T2 Online:D

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
đừg jỗy như vầy chứ bạn gấu :| mất xyk, mất iêu bây h` :|
quá trưa đâu màh quá trưa :( bây h` t mớy chuận bị ngụ trưa :)
m` màh kũg nge bài nài sao :-ss
Nhồi máu não chết kệ tao
~x(

chạ kệ m` ai thèm làm j` >:p
 
Đạp xe trên phố phố đông người qua. . . .

Sao giai điệu nó vui tươi mà sao mình lại cảm thấy mang mác một nỗi buồn,
Đúng hơn là tưởng tượng, hay là nhớ .....
Cái thời đấy mình còn quá bé để nhận thức được.

Nhưng xem trên TV, và 1 phần được nghe kể...
Học sinh thời đấy... Tuổi học trò..

Vui tươi và trong sáng :-<...

Còn về các bậc trên, phụ huynh, người lớn

Cuộc sống cũng không nhiều bon chen, gánh nặng bây giờ ...
Về nhà là ai cũng được về đến tổ ấm, trút bỏ mọi ưu sầu... Vui vầy với con cái, gia đình, tan biến đi những lo âu. Nụ cười luôn nở trên môi mọi người lúc ấy.. Cái này thì mình còn nhớ trong kí ức, dù chỉ là 1 chút... Hạnh phúc ngay bên mình, đơn giản làm sao...

Còn bây giờ... Cuộc sống quá bộn bề, quá nhiều điều để phải lo nghĩ.. ( mình thì chưa, đang nói chung về mọi người). Ít ai về nhà mà còn đủ sức để cười... Mọi gánh nặng của cuộc đời đè lên vai, toan tính ... Sao lại cứ phải vất vả như vậy chứ... Đâu cần giàu có... Chỉ cần hạnh phúc, tuy nghèo khó, là mãn nguyện rồi mà... Căn nhà đâu chỉ đơn giản là một nơi ở. Đó là 1 tổ ấm mà, tại sao không đón nhận hạnh phúc đơn giản đó.. Đâu cần khó khăn đi tìm hạnh phúc giàu sang nơi đâu... Sao không mỉm cười với những người thân..

Cuộc sống đâu phải 1 cuộc ganh đua.... Sao cứ mang những điều khó khăn trong cuộc sống về tới nhà.. Sao không nở lấy 1 nụ cười...

Sao tự nhiên mình lại thấy buồn nhở =)).

Mình điên r`
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đạp xe trên phố phố đông người qua. . . .

Sao giai điệu nó vui tươi mà sao mình lại cảm thấy mang mác một nỗi buồn,
Đúng hơn là tưởng tượng, hay là nhớ .....
Cái thời đấy mình còn quá bé để nhận thức được.

Nhưng xem trên TV, và 1 phần được nghe kể...
Học sinh thời đấy... Tuổi học trò..

Vui tươi và trong sáng :-<...

Còn về các bậc trên, phụ huynh, người lớn

Cuộc sống cũng không nhiều bon chen, gánh nặng bây giờ ...
Về nhà là ai cũng được về đến tổ ấm, trút bỏ mọi ưu sầu... Vui vầy với con cái, gia đình, tan biến đi những lo âu. Nụ cười luôn nở trên môi mọi người lúc ấy.. Cái này thì mình còn nhớ trong kí ức, dù chỉ là 1 chút... Hạnh phúc ngay bên mình, đơn giản làm sao...

Còn bây giờ... Cuộc sống quá bộn bề, quá nhiều điều để phải lo nghĩ.. ( mình thì chưa, đang nói chung về mọi người). Ít ai về nhà mà còn đủ sức để cười... Mọi gánh nặng của cuộc đời đè lên vai, toan tính ... Sao lại cứ phải vất vả như vậy chứ... Đâu cần giàu có... Chỉ cần hạnh phúc, tuy nghèo khó, là mãn nguyện rồi mà... Căn nhà đâu chỉ đơn giản là một nơi ở. Đó là 1 tổ ấm mà, tại sao không đón nhận hạnh phúc đơn giản đó.. Đâu cần khó khăn đi tìm hạnh phúc giàu sang nơi đâu... Sao không mỉm cười với những người thân..

Cuộc sống đâu phải 1 cuộc ganh đua.... Sao cứ mang những điều khó khăn trong cuộc sống về tới nhà.. Sao không nở lấy 1 nụ cười...

Sao tự nhiên mình lại thấy buồn nhở =)).

Mình điên r`

ừa :( tếh mớy buồn chứ :(( ai kũg thýk bon chen kạ màh quên đy kái hp gần nắm ík, đơn jạn nắm ík :((
bây h` làm j` kòn kiệu : 1 túp lều trah 2 trái tym vàg nữa nên đàh chấp nhận vầy thôy :)
ps: mềh kũg đag điên jốg bạn nợn xòe :x

----------

chời ơi chúng mày hết trò rô`i ah`
:((

sắp hết r` đấy :| kon chuột kốg xấu xý ngĩ thêm ra trò j` nữa đy ;))
 
Đạp xe trên phố phố đông người qua. . . .

Sao giai điệu nó vui tươi mà sao mình lại cảm thấy mang mác một nỗi buồn,
Đúng hơn là tưởng tượng, hay là nhớ .....
Cái thời đấy mình còn quá bé để nhận thức được.

Nhưng xem trên TV, và 1 phần được nghe kể...
Học sinh thời đấy... Tuổi học trò..

Vui tươi và trong sáng :-<...

Còn về các bậc trên, phụ huynh, người lớn

Cuộc sống cũng không nhiều bon chen, gánh nặng bây giờ ...
Về nhà là ai cũng được về đến tổ ấm, trút bỏ mọi ưu sầu... Vui vầy với con cái, gia đình, tan biến đi những lo âu. Nụ cười luôn nở trên môi mọi người lúc ấy.. Cái này thì mình còn nhớ trong kí ức, dù chỉ là 1 chút... Hạnh phúc ngay bên mình, đơn giản làm sao...

Còn bây giờ... Cuộc sống quá bộn bề, quá nhiều điều để phải lo nghĩ.. ( mình thì chưa, đang nói chung về mọi người). Ít ai về nhà mà còn đủ sức để cười... Mọi gánh nặng của cuộc đời đè lên vai, toan tính ... Sao lại cứ phải vất vả như vậy chứ... Đâu cần giàu có... Chỉ cần hạnh phúc, tuy nghèo khó, là mãn nguyện rồi mà... Căn nhà đâu chỉ đơn giản là một nơi ở. Đó là 1 tổ ấm mà, tại sao không đón nhận hạnh phúc đơn giản đó.. Đâu cần khó khăn đi tìm hạnh phúc giàu sang nơi đâu... Sao không mỉm cười với những người thân..

Cuộc sống đâu phải 1 cuộc ganh đua.... Sao cứ mang những điều khó khăn trong cuộc sống về tới nhà.. Sao không nở lấy 1 nụ cười...

Sao tự nhiên mình lại thấy buồn nhở =)).

Mình điên r`

mày làm tao có tý suy nghĩ :|
 
=; Đừng nhầm nhé ^ ^!

Lắm khi tao điên thôy mà ^^~

Chà hiểu sao luôn. Bài nay vui mà

May mà nhà mình không thế, nz nghe mấy con bạn kể.

Thấy thương thương.

Mà bài này lại làm nhớ về ngày xưa ^ ^!
 
Đạp xe trên phố phố đông người qua. . . .

Sao giai điệu nó vui tươi mà sao mình lại cảm thấy mang mác một nỗi buồn,
Đúng hơn là tưởng tượng, hay là nhớ .....
Cái thời đấy mình còn quá bé để nhận thức được.

Nhưng xem trên TV, và 1 phần được nghe kể...
Học sinh thời đấy... Tuổi học trò..

Vui tươi và trong sáng :-<...

Còn về các bậc trên, phụ huynh, người lớn

Cuộc sống cũng không nhiều bon chen, gánh nặng bây giờ ...
Về nhà là ai cũng được về đến tổ ấm, trút bỏ mọi ưu sầu... Vui vầy với con cái, gia đình, tan biến đi những lo âu. Nụ cười luôn nở trên môi mọi người lúc ấy.. Cái này thì mình còn nhớ trong kí ức, dù chỉ là 1 chút... Hạnh phúc ngay bên mình, đơn giản làm sao...

Còn bây giờ... Cuộc sống quá bộn bề, quá nhiều điều để phải lo nghĩ.. ( mình thì chưa, đang nói chung về mọi người). Ít ai về nhà mà còn đủ sức để cười... Mọi gánh nặng của cuộc đời đè lên vai, toan tính ... Sao lại cứ phải vất vả như vậy chứ... Đâu cần giàu có... Chỉ cần hạnh phúc, tuy nghèo khó, là mãn nguyện rồi mà... Căn nhà đâu chỉ đơn giản là một nơi ở. Đó là 1 tổ ấm mà, tại sao không đón nhận hạnh phúc đơn giản đó.. Đâu cần khó khăn đi tìm hạnh phúc giàu sang nơi đâu... Sao không mỉm cười với những người thân..

Cuộc sống đâu phải 1 cuộc ganh đua.... Sao cứ mang những điều khó khăn trong cuộc sống về tới nhà.. Sao không nở lấy 1 nụ cười...

Sao tự nhiên mình lại thấy buồn nhở =)).

Mình điên r`

..Sao ko nở lấy 1 nụ cười..
 
Cần tìm trẻ lạc: Em bé có tên là fx570 MS hinh dạng và kích thước ai cũng biết. Thời gian bé đi lạc được xác định là vào 2 tiết lí được nghỉ ngày thứ 7. Sau khi Kt Hóa thì để trên bàn với cái bút đến tiết Địa thì ko thấy 2 đứa đâu cặp sach bay xuống đất. Theo thông tin tình báo cho biết có rất nhiều ng` ngồi quanh đấy vậy có ai biết thông tin ve bé xin vui lòng liên hệ với tui. Gia đình chúng tôi xin vui lòng hậu tạ.

P/S: ai thấy cái máy tính của tao thì cho xin với :(
 
=; Đừng nhầm nhé ^ ^!

Lắm khi tao điên thôy mà ^^~

Chà hiểu sao luôn. Bài nay vui mà

May mà nhà mình không thế, nz nghe mấy con bạn kể.

Thấy thương thương.

Mà bài này lại làm nhớ về ngày xưa ^ ^!

tếh àk :( bạo bạn m` đừg buồn nữa néh :x smile up babe :x

mềh kũg nớh về ngày xưa..xưa nắm nắm ík..tók e đuôy gà 8->
 
Cần tìm trẻ lạc: Em bé có tên là fx570 MS hinh dạng và kích thước ai cũng biết. Thời gian bé đi lạc được xác định là vào 2 tiết lí được nghỉ ngày thứ 7. Sau khi Kt Hóa thì để trên bàn với cái bút đến tiết Địa thì ko thấy 2 đứa đâu cặp sach bay xuống đất. Theo thông tin tình báo cho biết có rất nhiều ng` ngồi quanh đấy vậy có ai biết thông tin ve bé xin vui lòng liên hệ với tui. Gia đình chúng tôi xin vui lòng hậu tạ.

P/S: ai thấy cái máy tính của tao thì cho xin với :(

thiết nghĩ cả gan làm việc này chỉ có Thái Đạt hoặc Hồng Sơn =))
=))
=))
=))
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên