Tiểu thuyết dài kỳ: "Tìm trong nỗi nhớ"

Nguyễn Vân Mai
(nvanmai)

Moderator
Forward: Em/chị đang đọc dở cuốn tiểu thuyết này "Tìm trong nỗi nhớ", tác giả Lê Ngọc Mai. Thấy trong box Văn Thơ của mình hầu như kô có tiểu thuyết (chắc tại dài quá, mà cũng kô mấy ai đủ kiên nhẫn ngồi post hoặc ngồi đọc trên net cả) Nhưng nhận thấy phần lớn những members của box mình toàn những thành viên kỳ cựu và có thâm niên cả nên chắc mọi người, đặc biệt những người đi học ở nước ngoài về (hoặc đang sinh sống ở nước ngoài), khi đọc truyện này sẽ thấy hay. Những anh chị các khóa trên có khi còn thấy cả bóng dáng mình lẩn quất đâu đó trong tiểu thuyết.

Tất nhiên có người thích thì sẽ có người kô thích, nên em/chị chỉ post demo kỳ 1 để mọi người tham khảo. Nếu mọi người interested in thì sẽ post thêm. Đối với 1 số người khác, sorry if this novel reminds you something happened in the past that you don't want to remember!


TÌM TRONG NỖI NHỚ
(Lê Ngọc Mai)

CHƯƠNG 1
(Phần 1)

"Đó là một ngày mùa hè nắng chói chang cách đây vừa đúng hai mươi năm. Chiếc xe commăngca dã chiến bạt sờn, sơn lở mà bố tôi mượn của cơ quan chở ba bố con tôi ra sân bay Nội Bài. Tôi lên đường đi học đại học ở Nga, bố và em trai đi tiễn. Đây là lần đầu tiên tôi rời Việt Nam. Mười tám tuổi, bốn mươi ba cân, hành lý là một chiếc vali lèn đầy quần áo và các mặt hàng tạp hóa. Son phấn Thái (xịn), kimono Nhật (rởm), áo phông nữ "cành mai", áo phông nam "cá sấu"..., mỗi loại xếp thành một xấp. Một đống quần lót "hoa hồng" xanh đỏ tím vàng với số lượng thừa thãi cho cả năm năm đại học. Hai bức tranh sơn mài màu sắc na ná như nhau, đỏ đỏ, xỉn xỉn, một bức "chăn trâu thổi sáo" và một bức "vịnh Hạ Long". Vài tấm tranh lụa, cái nào cũng tre, chim với thiếu nữ áo dài ( khi tre chim nhiều thì áo dài ít, khi tre, chim ít thì áo dài nhiều). Dăm gói bột nghệ, một lô dầu cao "Sao Vàng", mấy hộp "sâm quy bổ thận" (thành phần ghi ngoài vỏ hộp gồm nhiều loại cây thuốc nghe tên rất đáng nể, nhưng không thấy có sâm.)
Số hàng hóa này không phải là dành cho tôi, tức là không phải để tôi dùng. Phần tôi, chỉ có vài bộ quần áo và hai tập từ điển Nga-Việt dày cộp. Còn lại, quần áo, son phấn, thuốc thang là để xuất khẩu sang thị trường Nga với mục đích đổi về bàn là, nồi hầm, ấm điện, tủ lạnh... Các tác phẩm nghệ thuật thì dành để khi có dịp dùng làm quà tặng thầy giáo, bạn bè (người Nga, tất nhiên, chứ người mình có ai treo những thứ này trong nhà.) Suốt cả tuần lễ trước ngày tôi lên đường, chiều nào sau giờ làm việc cô tôi cũng phải lăn lóc lượn đi lượn lại Hàng Ngang, Hàng Đào để kiếm cho đủ chủng loại, số lượng hàng hóa cần thiết. Cô nhất quyết dành cái công việc khổ sai này về phần mình vì không tín nhiệm bố con tôi." Lù đù như bố con mày, không mua nhầm hàng rởm thì cũng bị chúng nó chém cho, thôi cứ để đấy cô lo, cô có kinh nghiệm mua đồ cho thằng V. đi Hung năm ngoái rồi". Những túi to, bọc nhỏ mà cô hì hụi váđến làm bố tôi phát hoảng : "Con L. C. đi học chứ có đi buôn đâu mà cô bắt nó tha đi nhiều thứ thế !" " Ai cũng mang đi như vậy cả, tội gì không mang", cô tôi gạt phắt.

Đúng, ai cũng mang đi như vậy cả. Lúc kiểm tra ở hải quan, hơn ba chục cái vali của cả đoàn mở ra, cái nào cũng có ngần ấy thứ : "cành mai", "cá sấu", phấn "con bướm", xi líp "hoa hồng"... Mấy cậu bạn tôi, trong lúc xếp lại đồ đạc, vụng về làm tung ra ngoài xấp quần lót nữ màu sặc sỡ, mặt đỏ lựng lên ngang màu đỏ của bông hồng thêu trên quần lót (thời ấy khái niệm "đỏ mặt" còn tương đối thông dụng.)

Trong vali của tôi có một thứ mà chắc chẳng ai trong đoàn cùng đi hôm ấy có. Không, không phải là một mặt hàng "độc" mang lậu qua hải quan. Đó chỉ là một tờ giấy đơn sơ với vài hàng chữ viết to, đường nét rắn rỏi, tự tay bố tôi viết và dán vào mặt trong của nắp vali cho tôi trước hôm tôi lên đường. "Tính con hay quên nên bố dán vào đây cho khỏi thất lạc, và để mỗi lần con mở vali ra thì lại thấy ngay", bố tôi bảo. Nội dung tờ giấy là những điều bố tôi căn dặn cô con gái lần đầu tiên đi học xa nhà. Ông đánh số cẩn thận, có bảy điều cả thảy.


(Còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
hic, xúc động quá, hóa ra truyện mình post vẫn có người đọc. Tiếp nhé, để phục vụ bà con :)

(Chap. 1 - tiếp)





Hai m
ươi năm đã qua, chiếc vali cũ mòn và quê kch ca chuyến xut ngoi đầu tiên đã bị qung tlâu ra bãi rác, nhưng tgiy y thì đến gitôi vn gi. vàng, mép giy chsờn mng tang, chcm vt hdán, nó nm sâu trong mt ngăn tca tôi, kp gia cun sthơ thi sinh viên. Bây giờ đọc li, thy thương bố đến nao lòng.



Nh
ưng ngày đầu tiên Matxcơva, lúc mvali ra, đập vào mt nhng li dn dò ca b, tôi chthy bun cười. Tkhi mtôi mt, mi ni lo toan cho hai đứa con dn clên vai btôi, ông đâm ra thành người ktính. Con gái đã mười tám tui mà bphi dn chi li tchuyn ăn, chuyn mc.

[font=TimesNewRoman,Italic]M[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ặ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]c [/font][font=TimesNewRoman,Italic]đủ ấ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]m khi tr[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ờ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]i l[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ạ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]nh... [/font](Ông già không yên tâm vi cô con gái chtrương ăn mc vnghthut, bt chp thi tiết. "Mc gì" luôn luôn là đề tài tranh lun ny la gia hai bố con, nhng sáng mùa đông trước giờ đi hc, ktkhi tôi bt đầu trthành mt cô bé thích làm điu, ln lên gia Hà Ni đói nghèo ca thi bao cp mà khái nim "m" và khái niệm "đẹp" chng my khi may mn đi đôi được cùng nhau.)

[font=TimesNewRoman,Italic]Ă[/font][font=TimesNewRoman,Italic]n u[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ố[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ng [/font][font=TimesNewRoman,Italic]đ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]i[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ề[/font][font=TimesNewRoman,Italic]u [/font][font=TimesNewRoman,Italic]độ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]... [/font](chứ đừng thnh thong li bba ban ngày, lc cơm ngui ăn đêm, như hi ôn thi đại hc !)

[font=TimesNewRoman,Italic]Ch[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ị[/font][font=TimesNewRoman,Italic]u khó t[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ậ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]p thể [/font][font=TimesNewRoman,Italic]thao... [/font](đây là điu mà cvn phàn nàn rng con chng ging cha : bthì hăng hái hết chạy li bơi, con thì rnh ri chthích nm dài ra đọc truyn.)

[font=TimesNewRoman,Italic]H[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ọ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]c t[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ậ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]p là nhi[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ệ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]m v[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ụ [/font][font=TimesNewRoman,Italic]chính, không [/font][font=TimesNewRoman,Italic]đượ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]c [/font][font=TimesNewRoman,Italic]để [/font][font=TimesNewRoman,Italic]các ho[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ạ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]t [/font][font=TimesNewRoman,Italic]độ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ng khác làm [/font][font=TimesNewRoman,Italic]ả[/font][font=TimesNewRoman,Italic]nh h[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ưở[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ng [/font][font=TimesNewRoman,Italic]đế[/font][font=TimesNewRoman,Italic]n vi[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ệ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]c h[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ọ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]c... [/font](Các hot động khác ? Hn cụ mun nói đến "hot động thương mi" ? Nghe nói sinh viên Vit Nam Liên Xô và Đông Âu bây gibuôn bán rm rm, btôi chscon gái theo đuôi bn bè mà xao lãng chuyn hc. Nếu không có cô tôi va thuyết phc va trách móc thì btôi đã quyết không cho tôi mang đi nhng mt hàng "chiến lược" ktrên . ("Dính vào chuyn buôn bán phc tp lm, nhà mình không có khiếu đi buôn !"). Tôi đang háo hc vi chuyến đi, thy bbo sao cũng sn sàng nghe vy, nhưng cô tôi đã đưa ra mt lý lẽ đơn gin : "Anh có lo được cho con L.C. không, mà không để nó tlo cho nó? My năm na nó hc xong vnước, ly chng đẻ con, anh mun nó cũng sng cc như anh bây già?". Btôi lp tc đầu hàng, nhng rõ ràng trong lòng vn không yên.)

[font=TimesNewRoman,Italic]Tuy[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ệ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]t [/font][font=TimesNewRoman,Italic]đố[/font][font=TimesNewRoman,Italic]i tránh quan h[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ệ [/font][font=TimesNewRoman,Italic]yêu [/font][font=TimesNewRoman,Italic]đươ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ng v[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ớ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]i ng[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ườ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]i n[/font][font=TimesNewRoman,Italic]ướ[/font][font=TimesNewRoman,Italic]c ngoài... [/font]A, đây mới là vn đề mu cht ! "Tình không biên gii" là ni lo sám nh hu hết các ông bbà mcó con đi du hc thời by gi. Đương nhiên, mt cái x, mt cái thi, mà vic cô con gái Hà Ni ly chng Nghệ Tĩnh đôi khi cũng đủ làm nên mt bi kch gia đình, thì chuyn dâu tây rtây phi bcoi là đại ha. Vli, ai cũng biết rng đi du hc mà "ly tây" thì chng còn đường vnước : đương sự bcoi như kẻ đào ngũ, bmmt con, gia đình mt danh d. Đây mi là điu đáng snhất đối vi các bc phhuynh. Hai tiếng "lưu vong" thi y nghe ging như mt án tù. Những trường hp "lưu vong ái tình" trong gii lưu hc sinh mi chxy ra hiếm hoi lt, nhưng cũng đủ để treo gương tày liếp.

Cu
c đời luôn luôn có nhng biến động bt ng. Thế hca chúng tôi, lp du hc sinh ra đi vào nhng năm tám mươi, smở đầu cho mt làn sóng lưu vong mi mà "ái tình" không phi là nguyên nhân và con đường duy nht như các năm vtrước. Nhưng vào thi đim đó, đứng chen chúc trên sân bay Ni Bài, nhnhi mhôi trong cái oi ca mt ngày cui tháng tám, không ai trong chúng tôi có thngtrước được điu này. Vali đầy p hàng và đầu đầy ắp ước mơ, chúng tôi ra đi, để li sau lưng mình quê hương mà sau này đối vi nhiu người mãi mãi schcòn là mt chn để thương để nh.




Đ
êm đầu tiên Matxcơva, tri cui hè bt đầu se lnh. Mt phngười sau mt chuyến bay dài và mt lô thtc hành chính rc ri, nhưng không sao ngủ được, tôi và T.H. ra đứng bên ca s, nhìn xung thành phlp lánh dưới ánh đèn. Choáng ngp trước vẻ đẹp lng lẫy ca đêm Matxcơva, choáng ngp vì nhiu cm xúc mơ h, ln ln, choáng ngp vi nhng dự cm vmt tương lai còn chưa rõ nét nhưng chính vì vy mà li có vẻ đẹp huyn bí đến nao lòng. Còn gì ro rc hơn khi người ta mười tám tui, thhn bay bng đến mt vùng tri mà mi mơ ước đều được phép, mt vùng tri bí n có cái tên gi rt quyến rũ là Tương Lai.



(Còn tiếp)

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Truyện này của ai thế Mai, đã được in thành truyện chưa, anh nghe có âm hưởng như "Tuổi thơ im lặng" của Duy Khán, một truyện mà anh rất thích. Chỉ khác là truyện này mô tả về thời kì nửa cũ nửa mới, thời mà VN vẫn còn TV đen trắng, thanh niên VN đến trường vẫn quần kaki cộc với dép lê... nói chung cũng là một thời kì đẹp...

Nhưng mà cô nhà văn này cũng thâm, ai lại tả con nhà người ta mặt đỏ như thế bao giờ...
 
Anh Tuấn, tác giả em nói ở trên rồi mà :), truyện này hình như....chưa đc xuất bản đâu ạ. Em mới đọc đc một nửa :D, thấy cũng khá hay nên post để mọi người cùng đọc. Em chưa đc đọc "Tuổi thơ im lặng" (tưởng có mỗi Tuổi thơ dữ dội :D), lúc nào sẽ cố gắng update.

Truyện em đang post này đúng là nửa cũ nửa mới, cốt truyện thì cũng kô mới lắm, giọng văn cũng kô hẳn là quá sắc sảo nhưng đọc lại thấy cuốn hút. Mấy chương đầu mới chỉ là giới thiệu qua, mấy chương sau chắc hay hơn đấy ạ :D. Đang giờ nghỉ trưa, để tranh thủ post tiếp cho mọi người đọc.
 
CHƯƠNG 2

(Phần 1)

T
ương lai, cái tương lai mà Lan Chi hình dung cho mình hai mươi năm trước đây, hoàn toàn chng có chút gì ging vi cuc sng ca cô hin ti. Chng phi do cô có trí tưởng tượng quá nghèo nàn, hay ngược li, quá "giàu trí tưởng b". Chvì cuc đời cthích đi theo nhng đường ngot nghéo, thích rngot nhng khúc bt ng, thích đẩy người ta vào những hướng mà nhìn qua ctưởng là quen, cui cùng hóa ra li dn đến mt nơi lhơ, lhoc.

Ch
ng hn, làm sao cô có thể đoán trước được rng đời mình sneo bến ở đây, cái thành phmin Nam nước Pháp này, nơi mà hai mươi năm trước nếu có ai hi thì chc chn cô phải msách giáo khoa địa lý ra mi trli được là nó nm góc nào trên bn đồ thế gii.

Bây gi
thì hin nhiên tương lai không còn là đề tài để Lan Chi mơ mng. Nếu có nói, có nghĩ vtương lai, thì đối vi Lan Chi đó chlà tương lai ca my đứa con. Bn thân cô chưa già, ba mươi tám tui, trong thâm tâm thm chí còn tthy mình khá tr(và các ánh mt đàn ông mà cô vn thường xuyên thy hướng vào mình trên đường phcũng khng định điu y), nhưng đời cô thì dường như đã an bài . Mt ông chng, ba đứa con (đây cũng là mt bất ngngoài sc tưởng tượng : trong các gic mơ thi thiếu n, chưa bao giLan Chi thấy mình có quá hai khu sinh). Mt bit thhai tng xinh xn nm gia mt khu phlch s, mt chiếc ôtô Ford Fiesta (chung cho hai vchng), hai chiếc xe đạp (vmt cái, chng một cái), hai chiếc máy vi tính (vmt cái, chng mt cái).

Trong nhà, đồ đạc và cách thc bài trí nhìn chung ging như mi gia đình trung lưu Pháp, chkhác chlà tt ccác mt tường đều để trng, hoàn toàn không có ly mt bc tranh. Đây là kết quca stha hip gia hai vchng, sau khi hphát hin ra rng gu nghthut ca hhoàn toàn không ging nhau : anh cho rng nhng bc cô mun treo không phi là tranh, mà là mt hình thc phn nghthuật kquái, còn cô thì không chu ni sthích ca anh đối vi nhng bc "tranh hàng ch" thô thin theo quan đim ca cô ( có thể đó là mt hu quca quá kh: thi k"nhà nhà sơn mài, người người tranh la" xa xưa đã làm Lan Chi trnên cc đoan, dị ứng vi tt cnhững môtíp tranh đơn gin và quen thuc).

Mt ngày bình thường ca Lan Chi bt đầu tby gisáng. Chính xác hơn là tby giờ kém mười lăm. Đây là thi đim phi đấu tranh tư tưởng quyết lit nht trong ngày. Sáng nào cũng vy, khi chuông đồng hreo lên mt cách quái ác, vic đầu tiên ca Lan Chi là nhm dy vi tay tt nút chuông đồng h. Xong li nm xung và tnh: Hãy còn sm, có thnằm thêm năm phút na. Ri li thêm năm phút na tiếp theo...Nht là vào mùa đông như hin nay, khi bên ngoài tri lnh gn 0 độ, trong giường chăn và chng thì li m, phi có nhiu nghị lc lm mi dt khoát chui được ra khi chăn. Trung ít khi dy cùng lúc vi v: anh là bác sĩ, gigic tht thường, có hôm đi tlúc tri còn ti đen, có hôm li ngbù sau ca trc đêm.

Nh
ư vy, đúng by githì Lan Chi bt dy được khi giường. Đồ ăn sáng gn nhcho bốn mcon chun btrong mười phút. Xong xuôi, cô gi ba đứa con dy. Vic này không đơn gin vì lũ trcũng ht như mnó (có l, li ti mùa đông châu Âu). Giai đon đầu, cba đứa đều lờ đi, làm như không nghe thy tiếng mgi. Đến khi Lan Chi va gi va thò tay vào giường lay tng đứa mt thì cu Nam mi ca mình, làu nhàu, mt vn nhm tt : "Cho con nm thêm mt tí !" Vit Anh và Lan Anh - hai bé sinh đôi - cũng ê a nói theo anh : "Cho con nm thêm mt tí í í ...!" Mt tí là khong thi gian dao động tmười đến mười lăm phút. Sau đó bt đầu giai đon cung cung cung : thay qun áo, ăn sáng, đánh răng ra mt, tt cả phi hoàn thành trong vòng na tiếng. Mva lo lng liếc đồng hva gt gng vì lo muộn gi, lũ con thì cãi nhau chí chóe để dành chtrong bung tm, ri : "Mẹ ơi, mũ ca con đâu ?” , "Sao giy ca con chcó mi mt chiếc ?", "Vit Anh ly nhm găng tay ca con ri"... Nhà ca được đảo ln lên để truy tìm đồ tht lc, mũ ca Nam hóa ra trong buồng tm, giy ca Vit Anh tìm thy mt góc hành lang, Vit Anh và Lan Anh đổi li găng tay cho nhau, và bn mcon ht hi chy đến trường.

Sáng nào c
ũng là mt cuc chy đua cp tc như vy. Trường tiu hc ca Nam và trường mu giáo ca Vit Anh, Lan Anh nm sát cnh nhau, cách nhà chng mười lăm phút đi b. Vi tc độ chy ca mcon Lan Chi thì chmt hơn mười phút. Hai bé sinh đôi rt khoái trò này. Tuy mi năm tui mà chúng chy còn nhanh hơn m, vì không vướng đôi giày cao gót, và li có cái đích trước mt để đui theo là anh Nam.

Đư
a ba đứa con vào trường xong, Lan Chi đi bra bến tàu đin ngm. Tngày hai bé sinh đôi có thể đi b( tc là chy b) đến trường, Lan Chi thường để ôtô cho chng đi. Bnh viện ca anh cách nhà khá xa, ngoài công vic bnh vin ra anh còn làm thêm mt tun ba buổi ti mt phòng khám tư, ltrình nhà-bnh vin-phòng khám, nếu sdng phương tin giao thông công cng thì phi đổi tuyến my ln, rt phc tp và mt thi gian. Ngược li, Lan Chi làm vic ngay trung tâm thành ph, cách trường hc ca lũ trchng sáu bến tàu đin ngm, không phi đổi tuyến ln nào, tàu chy thng mt lèo mười lăm phút là ti nơi.


Nơi Lan Chi làm vic là mt hiu sách. Công vic ca cô là bán sách : đứng quy, trlời nhng câu hi ca khách hàng, nếu cn thì giúp khách tìm sách, và quan trng nht là gõ hóa đơn, nhn tin. Tóm li, mt công vic hoàn toàn không đòi hi chuyên môn tâm lý hc và tm bng tiến sĩ ca cô.

(Còn tiếp)

 
Hôm qua đi tìm hỏi, thì đc biết truyện này đã xuất bản rồi :D, và đã đc biết cốt truyện :D, làm có người cứ giấu diếm mãi :)). Nhưng mà ko thể tìm mua đc quyển truyện này nữa :), nên thôi đành vào đây theo dõi vậy :((.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
e hèm, nptk, vào đây đọc truyện hay phá đám đây, biết cốt truyện thì ngồi yên trật tự để các bạn khác đọc, kô ngoan kô cho làm nhân vật chính nữa bây giờ :D
 
.... em cũng thích đọc truyện lắm .. bây h mới thấy tiểu thuyết VN lần đầu ..:D:D .. em hay vào đây đọc truyện nhưng mà lâu lâu mới có truyện ..:( .. h có tiểu thuyết chiếu theo tập thế này :p:D .. :x .. có cái để đọc rồi ... chị Mai nhớ post tiếp nhá ..:x .. :D:D .. truyện hay hay ... :D:D ..:x ...

.. có gì hay là chị gửi em quyển truyện em đọc rồi em post hộ chị cho ..:p:D ..:x ...
 
Nguyễn Vân Mai đã viết:
e hèm, nptk, vào đây đọc truyện hay phá đám đây, biết cốt truyện thì ngồi yên trật tự để các bạn khác đọc, kô ngoan kô cho làm nhân vật chính nữa bây giờ :D

Thôi ko làm nhân vật chính đâu :p, truyện kết thúc buồn :((, làm nhân vật chính ko hay ho gì cả :D. Cứ post tiếp đi, để phục vụ bà con, bản thân mình cũng chưa đọc chỉ đc nghe kể lại :D.
 
nptk, đã bảo là kô đc nói trước cơ mà :((
em Thủy: tiểu thuyết thường là dành cho người lớn :D, truyện này là dành cho u18 trở lên, mà đối tượng chính là các u30, u40 :D em Thủy u16 đúng kô nhỉ?Nhưng thôi cứ đọc đi, chị cũng đã kiểm duyệt qua rồi :D, có 1 số đoạn hơi sensitive em Thủy sẽ phải nhắm mắt bịt tai đấy. Anyway, tại tiểu thuyết Việt Nam kô có giới hạn tuổi tác :D nên mọi người đọc truyện at your own risk nhé :)

Chuẩn bị về, vào post nốt cho mọi người đọc :)>-

*********************************************************

(Chương 2 - Phần 2)

Công vi
c này đến vi Lan Chi mt cách hoàn toàn tình c. Nó năm ngoài dkiến của nhng năm đại hc ngp đầu trong thi cvà lun án. Nó nm ngoài cnhng ước mng nghề nghip táo bo nht thi thơ bé, khi mà Lan Chi cvài tháng li đổi nghmt ln, tthy thủ thành phi công vũ tr, tphi công vũ trthành din viên đin nh ni tiếng... Mt bui sáng, vào thi đim mà Lan Chi đã hoàn toàn mt hy vng tìm được vic đúng chuyên môn của mình thành phnày, mt mu qung cáo nhtrên Internet bng lt vào mt cô : "Tìm người bán sách cho mt hiu sách trung tâm thành ph..."

Đ
ây là mt hiu sách nhchuyên bán sách châu Á, nói đúng hơn là bán các sn phm văn hóa châu Á : ngoài sách là mt hàng chính ra, còn có băng đĩa nhc, tranh ( li tranh la, sơn mài !), đồ mngh, mt ít đồ gm strang trí hoa văn kiu Tàu, được gi là đồ c, nhưng chc chcổ được đến vài chc năm là căng. Ông chlà người Pháp. Nghe nói, ông đã có đến hơn chc năm sng và làm vic các nước vùng Đông Nam Á, ri đâm ra phi lòng nn văn hóa ca các xsnày. Lan Chi được nhn vào làm vic ở đây vì cô là người Vit ( sn phẩm Vit Nam chiếm mt phn khá ln ở đây), vì cô nói thành tho ctiếng Vit ln tiếng Pháp, và có lmt phn còn vì cô có ngoi hình rt phnÁ Đông, du dàng và dthương dưới mt người Âu.

Khách lui t
i ca hàng có cngười Á ln người Âu. Lan Chi hu như không có my dp được trtài nói tiếng Vit, vì nói chung thì khách hàng chng có vic gì cn hi đến người bán hàng. Thi thong có chuyn cn thì họ đều nói bng tiếng Pháp, kcnhng người đến để mua sách tiếng Vit và mt mũi thì trông đặc "Mít". Cũng phi, vì hchcó thbiết cô là người gc Á, chlàm sao đoán chính xác được là người nước nào. Có ln, mt khách hàng đã nhn nhm cô là đồng hương : ông ta va cười hhva nói rt to, tuôn ra mt tràng dài toàn du hi và du sc làm tai Lan Chi ù cli . Tuy chng hiu gì hết, nhưng qua âm điu thì Lan Chi cũng đoán được ông ta nói tiếng gì, cô bèn nhã nhn trli bng tiếng Pháp : "Xin li ông, tôi không hiu tiếng Hoa". Ông già khng li mt tí ri vi vàng xin li bng tiếng Pháp.

K
tkhi Lan Chi làm vic ở đây, chmt ln duy nht có khách hàng chủ động nói tiếng Vit vi cô. Đó mt chàng thanh niên Pháp trmăng (không quá hai nhăm tui), sau khi trả tin mua mt cun sách hướng dn du lch Vit Nam (bng tiếng Pháp) và mt quyn "Hội thoi Pháp-Vit" loi btúi ( chc để chun bị đi du lch Vit Nam), anh ta bng nhiên mm cười ranh mãnh vi Lan Chi và nói bng mt thtiếng Vit không có du : "Cam ơn em nhe.

Tam biêt." Lan Chi c
ũng "tm bit" đáp li kèm theo mt ncười rt tươi, biết chc rng có nói hơn thì anh chàng cũng chng hiu gì. Bng nhthm may mà anh ta mi chgi mình là "em nhé" thôi, chchưa đến mc trnh trng "ly cụ ạ".

Kho
ng ba năm trước, hi Lan Chi mi nhn vic, mt ln có cp vchng già người Á Đông vào ca hàng chn mua tranh. Nghe hbàn lun vi nhau, cô nhn ra là hnói thứ tiếng mẹ đẻ ca mình. Khi hra quy trtin, Lan Chi st sng bt chuyn : "Thưa, hai bác là người Vit ?" Rt nhanh, chai người ngước mt nhìn cô chòng chc vài giây, bà già mấp máy môi định nói điu gì ri li thôi, còn ông già thì đưa mt nhìn đi chkhác. Bi ri, Lan Chi lp li câu hi trên, nhưng bng tiếng Pháp. Vn không có mt câu trli. Nhn bc tranh đã gói ghém li cn thn ttay Lan Chi, hai người khách ra khi ca hàng, mt vn lnh tanh, không "merci, au revoir" gì hết. Sau này, nghe Lan Chi than th, Thanh Hoa, cô bn thân của Lan Chi hin sng Paris, bo : "Người ta ghét cái ging Hà Ni ca mày nên không thèm nói chuyn chcó gì đâu !" Trung, chng cô, thì gt đi : "Người già nng tai nghe không ra, mình sc my mà để bng.." Chng để bng thì Lan Chi cũng không bao gidi dt lp lại cái thnghim nói tiếng Vit vi mt người Vit không quen biết xnày na.
Mùa
đông bao gicũng là mùa ca hàng vng khách nht trong năm. KnghNoel đến gn, thiên hnô nc đi mua sm quà cáp, các ca hàng qun áo, giày dép, đồ chơi ...trung tâm thành phố đông nght người. Hiu sách to đùng bên cnh cũng kra người vào tp np, nhưng ca hàng ca Lan Chi thì vng ht vng hiu. Văn hóa Á đông không phi là mt món quà Noel thích hp đối vi cngười Âu ln người Á.

C
bui sáng nay cánh ca ra vào ca hàng được đẩy ra có năm ln. Đầu tiên, mt người Âu vào mua mt quyn sách về đạo Pht. Tiếp đến là ba người Á Đông cùng đi vi nhau, mua mt quyn truyn ngăn "văn hc Thái Lan". Ri mt tp năm người Á Đông na, cười rất to, tranh lun rt n ào (bng mt thtiếng mà Lan Chi không hiu), nhưng không mua gì hết.

Sau khi nhóm ng
ười này đi ra, ca hàng rơi vào trng thái lng như tờ đến gn mt tiếng, rồi có mt phntóc vàng vào mua mt bc tượng g. Đến quá trưa, khi Lan Chi chun bkết thúc ca làm vic ca mình, thì mt đôi nam nthanh niên đẩy ca bước vào. Chàng trai tóc đen, rõ là dân châu Á. Cô gái tóc nâu, nhưng mt mũi cũng không Âu gì hơn. Căn cvào hai đĩa nhc Vit Nam mà hmua, Lan Chi githiết rng hđồng hương ca mình. Nhưng vì đã có kinh nghim cay đắng nên tt nhiên cô không tht ra mt câu tiếng Vit nào. Đôi thanh niên nhìn cô vdò hi, mm cười thân thin, nhưng có thvì hcũng có kinh nghim cay đắng như cô, hay vì mt lý do gì khác mà cô không rõ, hchtrao đổi vi Lan Chi vài câu ngn gn bng tiếng Pháp.

(còn tiếp)

 
nhân dịp mới khai trương truyện, phá lệ post thêm 1 chút nữa :D

****************************************************

(Chương 2 - Phần 3)





M
t gitrưa, Lan Chi bàn giao ca hàng cho Julie, cô bn người Pháp làm ca chiu. Cả Lan Chi ln Julie đều chn làm vic theo hình thc "mi-temps", tc là chlàm na ngày. Làm như vy thu nhp ít, nhưng li có thi gian và sc lc để chăm sóc chng con. Lan Chi chủ trương làm vic "tà tà", vì vi cái nghbán sách ca cô, dù có làm cngày, hay thm chí làm cả đêm đi na, thì cũng đến thế mà thôi. Đường công danh có gì ha hn đâu mà phi c.



V
ề đến nhà, vic đầu tiên ca Lan Chi là bt máy vi tính lên. Sau đó, cô mtlnh nht ra vài th, đặt vào máy vi sóng cho nóng li, ri đem ra bàn làm vic, va ăn, va dán mt vào màn hình vi tính. Trung đã đi làm, ăn trưa bnh vin. Ba đứa con ăn trường. Có mt mình, Lan Chi chỉ ăn qua quýt vài miếng cho xong chuyn.

N
ếu không kthi gian ngmà sáng nào Lan Chi cũng phi ri bvi rt nhiu lưu luyến, thì quãng thi gian thai gichiu đến bn gichiu là quãng thi gian mà cô cho là "xa x" nht trong hai mươi tư tiếng đồng hca mt ngày, tc là quãng thi gian mà cô có thyên tâm dành hoàn toàn cho nhng sthích cá nhân ca riêng cô.

Ba m
ươi phút đầu, Lan Chi dùng để xem e-mail, trli thư t, và vào nhng địa chyêu thích trên Internet để xem bài v, tin tc. Tuy đã qua cái tui dbmt nh hưởng, nhưng cô vn không tránh được cái bnh dch thi đại đang lan nhim toàn cu, tc là căn bnh "nghiện Internet". Ngày nào không mò được vào mng mt chút là cô ăn không ngon, ngkhông yên, cm giác như là mình bng trthành Robinson sng gia đảo hoang, bct đứt mi liên lc vi thế gii loài người. Lòng dbn chn như thcó biến cgì vĩ đại lm đang din ra, mà mình li bị đẩy ra ngoài cuc, không được ai cho biết.

Có hai b
c e-mail nm trong hp thư ca Lan Chi hôm nay. Bc đầu là ca Thanh Hoa. Cô bn thông báo rng đến knghNoel sp ti scùng chng con đi xung min Nam trượt tuyết vùng núi Alpes, nếu tin thì lúc vslái xe đi vòng vài trăm cây số để đến thăm gia đình Lan Chi. "Nếu tin", cô bn nhn mnh. "Nht định phi tin", Lan Chi viết trli, bỗng thy cn lên trong lòng nim ước mun được gp li cô bn cũ, để trò chuyn, hàn huyên, kể l... Hay thm chí là để không nói gì hết, chkhóc mt chút thôi cho vi bt ni lòng. Thanh Hoa là nhp cu duy nht ở đây ni Lan Chi vi khong tri xưa, vi cái thi tui trxa quá mà thương quá.

B
c thư thhai là ca cu em trai Berlin, gic chị đến knghthì đem lũ nhóc sang Đức chơi vi hai đứa em họ ở Đức, cho chúng nó luyn tiếng Vit vi nhau, "csang nhé, chhứa nhiu ln ri đấy!". Lan Chi biết là mình li phi kht thêm ln na. " Năm nay chkhông thu xếp đi được. Hay vchng em đem bn trsang đây chơi ?"

Th
ư txong, do mt vòng qua my [font=TimesNewRoman,Italic]site [/font]Internet, biết thế gii vn không có gì đặc bit, tức là vn động đất chnày, lũ lt chkia, khng bố ở mt (hay vài) nơi khác, các loi tội phm giết người, trm cp... khp mi nơi, Lan Chi thdài, gt ra khi đầu mt triết lý sáo mòn vnhân tình thế thái mà bao gicũng hin đến vi cô ngoài ý mun, nhng lúc cô vào Internet đọc tin. Ri Lan Chi ngt mng và nhn con chut, mra mt ca smi trên màn hình vi tính.

Cái c
a snày là bí mt ca Lan Chi, ni đam mê ca cô, nim hnh phúc ca cô...

(Còn tiếp)

Enough for today! mệt quá :D






 
Chỉnh sửa lần cuối:
(Chương 2 - Phần 4)

Cái c
a snày là bí mt ca Lan Chi, ni đam mê ca cô, nim hnh phúc ca cô. Cô giấu nó vi chng như người vngoi tình giu thư ca tình nhân. Cô giu nó vi tt cngười quen như mt người đàn bà đoan chính giu thói nghin rượu hay thói ham cbc ca mình.

M
i ngày, cô chdành cho cái ô ca y chng mt tiếng rưỡi đồng h, nhưng đó là nhng giờ phút cô sng mãnh lit nht, hết mình nht, nhng giphút mà quá kh, tương lai, hin tại hòa trn vào nhau, hin thc và ước mơ không còn ranh gii. ô ca này, Lan Chi viết và lưu gimt bn tho đang ddang ca cô.

Lan Chi ch
ưa bao gilà nhà văn. Cô chưa biết nên gi bn tho đang viết dlà gì. Nó bắt đầu tnhng hi c xa xưa, nhưng không hn là hi ký : Lan Chi mun hình dung li cái không khí chung ca mt thi đã sng, chkhông định ghi li chính xác mt trăm phn trăm tng chi tiết, tng skin. Vli, Lan Chi không định dng câu chuyn ca mình li trong quá kh, cô vn còn chưa biết skéo dài nó đến tn đâu. Thôi thì ctm gi đó là mt cuốn tiu thuyết ttruyn.

Đ
ây là ln đầu tiên Lan Chi viết tiu thuyết. Dự định vcun tiu thuyết y cô đã p rất lâu ri, nhưng sau khi xóa đi viết li nhiu ln và bdna chng, cô chmi thc sbt đầu li cách đây có vài tháng. Cô chưa hnghĩ đến chuyn mình sgi in ở đâu (thm chí có gửi in hay không cũng chưa nghĩ đến), chthy có sc mnh vô hình nào cthôi thúc mình phải viết. Viết như mt sgii thoát. Viết để sng li vi quá kh, để nhìn li con đường đi của mình và bn bè, mt thế hmà cô cho rng có sphn tht là đặc bit (thc ra, thế hnào mà chng coi sphn ca hđặc bit ?) Và có lcòn viết để thc hin nhng ước mơ thm kín mà cô không ththc hin được ngoài đời.

Ng
ười duy nht được Lan Chi tiết lvcun tiu thuyết này là Thanh Hoa. Chính Thanh Hoa là người đầu tiên đã gieo vào đầu Lan Chi cái ý định viết tiu thuyết. Thi hc cp ba, cô bn đã ngưỡng mLan Chi như mt " tài năng văn hc", vì đợt thi báo tường nào của trường lp hcũng git gii nhnhng bài thơ vn điu du dương ca Lan Chi ( nhng câu thơ đại loi như "Con đường msương ngày ta đi hc", hay "Làn tóc em bay, mát ctrời chiu"... mt thi đã khiến cho các cu con trai trong trường ra ngn vào ngơ, chc chc lại tìm dp nhìn trm nthi sĩ mt cái, - ca đáng ti, không có thơ thì cũng đã khi người muốn liếc trm cô ri). Trong mt ln ngi trò chuyn vi nhau, nhc đến bn bè giờ đây chcó vài đứa còn trong nước, còn thì tung tán khp mi nơi, Nga, Pháp, Anh, Đức, M, Nht ... nơi nào cũng có, Thanh Hoa cht but ming nói : "Tao mà có tài như mày thì tao sviết một cun tiu thuyết vthế hbn mình. Mà sao mày không viết đi, tha hlm chuyn git gân."

V
y là Lan Chi viết tiu thuyết. Viết mt cách giu giếm vì cô không mun trthành lố bch dưới mt người đời (đặc bit là dưới mt chng). Thi bui này tiến sĩ tâm lý hc đi bán sách thì chng ai ngc nhiên, chcô bán sách mà li viết tiu thuyết thì đúng là làm trò cười cho thiên h.

Đ
úng bn gichiu, chuông đồng hreo vang, Lan Chi ri máy vi tính đứng dy nhưng mt vn mơ màng như người chưa tnh ng. Cô phi đặt chuông đồng h, nếu không thì thể nào cũng mê mi viết mà quên đi gigic. Cô dành na tiếng để dn dp nhà ca trước giờ đi đón con trường. Na tiếng y cũng là để cho Lan Chi hi tnh, bt ra khi cái trng thái như người lên đồng mà cô thường có trong khi viết, để trvvi hin thc. Klut này Lan Chi đặt ra cho mình sau mt ln suýt phi trgiá đắt : ln y, quá ham viết, cô ngi ltrước máy vi tính cho đến tn bn girưỡi mi ht hong bt dy chy đi đón con, và va đi va chìm trong dòng suy nghĩ như mt kmng du, cô đã lng thng bước qua đường gia lúc chưa có đèn xanh cho người đi b. Nếu người lái chiếc xe ô tô hôm y không phanh két li kp thời (kèm theo mt câu gt gng), thì có lgiờ đây ba đứa con cô đã mcôi m.

Lan Chi
đến trường mu giáo đón hai bé sinh đôi trước, ri dn hai đứa sang trường tiểu hc đón cu Nam. Bn mcon thong thả đi bvnhà. Không ai chy như lúc sáng na, vì bây gichng có gì mà vi. Vli, sau mt ngày trường cba đứa trẻ đều đã thm mt.

M
i quãng năm gichiu mà tri đã xâm xm ti. Thành phbt đầu lên đèn. Còn hơn chc ngày na mi đến Noel, nhưng phđã chăng đèn kết hoa rc r. Gió thi vù vù làm nhng chui dây đèn màu chao đi đảo li. Tri lnh but, bn mcon bước co ro, chmong chóng về đến nhà. Vn là con đường đi bui sáng, mà sao như dài ra gp đôi. Lan Chi bỗng thy thèm mt vài bông tuyết rơi, tht nh, tht mm, để xóa mờ đi cái vnghit ngã của thành phmùa đông mà tt cnhng chùm đèn lp lánh kia cũng không sao làm du được.

Mùa
đông năm nay tht l. Tri lnh đến thế ri mà sao vn chưa có tuyết rơi ?

(Còn tiếp)

 
Chương 3

(Phần 1)

Tuy
ết rơi nhiu, rt nhiu, mùa đông năm y Matxcơva.

Đầ
u tháng mười mt, tuyết bt đầu rơi, như thường lnăm nào cũng vy. Tinh khiết và dịu dàng, nhng bông tuyết đầu mùa rơi tht chm trong không trung, lượn lmãi ri mi thong thngp ngng đáp xung. Đất và tri hòa ln vào nhau trong mt màu trng mut tinh khôi.

Nh
ưng ri tuyết crơi mãi, mi lúc mt hi hhơn, dn dĩ hơn, đáo để hơn. Rơi như không có cách nào ngng li được.Tngày này qua ngày khác, ttháng này qua tháng khác, tphnày qua phkhác..., người ta có cm giác như không đi đâu cho thoát ni cái màu trng y, đơn điu đến mc tngt, bun bã đến độ thê lương.

Đ
ó là mt mùa đông khc nghit ca tôi. Tôi bước vào năm cui đại hc. Kthi tt nghiệp đến gn, và lp ló ngay sau đó là ngày vnước. Đi cùng vi khái nim " vnước" là khái nim "gi hàng bin". Đi cùng vi khái nim "gi hàng bin" là khái nim "[font=TimesNewRoman,Italic]magazin[/font]" ( Ca hàng (tiếng Nga)).Vn đề nan gii đặt ra là làm sao có đủ thi gian để va hc thi và làm lun văn tt nghip, va đi [font=TimesNewRoman,Italic]magazin [/font]kiếm đồ lp cho đầy thùng hàng sẽ được gi vnước bng đường bin. Sau mt mùa đông ht hi chy trên nhng con đường ngp tuyết theo ltrình "trường-thư vin-ca hàngnhà", người cng đờ vì lnh, ê m vì nhng cú trượt chân, tuyết đọng trên má, trên mi và táo tn chui vào tn c... , tôi thôi không làm thơ vnhng bông tuyết du dàng trong trng na.

Và c
nghe nói đến t[font=TimesNewRoman,Italic]magazin [/font]là ngao ngán cngười.

Th
m chí cho đến tn my năm sau, cnghe nhc ti t[font=TimesNewRoman,Italic]magazin [/font]là tôi vn còn thy chóng mt. Thy hin lên trước mt nhng ca hàng rng thênh thang hàng ít, người nhiu. Thấy hàng trăm con người nhn nhc đứng chtginày sang gikhác trong giá lnh, xếp thành nhng cái đuôi rng rn dễ đến vài cây s. Thy nhng cnh u đả lon xngu, võ mm và võ tay chân, trên cái nn là mt bn hp âm nhiu thtiếng (Vit, Nga và gì gì na), nhiều thging ( đanh đá, hăm da, than th, phân bua và gì gì na) .... , tt cđể bo vchỗ đứng chính đáng ca mình trong hàng, để duy trì nim mơ ước cũng vô cùng chính đáng là mt cái m đin. Thy ncười khoái trá mt cách độc ác ca cô bán hàng trước stn tò, thất vng ca đám dân đen khi bng nhiên nghe người nm trong tay nim mơ ước ca mình dõng dc tuyên b: "Hôm nay thôi không bán na !" Thy mình thiu não ra v, mt mũi bơ ph, nhân cách tơi t...

"Chi
ến hu" gn gũi nht ca tôi, người luôn luôn kvai sát cánh vi tôi trong những chiến dch "đánh qu" là T.H. Đó là cô bn gái thân thi hc cp ba, đến khi sang Nga thì hai đứa li may mn được hc cùng trường (tuy khác ngành nhau). T.H. nhanh nhn, xông xáo hơn tôi, cho nên cô givai trò thlĩnh trong mi " phi vthương mi" mà chúng tôi thực hin. Nhưng cô cũng gy và nhnhư tôi, nên mi khi may mn "trúng qu" thì hai đứa đều thkhông ra hơi lúc chuyên chchiến li phm v. Hi đó bn tôi nghèo lm, toàn ly công làm lãi, đâu dám động tí btin ra đi taxi như nhng lp sinh viên vsau. Mùa đông, đường tht trơn, gió tht lnh, tay xách nách mang, hai đứa đi lò dò như ríu vào nhau, chsngã.

Nh
ưng ngã còn không đau bng thnh thong bt gp nhng cái nhìn thiếu thin cm ca dân Nga ném vào mình. Chm trán các đấng mày râu đồng hương, cũng còm và làm thân nga thồ như mình, thì chng hy vng gì được hgiúp, mà còn phi nghe hcht nh: “Xinh thế mà sao không có anh nào giúp ?”

, sao không có anh nào giúp ? Lũ bn gái cùng trường bo tôi và T.H. khvì quá kiêu, bao nhiêu thng theo, sao không nhn đại mt thng làm bồ để đi đánh quhcho khỏi nhc thân. Thì ai chbiết rng làm thân con gái đã mun đánh qumà không có blà rt thit.

Nhìn ch
em phnữ ở đây thì thy ngay, người nào có btht đúng như có cánh. Bàn là, nồi hm... ctdưng bay vèo vèo vnhà.

Nh
ưng "nhn đại" thì tôi và T.H. chu không làm được. Thâm tâm cũng mun có b, nhưng trong đám con trai lượn lxung quanh, chng thy ai làm mình rung động. Hai đứa đều được coi là xinh xn, dthương, nhưng hc đến năm cui đại hc ri, bn gái có đứa đã thay đến bthba, mà tôi vi T.H. thì vn "trơ thổ địa". Mt trong nhng vtinh lượn quanh tôi dai dng nht hi y là T., thường được bn bè gọi là T. "ng", còn bn thân anh ta thì luôn luôn tgii thiu mình bng tên kép như nghsĩ là S.T.

T. h
ơn tôi 4 tui, là nghiên cu sinh ngành kinh tế. Đẹp trai, dân Hà Ni gc ba đời là ít ( bmanh ta có ca hàng buôn bát rt phát đạt khu Hàng Ngang, Hàng Đào), chriêng hai ưu đim y đã đủ để T. lt vào mt xanh ca nhiu cô gái. Mt ưu đim cc kquan trng na ca T. là anh ta rt giàu (cái này khiến nhiu chem chết hn !). Giàu vì được hưởng lộc nhà thì đã đành, nhưng anh ta còn giu thêm gp nhiu ln do tài làm kinh tế. Đó là mt nhà kinh tế bm sinh mà nh hưởng rt đậm nét trong hot động thương mi ca sinh viên Việt Nam Nga lúc by gi: anh buôn gì là nhân dân ào ào buôn theo. Tng là trùm buôn "sâm bthn" ( nhà anh ta có thi ging như kho cha hàng ca xí nghip dược phm, thuc "bổ thn" xếp chót vót đến tn trn ), T. li là người đầu tiên đánh hơi thy rng mt hàng này đã bão hòa trên thtrường Nga. Trong lúc nhiu người còn lóc cóc vác thuc "bthn" tViệt Nam sang Nga, để ri ế chng ế trơ tiếc ca đành đem ra tung (hu quthế nào có tri mà biết được !), thì T. đã nhanh nhn chuyn sang lĩnh vc khác : anh ta trthành người đi tiên phong trong vic buôn bao cao su, mt hàng ca thi k"hu bthn". Chính vì phát hin ra mt hàng bao cao su này mà T. được gi là T. "ng", chanh ta hoàn toàn không có quan hệ gì vi loi giày cao cổ đi mưa.

Tôi không hi
u sao mt người như vy li mê tôi, mt đứa con gái chng có gì đặc biệt ( thc lòng, tôi biết mình cũng dthương, nhưng trong scon gái mê anh ta có cô còn xinh hơn tôi), đã thế còn hết sc lngtrong chuyn làm ăn. Bn gái thì bao nhiêu đứa bo :"Gật nhanh đi ko hết ri li tiếc". Đến T.H., tuy không tthái độ vun vào, cũng nói : "Mày mà lấy T. thì đúng là chut sa chĩnh go nhé".

Nh
ưng tôi không chu được T. Không chu được cái vẻ đẹp trai trơ trn và lc lõi ca anh ta. Không chu được cái li cười hơ hva tmãn, va khả ố ca anh ta. Không chu được cái thói sung sã, gp con gái chưa quen biết gì mà đã xưng "anh, em" xoen xoét.

Ph
i công nhn là T. rt kiên nhn vi tôi. Dù cho tôi đã nói hết sc thng thn vtình cm ca mình, dù cho anh ta cc kbn vi các hot động kinh tế, T. vn đều đặn mt tun một bui đến thăm tôi rt đúng lch. Ln nào đến thăm anh ta cũng có hai thquà, lãng mn và hin thc : nước hoa thì đi cùng bàn là, sôcôla thì cp đôi vi m đin. Ngày mùng 8 tháng 3 năm trước, anh ta mang tng tôi mt bó hoa hng to tướng, kèm theo mt cái ni hm. Tất nhiên, bao gitôi cũng tìm cách tchi lch snhưng kiên quyết. T. chng hchnh lòng, không nhn thì thôi, anh ta gói li cn thn để mang v, ri thn nhiên ngi nói chuyn như không có vic gì xy ra (và ln sau đến li tiếp tc mang theo quà khác).

Tán chuyn cũng là mt cái tài ca T., mm anh ta do quèo quo, ngi my tiếng cũng không hết chuyn. Đối vi tôi, ngi tiếp chuyn T. qulà mt cc hình, nhưng may quá cc hình đó không kéo dài lm. Tôi nhanh chóng nhn ra lch đến thăm ca T. : tun nào cũng đúng ti thsáu. Thế là tôi chvic đi lánh nn sang nhà T.H. vào ti thsáu hàng tun. Sau nhiu ln đến ht, để lại nhng mu giy đầy tình cm (âu yếm, trách móc như đã là gì ca nhau !), T. có thử đến thăm tôi mt cách tht thường, không theo lch, và bt gp tôi nhà được vài ln. Nhưng hình như vic đi thăm tôi tht thường như vy là quá sc đối vi T., mt nhà kinh doanh mà thi giờ hết sc khít khao và kế hoch đã lên trước đến ctháng. Thành thnhng chuyến viếng thăm ca anh ta cui cùng thưa dn đi, chcòn được mc khong mi tháng mt ln.
Th
i y, T.H. cũng thường được hưởng nhng chuyến viếng thăm đều đặn như tôi, nhưng cây si trung thành ca cô là mt đối cc ca T "ng". Không dám nói là quy lut, nhưng tôi nghim ra rng nhng chàng đáo để đôi khi hay mê nhng cô gái hin hin, nhà lành, còn ngược li nhng chàng lành như bt thì cthy các cô gái sc so là y như rng bhút hn, không tránh vào đâu được. Ti nghip Q., anh hoàn toàn như bthôi miên, không còn sức kháng ctrước cô bn thông minh, lém lnh ca tôi.

Q. b
ng tui tôi và T.H., hc cùng năm, cùng trường, nhưng khác khoa. Anh cũng đẹp trai, nhưng là mt vẻ đẹp trí thc hơi "cây cnh". Anh cũng ni tiếng ly lng như T. "ng", nhưng không phi vì tài làm ăn, mà vì hc gii. Q. đã tng được gii cao trong mt kthi toán quốc tế, tên và nh ca anh có thi đã tng xut hin trên nhiu tbáo ln nhỏ ở Vit Nam. Với nhng chi tiết có tht và không có tht vQ., báo chí đã làm cho anh trthành mt nhân vật gn như huyn thoi trong gii sinh viên, anh đi đến đâu là con gái ở đấy đổ xô ra xem mt.Nhưng bt chùa nhà không thiêng, tun nào T.H. cũng được nhìn mt Q. ít nht là vài ln ri, nên cô không thy anh có gì là huyn thoi c.

Th
c tình, tôi thy Q. có rt nhiu ưu đim. Anh không chhc gii mà còn có máu nghệ sĩ, đàn ngt, hát hay. Hi din văn nghnào ca trường mà không có Q. lên sân khu thì đám con gái bvề đến mt na. Có ln tôi nói vi T.H., na đùa na tht : " Tao không hiu mày còn chê gì na. Tao mà là mày thì đã đổ tlâu." T.H. trli tnh bơ : "Thng này còn non lm, phi dy dnhiu mi cho đi ly vợ được." Tôi biết, trong thâm tâm T.H. cũng quý Q., nhưng gi là tình yêu thì chưa phi, hoàn toàn không phi. Cho nên cô cứ để lng lơ con cá vàng mãi, không tchi mà cũng chng nhn li. Nói đúng ra thì cũng có li gì mà nhn đâu, Q. chưa bao giờ đủ can đảm tht lên mt câu ttình vi T.H. Li chính là ti T.H. thôi : vi loi nhát gái tm cnhư Q. mà T.H. li nht quyết không chu bt đèn xanh thì đời nào anh dám tiến.

V
y là trong khi tt csinh viên Vit Nam Matxcơva đều biết là Q. chết mê chết mt vì T.H., thm chí thnh thong có người gp anh còn hi thăm "bao gicưới", Q. vn không hề dám thlvi T.H. vtình cm ca mình. Cvài ti anh li đến thăm cô mt ln, sau mấy câu p úng hi thăm sc khe, bàn chuyn thi tiết, anh bèn ngi vào bàn gibáo ra đọc. Bao giT.H.cũng để sn trên bàn mt chng báo dy cp, "cho hn có vic mà làm". Đọc hết xấp báo, ung xong bn cc nước chè to tướng (T.H. phi đổ thêm nước ít nht là hai ln vào bình trà), Q. nhìn quanh qut dường như để tìm xem có cgì ngi thêm na không. Vì vic tìm cái cnày đối vi Q. cũng khó ngang vic kiếm hàng "độc" Matxcơva thi y, cho nên nói chung Q. thường phi ngm ngùi đứng dy ra vsau cc nước chè thtư, ming lí nhí vài lời "chúc ngngon nhé".

Th
nh thong tôi cũng gp Q. trong nhng ti sang nhà T.H. để tránh mt T. "ng". Bình thường, đi tán gái mà li gp phi bn gái ca đối tượng ngi lù lù ra ở đấy thì ai chng bực mình (còn làm ăn gì được na !), nhưng Q. thì ngược li : anh có vthoi mái hn lên vi sự có mt ca tôi.. Chưa đủ bn lĩnh để mt đối mt vi ý trung nhân, khi chcó mt mình với T.H., dáng điu Q. cnhư người xu hvì có ba tay bn chân tha thãi quá không biết để đâu. Tm thân mét by ca anh cng đờ ra mi khi chm phi ánh mt tinh quái ca nàng.

Cái không khí căng thng này được phá vvi sxut hin ca mt người thba : thn kinh của Q.được gii ta khi trng thái c chế. Chng báo bbrơi, trà chnhp vài ngm rt phong thái con người lch lãm, óc hài hước được phát huy hết sc trit để, Q. trnên dn dĩ hn, đến mc đã vài bn dám liu mình nhìn thng vào mt nàng mt cái ( công nhn là mt cái nhìn hãy còn ngn, và chưa thhin được hết độ sâu tình cm, nhưng như vy đã ha hn lm ri).
Nói chung là tình hình t
ra có rt nhiu trin vng. Tlúc nào không biết, tôi nhn thy mình đã bt giác trthành đồng minh ca Q. : tôi đâm ra mến anh và rt mun tác thành anh vi cô bn thân nht ca mình.

Nh
ng bui ti ngi nói chuyn trong căn phòng m áp ca T.H. tht thoi mái, dchu, nhưng đề tài ri cũng đến lúc cn dn. Tchuyn hài hước đến chuyn nghiêm chnh, ttình hình chính trVit Nam và quc tế đến tình hình buôn bán ca dân ta Nga ...., tóm li, chỉ còn thiếu mi đề tài tình yêu thôi, còn thì không đề tài nào là không được lôi ra phân tích hết sc klưỡng. Q. bt đầu rơi vào tình trng phi đối đầu vi nguy cơ lp li nhng điu "biết ri, khlm, nói mãi". Hoc là đành trvvi chng báo mà ít lâu nay đã blãng quên. Cả hai nguy cơ này đều đe da nhng thành qurt đáng khích lệ đã đạt được.

Thêm n
a, căn phòng ca T.H. m thì có m, nhưng trong khi chưa chuyn sang được giai đon "hai trái tim vàng", thì khung cnh lâu dn đâm trnên đơn điu. Không thtrông chờ bt cmt sthăng hoa tình cm nào din ra ở đây.Q. nhn thy rng thi cơ đã chín mui cho mt cuc nhy vt mi vcht. Anh quyết định rT.H. đi xem phim.

Sau ba l
n rình đợi trên con đường đi hc quen thuc ca T.H. để "tình c" gp nàng một mình, sau ba ln ném cho nàng mt cái nhìn theo dự định là dài và đắm đui, nhưng không hiu sao li biến thành mt cái cp mt hướng xung đất quá nhanh, sau ba ln li mi đi xem phim (đã ôn luyn trước cả đêm) tdưng biến thành mt câu hi ngngn và p úng "T.H. đi đâu đấy ?", Q. hiu rng thi cơ vn chưa chín mui cho mt cuc đi xem phim chcó nàng và anh, vai kvai, mt đối mt. Anh bèn gi đin thoi cho tôi.

S
mnh lch smà Q. mun giao phó cho tôi thc ra rt đơn gin : tôi phi chuyn hQ.li mi đi xem phim đến T.H., đồng thi chính tôi cũng là người được mi đi. “Mình srủ thêm my thng bn na, -Q. bo, - chi scùng đi cho vui, còn lúc vthì mình sẽ đi tiễn T.H”.

K
ế hoch như vy là đã được suy tính khá cht ch. Tôi thc hin nhim vca mình không chút khó khăn. Gì chchuyn vui chơi gii trí thì cô bn tôi rt ít khi tchi, nht là khi có tôi cùng tham d.

Đim hn để cùng xut phát là trước cng B ca tòa nhà chính trường bn tôi. Khi tôi và T.H. đến nơi thì Q. đã có mt ở đó, dáng điu không giu được vbn chn. Tôi nhn thy cái gi là "my thng bn" ca Q.thc ra chlà mt nhân vt không dưới 1m75, mái tóc bm xờm nuôi ít ra đã được ba tháng, ánh mt tò mò hướng vT.H. và ncười tm tm cho thy đây là mt người ý thc rt rõ vvai trò ông mi ca mình. Q. gii thiu : "K., bn mình, hc bên trường kiến trúc."

(Còn tiếp)

 
Truyện này đọc được đấy.Post tiếp sức hộ M:D

Q. chọn một rạp chiếu bóng khá xa trường, hẳn là do đặt nhiều hy vọng vào màn "đưa em về trong tuyết lạnh". Phải chuyển tuyến tàu điện ngầm hai bận, đi mất chừng bốn mươi phút mới tới được rạp. Hai tiếng đồng hồ ngồi trong rạp trôi nhanh, rất nhanh đối với Q., lần đầu tiên được ngồi bên nàng cùng xem một bộ phim tình yêu khá lâm ly.
Đường về, chúng tôi đi cùng một đoạn rồi phải chia đôi ngả, vì T.H. và tôi tuy học cùng trường nhưng sống ở hai ký túc xá khác nhau. Mạnh dạn một cách đáng ngạc nhiên ( chắc là do tác động của bộ phim vừa xem), Q. nhận đưa T.H. về, và đương nhiên, theo phép lịch sự, K. nói sẽ đi tiễn tôi. Giờ G. đã điểm, chúng tôi tạm biệt nhau, và không ai bảo ai, tôi và K. cùng gửi cho Q. một cái nháy mắt tinh nghịch.
K. tiễn tôi về. Dọc đường anh bảo : “Q. tính hay lắm đấy, phải cái mê cô bạn của L.C. quá rồi thành ra cứ như thằng mất hồn, mà cái cô T.H. này xem chừng nói năng đáo để ra phết nhỉ, cô ấy thương cho thì thôi, chứ muốn hành kiểu gì thì thằng Q. cũng phải chịu.” “T.H. dễ thương lắm, - tôi cãi, - mồm miệng nó loe toe như vậy, chứ nó rất tốt bụng và tình cảm.” “Q. thực sự là loại thiên tài hiếm có đấy, -K. tiếp, - cô nào vớ được nó thì bằng trúng số độc đắc.” “Thì T.H. cũng lắm tài, - tôi lại nói, - cả thành phố này kiếm được một đứa con gái tài sắc vẹn toàn như nó chẳng phải dễ đâu.” Câu chuyện cứ thế tiếp tục. K. khen Q. hết lời, tôi khen T.H. hết lời, cuối cùng chúng tôi nhất trí với nhau ở chỗ mong sao cho trai anh hùng chiếm được trái tim của gái thuyền quyên.
Hết chuyện người đến chuyện mình. Tôi được biết K. cũng là người Hà Nội như tôi. Anh đã tốt nghiệp đại học từ năm ngoái, hiện là nghiên cứu sinh năm thứ nhất ở trường kiến trúc. Thấy tôi bảo học ngành tâm lý, K. kêu sợ quá, kiểu này mình nghĩ gì L.C. biết hết phải không ? “Việc gì mà sợ, -tôi cười, - cây ngay đâu có sợ chết đứng, nếu K. không nghĩ gì xấu thì chẳng có gì phải lo.” “Biết thế nào là tốt là xấu,- K. nói,- tốt xấu nhiều khi phụ thuộc vào quan niệm của mỗi người”. Sực nhớ mình đang phải làm một cuộc điều tra xã hội học về "quan niệm tình yêu và hôn nhân" để lấy tài liệu cho luận văn tốt nghiệp, tôi bèn hỏi K. có nhận phát giùm tôi khoảng vài chục tờ anketa cho các bạn trai của anh được không. K. đồng ý ngay. Chúng tôi thỏa thuận là K. sẽ phát hộ tôi hai mươi tờ, cho các sinh viên hoặc nghiên cứu sinh nam độ tuổi từ 20 đến 25, nếu được mười người Việt và mười người Nga là tốt nhất.
K. đưa tôi lên đến tận phòng để nhận anketa. Tôi cám ơn anh rồi tiễn anh ra thang máy. Trong lúc đợi thang máy, K. bảo tối nay đi xem phim vui quá nhỉ, có khi lần sau thì lại đến lượt mình phải nhờ Q. mời L.C. và T.H. đi xem phim mới được. “K. cứ phát anketa hộ mình đi cái đã, chuyện xem phim sẽ bàn sau”, tôi nói. K. định đáp lại điều gì, nhưng thang máy đã đến, anh bước vào, mỉm cười và chào tôi "hẹn gặp lại" . Cánh cửa tự động đóng sập ngay tức khắc, mang theo nụ cười rất tươi của anh. Tôi nhận thấy K. có nụ cười thật dễ thương.
Đúng hẹn, một tuần sau, K. đến tìm tôi để đưa cho tôi tập anketa đã điền câu trả lời. Thay vào hai mươi tờ như tôi chờ đợi, K. chỉ chìa ra được có năm tờ.
- Tại mấy thằng bạn mình ẩu quá, - K. thanh minh, - đã hứa như đinh đóng cột là chậm nhất chiều nay sẽ đưa, vậy mà cuối cùng thằng thì quên, thằng thì biến đâu mất hút, chịu không tìm ra được. Vì đã hẹn nên mình phải đến kẻo L.C. lại trách. Thôi, nhất định lần sau mình sẽ mang đến đủ những tờ còn lại. Còn bây giờ có cái này để đền cho L.C. đây.
Nói rồi, K. chìa ra một bông hoa. Chỉ một bông hoa thôi, chứ không phải cả một bó to đùng như T. "ủng" tặng tôi hồi trước, nhưng đó là một bông hồng nhung tuyệt đẹp. Trên cái cọng rất thẳng và cứng cáp là một cái nụ vừa mới chúm chím hé nở thành hoa, đỏ thắm và óng ả, thật hợp với lọ hoa xinh xinh của tôi. Mọi lời trách móc của tôi tiêu tan hết, tôi chỉ còn biết mỉm cười và cám ơn K.
Ngồi nói chuyện trên trời dưới biển thế nào mà ba tiếng đồng hồ trôi vèo qua chẳng ai kịp nhận thấy. Đã đến lúc K. phải ra về. Chia tay, anh hứa đi hứa lại mấy lần là nhất định tuần sau tôi sẽ có đủ các bản anketa mong đợi.
Một tuần nữa trôi qua. Vào buổi tối mà K. hẹn đến, tôi nhận thấy mình nhấp nhổm đứng ngồi không yên trước đó cả tiếng đồng hồ. Chốc chốc lại đứng dậy nhìn qua cửa sổ hoặc vểnh tai lên khi nghe thấy tiếng ồn của thang máy, tiếng bước chân ngoài hành lang. Đúng tám giờ có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa và thấy trước mắt mình là một bông hoa. Một bông hồng nhung tuyệt đẹp vừa hé nở, đỏ thắm và óng ả, thật hợp với lọ hoa xinh xinh của tôi.
- Sao, lại lỡ hẹn nên phải đền lần nữa à ? - Tôi vừa cười vừa hỏi.
- Chịu L.C. thật, đúng là nhà tâm lý học, chỉ cần nhìn hoa là đoán ngay được tội lỗi của kẻ tặng hoa. Lần này mình chỉ đem thêm được tám tờ nữa thôi. Tại mấy thằng bạn mình ẩu quá... - K. lại bắt đầu thanh minh, nội dung không có gì mới hơn là những lý do lần trước.
 
Bông hồng được đem cắm ngay vào lọ, thay cho bông hôm nọ đã bắt đầu tàn mà lúc trước tôi còn lưu luyến chưa muốn bỏ đi. "Lọ hoa đẹp thế này thì phải luôn luôn có hoa tươi mới xứng", K. bảo.
Hai ngày trước buổi hẹn lần thứ ba với K., tôi được biết là đúng buổi tối hôm đó tôi sẽ không rảnh. Ông thầy của tôi bảo tôi đến làm việc với ông vào buổi chiều, sau đó ở lại ăn cơm luôn với gia đình ông buổi tối. Lý do là vì nhân dịp một giáo sư người Anh cùng chuyên môn với thày trò tôi đang dự hội nghị ở Matxcơva, ông thầy tôi có mời vị giáo sư này đến nhà ăn tối, và ông muốn tôi có mặt để tham gia câu chuyện.
Tôi gọi điện thoại cho K. để đổi lại ngày hẹn. Tìm mãi không thấy ngày nào thích hợp, hôm tôi rảnh thì K. bận, lúc tôi bận thì K. rảnh, mà đợi thêm một tuần nữa thì cả tôi và K. đều không muốn. Cuối cùng chúng tôi thỏa thuận là vẫn giữ nguyên ngày cũ, nhưng thay vào việc đến nhà tôi buổi tối thì K sẽ đợi tôi ở ga tàu điện ngầm "Thư viện Lênin". Buổi chiều tôi phải đọc tài liệu ở thư viện đó, đến năm giờ rưỡi thì có hẹn ở nhà thầy giáo. Về phần K., quãng bốn rưỡi năm giờ chiều anh cũng có việc đi về phía này. Vì vậy, chúng tôi hẹn nhau vào lúc năm giờ kém mười lăm ở trước cửa ga tàu điện ngầm ấy để K. trao tập anketa cho tôi, xong xuôi tôi vẫn còn hơn nửa tiếng đồng hồ, đủ thời gian thong dong đến nhà ông giáo (cũng nằm trên tuyến đường đó, chỉ cách có vài bến tàu). "Liệu có phải để lại vài tờ đến lần sau không ?", tôi hỏi qua điện thoại, nửa đùa nửa thật. " Đừng lo, sẽ thanh toán dứt điểm lần này. Lần sau thì để dành cho chuyện khác", K. trả lời.
Chúng tôi đến chỗ hẹn gần như cùng một lúc. Khi tôi đang đi về phía cửa ga thì thấy K. từ trong ga đi ra. Nhìn thấy trong tay anh không có hoa, tôi cười bảo :
- May quá, không mang cái gì để đền thế này thì chắc là đã có đủ anketa ?
- Không phải vậy đâu. Mình không mang hoa tặng L.C. là vì biết L.C. phải đến nhà ông thầy ngay nên không tiện, chứ chuyện này chẳng liên quan gì đến mấy tờ anketa cả.
- Vậy K. có mang được đủ tất cả các tờ còn lại cho mình không ? - tôi hỏi.
- Có chứ, - K. trả lời, tay lục lọi trong cặp, - tức là chỉ còn thiếu một tờ thôi.
- Lại thiếu một tờ ? Chắc vẫn còn một thằng bạn ẩu quá !
- Không, bọn bạn mình lần này chu đáo hết ý, chẳng có thằng nào ẩu cả, - K. cười hì hì trả lời.- Thiếu một tờ, nhưng là một tờ có thể giải quyết ngay tại chỗ, tức là tờ của mình ấy mà. Mình sẽ điền anketa cho L.C. ngay bây giờ đây.
K. hỏi nhà ông thầy tôi ở chỗ nào. “Phố Arbat”, tôi đáp. “Mình cũng có việc phải đi về hướng đó,- K. nói như reo lên,- vậy mình sẽ điền anketa cho L.C. lúc ngồi đợi tàu và trong khi tàu chạy.”
Chúng tôi cùng đi vào ga. K. ngồi viết hí hoáy trong lúc đợi tàu, vẻ mặt rất tập trung khiến tôi không dám nói chuyện. Tàu đến, K. ngẩng lên, tôi hỏi anh đã làm xong chưa. “Còn một câu cuối cùng thôi”, K. đáp.
Giờ cao điểm, trong tàu đông nghẹt người. Có chỗ đứng là may, hy vọng gì viết lách được. K. bảo : “ Mình sẽ viết nốt khi xuống tàu, được không ?” “ Tất nhiên là được”, tôi trả lời.
Tàu đến nơi. Chúng tôi đi ra. K. rút tờ giấy, viết thêm vài chữ rồi đưa cho tôi và bảo : “L.C. đọc hộ mình xem đã đạt yêu cầu chưa ?” “ K. điền câu trả lời thế nào chẳng được, làm gì có chuyện đạt hay không đạt ở đây”, tôi đáp. “Thì L.C. cứ đọc thử xem, biết đâu có câu hỏi mình hiểu sai thì còn chữa lại được kịp thời”, K.nhất quyết nài.
Tôi vừa đi vừa đọc, K. đi theo. Rẽ vào phố Arbat thì tôi đọc đến câu hỏi thứ năm : Mẫu người yêu lý tưởng của bạn? Có ba câu trả lời cho sẵn để lựa chọn và một dòng thứ tư để trống cho người làm test tự viết ý của mình, nếu cảm thấy không thích hợp với cả ba câu trả lời trên. Tôi đọc thấy tên tôi ở dòng thứ tư, viết bằng nét chữ to và đậm : L.C.
Có lẽ chỉ có tuổi sinh viên cách đây hai mươi năm mới tỏ tình ngây thơ và vòng vo như vậy. Có lẽ, chỉ cần thêm vài năm nữa, nếu một tờ giấy như vậy rơi vào tay tôi thì tôi sẽ dứt khoát coi đó là một trò đùa ngớ ngẩn. Có lẽ, vào ngay thời điểm này, nếu người trao cho tôi tờ giấy là T. "ủng" chứ không phải là K, thì lập tức anh ta sẽ bị tôi cười khẩy vào mặt và dán ngay cho cái nhãn "lố bịch" to tướng. Nhưng lúc này đây, ở bên tôi là K., căng thẳng, đợi chờ và hơi hốt hoảng, hệt như một chú bé vừa mới đánh liều châm vào ngòi nổ của quả pháo đùng. Sự hốt hoảng của K. lan sang tôi.
- Sao K. lại viết thế ? - Tôi lúng búng nói một câu thật vô nghĩa, giọng hơi lạc đi.
Giọng nói của K. cũng lạc đi không khác gì tôi :
- Tại vì, tại vì... anh yêu em, - anh nói như hụt hơi.
Chúng tôi dừng lại bên một cây đèn lồng. Tôi ngước mắt nhìn K., đầu óc rối loạn, chưa biết đáp lại thế nào thì anh đã cúi xuống, đôi môi kề sát miệng tôi. Câu nói chưa kịp thốt lên vụt tắt ngấm, người tôi như tan đi trong một cái hôn dài.
Khi tôi mở mắt ra, hoàng hôn hình như vừa buông xuống. Đường phố bồng bềnh trong một màu tím hồng huyền ảo, ánh chiều đang lịm dần phía trên những ngọn đèn đường còn chưa kịp sáng lên.
Matxcơva bắt đầu vào tháng ba, tuyết đang tan, trời rất trong, rất dịu.
 
1 chút thông tin bên lề quảng cáo về tác phẩm.
Tìm trong nỗi nhớ" là tiểu thuyết 300 trang của Lê Ngọc Mai - một người Việt định cư tại Pháp, do Nhà xuất bản Hội Nhà Văn vừa mới phát hành. Đây là câu chuyện về Lan Chi - "một thiếu phụ ba mươi tám tuổi, nhìn lại hai mươi năm đời mình". Đây là một câu chuyện mang âm hưởng buồn: “Ghen với sự thanh thản của một tình yêu trọn vẹn không bị giằng xé làm đôi. Ghen với cái hạnh phúc bình yên khi nhà và quê hương là một”.Nó tràn đầy cảm xúc và tinh tế. Một câu chuyện tình cũng là câu chuyện nghiêm túc về thế sự. :x
 
Hic, this story is really breaking my heart :(. Hôm trước đọc xong thẫn thờ 1 hồi, chẳng có tâm trạng đâu vào đây post tiếp :( thấy cứ bị ám ảnh sao đó.

May mà có Văn Sỹ Dương tiếp sức hộ :D. Thanks Dương nhá (có phải gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ kô đây :) ). Cũng kô biết là truyện này đã đc in vì bản có trong tay hiện giờ kô phải là sách đã xuất bản, mà lại chỉ có....143 trang.

Anyway, nếu vẫn có người interested in thì sẽ post tiếp phần sau nhé :) tại mọi người đọc truyện yên lặng quá, kô biết là có thích hay kô :D
 
Chị ơi, post tiếp đi chị! Em đang say mê đọc quá mà o có truyện để đọc
 
Tại truyện hay quá nên im thít thôi chị ạ :D. Bao h chị cho em mượn nhá ;). Anyway, chị Mai hay anh Dương post tiếp đi. Đang hay :D.
 
Hì, em Mai cứ phải có người vào vỗ tay cổ vũ thì mới chịu post tiếp à? ;)
 
Back
Bên trên