Bùi Ngọc Dũng
(bndung)
Điều hành viên
Anh em chúng ta đang vui vẻ thì tự dưng bà chị Thảo xuất hiện xui dại các chú em. Các chú xem qua cái này để có thể đứng vững trước những lời đường mật của bà ấy )
Một mùa thu trước lúc thành hôn
Ðã hứa thương nhau đến hết hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đã muốn chôn.
“Người ấy” thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh, lúc váo, khi la hét
Lúc khóc lu bù, lúc nạnh hông !!
“Người ấy” thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm ... ít, cho ăn ... dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi.
Bất kể bạn bè - bất kể chi
Luôn “ca vọng cổ” giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện so bì
Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi, mọi ngả đàng
Tôi chẳng thấy Xuân - chỉ thấy Thu
Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù
Vợ tôi thôi đã thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ
Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi !! tôi chỉ mong có phép
“Người” biến cho rồi, khỏi đời tôi
Buồn quá lật xem tin trên báo
Vợ ghen chặt đứt ... “của” chồng nhà!
Nếu phải tay tôi ngồi xử án
Thắt cổ luôn bà, chẳng có tha
Tôi nhớ lời “người” vẫn bảo tôi
“Khi nào tôi chết, cúng xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, Tivi giấy”
Cúng rồi - sao bả hổng đi đời ???
Tôi thấy đời tôi tối mịt mờ
Giặt đồ, rửa chén, một tôi lo
Ðời tôi chẳng khác đời ... Cô Lựu
Trời ơi tôi khổ đến bao giờ ???
Nếu biết rằng tôi đã làm chồng
Vợ là “người ấy” bạn kinh không???
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Thây kệ môi son với má hồng!!!
Một mùa thu trước lúc thành hôn
Ðã hứa thương nhau đến hết hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đã muốn chôn.
“Người ấy” thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh, lúc váo, khi la hét
Lúc khóc lu bù, lúc nạnh hông !!
“Người ấy” thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm ... ít, cho ăn ... dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi.
Bất kể bạn bè - bất kể chi
Luôn “ca vọng cổ” giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện so bì
Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi, mọi ngả đàng
Tôi chẳng thấy Xuân - chỉ thấy Thu
Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù
Vợ tôi thôi đã thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ
Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi !! tôi chỉ mong có phép
“Người” biến cho rồi, khỏi đời tôi
Buồn quá lật xem tin trên báo
Vợ ghen chặt đứt ... “của” chồng nhà!
Nếu phải tay tôi ngồi xử án
Thắt cổ luôn bà, chẳng có tha
Tôi nhớ lời “người” vẫn bảo tôi
“Khi nào tôi chết, cúng xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, Tivi giấy”
Cúng rồi - sao bả hổng đi đời ???
Tôi thấy đời tôi tối mịt mờ
Giặt đồ, rửa chén, một tôi lo
Ðời tôi chẳng khác đời ... Cô Lựu
Trời ơi tôi khổ đến bao giờ ???
Nếu biết rằng tôi đã làm chồng
Vợ là “người ấy” bạn kinh không???
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Thây kệ môi son với má hồng!!!