Thật sỉ nhục cho một siêu cường khi hành động như vậy?

Ha ha, thế ông anh HL biết được hơn em à. Em chị định dùng gậy ông đâp lưng ông để dọa Anh Tran thôi. Vi em cũng không thích cái kiểu nói chuyện với hơn 10 ngứời mà suy ra cả nước Mĩ. Em cũng không biết nhiều giáo sư lắm đâu nhưng cũng có nhiều quan hệ rộng rãi. Cộng với cả chú em cũng là một Prof. có cỡ. chính ông ấy sẽ đi hội thảo ở NY(tối nay bay rồi- thế là mình lại phải tới trông nhà cho ông ấy cuối tuần này). Mọi thông tin về giới giáo sư đều qua ông này hết. Con ông ấy cũng là 1 Prof. Havard nên cũng có thêm được một chút tin tức.
Nói chung em ăn tục nói phét là chính chứ có phải là cái thằng serious gì lắm về chính trị đâu. Cái ngành của em sau này cũng sẽ dính một tí về chính trị nhưng còn lâu mới phải dùng tới nếu mình vẫn là tốt đen.
 
nhìn theo tùy từng góc độ và quan điểm của từng người, sẽ có cách nhìn về cuộc chiến tranh này khác nhau.

Phe phản đối chiến tranh, thì coi đây là một hành động xâm lược, xâm phạm chủ quyền nước khác, và hàng tỉ lý do như mọi người nói.

Phe ủng hộ cuộc chiến này, lại rất lấy làm tự hào, là sang giúp đỡ một đất nước khác phát triển, coi chính quyền hiện tại của Iraq là "khủng bố", cần phải dẹp loạn.

Nhưng nhìn chung (theo ước tính của mình), số người ủng hộ chiến tranh đánh Iraq có vẻ nhiều hơn số người chống chiến tranh đấy. Họ là kẻ mạnh mà, phải đi giúp đỡ người khác chứ :p

Tranh cãi thì vẫn cứ tranh cãi, biểu tình vẫn biểu tình, chiến tranh thì vẫn cứ chiến tranh, các debate vẫn chưa phân thắng bại đâu.
 
Tranh cãi hay không thì chiến tranh vẫn đang xảy ra. Phải đợi khi nào có kết quả thì mới biết được thằng nào là đúng. Nếu sau cuộc chiến thế giới lại có vẻ tốt đẹp lên thì có khi cuộc chiến này cũng có thể có ý nghĩa. Nhưng xét cho cùng chúng ta chỉ giết thời gian vào việc bàn tán thôi chứ có được mấy người có mục đích cao cả đâu.
 
Các chú xem bao nhiêu professors đi phản đối chiến tranh? Anh chỉ đưa ra dẫn chứng nhỏ để nói là đừng cho rằng những người ủng hộ chiến tranh ở Mỹ là dân trí thấp. Bản thân sinh viên đại học các trường cũng phần nhiều là ủng hộ chiến tranh. Các chú cứ thử xem trong trường mình học có biểu tình không, có mấy ai tham gia không. Vấn đề đã nói ra là Bush phải thuyết phục được dân Mỹ thì mới dám hành động. Các chú ở Mỹ cũng nên biết giới có tri thức đóng vai trò quyết định đến mọi hành động của Mỹ. Nếu cho rằng phải nói chuyện với tất cả professors mới biết được như thế nào thì học để làm gì, cũng như không thôi. Có thể rút ra kết luận từ cái thực tế, cái quan sát chung từ một số nhỏ. Chắc các chú ở Mỹ cũng xem news đúng không, chắc các chú cũng nên quan tâm hơn bởi thỉnh thoảng trên news có war analysis mà có các professors ở các trường khá nổi tiếng lên nói đấy. Anh để các chú nào không biết tự tìm hiểu, còn sự thật là dân Mỹ phần lớn ủng hộ chiến tranh và không phải chỉ những người dân trí thấp, khỏi phải bàn cãi.
 
hic, mấy ngày hôm nay lang thang ở đâu cũng thấy mọi người bàn về chiến tranh thế này hic hic Kiểu này hè về với Tổ Quốc là tạm biệt US thật rồi :(
Qua những bài mọi người viết, em có ý kiến này. Em biết khoảng 70% dân US ủng hộ chiến tranh. Nhưng bên cạnh đó, không phải là ai cũng ủng hộ. Ví dụ như trường của em. Kể cả principal cũng phản đối. Cả trường em đi biểu tình giữa bão tuyết, làm đủ trò để stand for peace. Nhưng Bush vẫn là Bush, chiến tranh xảy ra vẫn là chiến tranh. Chẳng ai ngăn chặn được. Em đã được chứng kiến học sinh trường em phản đối, chửi rủa ông Bush như thế nào rôi. Nghe hay cức nhé;) Nhaats là cái hôm nghe phỏng vấn riêng của Saddam, hôm sau là bài phỏng vấn của ông Bush ý, bao nhiêu tranh cãi heheheh Thôi chiến tranh rồi thì em chỉ mong sao kết thúc nhanh nhanh để em yên tâm về với tổ quốc em thôi hic hic Nhớ nhà quá :cry:
 
Mk, các bác đọc cái này chưa?

http://vninvest.com/news.php?vijsid=3436

Các công ty Mỹ chia nhau hợp đồng tái thiết Iraq


Những hợp đồng xây dựng trường học, đường, cầu cống, bệnh viện... ước tính khoảng 600 triệu USD sẽ được đấu thầu hạn chế tại Mỹ. Tuy nhiên, việc tái thiết các sân bay, nhà máy điện... có thể được chỉ định cho các tập đoàn một cách bí mật.

Thông thường, USAID (cơ quan phát triển quốc tế Mỹ) thông báo mời thầu trên internet và bất kỳ công ty nào cũng có thể tham gia. Tuy nhiên, lần này họ chỉ chọn 7 hãng đấu thầu những hạng mục "thường thường bậc trung", bằng một nửa so với thường lệ. Trong những công ty được "chọn mặt gửi vàng" có Bechtel, Fluor, Parsons, Washington Group và Halliburton. Tất cả các hãng này đều có tên tuổi, lịch sử, nhưng quan trọng hơn cả, họ là những mạnh thường quân hào phóng tài trợ cho các hoạt động chính trị, đặc biệt ưu ái đối với đảng Cộng hòa.

Vụ việc này đang gây ầm ĩ trong giới kinh doanh. Cay cú nhất là các công ty Anh bởi dù nước này tích cực tham gia liên quân nhưng các doanh nghiệp của họ không giành được bất kỳ hợp đồng nào trong kế hoạch tái thiết Iraq.

Theo ABC
 
Anh Tran đã viết:
Các bác tranh luận làm em cũng chẳng chịu nổi nữa. Bản thân em đã nói chuyện với hầu hết professors ở department của em (hơn 10 ông), các ông đấy đều có khuynh hướng ủng hộ chiến tranh. Nói là bọn dân trí thấp ở Mỹ mới ủng hộ chiến tranh thì hơi bị buồn cười. Còn cái nhân đạo mà các cậu nói thì với bất cứ thằng người nào thì nó cũng phải áp dụng với bản thân nó cái đã. Bush thuyết phục được dân Mỹ rằng Iraq là cái mối hiểm họa cho cuộc sống của dân Mỹ sau này, chính vì thế dân Mỹ đồng ý thôi. Cứ xem Viêtnam xâm chiếm Campuchia hồi trước, có người dân vietnam nào lên tiếng chống chiến tranh hay biêu tình hay không? Nói tóm lại, sự lựa chọn của bọn Mỹ là do chúng nó nghĩ cho quyền lợi của chúng nó, có thể cách nghĩ đấy là sai theo cách nhìn từ bên ngoài. Chiến tranh đúng là chẳng bao giờ đem lại cái gì, nhưng mà nó cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ chỉ mong nó chấm dứt sớm thôi. Mỹ và Anh, Úc đã đánh rồi thì khó mà rút chân ra được.

Cái vấn đề là Iraq nó chưa trực tiếp đe dọa Mĩ, còn CPC thì nó đánh vào đất VN không biết bao nhiêu lần rồi, Phú Quốc, Thổ Chu, An Giang, Tây Ninh rành rành ra đấy. Không đánh bọn khờ me ấy đi chẳng lẽ để nó cứ vào thảm sát dân mình. Đánh nó là tự vệ chính đáng chứ sao lại là xâm chiếm, mà dân VN lúc đấy thì có gì đáng để họ phản đối, đánh CPC thanh niên vẫn nhao nhao xin tòng quân đấy thôi.
 
Anh Tran đã viết:
Các chú xem bao nhiêu professors đi phản đối chiến tranh?
Được rồi muốn ví dụ hả:
Trước lúc chiến tranh khỏang 1 tháng, tôi cũng có tham gia vào một cuộc biểu tình chống chiến tranh với thành phần chủ yếu là trí thức của bang HI, với những thành phần quan trọng của UHPA(University of Hawaii Professor Associaction) khởi xướng, có hàng trăm Prof. đi cùng và còn có cả những Pro. đã về hưu và còn rất hăng máu. Đây là chỉ một vi dụ thôi. Cùng ngày hôm đó ở DC cũng có một cuộc biểu tình rất lớn với thành phần chủ yếu là giới trí thức.
 
Chú HLVH, anh không phải có ý gì nhưng nếu chú muốn để người khác tin thì chú có thể attach một cái article để chứng minh cho cái chú nói không? Nếu mà quả thực như thế thì chắc chắn là local paper hoặc là school paper sẽ có nói đến cuộc biểu tình của chú nói. Chứ còn nếu nói không thì ai cũng nói được. Với cả anh ở DC cũng tham gia biểu từ trước chiến tranh, thông tin ở DC ra sao anh nghĩ chắc là chính xác hơn chú mày đấy. Mà bây giờ thì cũng chẳng còn thời gian mà đi biểu tình gì cả. Chiến tranh sẽ kết thúc sớm thôi, hi vọng là thế
 
Hoàng Long đã viết:
Giáo sư đại học ở Mỹ có bao nhiêu người có ai biết không ? Giới academia ở đây rất lớn, bất cứ một nhận định nào cũng chỉ là khái quát hóa thôi và hoàn toàn thiếu độ chính xác .
Chú Hưng bảo cái hội thảo ở NY với "một đống pro. nổi tiếng ở East Coast" là hội thảo nào thế ? Diễn ra lúc nào, ở trường đại học nào /ở đâu ??? Cậu biết được bao nhiêu giáo sư đại học, bao nhiêu sinh viên ở đây mà dám cho là các giáo sư ở các trường đại học lớn đều chống chiến tranh ?

Anh Tran đã viết:
Chú HLVH, anh không phải có ý gì nhưng nếu chú muốn để người khác tin thì chú có thể attach một cái article để chứng minh cho cái chú nói không? Nếu mà quả thực như thế thì chắc chắn là local paper hoặc là school paper sẽ có nói đến cuộc biểu tình của chú nói. Chứ còn nếu nói không thì ai cũng nói được. Với cả anh ở DC cũng tham gia biểu từ trước chiến tranh, thông tin ở DC ra sao anh nghĩ chắc là chính xác hơn chú mày đấy

Thôi để ủng chú HLVH cái, không mọi người lại kêu là nói linh tinh :D.
Cái này anh xem, có thể không phải là cuộc hội thảo mà HLVH nói, nhưng mà cũng có thể dùng đề làm "bằng chứng" :p
Anh vừa xem C-SPAN nó tường thuật một buổi hội thảo (khoảng 2 tiếng) ở 2003 Annual Meeting in Memphis, TN, của "The Organization of American Historians" về vấn đề Iraq, với chủ đề "Historians Reflect on the War in Iraq"
http://www.oah.org/ đã viết:
http://www.oah.org/
Roundtable on Iraq War
030321-D-2987S-124.jpg

A roundtable, "Historians Reflect on the War in Iraq" has been added to the OAH Annual Meeting, 3:30 p.m. to 5:30 p.m. Saturday, April 5. William H. Chafe, Duke University will serve as moderator and will include panelists Alan Brinkley (Columbia University), Peter L. Hahn (Ohio State University), Marilyn B. Young (New York University), Kevin Gaines (University of Michigan) and Eric Foner (Columbia University).

Vì là các ông giáo sư phát biểu trong buổi nói chuyện, nên không biết các bài phát biểu có được ghi lại ở đâu không. :p => sorry Anh Trần, anh không attach được article.

Buổi nói chuyện đó diễn ra trong một phòng họp, có khoảng vài trăm người tham gia (cái phòng chật kín, nhiều đ/c phải ngồi đất :p)

Tất nhiên không phải tất cả mọi người, nhưng cũng khá nhiều người lên phát biểu ý kiến. Phần lớn đều là các professors ở các trường ĐH, và cả một số giáo viên highschool, graduate students. (không đến nỗi hỏi lại là "phần lớn" là những ai chứ? anh không nhớ hết tên những người nói đâu, ngoài các chủ tọa: Alan Brinkley (Columbia University), Peter L. Hahn (Ohio State University), Marilyn B. Young (New York University), Kevin Gaines (University of Michigan) and Eric Foner (Columbia University), là một loạt các giáo sư/giáo viên sử học ở nhiều trường ở US, có cả 1 d/c ở Đức sang nữa)

Mọi người nói về khá nhiều chủ để (liên quan đến chiến tranh với IRAQ), kể cả so sánh với chiến tranh VN, Triều tiên, kể cả việc nói chuyện về vấn đề này trong lớp học thế nào, vai trò của các phương tiện truyền thông, đáng tin hay không ... Nhiều bài hay phết.

Trong cả buổi nói chuyện, phần lớn mọi người đều có ý phản đối (hay không ủng hộ) chuyện Mỹ sang đánh Iraq. Gần cuối cùng, mới có một đ/c lên, hô rất to: "Tôi ủng hộ Bush", và vài ý khác.

Có một đ/c phát biểu là, có một hội nghị khác họ tổ chức, của những người chống chiến tranh, rồi sau đó, một loạt người đã đăng ký, nhưng rồi rút lui, vì sợ mất việc.

... chỉ là information thế thôi, đ/c nào muốn xem, thử xem nó có phát lại ở đài nào không, anh không bình luận đâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đây, cái này là chuyện trường em, lấy từ NYTimes



Professors Protest as Students Debate
By KATE ZERNIKE


MHERST, Mass., April 4 — It is not easy being an old lefty on campus in this war.

At the University of Wisconsin at Madison, awash in antiwar protests in the Vietnam era, a columnist for a student newspaper took a professor to task for canceling classes to protest the war in Iraq, saying the university should reprimand her and refund tuition for the missed periods.

Irvine Valley College in Southern California sent faculty members a memo that warned them not to discuss the war unless it was specifically related to the course material. When professors cried censorship, the administration explained that the request had come from students.

Here at Amherst College, many students were vocally annoyed this semester when 40 professors paraded into the dining hall with antiwar signs. One student confronted a protesting professor and shoved him.

Some students here accuse professors of behaving inappropriately, of not knowing their place.

"It seems the professors are more vehement than the students," Jack Morgan, a sophomore, said. "There comes a point when you wonder are you fostering a discussion or are you promoting an opinion you want students to embrace or even parrot?"

Across the country, the war is disclosing role reversals, between professors shaped by Vietnam protests and a more conservative student body traumatized by the attacks of Sept. 11, 2001. Prowar groups have sprung up at Brandeis and Yale and on other campuses. One group at Columbia, where last week an antiwar professor rhetorically called for "a million Mogadishus," is campaigning for the return of R.O.T.C. to Morningside Heights.

Even in antiwar bastions like Cambridge, Berkeley and Madison, the protests have been more town than gown. At Berkeley, where Vietnam protesters shouted, "Shut it down!" under clouds of tear gas, Sproul Plaza these days features mostly solo operators who hand out black armbands. The shutdown was in San Francisco, and the crowd was grayer.

All this dismays many professors.

"We used to like to offend people," Martha Saxton, a professor of women's studies at Amherst, said as she discussed the faculty protest with students this week. "We loved being bad, in the sense that we were making a statement. Why is there no joy now?"

Certainly not all students are pro-war or all faculty anti. But "there's a much higher percentage of liberal professors than there are liberal students," said Ben Falby, the student who organized the protest at Amherst only to find that it had more professors than students.

On campuses like Yale and Berkeley, professors say their colleagues are overwhelmingly against the war. By contrast, students polled by The Yale Daily News are 50-50. Interviews elsewhere find students' attitudes equally fractured. Some are solidly for the war. Some are against it, but not to the point of protest.

"Protesting is a niche activity," said Prof. Michael Kazin, co-author of "America Divided: The Civil War of the 1960's." "There are some people who do drama, some people who do protest, other people who drink too much."

At Georgetown, where Professor Kazin teaches history, a handful of antiwar students had a sleep-in last weekend on Red Square, named for the color of the bricks, not the political sentiment of those who gather there. Other students expressed disgust, so much that Professor Kazin said to his students that they seemed more upset about the encampment than the war.

He hears similar accounts in academic e-mail chains across the country. One example was a campus protest that drew 40 students, maybe 60.

Amherst's history should make it predictably antiwar. The Vietnam protests were so spirited that in 1972 they swept up the college president, John William Ward, who was arrested in a sit-in at nearby Westover Air Force Base. The protest included 1,000 students, 20 faculty members and the president's wife.

Now, the departing president, Tom Gerety, is firmly antiwar, as are most professors. The students, however, have yet to be swept up. Last month, the Progressive Students Association asked the student government to ask the faculty to take 15 minutes in class to discuss the war. The government refused. Some professors chose to take the time anyway, but many did not, having seen the reaction to the dining hall protest.

"There was a sense this is a different world," said Austin Sarat, a professor of political science who was active in antiwar protests in 1970 as a graduate student in Madison, Wis.

Students opposed to the war say they appreciate the professors' sentiments.
"It's a lonely place to be an antiwar protester on the Amherst campus," said Beatriz Wallace, a junior. In the dining hall, students have set out baskets of ribbons, some yellow, some red, white and blue.

Prowar students say they feel just as alienated. "The faculty, and events, has a chilling effect on discussions for the prowar side," said David Chen, a sophomore.

In a discussion, Professor Sarat began with the proposition that if you love the United States, you must, as an act of patriotism, oppose the war. Students took exception.

"President Bush has taken an imperial position," Professor Sarat insisted.

Michael Valentine, a sophomore, replied: "I don't think it's the dominance of the United States. It's the security of the United States that's at issue. They're saying the only way we can ensure the security of our citizens is to go in there."

"And to make the Middle East safe for democracy," Professor Sarat interjected.

"Professor, that's only because a regime poses a security risk," Mr. Valentine said.

Professor Sarat said the change in tone reflected a larger shift.

"The notion that campuses are awash in political correctness," he said, "is given the lie every day in my classroom."

Still, he and others expressed wistfulness for days gone by.

"In Madison, teach-ins were as common as bratwurst," he said. "There was a certain nobility in being gassed. Now you don't get gassed. You walk into a dining hall and hand out an informational pamphlet."

The students' attitudes have many possible explanations. There is no draft this time. Students on small liberal arts campuses like this one are more diverse than those of the 60's and 70's. More receive financial aid, and many are more concerned about their careers than about protesting. But the students have also been pulled toward a more conservative mainstream than their parents.

"The most left president they know is Bill Clinton, running on, `I'm tough on crime,' " Professor Sarat said. "The Great Society is to them what the New Deal was to me."

John Lewis Gaddis, a professor of history at Yale, agreed, saying: "These are the kids of Reagan. When I lecture on Reagan, the kids love him. Their parents are horrified and appalled."

This generation is also shaped by Sept. 11. When Gary J. Bass, an assistant professor of politics at Princeton, asked his class on "Causes of War" how many students were in R.O.T.C., two raised their hands. The rest applauded.

"I had asked the question before Sept. 11 and not gotten that response," Professor Bass said. "I definitely hadn't expected it."

A nationwide survey of freshmen by the University of California at Los Angeles over the last 37 years reflected other shifts from Sept. 11. This year, more students called themselves conservative than in other recent surveys, and 45 percent supported an increase in military spending, more than double the percentage in 1993.

At a teach-in at Yale, the president, Richard C. Levin, announced that although he was against the war, the speakers were chosen to represent a range of opinions.

At Amherst, Prof. Barry O'Connell, too, tries hard. As he sits in a discussion group with students, he patiently listens to those who argue in favor of the war, even though he remains adamantly against it. Across the hall, a mug shot of Henry A. Kissinger is posted outside his office with the heading "Wanted for Crimes Against Humanity."

"My job is not to get my students to agree with me," Professor O'Connell insisted.

Still, he conceded, `There is a second when I hear them, and my heart just falls."
 
Back
Bên trên