T2 Bất Tử

Đôi Tất

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Lá bài thơ kể về ... đôi tất
Khi chân thấy có một mùi ngây ngất
Thì vật tầm thường cũng "bộc phát" thành thơ

Hai đôi tất nho nhỏ màu xanh lơ
Màu cỏ cây hay màu của điều ước?
Nhưng chắc chắn không bao giờ lộn ngược
( vì mang vào sẽ phát hiện ra ngay )

Chẳng thường xuyên được giặt giũ hàng ngày
Bị sức nặng đôi gót hồng chà đạp
Dẫu bốc mùi không đi cùng người khác
Dù chiếc này đẹp hơn hẳn chiếc kia

Nếu một mai một chiếc tất mất đi
( Bị chó gặm hay vấn đề nào khác... )
Mọi thay thế đều trở thành độc ác
Không khác lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai đứa này chỉ là cặp gian phu

Mất em rồi anh sẽ đi tu
Bởi đơn độc sống đâu còn ý nghĩa
Dẫu bên cạnh có muôn người thay thế
Thì đêm nằm vẫn sợ dính SI-ĐA

Đôi tất - đôi ta khi rách khi lành
Chẳng thề nguyền nên tha hồ giả dối
Chẳng hứa hẹn chỉ âm thầm phản bội
Nên bình thường nếu chẳng đủ thành đôi

Ngay cả khi bắt đầu bốc mùi hôi
Không thể thiếu sáp ngăn mùi khẩn cấp
Bài thơ đầu xin viết về đôi tất
Thật giản dị như mối tình e ấp
Để đêm ngày gắn chặc mãi không thôi

Không thế thiếu nhau trên bước đường đời
Dấu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng I-LOVE-YOU ở những điều ngược lại
Tôi mù quáng trong cuộc tình ngang trái
Thỏ gục đầu trước trước phát súng thợ săn

Dẫu mai này tôi có chết nhăn răng
Xin kiếp sau vẫn được làm chiếc tất
Dù biết yêu " không còn gì để mất"
Chỉ cần bên cạnh có chiếc thứ hai kia
 
sax .. không thể nào mà đỡ nổi mấy cái thơ thẩn của mấy ông lớp mình này .. :)) .. thật là khó đỡ . :)) ...
Sao cứ nhắc đế ăn uống là chúng mày nhanh thế ..
@ Đồng Sơn : ờ , siêu nhân ngoan hiền đóng quỹ lớp cho tao đê .. :))
 
@ Chỉ còn kém Lý 2 5 bài. ( Không kể bài này).\:d/
Tại thiên! À quên. Thiện tai, thiện tai.:D
 
@Xin phép làm 1 nhiệm vụ vinh dự: Post bài này để san bằng tỉ số với Lý 2. <:p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
lại bị vượt rồi HH ah :))
hix vậy là ko đi đâu nữa phải ko ?
 
@ Vương Trung: nói đến chuyện vượt A1 nghe đã hơi khó tin rồi. Chứ L1 và A2 cách hội mình cỡ hàng nghìn bài thì vượt là chuyện hết sức hoang đường:-t . Vượt bằng niềm tin.[-x
@ Năm nay Ams lại có 1 HCV lý Quốc tế( Chắc gần 2 chục năm rồi, từ thời Đinh Sỹ Quảng tới giờ:-?? ). Mấy lão lại được thể to mồm bốc phét đây.:-< @-)
 
Học tập gì tao .. :| .. đợt này mỗi lần lên Hao tao viết đúng 1 bài ở topic lớp mình xong té .. :)) .. cái đợt mới lập nick Hao cơ .. lên spam suốt .. giờ chán rồi ..
@ anh Tòe ... : post bài đôi guốc đi anh ... Mà có bài đôi Tông hay đôi tổ ong ko anh post cho em với .. :)) ... :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mịa,năm nay bọn ams không thi vào NEU mấy, cả diễn đàn chả có đứa nào ams cả :|
 
@ Bư : :)) phải có nhiều thể loại nó mới phong phú chứ chú .. ;))
 
Bài thơ cuối cùng anh viết tặng em

Là bài thơ anh kể về…đôi guốc

Khi nỗi nhớ đã trở thành quen thuộc

Chỉ vật tầm thường mới viết thành thơ


Hai miếng guốc kia gặp nhau tự trong rừng

Có yêu hau đâu mà biến thành đôi guốc?

Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

Lăn cầu thang, té xuống ruộng…cùng nhau.


Cùng bước, đạp “mìn”, có kẻ “dính” người không

Cùng chia sẽ sức người đè nặng

Khi vui vẻ không đi cùng kẻ khác

Số phận người này phụ thuộc ở người đi.


Nếu ngày nào một chiếc guốc mất đi

Mới thay thế đựơc vui mừng đón nhận

Dẫu hơi khác nhưng người đi chẳng biết

Hai chiếc này giờ đã là một đôi!


Cũng như mình trong giây phút này thôi

Bước hụt hẫng dẫu nghiêng về một phía

Rồi anh cũng tìm đuợc người thay thế

Mà trong lòng mãi rũa mình quá ngu


Đôi guốc vô tri vẫn thế bước song hành

Chẳng hứa hẹn nhưng vẫn thường giả dối

Chẳng thề nguyện ngu gì không phản bội

Dẫu lối nào cũng có mặt cả đôi!


Không chịu nhường nhau trên bước đường đời

Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái

Như tôi yêu em bởi một điều: trót dại!

Kết thúc tình mình cho đỡ tốn money.


Hai mảnh đời ầm ĩ bước chen đua

Cứ tiếp tục dẫu chỉ còn một chiếc

Chỉ còn một là vẫn còn mọi thứ

Vì vẫn còn một chiếc khác..sơ cua!


Anh chẳng muốn cùng em làm đôi guốc.

Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau

Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.

Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt


Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước

Lại bắt em tỳ lên mặt đất thô.

Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời

Lại biết rằng đất đen em đang tựa.


Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.

Của sức ngừơi của vinh nhục bon chen

Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.

Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.


Anh không thể…để phút nào hụt hẫng.

Rồi có kẻ…dám nâng đỡ bên em.

Đôi guốc kia đâu phải mãi song hành

Có bao giờ guốc đứt cùng một lúc?


Anh sao chịu nỗi có kẻ nào trông…giống.

Để nhìn vào em lại bảo…giống anh

Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.

Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!


Thôi em nhé bài thơ” đôi guốc”

Chẳng thể là hình dáng của hai ta

Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.

Cũng phải tùy…hòan cảnh để ví von

Tặng Chi socola =))
 
Back
Bên trên