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc,
Lần lần tràng hạt niệm nam vô.
 
Tôi thường nghĩ đến NB khi nghe những câu hát này" Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ, chảng có nơi nao là chốn quê nhà"
NB đã luôn đi tìm một chốn quê nhà như thế. Người ta nghĩ rằng quê nhà của ông là nơi mà " hoa chanh nở giữa vườn chanh-thầy u mình chúng mình chân quê". Không phải, nếu như đấy đúng là quê hương của tâm hồn ông, thì không đời nào ông:

Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh
Tôi đi dan díu với kinh thành

Người đã đi, và chẳng bao giờ có thể quay lại được.
NB là người hiện đại nhất trông những người nhà quê hay người quê mùa nhất trong những người hiện đại? Có lẽ trong ông có cả hai con người ấy nên ông mới phải mải miết đi tìm quê hương thật của mình.
Thơ ông hay nói về chia tay, nhưng không phải là sự chia tay bi tráng như trong Tống biệt hành. Sự chia tay trong thơ ông luôn luôn mang một dấu hỏi: đi về đâu?

Anh đi đấy anh về đâu?
Cánh buồm nâu cánh buồm nâu, cánh buồm...

hay là:

Một lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết đi đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân li

Những cuộc giang hồ, không mục đích, không địa chỉ diễn ra mệt mỏi trong cuộc đời ông, chẳng có nơi nào để ông hướng tới.
Thầy tôi hay đọc những câu này:

Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay
Mơ gì Ấp Tiết thiêu văn tự
Giầy cỏ gươm cùn ta đi đây

Ta đi nhưng biết về đâu chứ
Đã dấy phong yên lặng bốn bề
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ
Uống say mà gọi thế nhân ơi...
 
Xin dong gop voi cac ban mot bai cua Nguyne Binh
Bai nay co ten la "Ho^n` to^i"
Hon toi la vung nuoc day
Em nhu cu nang bay ngay chua thoi
Nang dua vung nuoc len troi
Lam may lo lung de roi lam mua
Vung kho nam doi muoi cho
Mua ve xu khac ai ngo hon toi .
 
Back
Bên trên