1. Chí Phèo đi làm về, thấy Thị Nở mừng rỡ bảo: "Anh Chí Phèo ơi, em có tin mừng đây: Em "muộn" một tháng rồi. Có lẽ chúng ta sắp có em bé! Nhưng anh đừng nói cho ai biết nhé, vì ta chưa chắc chắn mà!".
Ngày hôm sau, người của công ty điện lực đến nhà vì gia đình đó đã muộn nộp tiền điện một tháng. Gặp Thị Nở, anh nhân viên sở điện nói:
- Bà có phải là bà Thị Nở không? Bà đã muộn một tháng rồi đấy!
- Làm sao mà anh biết được? -Thị Nở gào lên.
- Thưa bà, nó ở trong hồ sơ của chúng tôi mà! - Nhân viên sở điện đáp.
- Cái gì? - Thị Nở càng hoảng hốt - Trong hồ sơ của các anh?
- Tất nhiên!
Thôi để tôi về hỏi chồng tôi đã! -Thị Nở nói rồi sập cửa.
Tối hôm đó, Thị Nở hỏi Chí Phèo về chuyện nhân viên sở điện.
Chí Phèo cáu điên, chạy ngay đến sở điện:
- Có chuyện gì thế hả? Sao các anh lại dám lập hồ sơ là vợ tôi "muộn"một tháng? Có liên quan gì đến các anh hả?
- Xin anh bình tĩnh - Nhân viên sở điện nói - Có gì nghiêm trọng đâu, anh chỉ cần trả tiền cho chúng tôi...
- Trả tiền cho các anh?- Chí Phèo nghĩ mình đang bị tống tiền - Nếu tôi không trả thì sao?
- Hmm... thưa anh, nếu thế chúng tôi chẳng còn cách nào khác là cắt ngay...
- Hả? - Chí Phèo lại hiểu lầm, ngắt lời, hét toáng lên - Thế lúc đấy thì vợ tôi làm thế nào?
- Tôi chẳng biết - Nhân viên sở điện lạnh lùng - Bảo cô ấy dùng tạm một cây nến vậy... (Chí Phèo lăn ra... ngất xỉu).
*** ***
2. Do Chí Phèo bị chứng vô sinh nên gia đình Chí Phèo quyết định tìm "người thay thế" mong kiếm một đứa con.
Đến ngày hẹn gặp "người thay thế", Chí Phèo tạm biệt vợ và nói:
- Anh đi đây. Hắn ta sẽ đến ngay đấy.
Nửa giờ sau, một bác phó nháy dạo chuyên chụp ảnh trẻ con tình cờ đi ngang qua nhà Chí Phèo và gõ cửa định hỏi xem họ có cần chụp ảnh cho con không.
- Chào bà, tôi đến để...?
- Ồ, không cần phải giải thích đâu. Tôi đang đợi ông.
- Vậy hả? - Bác phó nháy ngạc nhiên - Tốt quá. Bà biết không, tôi là chuyên gia về các em bé.
- Tôi đợi ông chính là vì chuyện đó. Mời ông vào và ngồi ở đằng kia.
Sau một lúc, Thị Nở thẹn thùng lên tiếng:
- Ưm… chúng ta bắt đầu ở đâu?
- Bà cứ để tôi lo. Thông thường tôi thử hai lần trong bồn tắm, một lần trên trường kỷ và hai lần trên giường. Đôi khi ngay cả dưới đất trong phòng khách cũng thú vị. Việc đó hoàn toàn có thể làm được ở bất cứ chỗ nào!
- Trong bồn tắm à, rồi lại dưới đất trong phòng khách? Thảo nào mà ông chồng của tôi chẳng thể nào làm được.
- Thưa bà, chẳng ai trong chúng ta có thể đảm bảo có kết quả tốt trong mọi trường hợp. Nhưng nếu như chúng ta thử ở nhiều tư thế khác nhau và tôi lấy khoảng sáu hay bảy góc độ gì đó, tôi chắc là bà sẽ được thoả mãn.
- Nhưng như vậy đã là quá nhiều rồi ạ...
- Thưa bà, theo cách của tôi, người ta phải có đủ thời gian. Tôi có thể làm trong vòng 5 phút, nhưng nếu thế thì bà sẽ cảm thấy thất vọng.
- Tôi chẳng biết nữa... - Thị Nở thẹn thùng trả lời.
Bác phó nháy bèn mở túi xách và lấy ra một lô ảnh em bé.
- Đứa này là tôi làm trên nóc một chung cư.
- Ôi trời ơi?! - Thị Nở kêu lên, tay bóp chặt khăn mu-soa.
- Còn cặp sinh đôi này, bà sẽ thấy kết quả còn trên cả tuyệt vời nếu biết được người mẹ đã gặp khó khăn đến chừng nào.
- Bà ấy gặp khó khăn à? - Thị Nở hỏi lại.
- Ô, dĩ nhiên rồi! Tôi đã phải đưa bà ấy đến tận Vườn bách thú để làm việc này. Người ta xếp quanh bốn năm vòng, chen lấn nhau để được xem cảnh tượng tuyệt vời đó. Cứ y như là trong phim!
- Bốn năm vòng??? - Thị Nở tròn mắt thốt lên.
- Đúng vậy đó - Bác phó nháy trả lời - Cảnh đó kéo dài khoảng 3 tiếng! Người mẹ không ngừng la hét. Tôi đã bị mất tập trung. Rốt cục tới khi trời tối thì tôi cũng đã làm xong việc. Lúc đó, khi bọn sóc bắt đầu gặm nhấm đồ nghề của tôi, tôi chỉ còn vừa đủ thời gian để đóng thùng.
Thị Nở nhổm người dậy:
- Ý ông muốn nói là bọn sóc đã gặm nhấm... hưm... đồ nghề của ông???
- Đúng vậy! Được rồi, thưa bà, nếu bà đã sẵn sàng, tôi sẽ chuẩn bị chân gác máy để chúng ta có thể bắt đầu...
- Chuẩn bị... CHÂN GÁC MÁY???
- Ô đúng là vậy, tôi cần phải dùng cái chân gác máy để đỡ cái Canon của tôi. Nó quá to để tôi có thể giữ được lâu... THƯA BÀ??? BÀ ƠI???... Ôi trời ơi, sao bà lại xỉu?!!