Tiểu phẩm hài (Dave Barry)

Phạm Đức Hoài
(Duc Hoai)

Ban quản lý diễn đàn
sưu tầm


QUAN HỆ YÊU ĐƯƠNG
Trái với điều mà rất nhiều phụ nữ vẫn nghĩ, có một thực tế là không khó khăn gì lắm để gây dựng một mối quan hệ lâu dài, ổn định, hoà hợp và vui vẻ với một người đàn ông. Tất nhiên đó phải là một người đàn ông trong mộng. Còn đối với một người đàn ông bằng xương bằng thịt, thì điều đó thật vô vàn khó khăn. Ấy là vì đàn ông vốn dĩ đâu có thấu hiểu được thế nào là cái quan hệ nam nữ mà đàn bà vẫn thường nhìn nhận.
NÀNG TIẾN ÐẾN MỐI QUAN HỆ - CHÀNG MẢI MÊ HỆ TRUYỀN ÐỘNG
Chẳng hạn anh chàng Roger thấy thích cô nàng Elaine. Chàng mời nàng đi xem phim; nàng nhận lời; và họ có một buổi tối vui vẻ. Mấy hôm sau, anh chàng mời nàng đi ăn tối, hai người lại có dịp đến với nhau. Chàng và nàng cứ tiếp tục như thế, rồi đều đặn gặp nhau, họ thường xuyên đi với nhau, và dành phần nhiều thời gian cho nhau.
Cho đến một tối, trên đường lái xe về nhà, một suy tư ập đến với Elaine, và nàng thốt lên hỏi, "Anh biết không, đêm nay là ngày chúng mình quen nhau tròn sáu tháng đấy?"
Rồi im lặng. Một sự im lặng thật nặng nề với Elaine. Nàng tự cảm thấy nuối tiếc: Ồ, không hiểu nói như thế có làm anh ấy phật ý không nhỉ? Phải chăng trong quan hệ giữa hai đứa, anh ấy luôn tự hạn chế chỉ đến một mức độ nào đó; biết đâu anh ấy lại lầm tưởng là mình đang định rằng buộc anh với những điều anh không muốn, hoặc giả anh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận?...
Trong khi đó Roger nghĩ: Chậc. Sáu tháng.
Elaine nghĩ: Cơ mà, mình cũng nào có vồ vập cái mối quan hệ này đâu. Nhiều lúc mình cũng muốn giữ một khoảng cách nào đó, để mình có thể cân nhắc liệu có nên tiếp tục như thế này không, hay đặt thẳng vấn đề... tức là... ý mình thực sự muốn cân nhắc xem quan hệ hai đứa nên đi đến đâu? Nên chăng chỉ tiếp tục giữ mối quan hệ thân ái gần gũi ở mức này mà chưa vội đi xa hơn? Hay là tiến luôn đến hôn nhân? Sinh con đẻ cái? Ðầu bạc răng long? Có phải mình đã sẵn sàng đón nhận một cái gì đó có tính lâu dài đến vậy? Hay thực ra mình vẫn còn chưa tìm hiểu đầy đủ về con người ấy?
Lúc ấy Roger đang mải tính: ...Thế nào nhỉ... thử tính xem nào... mình bắt đầu đi chơi với cô ấy hồi tháng Hai, ngay hôm mình đến mua chiếc ô tô này ở cửa hàng đại lí... tức là...à, để xem đồng hồ ô tô... Thôi chết! Thế là quên béng hạn thay dầu nhớt rồi.
Còn Elaine thì: Anh ấy bực bội. Mình có thể thấy rõ điều ấy qua nét mặt. Có lẽ mình đã hiểu sai anh ấy. Có lẽ anh ấy đòi hỏi một cái gì đó nhiều hơn trong quan hệ giữa hai người. Có lẽ anh ấy muốn được âu yếm hơn, gắn bó hơn. Có lẽ anh ấy đã cảm nhận được điều này trước mình; đó là lí do mình cảm thấy có sự đắn đo trong cách cư xử của anh ấy. Ðúng rồi, chắc hẳn là thế rồi. Chính vì thế mà anh ấy ngần ngại chẳng nói thẳng ra cảm nghĩ của mình. Anh ấy sợ bị khước từ mà.
Và Roger nghĩ: Mình phải bắt bọn này xem lại quan hệ truyền động cho cẩn thận mới được. Thây kệ những lời giải thích của lũ sửa xe nhà quê, máy vẫn chạy chưa ngon. Bọn chúng nên chăng đừng có đổ lỗi tại thời tiết lạnh mới phải. Mà lạnh là lạnh thế nào chứ. Ngoài trời 87 độ mà máy chạy nghe cứ như xe tải leo dốc thế này, đúng là mất toi 600 đô cho một lũ lừa đảo kém tắm.
 
[-x [-x [-x
:-s :-s Rất buồn là 90% con trai phản ứng như thế, đau đớn lắm cơ!!! Thế cho nên là, con trai đã nghĩ đến chuyện này ít thì việc quái gì con gái phải nghĩ nhiều :)>- .....vô lo đê
 
LỖ HỔNG GIAO TIẾP

Elaine nghĩ: Anh ấy cáu. Mà mình cũng chẳng thể trách anh ấy. Mình cũng thấy tự bực với bản thân mình. Lạy Chúa, con thấy con thật có lỗi. Con thật chẳng nên vội vàng như vậy, nhưng con đâu có làm chủ được tình cảm của mình. Ðơn giản chỉ là con chưa thấu tỏ.
Roger nghĩ: Thế nào rồi bọn chúng cũng nói rằng thời gian bảo hành chỉ là 90 ngày thôi. Chắc chắn chúng sẽ nói thế đấy, bon củ chuối.
Elaine nghĩ: Phải chăng mình đã quá mơ mộng dại khờ khi tơ tưởng đến một chàng hiệp sĩ cưỡi ngựa trắng đâu đâu, trong khi bây giờ ngay bên cạnh mình lại là một người đàn ông thật tốt, người mà mình rất thích ở bên, người mà mình thực sự muốn chăm sóc, và người đó cũng luôn tỏ ra thực sự muốn chăm sóc mình. Anh ấy đang phải chịu bao đau khổ chỉ vì lối mơ mộng ích kỉ, ngây thơ kiểu học trò của mình.
Và Roger nghĩ: Bảo hành? Chúng muốn phiếu bảo hành? Mình sẽ cho chúng xem phiếu bảo hành. Ðây, mình sẽ lấy cái phiếu bảo hành mắc dịch ấy ra và dán vào đây...
"Anh Roger!" Elaine nói lớn.
"Sao?" Roger giật mình.
"Xin anh đừng tự dằn vặt như thế," nàng nói, cặp mắt ngấn lệ. "Lẽ ra em đừng nên... Ôi, lạy Chúa, em thấy thật là..." (Nàng gục xuống, khóc thút thít).
"Sao thế?" Roger hỏi.
"Em thật ngốc," Elaine nấc lên. "Em biết mà, em biết là không có hiệp sĩ. Em biết rõ như thế rồi mà. Em ngốc quá. Không có hiệp sĩ, và cũng chẳng có ngựa".
"Không có ngựa?" Roger ngạc nhiên.
"Anh thấy rõ em là con ngốc, phải không anh?" Nàng hỏi.
"Không!" Roger nói, vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được câu trả lời hợp lí.
"Chỉ là... chỉ là... ở chỗ em cần thêm chút thời gian..."
15 giây im lặng để Roger vận hết tốc lực suy nghĩ hòng tìm ra một câu trả lời an toàn. Cuối cùng thì chàng cũng tìm được một câu mà chàng cho là tạm ổn.
"Ừ!" Chàng nói.
 
Bó tay thật đấy!!
Agree with anh Phong, con trai VC nghĩ khác, kể cả con gái nữa :D
 
CẬU CHÀNG MẤT HƯỚNG
Nàng hết sức xúc động nắm lấy tay chàng. "Ôi, Roger, anh có cảm nhận được như thế không?" Nàng hỏi.
"Như thế nào cơ?"
"Về thời gian ý?" Elaine hỏi.
"Ồ..." Roger trả lời, "Có."
Nàng quay mặt về phía chàng, và đắm đuối nhìn sâu thẳm vào đôi mắt chàng, điều này làm cho chàng hết sức bối rối vì không biết nàng sẽ tiếp tục hỏi gì nữa đây, nhất là đề tài về ngựa. Cuối cùng nàng nói:
"Roger, em cám ơn anh."
"Cám ơn em."
Thế là chàng đưa nàng về nhà, rồi nàng đi nằm. Trong lòng nàng nặng trĩu những suy tư dằn vặt đầy mâu thuẫn, nàng khóc thổn thức đến tảng sáng hôm sau. Về phần Roger, chàng về nhà, chui vào chăn, bật ti vi và nhanh chóng bị cuốn hút vào trận đấu quần vợt giữa hai vận động viên Cộng hoà Séc mà chàng chưa từng biết tên. Có một giọng yếu ớt vọng lên từ nơi sâu thẳm tâm hồn, chàng nói rằng có một điều gì đó thật quan trọng đã xảy ra với chiếc ô tô, nhưng chàng cũng biết rằng chàng không có cách nào có thể hiểu được điều ấy, vì thế chàng thấy tốt nhất là không nghĩ đến chuyện đó nữa.
THỜI GIAN PHÂN TÍCH
Hôm sau nàng gọi điện cho cô bạn thân nhất của mình; có thể là một cô bạn thân mà cũng có thể là hai; rồi họ nói chuyện với nhau về vấn đề này trong sáu tiếng đồng hồ liền. Ði sâu vào từng chi tiết cụ thể nhất, họ cùng nhau chia chẻ từng câu từng chữ mà Elaine đã nói, cũng như từng câu từng chữ mà Roger đã nói; phân tích đi rồi phân tích lại; khảo sát từng lời nói, từng cử chỉ, từng động tác để rà soát những ý nghĩa biểu cảm thầm kín nhất, và lật đi lật lại xem xét vấn đề từ mọi khía cạnh có thể. Rồi họ tiếp tục quay lại đề tài này liên tục trong nhiều tuần, và cũng có thể là trong nhiều tháng. Không bao giờ họ nhàm chán dẫu rằng không bao giờ họ đến được một kết luận cụ thể nào cả. Trong khi đó Roger, vào một ngày đẹp trời, khi đang chơi bóng với một cậu bạn của cả Roger và Elaine, khẽ chau mày giữa lần nghỉ và hỏi: "Norm này, Elaine đã từng nuôi ngựa à?"
Chúng tôi không định đề cập đến sự khác biệt tần số hay chu kì giữa chàng và nàng. Chúng tôi muốn nói đến hai hành tinh khác nhau, đến hai Thái dương hệ hoàn toàn khác biệt. Nàng không thể nói chuyện với chàng về quan hệ giữa hai người, cũng giống như tình huống người ta đâu có thể chơi cờ Ðam với một con vịt bầu vậy. Bởi vì tất cả những gì mà Roger nhìn nhận về đề tài này có thể tóm lại như sau:
"Hả?"
Những gì mà tôi muốn nói ở đây là: Nếu quí vị thuộc về giới nữ, và nếu quí vị muốn thành công trong việc thiết lập mối quan hệ với một người đàn ông, thì đây là quy tắc quan trọng nhất mà quí vị nên ghi nhớ:
1. Dừng bao giờ mặc định rằng anh chàng của quí vị ý thức được rằng giữa quí vị và anh ấy đang có một quan hệ nam nữ. Anh ta không tự nhận ra điều ấy đâu! Quí vị cần phải gieo rắc cái ý niệm ấy vào đầu của anh ta bằng cách nhân những lúc chuyện trò hàng ngày mà thường xuyên nhắc nhở và ám chỉ đến quan hệ giữa hai người, ví dụ:
"Roger, anh làm ơn đưa cho em lọ đường, đấy là vì chúng mình có quan hệ với nhau."
"Dậy, dậy mau Roger! Hình như có ai mò vào lều chúng mình đấy, mà mình lại đang có quan hệ với nhau"
"Em có tin mừng cho anh đây, Roger! Bác sĩ nói rằng chúng ta sắp có đứa con thứ tư, đấy là một bằng chứng nữa cho quan hệ hai ta."
"Bởi vì máy bay sắp nổ tung và chúng mình chỉ còn sống thêm được mấy phút nữa, em muốn anh ý thức được một điều rằng chúng ta đã cưới và chung sống trong 53 năm hạnh phúc, điều ấy rõ ràng là nền tảng của quan hệ hai đứa mình."
Vâng, phải làm như vậy. Quí vị đừng bao giờ bỏ cuộc. Quí vị hãy luôn luôn nhắc đi nhắc lại như xoáy vào tai của anh ấy. Biết đâu đến một lúc nào đó anh chàng của quí vị sẽ tự mình nhận ra một điều gì đó. Rồi anh ấy sẽ chuyện trò với những bạn trai của mình về đàn bà, và một lúc nào đó đột nhiên nói, "Tôi và Elaine, chúng tôi... ờ... ờ... chúng tôi có... ờ...ờ..."
Vậy là anh ta đã thực lòng nói về chuyện ấy đấy.
Còn đây là quy tắc nâng cao trong việc xây dựng quan hệ nam nữ, xin cống hiến cho quí vị:
2. Ðừng nên đòi hỏi ở bạn trai của quí vị một cam kết hay hứa hẹn nào đó quá vội vã. Chữ "quá vội vã" tôi muốn nói ở đây có nghĩa là "trong khi còn sống". Ðàn ông thường rất ngập ngừng mỗi khi phải hứa hẹn hay cam kết những điều gì đó. Ðơn giản là vì họ luôn luôn cảm thấy chưa sẵn sàng.
"Anh rất lấy làm tiếc," con trai thường nói như vậy, "nhưng anh chưa sẵn sàng để hứa hẹn hay cam kết bất cứ điều gì". Nếu đàn ông mà là cái đùi gà tây, thì khi quí vị đặt cái đùi ấy vào lò vào ngày 4 tháng 7 và vặn lò lên đến 350 độ thì có đến lễ Tạ ơn, chiếc đùi ấy vẫn chưa chín, tức là chưa sẵn sàng.
 
CHUYỆN RẮN
Hàng ngày tôi vẫn đưa lũ nhóc đến trường để hấp thụ những kiến thức quan trọng. Ví dụ: Thủ đô của Surinam là gì? - Paramaribo; Vì sao nước biển mặn? - Muối. Nếu lịch sử luôn lặp lại, thì hẳn bọn trẻ cũng không biết được câu trả lời cho câu hỏi: "Loài rắn nào lớn nhất trên thế giới?"
Ðúng thế, thằng con tôi học lớp Hai cũng không biết điều này. Mà chính tôi lại biết được loài rắn lớn nhất là loài nào mới chết chứ. Kết quả là chuyện sau đây đã xảy ra.
"Ðó là anaconda," tôi bảo thằng bé, "một loài rắn sống ở Nam Mĩ."
"Sai," nó nói. "Ðó là loài rắn python. Python là loài rắn lớn nhất."
"Python cũng lớn đấy," tôi nói. "Nhưng đứng cạnh con anaconda, thì con python trong bé tẹo như một con giun đất." Tôi nói có lẽ hơi quá, nhưng đấy là nói ví dụ thôi.
"Python mới chính là loài rắn lớn nhất," nó lại nói. "Billy bảo con thế mà."
"Billy?" tôi hỏi. "Cái thằng Billy ở đầu phố á? Hay là Billy - Chuyên-Gia-Rắn-Hàng-Đầu-Thế-Giới đang học lớp hai? Con nghe đây. Ðó là loài anaconda, sống ở Brazil, Nam Mĩ. Con lớn nhất có chu vi tới 44 inch."
"Chu vi là gì hở bố?"
"Là vòng bụng. Nó phải to bằng 3 lần con người ấy chứ."
"Thế con anaconda có ăn thịt con python không hả bố?"
"Con python mà trong thấy con anaconda ấy à, có mà nó chạy mất dép ấy chứ!"
"Billy sẽ không chịu tin đâu," thằng bé băn khoăn.
"Thôi được rồi. Bố không muốn tranh cãi dài dòng vô ích. Ðiều quan trọng nhất là con phải biết được cái gì là đúng, cái gì là sai; họ tin hay không thì kệ họ."
"À à..."
"Con chỉ cần nói vời Billy rằng chính anaconda là loài rắn lớn nhất thế giới, và rằng nếu còn ai đó không tin thì trước hết hãy tự xem lại cái đầu của mình còn có đưa ra được bằng chứng nào không."
Thế là thằng con tôi chạy ra phố, không biết có phải để cãi nhau một mất một còn về đề tài python-anaconda hay không. Tôi ngồi lại nhà với vại bia và suy tư về nền giáo dục quốc gia.
Vài phút sau, chuông điện thoại reo. Ðó là Glenn, bố của Billy.
"Billy nói với tôi là con ông tuyên bố rằng loài rắn lớn nhất la anaconda, và rằng nếu ai còn không tin thì phải tự xem lại cái đầu của mình," Glenn nói. "Tôi không muốn nói nhiều với ông. Nhưng ông nên biết rằng loài rắn lớn nhất thế giới là loài python sống ở Ðông Nam Á. Tên đầy đủ là python reticulatus. Một con python có thể dài đến 32 feet 9½ inch. Con anaconda dài nhất người ta đo được chỉ có 27 feet 9 inch."
"Glenn, tôi rất hoan nghênh những cố gắng của anh nhằm giáo dục các cháu hàng xóm," tôi nói. "Nhưng loài rắn lớn nhất thế giới chính là anaconda, tên khoa học là eunectes murinus. Ðể cạnh nhau, con anaconda của tôi phải to gấp đôi con python của anh. Hiển nhiên anaconda la loài rắn lớn nhất trên thế giới."
Xem ra Glenn vẫn chưa chịu thua, "Ông hãy tự nghĩ lại đi, và nên hiểu rằng người ta đo kích thước loài rắn bằng chiều dài từ đuôi đến mũi; chứ không phải đo vòng quanh như đo sọt rác đâu. Mà con ông dùng thuật ngữ nào nhỉ - Chu vi? Chu vi là cái gì vậy?".
"Tôi hiểu, tôi hiểu, Glenn, nhưng anh cũng nên biết là đo rắn là một vấn đề phức tạp, chứ không đơn giản như đo chiều dài ống nước sau nhà."
"Ông mà cũng biết đo ống nước à," Glenn nói. "Chỉ cần nhìn đường ống chạy ở vườn sau nhà thì e rằng ông cũng không thạo về đo ống nước hơn đo rắn là mấy."
Cúp máy.
"Có một bài học rút ra từ chuyện chẳng đâu vào đâu này," tôi dạy thằng con, "là một người mạnh mẽ, cứng rắn cần phải đứng lên để tranh luận chống lại những thông tin lệch lạc của những kẻ bảo thủ và chưa được giáo dục đầy đủ."
Vả lại tôi cũng biết đo ống nước nhà tôi đấy chứ. Nó có chu vi 3 inch và dài 50 feet. Tính về chiều dài, thì nó gấp đôi con python reticulatus, nhưng không thể vì thế mà nói là nó lớn hơn được.
 
NGHỀ ĐI HỌP
Muốn thăng quan tiến chức chóng vánh trên con đường sự nghiệp? - Ðiều kiện tiên quyết là nắm vững công việc của mình, tất nhiên rồi. Chẳng hạn quí vị cần nắm được mình phải làm những gì ở văn phòng công sở. Như vậy, việc đầu tiên là hãy hỏi những đồng nghiệp chung quanh: "Tên công việc của tôi là gì?" Nếu câu trả lời là: "Giám đốc Kế hoạch" hoặc là "Chánh Văn phòng" thì quí vị có thể yên tâm ngồi đọc tiểu phẩm hài cũng như chơi bài Solitaire cho đến ngày nghỉ hưu. Tuy nhiên hầu hết các vị trí khác không có được cái may mắn ấy bởi vì quí vị phải thực sự làm việc.
Tại các hãng và các công ti ngày nay, có hai loại việc chính như sau:
1. Nhận phone cho những vị đang bận họp.
2. Ði họp.
Chiến lược then chốt ở đây là làm thế nào để nhanh chân lọt vào vị trí mà thời gian dành cho loại việc số hai là chính, bởi vì chỉ có những vị trí ấy mới là những vị trí uy tín và chất lượng.
Kể ra thì việc nhận thông điệp qua phone cũng thú vị đấy, nhưng liệu có được hay chăng cái uy quyền to lớn là chỉ cần tặc lưỡi ẩu một cái là hàng nghìn người phải liêu xiêu xẹo vẹo? Ðiều đó chứng minh rằng chỉ có Nghề-Đi-Họp mới thực sự đem lại sức mạnh cho quí vị mà thôi.
Cuộc họp đầu tiên diễn ra vào thời đại đồ đá. Câu chuyện như thế này: Vào thời đồ đá, nhiệm vụ của đàn ông là bắt thú vật và đem chúng về cho đàn bà. Nhiệm vụ của đàn bà là tìm cách chế biến thịt những con thú ấy. Khó khăn là ở chỗ đàn ông thì chậm chạp, trần như nhộng và lạnh lẽo; còn thú vật thì rất ấm áp và nhiều lông như những con sơn dương. (Thực ra chính là những con sơn dương, nhưng mãi sau này người ta mới phát minh ra điều ấy).
Cuối cùng một ông nói, "Tại sao chúng ta không ngồi với nhau để suy nghĩ và tìm ra một cách săn bắt thú vật tốt hơn nhỉ?" Tất cả diễn ra rất tốt đẹp, hơn nữa ngồi thành vòng tròn sẽ cảm thấy ấm áp, sảng khoái hơn nhiều so với việc chạy rông ngoài rừng. Thế là họ lại hẹn tổ chức họp lại vào hôm sau, và hôm sau nữa, hôm sau nữa, vân vân...
Nhưng đàn bà nhanh chóng nhận ra rằng với cung cách này, đàn ông chẳng kiếm chác được gì và thế là loài người lâm vào cảnh đói ăn. Ðàn ông cũng đồng ý rằng vấn đề này rất nghiêm trọng và đánh dấu điều đó ngay lên đầu "Lịch họp tuần tới"(!). Và thế là đàn bà đành phải tự giải quyết bằng cách chuyển sang ăn rau quả và ngũ cốc. Nông nghiệp đã ra đời như vậy đấy. Một bước chuyển lịch sử vô vàn quan trọng từ chế độ săn bắt sang chế độ trồng trọt mà nếu không nhờ cơ chế họp hành thì có lẽ đã không xảy ra.
Họp hành trong xã hội loài người đã thay đổi nhiều về hình thức. Nhưng bản chất vẫn giữ nguyên như cũ. Ngày nay có hai loại họp chính:
1. Họp theo thói quen. Ví dụ hiện nay có rất nhiều cán bộ thích họp vào Thứ Hai hàng tuần, đơn giản chỉ vì đó là Thứ Hai hàng tuần. Lâu rồi thành quen. Quí vị rồi cũng quen thôi, bởi vì có tất cả 83,2% những cuộc họp hiện nay thuộc vào loại này - dựa trên những con số thống kê của tôi (theo phương pháp nghiên cứu là: tôi viết ngẫu nhiên một con số nào đó đến khi thu được một con số trông giống như thật).
Loại họp này tiến hành tương tự lối "Ðứng Lên Phát Biểu" như trong giờ học "Em Tập Làm Y Tá" tại trường phổ thông, ở đó mỗi người phải lần lượt đứng lên phát biểu một cái gì đó. Khác nhau ở chỗ mỗi em học sinh đều có ý kiến mới mẻ, còn trong cuộc họp thì mỗi vị, khi đến lượt mình, liền đứng lên phát biểu rằng mình vẫn đang tiến hành công việc mà mình cần phải làm. Ðiều này rất chi là ngớ ngẩn, bởi vì hiển nhiên quí vị phải vẫn đang làm cái việc mà quí vị cần phải làm. Vả lại dẫu quí vị có thật sự đang không làm cái việc ấy đi nữa thì quí vị vẫn cứ phải tuyên bố là quí vị đang làm cái việc mà quí vị cần phải làm. Nói chung sẽ đỡ tốn thời gian hơn rất nhiều nếu cán bộ chủ trì cuộc họp đứng lên yêu cầu: "Ai vẫn đang làm cái việc mà mình cần phải làm, đề nghị hãy giơ tay lên!" và cuộc họp chắc chắn sẽ diễn ra không quá năm phút, kể cả thời gian tán gẫu. Ðáng tiếc là chính phủ Hoa Kì đã cấm cách làm này.
2. Họp nhắm vào một mục đích nào đó. Vấn đề ở đây rất tế nhị bởi vì còn tuỳ vào mục đích họp là gì. Nhiều khi mục đích họp hoàn toàn vô hại, ví dụ ai đó muốn mở cuộc họp để chiếu lên bảng một số hình đồ thị hình tròn hay dẹt rồi cuối cùng phát cho mỗi người một tập báo cáo dầy cộp. Nhiệm vụ của quí vị là ngồi yên ở ghế, thỉnh thoảng tỏ ra là đang quan tâm đến chủ đề, cuối giờ mang tập báo cáo về phòng rồi cho vào sọt rác, trừ phi nếu quí vị là phó Tổng Giám đốc thì quí vị cần ghi tên ai đó vào góc trên bên phải tập tài liệu, ví dụ "Norm", sau đó đưa cho thư kí chuyển cho Norm và quí vị quên tập tài liệu đó đi.
Nhưng cũng có những cuộc họp mà ở đó quí vị phải "đưa ra" một số thông tin và nhận định nào đấy. Vấn đề khi này rất nghiêm trọng, bởi vì điều đó có nghĩa là mọi người muốn được thấy rằng hễ sau này có sự cố sơ sảy gì thì quí vị sẽ phải gánh chịu đâu đó vài phần trách nhiệm. Vì thế quí vị phải nhanh chóng tìm cách chuồn trước khi mọi người đinh đặt câu hỏi. Cách tốt nhất là để cà phê rớt ra quần. Nếu không thể làm như vậy thì quí vị hãy nói rằng quí vị cần phải nhận một cú phone từ một nhân vật đặc biệt quan trọng, ví dụ Tổng Giám đốc, hoặc Tổng thống, hoặc người hành tinh khác.
Quí vị cũng cần phải học cách ghi chép trong cuộc họp. Hãy mua một quyển sổ đẹp bìa đỏ chữ vàng. Tại dòng trên cùng trang giấy, quí vị hãy ghi ngày tháng thật rõ ràng, sau đó gạch đít hai lần bằng bút đỏ. Bây giờ đến lúc ngồi đợi nhân vật quan trọng nhất lên phát biểu, ví dụ như sếp của quí vị. Khi đó quí vị phải chăm chú lắng nghe, tỏ ra là mình đang nuốt từng lời của sếp dường như đó là những lời vàng ngọc được thốt ra từ một cái miệng minh triết như thể là để mở toang cánh cửa kì diệu dẫn đến một thế giới thiên đường kì vĩ. Quí vị ghi lại tóm tắt, gạch đầu dòng những lời vàng ngọc ấy, sau đó cẩn thận đóng khung nổi bật và phệt bút phớt nhớ dòng màu đỏ thật rõ ràng.
Nếu bài thuyết của sếp kéo dài quá mà ai đó nhỡ ngủ mất và mấy vị khác bỏ ra về, thì quí vị hãy chạy ra phố đón ngay một tốp người qua đường xa lạ nhất ngồi vào thay thế.
Cũng đừng quên yêu cầu họ vỗ tay khi bài thuyết kết thúc.
 
Hic, đọc đến chuyện cuối cùng thì chịu thua, có lẽ con trai vườn cười không kiên nhẫn đến thế
 
con trai con gái trong VC này đều tác phong công nghiệp như anh Dũng thôi ( học tập chim đầu đàn )
 
uh , dài quá , nhưng nói chúng là anh em vc ko như thế ( nhắc lại 1 lần nữa )
 
:( Chuyện gì dài thế :( Dạo này giả cả mắt kém rồi :( Chỉ còn chân tay hoạt động tốt thôi :(
 
Em thấy khoản chân tay hoạt động tốt của anh Đức là quá ổn rồi, mắt làm gì cho đời đâu, "dun believe your eyes, believe your hands" :D:D
 
MẤY SUY NGHĨ VỀ ĐẠI HỌC
Tôi viết bài này với mong muốn giúp đỡ các em học sinh phổ thông có được lựa chọn đúng đắn và thích hợp khi thi vào Đại học.
Tất cả các em học sinh hiện nay đều cân nhắc rất nghiêm túc khi chọn và thi vào các trường Đại học. (Tất nhiên, đó là chuyện bịa. Chỉ có hai việc mà thanh niên thực sự nghĩ đến: karaoke và trai gái. Nhưng xét cho cùng, chúng cũng có liên quan đến trường Đại học).
Trường Đại học là một tập hợp các gian phòng mà các em sẽ ngồi ở đó trong khoảng 2000 tiết để ghi nhớ kiến thức. 2000 tiết này được chia trải qua 4 năm; thời gian còn lại dành để ngủ và hò hẹn.
Có hai loại kiến thức cơ bản sau đây:
- Kiến thức cần thiết cho cuộc sống sau này (2 tiết); bao gồm cách gọi điện thoại theo dịch vụ mà người nhận trả tiền cước phí, và cách tẩy vết ố cà phê hay nhựa cây trên quần áo pijama.
- Kiến thức không cần thiết cho cuộc sống sau này (1998 tiết); bao gồm các môn học có tên tận cùng bằng ology, osophy, istry, ics, v.v. Phải học như thế này: các em ghi nhớ những gì thầy giảng, chép chúng lại vào bài thi, và sau đó quên chúng đi. Nếu chẳng may không quên được thì các em sẽ trở thành giáo sư và suốt đời không ra trường được.
Quên được mọi việc là điều rất khó. Chẳng hạn hồi còn học ở đại học, tôi cần ghi nhớ (đừng hỏi tại sao) tên của ba nhà thơ theo chủ nghĩa siêu hình kiểu như John Donne. Thực ra tôi đã cố quên được một tên, nhưng hai cái tên còn lại, Vaughan và Crashaw, vẫn chưa quên được. Nhiều lúc tôi cần phải ghi nhớ những điều quan trọng hơn, như vợ tôi dặn là phải mua các ngừ ngâm dầu chứ không phải ngâm nước, nhưng hai cái tên Vaughan và Crashaw cứ hiện lên trong đầu, vào chính cái lúc tôi đang ở trong siêu thị. Thật là vô cùng lãng phí những neuron thần kinh một cách không cần thiết.
Sau một đến hai năm học các môn khoa học cơ bản, là lúc các em lựa chọn chuyên ngành, tức là môn học mà các em cần phải nhớ nhiều nhất và quên các môn khác đi. Ðây là một lời khuyên quan trọng: đừng chọn các môn liên quan đến Hiện Tượng Ðã Biết và Câu Trả Lời Ðúng.
Ðiều đó có nghĩa là các em không nên chọn toán học, vật lí học, sinh vật học hay hoá học; bởi vì chúng liên quan đến những Hiện Tượng Ðã Biết hoặc Câu Trả Lời Ðúng. Ví dụ, nếu các em chọn Toán học và vào một ngày đẹp trời thầy giáo hỏi, "Lấy cosin của góc phần tư, sau đó căn bậc ba và lấy 5 chữ số chính xác sau dấu phẩy". Nếu các em không nói đúng các con số mà ông giáo có trong đầu, các em sẽ trượt. Hoá học cũng thế. Nếu các em viết trong bài thi rằng carbon và hydro kết hợp lại sẽ thành cây sồi, các em trượt ngay. Ông giáo muốn các em phải nói đúng cái điều mà ông ấy biết và các nhà hoá học khác cũng cho là đúng. Các nhà khoa khoa học luôn chặt chẽ và khắt khe như thế.
Tóm lại các em nên chọn các môn như: Văn học, Triết học, Tâm lí học hay Xã hội học. Ðó là các môn mà không ai hiểu được trọn vẹn, người ta cũng không đồng nhất quan điểm, và hầu như không có các sự kiện thực tế rõ ràng. Tôi đã kinh qua bốn môn trên, nay xin tóm lược lại như sau.
VĂN HỌC: Các em sẽ phải viết những bài luận về những cuốn sách dày cộp mà các em chỉ kịp đọc lướt tên những đề mục trước khi vào phòng thi. Ðây là cách đạt điểm cao môn văn: các em đừng bao giờ viết điều mà một người bình thường khác cũng viết. Ví dụ, các em được giao nghiên cứu cuốn "Moby Dick". Một người bình thường khác sẽ viết rằng Moby Dick là một chú cá voi trắng vì chữ "cá voi trắng" được đề cập đến 11000 lần ở trong sách. Các em hãy viết Moby Dick là Cộng hoà Ireland. Ông giáo mệt mỏi vì đọc hàng đống bài giống nhau, hơn nữa ông cũng đâu có ưa gì Moby Dick, và các em sẽ đạt điểm sáng tạo rất cao. Nếu các em có khả năng dựng đứng mọi việc từ một tiểu thuyết đơn giản, các em chắc chắn sẽ thành công trong môn văn.
TRIẾT HỌC: Ðiều cốt tuỷ trong triết học là ngồi suy tư một mình nhiều giờ trong một căn phòng, quả quyết rằng trên đời này chẳng có điều gì là có thực cả, sau đó đi ăn.
TÂM LÍ HỌC: Ðối tượng nghiên cứu của các nhà tâm lí học là chuột và giấc mơ. Suốt một học kì liền tôi dành để huấn luyện một con chuột sao cho nó bấm vào một nút với một tần suất nhất định, sau đó tôi huấn luyện anh bạn cùng phòng làm được như vậy. Con chuột học nhanh hơn nhiều. Còn anh bạn tôi bây giờ là bác sĩ. Nghiên cứu giấc mơ cũng rất thú vị. Tôi có một ông giáo luôn tuyên bố rằng bất kể điều gì ta mơ thấy - máy kéo, Arizona, bóng chày, hay ếch nhái - đều liên quan đến bộ phận sinh dục. Ông ta luôn luôn quả quyết như vậy. Không một ai muốn ngồi cạnh ông cả. Nếu các em thích chuột hoặc mộng mị, hoặc nếu tốt hơn là thường xuyên mơ thấy chuột, các em chắc chắn sẽ thành công môn Tâm lí học.
XÃ HỘI HỌC: Ðây chính là môn thông tuệ số một. Tôi đã tham dự nhiều giờ về xã hội học và đọc hàng tấn sách liên quan, nhưng chưa lần nào gặp được một câu, một mệnh đề sáng sủa, rõ ràng cả. Những nhà xã hội học luôn tỏ ra mình là một nhà khoa học, vì thế hầu hết thời gian và công sức được dành để chuyển đổi một điều đơn giản, rõ ràng thành những câu văn trịnh trọng khó hiểu và nghe có vẻ khoa học. Nếu các em định theo môn này, các em cũng cần học cách làm như vậy. Chẳng hạn các em muốn nói rằng khi có một em bé ngã nó sẽ khóc, các em hãy viết thế này: "Những quan trắc thống kê về hành vi sơ khởi của những người vị thành niên đã cho thấy rằng có một quan hệ hữu cơ giữa hành động rơi xuống nền đất cứng với hoạt động phối hợp giữa tuyến lệ và thanh quản, gọi là ''hành vi khóc''...." Nếu các em viết liên tục được 50-60 trang như vậy, chắc chắn sẽ được chính phủ đặc cách trao giải thưởng lớn.
 
Back
Bên trên