PHÁT BIỂU CẢM NGHĨ CỦA EM VỀ BÀI THƠ " BIỂN" CỦA XUÂN DIỆU
Tình yêu là một điều gì đó thật đẹp, thiêng liêng và tuyệt diệu. Tình yêu làm cho con người ta cảm thấy hạnh phúc, cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn, đẹp hơn.Nhưng cũng có khi tình yêu lại đem lại sự đau khổ tột cùng, thất vọng, một nỗi buồn mênh mông vô hạn. Dù có thể vui hay thậm chí phải buồn, con người ta chẳng mấy ai ko muốn cuộc đời này có ít nhất một lần yêu và đc yêu. Tình yêu, đặc biệt giữa một người con trai và một người con gái, chính vì vậy dường như đã trở thành một đề tài đc nhiều thi nhân chọn cho tác phẩm của mình. Nhắc đến thơ tình, người đọc nhớ đến những kiệt tác của Puskin, Shakespeare,... nhưng có lẽ không thể nào quên đi Xuân Diệu. Tình yêu trong thơ ông có lúc buồn, thất vọng, song cũng có khi lại là một mối tình thật đẹp, thật đáng ngưỡng mộ, một tình yêu mà ko ít người khao khát và ước muốn có đc.
" Anh ko muốn là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng.
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê..."
Bài thơ hiện ra là hình ảnh của biển xanh và bờ cát trắng. Biển xanh, bờ cát là những hình ảnh thật đẹp, thật rộng lớn và gắn bó. Chúng ta thường quan sát biển từ nơi bờ cát hay nhìn bờ cát từ nơi đại dương xa, song có lẽ chỉ từ khi đọc " Biển " của Xuân Diệu, ta mới hiểu và thấy đc sự liên kết vô hình giữa biển và bờ cát.Hai hình ảnh tưởng chừng như khác biệt mà lại có thể trở thành biểu tượng của một tình yêu vĩnh cửu, ko chia lìa. Tình cảm của nhân vật trữ tình ấy, của người con trai ấy có lẽ phải lớn lắm. Ta chợt nghĩ người con gái hạnh phúc ấy là ai mà lại có thể nhận đc một tình yêu đằm thắm đến vậy. Hương vị của biển, mùi của biển cũng nồng nàn như tấm chân tình của người con trai ấy. Tình yêu ấy thật là đẹp. Một người bình thường có lẽ không mong đến một tình yêu như thế. Cuộc sống luôn biến đổi, chẳng có gì là vĩnh viễn, nhất là khi đời người chẳng đc bao nhiêu thì cõ lẽ tình cảm của con người có thể thay đổi lắm. Chúng ta có lúc muốn tin vào một thứ gì đó bền vững nhưng rồi lại ko dám tin, nhất là khi thứ gì đó ấy lại là tình yêu. Con người sợ tin tưởng để rồi phải thất vọng, mà sự thất vọng trong tình yêu có lẽ lại vô cùng lớn, biết bao giờ mới bù đắp đc vết thương lòng. Nhưng trong thơ ca, các thi sĩ, thi nhân có quyền hy vọng và tin tưởng. Tình yêu trong thơ có lúc thật buồn song cũng có lúc đẹp vô cùng. Mối tình của hai con người có lúc như gió bụi, có lúc là núi sông, cũng có khi là thuyền biển, hay trong bài thơ này là thuyền và bờ cát.
Tình yêu có lúc thật êm dịu và đằm thắm :
" Như lặng lẽ mơ màng..."
cũng có lúc lại:
" ...ào ạt
Như nghiến nát bờ em..."
Đọc bài thơ "Biển" ta nhận ra được một tình yêu thật đẹp, thật trong sáng, thật đáng ngưỡng mộ. Có ai để ý rằng từ ngàn năm rồi và có lẽ còn vài ngàn năm sau nữa, sóng cứ xô bờ cát, biển đại dương mênh mông vô tận như bao lấy bờ, che chở cho bờ. Biển và bờ cát đã luôn ở bên nhau và có lẽ sẽ còn ở bên nhau mãi mãi, cho đến khi " nát cả đất trời ". Trời đất có thể đổi thay song mối tình ấy vẫn sẽ là vĩnh cửu. Đọc bài thơ, ta thấy rõ đc những tình cảm từ tận đáy lòng, nồng thắm, chân thành, một tình yêu ngọt ngào. Tình yêu đẹp đẽ ấy hiện ra trong thơ Xuân Diệu nhưng biết đâu còn có thể tồn tại ngay cuộc sống thực này? Con người bình thường ko thể so mình với đại dương bao la hay bờ cát dài vô tận, không thể so tình yêu của mình với sự tồn tại vĩnh hằng của vũ trụ và đất trời. Song một tình yêu mãi mãi của cả một đời người thì có thể tồn tại lắm chứ, một tình yêu cũng nồng nàn như thế, đằm thắm như thế, chân tình như thế và cũng đẹp như thế.
Con người ta sống trên đời thật là hạnh phúc khi yêu và đc yêu. Như bờ cát thật là hạnh phúc và may mắn vì luôn có biển mênh mông che chở, biển luôn có bờ cát làm bầu bạn, để sẻ chia, cùng nhau tồn tại giữa đất trời. Thử tượng xem bờ cát và biển sẽ ra sao nếu giờ đây chỉ còn một? Cũng như hai con người nếu phải xa cách nhau thì thật đáng buồn. Tình yêu là điều tuyệt vời nhất, đẹp nhất trên đời. Biển và bờ cát thật là hạnh phúc vì cứ mãi được ở cạnh nhau như thế. Biển có thể mãi mãi:
"...
Hôn mãi cát vàng em
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời..."
Đọc bài thơ " Biển", chúng ta cảm nhận thấy một tình yêu thật đẹp, thật vĩ đại, thật đáng ngưỡng mộ. Ta như đang yêu và đang được yêu, như đang cảm nhận đc những tình cảm đằm thắm và nồng nàn ấy. Xuân Diệu thật là tài tình. Bài thơ khiến cho những người đã và đang yêu càng thấy tình yêu đẹp hơn, càng tin tưởng hơn nơi tình yêu vĩnh cửu, và cũng cho những người chưa yêu một lần được thấy tình yêu đẹp như thế nào.
_HẢI ANH_
****************************
bài TLV vừa làm, cô Duyên cho 9 điểm ;
![Wink ;) ;)]()
b-)