tinh thần 2pic là những kỷ niệm đẹp về thầy cô mà
. Chưa thấy mọi ng nhắc j đến đề tài này. Toàn là chuyện "dạy hay".
Tớ sẽ kể 1 chuyện của tớ hồi cấp 2 nhá. Vs cô CN của tớ. Cái này vít từ lâu oy, tớ chỉ copy paste ở
blog tớ lên thôi
Tớ ngày ấy và bi h khác nhau. Nhưng cũng là 1 câu chuyện
.
--------
Cách đây hơn 1 năm.
1 ngày t4 đầy nắng . Tiết trời cuối đông nhưng vẫn đầy nắng. Nóng hẳn hoi nữa. Nếu tớ ko nhầm thì hôm đấy có đứa còn mặc áo cộc tay . Chỉ còn vài ngày nữa là Tết.
Hôm ấy là 1 ngày bt như bao ngày khác, nói chung là cũng chả có sự kiện j đặc biệt. Chỉ có điều, buổi sáng, cô Quyên trả bài thi HK I môn Toán.
Trước khi trả bài KT, như mọi lần, cô đưa ra nhận xét chung về tình hình bài làm và nêu tên những bạn đạt điểm cao hay có nhìu cố gắng trong bài KT.
Từ hôm làm bài thi, nghĩa là chia phòng, theo SBD, tớ đã thấy bài thi của mình có nhìu lỗi sai, thậm chí sai rất ... ngu nữa . Đinh ninh kỉu j cũng điểm kém . Chít chắc oy. Bao nhiu cố gắng . Thế mà bài thi HK... hỏng hết .
Nhưng ... bất ngờ wá. Tớ vinh có tên trong danh sách những đứa được điểm cao, có nhìu cố gắng. 8.5. Vì đề rất khó mà
. Ko tin vào tai mình !!! Ôi, sung sướng làm sao! Thế mà từ hôm nọ đến h ... Nghĩ vẩn nghĩ vơ ...
Niềm hạnh phúc dâng trào. Ko j có thể diễn tả cảm xúc của tớ lúc ấy. Thế là được trên 8 phẩy òi. Hớn hở mún xem bài mình ... đúng ở chỗ nào .
Cầm tờ bài thi lên ... Lâng lâng ... Hơ hơ, đúng nhìu phết nhỉ !!! Zui wá !!!
Ơ, nhưng ... hơi lạ lạ. Tớ vẫn cảm thấy có j đó ... ko ổn lém. Bít diễn tả ntn nhỉ? Túm lại là vẫn có đìu j uẩn khúc. Tớ sai nhìu lém mà! Sao điểm cao như vậy được? Mấy đứa học khá trong lớp còn chỉ được 7 - 8. Có đúng 1 đứa được 9.5 và 2 đứa được 9. Ngơ ngơ 2 lúc. Soi lại bài làm, thấy cô chấm đúng, ko chấm ... nhầm .
Ko, tớ vẫn thấy có j lạ, ko giải thik được. Tự nhiên lôi cái máy tính, cộng lại điểm thành phần. (Ở đây lưu í, mong mọi ng thông cảm, từ trước đến h tớ cộng nhẩm rất thảm , nhìu khi 1 + 1 = 2 cũng phải lôi Casio fx-500ES ra, ngu ko chịu được).
Hix, điểm thành phần cụ thể ntn thì bi h ko thể nhớ được . Nhưng sau khi cộng đi cộng lại đến 2 -3 lần = cái máy tính của tớ và mượn thêm vài đứa xung wanh, vẫn cho ra đúng 1 kết quả : 7.5.
Ôi ... Bít làm sao bi h ? Chỉ có 7.5 thôi ư? Điểm thi HK nhân 3, nếu ko được trên 8 thì cái điểm tổng kết thảm hại ko thể ngóc lên trên 8.0 được. Mà môn Văn lại , nếu Toán ko được loại giỏi thì HK này cầm chắc tiên tiến. Ôi, cái viễn cảnh mới tối om làm sao !
Làm sao đây? Nhìn cái điểm cộng nhầm ở trên. 8.5. Nhìn lại cái bài làm. Bít là sao bi h? tớ ko nhớ đã tự hỏi câu này đến lần thứ n mấy.
Tớ chưa bao h làm j cắn rứt lương tâm ... Chỉ 1 lần này thôi mà ... Dù sao cô cũng đã vào sổ òi ... 1 lần thôi cũng có sao đâu ... Nhưng nếu cô thắc mắc sao tớ được điểm cao thế so vs cái sức học thảm hại của tớ và tớ phải nộp lại bài để cô chấm lại thì sao ... tớ ko mún rớt xuống Hs tiên tiến. Năm L7 đã 7.0 toán nhục lém oy ... Chỉ 1 lần thôi ... cứ hy vọng ... Cô sẽ ko hỏi đâu!
Tự nhủ như vậy, tớ đã quyết tâm. Sẽ ko có j đâu. . tớ vênh ngược lên với mấy đứa xung wanh vì được điểm cao. Lúc cô hỏi "Cả lớp có bạn nào thắc mắc ko?", cùng với tụi nó, tớ hét toáng lên "Ko ạ!".
Sau đấy hết h, cô cho cả lớp về. Ra đến cửa, tự nhiên cô gọi tớ: "PA ở lại cô bảo''. Đứng tim... Hay là cô bít ? và cô thử tớ ? Ôi ko! Die em òi ! Nếu lúc ấy mà tớ đã mắc bệnh hạ calci máu như bi h thì chắc cô đưa trò đi cấp cứu òi .
Nhưng ngay lập tức, tớ đã lấy lại vẻ mặt hớn hở như lúc có điểm và toe toét way lại. Bi h nghĩ lại ... Ôi trơ wá!
Cô chỉ bảo "HK sau cố gắng hơn nhá". Tớ: "Vâng ạ''.
Và HK I năm L8. Điểm tổng kết to tướng 8.0. Vừa khít hsg.
Sang HK II, mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng, tớ đã cố gắng hết sức có thể. Nhưng, điểm tổng kết Toán HK II 9.4 vẫn ko nguôi đi nỗi ân hận. Và bi h, sau hơn 1.5 năm, tớ vẫn lun cảm thấy có lỗi với cô. Tớ vẫn ko quên cái hôm cô bỏ lớp đưa tớ đi cấp cứu ... Gương mặt cô khi bít tớ còn tồn tại ... Những lần cô gọi đến nhà chia sẻ, động viên ...
Mình vẫn chưa tìm được thời điểm thik hợp để nói thật với cô. Nhưng chắc chắn ko thể giấu cô mãi ... Lương tâm cắn rứt
(
...
Cô ơi! Em có lỗi với cô
( ...