Teenstory - Nhật ký tuổi 20!

Lê Trường Sơn
(Leo508)

New Member
Chả biết cái này có thể gọi là gì. Vài dòng linh tinh, vớ vẩn! Thôi thì cái gì cũng được, hay dở cũng có hề gì, chỉ là đôi lúc muốn được viết ra và có một ai đó cùng đọc mà thôi.

Tặng Quân - Hãy sống như mày đã sống!

Tuổi 20 yêu!

Một
Đông Quân là tên nó, một cái tên chẳng hề nữ tính lấy một tẹo... Nhưng nó thích chị em, bạn bè gọi nó là Nhím nhiều hơn. Chí ít cũng vì nó tìm được ở cái con vật bé nhỏ này một điểm chung nào đó, hay bét ra là khả năng xù lông lên mỗi khi tức giận. Thanh mảnh, tí hon nhưng chưa bao giờ thấy nó tự ti hay buồn phiền về chiều cao khiêm tốn của mình. Quân thường dẩu môi lên vì những cái nó có: sự sắc sảo, thông minh và khá là cá tính. "Tao có thể thiếu những cái người ta có nhưng lại thừa những cái mà người khác cần"...

Được sinh ra và lớn lên chỉ trong tình thương của mẹ và các chị, chữ "bố" trong Quân dường như không tồn tại. Dãu rằng ông vẫn còn và thỉnh thoảng vẫn ghé thăm, nhưng nó chẳng mong đợi. Nó không ghét nhưng cũng chẳng tôn trọng, bởi lẽ ông không đáng được như vậy khi đã rời bỏ vợ con lúc nó còn ẵm ngửa. Và cũng từ khi hiểu về cuộc sống, tình cảm, nó đã không còn tin vào một tình yêu chân thành trên cõi đời này. Ăn ở với nhau đã 3 mặt con vẫn có thể rũ áo ra đi, huống hồ chỉ là tình yêu tuổi trẻ.

20 thiếu, nó cười khẩy vào những tình cảm rung động đầu đời dù vẫn có bạn trai. Một người bạn trai bình thường luôn tất bật với những trò cá cược đỏ đen, với những sàn nhảy loáng ánh rượu nhưng lại thiếu thời gian dành cho nó. Một người bạn trai chỉ luôn biết đòi hỏi, biết nhận từ người khác nhưng chẳng hề biết cho đi bao giờ. Quân vẫn thế, im lặng, lo lắng và làm tròn trách nhiệm của một người yêu, nhưng lại khinh khỉnh mỗi khi 1 mình. "Yêu??? Chắc là đã từng... nhưng tao coi thường những người như vậy".

Nó là thế, một đứa con gái gai góc nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Quân đã từng ghét dượng nó bây giờ - một người đàn ông Pháp ngoài 60 như xúc đất đổ đi, khi cho rằng ông xen vào, chia sẻ những tình cảm mà trước đây mẹ chỉ dành cho nó. Nhưng lại quí ông hơn bao giờ hết lúc biết mẹ hạnh phúc khi có ông. Nó thương mẹ thui thủi 1 mình khi các chị đều đã theo chồng. Và có lẽ, nó cũng đâu thể ở mãi với mẹ. Bà sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Hai
- Mày nghĩ sao nếu bây giờ tao tìm được tình yêu đích thực của mình? Là mày đấy! 50 năm nữa nếu không ai lấy tao thì tao sẽ lấy mày!

Những lúc thế, tôi và nó cùng cười vang và thấy thoải mái kinh khủng. Nó có thể dựng tôi dậy lúc 3h sáng chỉ để hỏi bâng quơ: "Đang làm gì thế? Ngủ à? Thôi ngủ tiếp đi". Nó buồn, buồn lắm... Buồn cho cuộc sống, công việc và tình yêu của mình! Tôi có thể ngồi hàng giờ để nghe nó nói mà không hề thắc mắc, bởi tôi biết, đôi khi người ta chỉ cần một người bạn biết lắng nghe!

Thế rồi 20, Quân yêu, say đắm và mãnh liệt như chưa từng yêu. Chính tôi như cũng không tin vào điều đó và thấy mừng vô hạn. Rồi lo lắng, sợ hãi! Quân sợ mọi thứ có thể cướp đi tình yêu. Mà cũng thật trớ trêu, Hải - người yêu nó bây giờ - cũng là người nó từng flirt và bỏ rơi vài năm trước đây. Và nó sợ rằng tình yêu hiện tại chỉ là 1 sự trả thù mà đáng ra nó phải nhận. Nó suy nghĩ nhiều, hoang mang và mệt mỏi! Dường như khi con người ta đã thật sự yêu, chẳng ai có thể làm chủ được bản thân mình. Cuộc sống của Quân, giờ đây dường như chỉ toàn màu xanh, dẫu rằng trong tình yêu, có ai lại toàn hạnh phúc! Nhưng điều quan trọng nhất là phải chăng bạn đã thực sự tìm được 1 người để yêu thương, để lo lắng, quan tâm!
 
Ba
Thế rồi Quân đi! Tôi hiểu, đó là chuyện sớm muộn khi dượng muốn chăm sóc mẹ nó nhiều hơn. Đâu thể cứ mãi đi đi về về được cơ chứ! Nó thản nhiên đón nhận việc ấy 1 cách bình thản. Không tư lự, cũng chẳng hề nghĩ đến những khó khăn, những thay đổi ở 1 vùng đất mới. Quân tin rằng, dù ở đâu thì nó vẫn có thể sống tốt! Thế nhưng lại vỡ vụn trong tình yêu. Nó chán nản khi tình yêu vừa bắt đầu đã gặp phải 1 thử thách quá lớn. Hẳn nó sẽ thất vọng và hụt hẫng biết bao nếu tình yêu của nó không vược qua được thời gian và khoảng cách! Phải, sẽ rất thất vọng 1 khi mình đã quá tin vào điều gì đó!

Cuộc sống là vậy! Nó thích cười diễu cợt và thử thách con người ta bằng mọi cách, mọi giá. Và cũng thật bình thường nếu chẳng ai thích khó khăn. Nhưng nếu mọi thứ đều phẳng lặng, có lẽ với những người như tôi, như Quân sẽ cảm thấy chán, chán kinh khủng. Chúng tôi thấy mình như lớn hơn, trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã! Quân đi vào 1 ngày nắng. Trời trong vắt và xanh kinh khủng. Không thề thốt, hứa hẹn... cũng không khóc lóc… nhưng nhìn mắt nó, tôi hiểu. Một nụ hôn cháy bỏng với Hải và lời thì thầm nhẹ như gió thoảng: "Em đi, anh ở lại giữ gìn. Em sẽ về". Còn với tôi, chỉ 1 cái siết vai và mỉm cười: "Yêu đi rồi tao sẽ về đúng ngày mày cưới!". Tất cả chỉ có vậy, sự chia ly sao mà nhẹ nhàng quá... nhưng buồn, buồn lắm!

Bốn
Bạn bè chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên, vẫn có thể chí choé và tán gẫu suốt đêm trên mạng. Yahoo messenger luôn vàng chóe cả hội mỗi khi đêm về, status nhấp nháy liên tục. Từ chuyện bài vở, trường lớp, gia đình, cuộc sống cho đến tình yêu, nhưng không còn chỗ cho nỗi buồn. Xa xứ, dường như 1 cuộc sống mới đã bắt đầu và nó cuốn mọi người vào cái vòng xoáy vốn đã vô tận của nó. Học tiếng, học cách cư xử ở 1 vùng đất mới và còn biết bao lo toan về cuộc sống, về thi cử. Mọi nỗi buồn, cảm xúc như bị dồn chặt xuống tận cùng, nhường chỗ cho sự tất bật và lo toan. Quân thôi không nhắc nhiều đến Hải, đôi lúc chỉ là thoáng qua mà thôi. Nhưng chính những lúc thế, tôi biết tình yêu nó dành cho Hải lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hải đã thôi lên mạng thường xuyên. Quân gặp chúng tôi còn nhiều hơn người yêu của mình. Nhưng nó không buồn, nó lạc quan cho rằng đó chỉ là điều tất yếu khi cách nhau đến nửa vòng trái đất. Ai cũng còn những công việc, lo toan của riêng mình, đâu thể mãi ngồi nhìn nhau qua cái web cam được. Đã đôi lần tôi thấy Hải đèo 1 cô gái khác phóng vi vu trên đường hay vui vẻ, tình tứ trong quán. Nhưng Quân chỉ cười buồn: "Chẳng có gì đâu!". Ừ thì không có gì, nhưng tôi lại thấy lo. Thà rằng nó cứ cuống lên như bao người, có lẽ tôi đã đỡ lo phần nào!

Thế rồi, ngày nó chính thức nhập học cũng là ngày nó nhận mail của Hải. Một lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng chua chát. Chia tay! Chỉ có thế, Quân lặng người đi, vô hồn! Nó không khóc, không cảm xúc, thẫn thờ lẩm bẩm như đang mộng du.
- Chia tay à? Đã đến lúc rồi sao? Tao đã tin tưởng đến thế cơ mà?

Quân lại quay về với chính mình, với cuộc sống bận rộn đến từng phút. Mà nó cũng không muốn ngừng lại. Ngừng làm gì để rồi khi những kỷ niệm tràn về lại đau đến buốt lòng. Không có tình yêu, thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn vậy. Tình yêu đến rồi đi nhẹ như 1 cơn gió thoảng. Để bất chợt 1 lúc nào nhớ về quá khứ, bạn phải ngỡ ngàng tự hỏi mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?

- Mày không nghĩ xa nhau sẽ mất nhau? Mày không sợ sự thay đổi?
- Nếu yêu 1 người mà luôn phải tính tóan, sợ đối mặt với đau khổ, sợ người đó sẽ làm mình tổn thương thì thực sự mày đã yêu chưa? Thà rằng cứ quên những điều đó đi, tình yêu là vậy! Và khi đã yêu 1 người bằng tất cả thì những điều ấy dường như vô nghĩa.
- Còn niềm tin, mày có hối hận không khi đặt nhầm chỗ?
- Hãy gửi niềm tin đi để đổi lại sự chân thành! Nếu không còn niềm tin thì ngay ở gần cũng chẳng giữ được nhau!

20 hơn, Quân lại trưởng thành thêm 1 chút. "Bọn mình ngày càng già đi mày ạ. Tình yêu là thế, nhưng tao không căm thù nó. Những gì đã qua hãy để nó qua. Có thể bây giờ tình yêu không tốt với tao, nhưng biết đâu chỉ tí nữa thôi, sẽ có 1 người thực lòng yêu thương tao xuất hiện". Và nó không hối hận, hòan tòan không vì đã gặp và yêu 1 người đến vậy. Nó không trách Hải, cũng không óan trách điều gì. Bởi xét cho cùng, đâu ai có lỗi trong chuyện này. Tất cả chỉ là tình yêu chưa thật sự đủ mạnh để vượt qua được thử thách. Hải đã rời bỏ nó nhưng lại cho nó 1 thứ quý giá hơn bất cứ điều gì: sự tha thứ. Nó thôi nhìn tình yêu bằng con mắt hận thù và vẫn tin vào hạnh phúc trong tương lai. Bởi điều quan trọng là nó đã thật sự biết yêu và yêu hết mình! Mày nói đúng Quân à. 21 rồi, bọn mình bỗng lớn!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đoàn Trang đã viết:
Truyện nhẹ nhàng, hay phết anh Sơn ạ...

Thanx em! Cái này là cái thứ 2, viết cũng đã từ lâu lắm rồi, cũng phải hơn năm! Anh cứ nghĩ nó hơi nặng và triết lý, vì lúc viết tâm trạng cũng hơi hậm hực tí... :D
 
um, hay quá anh ơi, phải bảo mod cộng điểm chất lượng cho anh thui
con bạn thân của em cũng có một chút giống Quân anh ạ
tất nhiên là chuyện gia đình nó thì ổn
chuyện tình cảm của nó, um nói thế nào nhỉ
nó vẫn rất tin tưởng, vẫn nghĩ rằng mình rất hạnh phúc
em thương nó lắm vì em biết, giờ đây, khi nó đang ở bên Anh, ny của nó... uh, tức là không chỉ có mình nó thui
mà nó là một đứa rất đa sầu đa cảm chứ không mạnh mẽ như chị quân trong chuyện đâu
buồn lắm
 
đọc xong truyện , tự cảm thấy mình còn may mắn ! cảm ơn anh Sơn
 
Có lần, 1 người bạn của anh - chị Kim Anh [Rệp điện tử] đã từng nói thế này: "Tận cùng của mọi vấn đề vẫn là ổn, nếu bây giờ mọi chuyện chưa ổn, thì chắc chắn rằng chưa phải là tận cùng".

Ngẫm lại cũng thấy đúng! Thật ra, mỗi người đều có 1 hoàn cảnh riêng của mình, chẳng thể so sánh là ai sướng hay khổ hơn ai. Chỉ cần bản thân mình thực sự cố gắng, còn kết quả, có lẽ không quá quan trọng!
 
Wow, em là em thấy vô cùng vàn tâm đắc với câu nói của chị Kinh Anh đấy, anh Sơn! Không biết chị ấy là ai mà phát ngôn thật là thâm thúy.

Tình yêu, cuộc sống cũng vậy cả thôi - chỉ đơn thuần là một cuộc chơi mà chuyện thắng thua là ý của Trời. Điều quan trọng nhất đối với mỗi người chơi là hãy chơi hết mình: nỗ lực của bản thân chính là phần thưởng to lớn nhất cho chính bạn. Bởi cho đến cuối cuộc chơi, bạn sẽ nhận ra rằng nỗ lực đem lại không những chỉ niềm vui mà còn cùng với sự trưởng thành.
 
Chị Kim Anh ngày xưa viết cho HHT, thường lấy bút danh là Rệp điện tử em. Chị ấy chuyên viết Cafe chiều thứ 7 hay Những bài học giản dị ấy. Tiếc là giờ chí ý ít viết lắm!

Thật ra anh vẫn thích việc ta cố gắng có thể thay đổi được số phận. Nhưng rồi đúng là có những việc dù mình có cố gắng thế nào đi nữa vẫn không thể thay đổi được. Lúc ấy, có lẽ điều quan trọng nhất là cái cách mà mình đã đi. Thật sự đã làm hết mình, có lẽ sẽ chẳng còn phải hối tiếc điều gì!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
cảm ơn anh nhiều nhiều vì đã pót câu châm ngôn đó lên .Em đang buồn vì có chuyện ko ổng nhưng bây giờ cũng đỡ buồn hơn rùi vì" dù sao đó vẫn chưa là tận cùng"0:) cảm ơn
 
20 tuổi là hết tuổi teen rồi, ko thể gọi cái này là teenstory được. Phải gọi là post-adolescence mới đúng.
 
Bây giờ mới được đọc chuyện của anh, cảm ơn anh vì đã post bài, chuyên anh nhẹ nhàng mà vẫn hay lắm.

..."Tình yêu đến rồi đi nhẹ như 1 cơn gió thoảng. Để bất chợt 1 lúc nào nhớ về quá khứ, bạn phải ngỡ ngàng tự hỏi mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?"
 
Lê Minh Đức đã viết:
20 tuổi là hết tuổi teen rồi, ko thể gọi cái này là teenstory được. Phải gọi là post-adolescence mới đúng.
tuy 20 tuổi đời nhưng suy nghĩ còn teen ,còn đồng cảm với dân teen thì chẳng làm sao cả
 
Cám ơn mọi người đã ghé qua. Thật ra, câu chuyện còn dài. dài lắm... kéo dài suốt tận đến 3 năm sau. Nhưng bây giờ cũng đã kết thúc! Dù cho không được như ý với người trong cuộc, nhưng với anh, với cái nhìn khách quan của những người ngoài cuộc, thì đó là 1 kết thúc đẹp... Rất đẹp!
 
Back
Bên trên