Đoàn Trang
(Ms_Independent)
Điều hành viên
Tự do báo chí nhìn từ hai phía
Nguyễn Đa Linh
Viết cho BBC
Rolling Stone đăng ảnh hai nhân vật nhạy cảm, ca sỹ Cui Jian và nhà văn Muzimei, khiến nhiều người Trung Quốc phẫn nộ. Báo động giả về sóng thần khiến người dân Chi Lê hoảng loạn. Và cộng đồng Hồi giáo đập phá các sứ quán Tây Âu vì bức biếm hoạ Nhà Tiên tri.
Tự do ngôn luận nghĩa là gì? Những người đấu tranh cho Quyền Được Nói theo kiểu phương Tây thường lờ đi chương cuối của câu chuyện cổ tích: tự do không có nghĩa là được phép làm ảnh hưởng đến người khác, đến lợi ích cộng đồng.
Trong khi ấy, “bảo vệ an ninh quốc gia” là cây bài chiến lược để các chính phủ hạn chế bớt sự phóng túng của công dân. Điều này không chỉ diễn ra ở những nước bị coi là “chậm phát triển” mà ngay cả ở Mỹ, nơi người ta thường khoe khoang khắp thế giới về tự do và nhân quyền.
Tổng thổng Bush từng tuyên bố :“nếu trong chính quyền của tôi xảy ra tiết lộ thông tin, tôi sẽ sa thải kẻ chịu trách nhiệm”. Nhưng mặt khác, thỉnh thoảng ông xúi phó tổng thống Cheney thò ra một vài “thông tin mật” có hại cho đảng Dân chủ.
Để đến nỗi danh hiệu kẻ tiết lộ thông tin hàng đầu” (leaker in chief) giờ đây thuộc về ông. Bảo vệ lợi ích quốc gia hay lợi ích của đảng cầm quyền? Điều này còn cần được làm sáng tỏ. Nhiều nhà nghiên cứu thường dẫn lời của Russeau, của Mill để tuyên truyền cho tự do mà không để ý rằng, đa số nhân dân không biết những người ấy là ai. Triết lý của Sen về mối quan hệ giữa Phát triển và Tự do, là những thứ khó hiểu, xa vời đối với họ.
Nhu cầu về một thứ tự do mơ hồ sẽ bị đè bẹp ngay khi cây bài “an ninh quốc gia” được hạ xuống chiếu. Như thường thấy, người dân được phỏng vấn thường tỏ ra lưỡng lự, tán thành tự do, nhưng tự do đến mức nào?
Ở Việt nam, không phải chính phủ không ý thức được rằng những thuyết triết của các nhà tư tưởng nọ thật hay. Nhưng đó mới là lý thuyết. Các nhà lãnh đạo quốc gia chậm rãi dõi theo hiện thực đang diễn ra ở những nước lớn, Nga và Trung Quốc, với hi vọng không cần đến tự do theo kiểu phương tây vẫn có thể đưa nước ta trở thành một quốc gia giàu mạnh.
Nên chăng chúng ta cần nói với Đảng, với nhân dân bằng những ngôn từ thực tế hơn? Nên chăng nói với họ rằng, ở Philippines, công nghiệp truyền thông hoàn toàn do tư nhân nắm giữ. 70% cơ sở đào tạo truyền thông cũng thuộc về tư nhân.
Ở Campuchia, người nước ngoài cũng được ra báo, điển hình là tờ Phnom Penh Post. Đến như vương quốc hồi giáo Brunei chỉ có 3 đài truyền hình thì một là của tư nhân với 13 kênh. Không phải chính phủ các nước này không quan tâm đến các thế lực chống đối mà chỉ vì báo chí tư nhân không đáng sợ đến thế.
Cấm đoán sẽ chỉ gây tò mò
Nhóm công chúng quan tâm đến chính trị sẽ tìm thấy những thông tin họ muốn và những thứ “trên cả sự mong muốn” từ vô vàn các website trên Internet mà tường lửa ngăn không xuể. Ấy là chưa kể những tin đồn lan từ vỉa hè này sang quán nước nọ. Càng cấm đoán, trí tò mò của người dân càng bị kích thích và họ! càng tin là thật.
Báo giấy đang bị báo mạng lấn át trên toàn cầu
Còn những người khác, dù chán ngấy mỗi tháng cũng phải nhận hàng tấn spam e-mail chứa đựng tin tức thật giả lẫn lộn. Sự ra đời của một vài tờ báo tư nhân chẳng vì thế mà thay đổi được lề lối quan tâm của công chúng. Nên chăng nói với họ rằng, những kẻ tung tin không có bằng chứng gây hoang mang trong cộng đồng hoặc xâm hại lợi ích quốc gia cần phải bị xử phạt. Tuy nhiên ở nước ta, việc giáo dục công dân về giới hạn của Quyền Được Nói còn chưa tốt.
Đôi khi chỉ vì tinh thần ái quốc, quá tin vào những nguồn tin vỉa hè hoặc không hiểu rõ vấn đề nào có thể bày tỏ chính kiến, vấn đề nào hàm chứa những ẩn ý ngoại giao phức tạp không nên lạm bàn, một số người đã sử dụng Quyền Được Nói một cách quá đà. Nên chăng giảm hình phạt đối với những người như vậy, đặc biệt là những người trẻ?
Ngoài ra, một cách làm mang tính giáo dục sâu rộng là tạo ra những diễn đàn chính thức trên các tờ báo lớn (bao gồm cả báo điện tử và báo giấy), để nhân dân có thể tranh luận về các vấn đề học thuật nhạy cảm trong khuôn khổ lý thuyết, làm sáng tỏ những trường hợp liên quan đến “an ninh quốc gia” và “lợi ích cộng đồng”. Nên chăng nói với họ rằng, học sinh Việt nam thường bị đánh giá là thụ động. Không thiếu trí thông minh, sự cần cù nhưng khả năng sáng tạo kém.
Trong khi Bộ Giáo dục cố gắng nhồi nhét thật nhiều kiến thức khiến trẻ học mờ mắt mới theo kịp chương trình, một cách làm đơn giản hơn là giảm chương trình chính khoá, để trẻ có nhiều thời gian tự đọc, thời gian để tự do tư duy, sáng tạo thì chẳng được mấy ai quan tâm. Và cũng với cung cách không khuyến khích sáng tạo như thế, người ta áp dụng vào báo chí người lớn.
Dưới sự kiểm duyệt khắt khe, chỉ những bài báo làng nhàng, khác nhau chỉ là văn phong, còn nội dung thì na ná; những bài thường được gọi là “thiếu cũng chả chết ai”, không chứa đựng những ý tưởng “trái chiều” mang tính đột phá; được phép ra đời.
Liệu điều này có liên quan đến việc cả năm 2005, cả nước chỉ có MỘT đơn xin đăng ký sáng chế với Tổ chức Sở hữu Trí tuệ Thế giới (WIPO)? Nên chăng nói với họ rằng, 500 tờ báo nhà nước với 600 triệu bản phát hành trên toàn quốc mỗi năm tưởng là nhiều, nhưng kỳ thực bình quân mỗi người Việt chỉ được đọc 7.5 tờ báo/năm.
Riêng đợt đóng góp cho Đại hội Đảng X vừa rồi, VietnamNet cho biết: có hàng nghìn kiến nghị gửi về nhưng toà báo chỉ đủ sức đăng 300 bài. Vậy còn những ý kiến khác đi đâu? Nhu cầu được “thấy tên mình trên báo”, được tranh luận, chia xẻ của dân rõ ràng là rất lớn. Khu vực báo chí quốc doanh hiện nay chưa đáp ứng kịp. Ấy là chưa kể, các nhóm lợi ích khác nhau trong xã hội đều mong muốn có tiếng nói riêng để bảo vệ quyền lợi cho mình, thoát khỏi sự cắt xét theo quan điểm của báo chí nhà nước.
Nên chăng nói với họ rằng, giống như những sản phẩm vật chất, báo chí - sản phẩm tinh thần, cũng có hàng tốt, hàng kém chất lượng. Nhưng không nên vì thế mà cấm đoán cả một loại mặt hàng. Cần phải có một khu vực báo chí tư nhân bên cạnh khu vực nhà nước để tăng cường nguồn cung thông tin; tạo sự cạnh tranh lành mạnh trong giới báo chí; góp phần đẩy lùi tham nhũng; tăng cường hình ảnh ngoại giao cởi mở của Việt Nam trên trường quốc tế và cuối cùng là tạo thêm nhiều công ăn việc làm.
Như là một bước đi thận trọng, đầu tiên, chính phủ có thể cho phép một số nhà báo đã có kinh nghiệm, am hiểu những vấn đề nhạy cảm và có thâm niên công tác 5-10 năm ở các toà báo lớn đứng ra làm chủ bút báo tư nhân. Mục tiêu do Đại hội Đảng IX đề ra và được tiếp tục ở Đại hội Đảng X là phấn đấu đến năm 2020 Việt nam trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại, dựa trên nền tảng kinh tế tri thức, với 50% GDP do tri thức tạo ra. Trong nền kinh tế ấy, thông tin trở thành tài nguyên quan trọng nhất.
Tăng nguồn tài nguyên thế nào nếu không phải là tăng nguồn cung cấp thông tin và tạo ra môi trường cởi mở để cho các tư tưởng sáng tạo được tự do phát triển, đóng góp vào kho tàng tri thức quốc gia. Nếu nhà nước không tăng kịp nguồn cung thì hãy để cho nhân dân cùng làm. Những quốc gia nhỏ như Việt nam nên lấy việc thoả mãn nguyện vọng của nhân dân làm mục tiêu tối thượng, thay vì theo gương các nước lớn.
Bởi lẽ, các quốc gia như Nga, Trung quốc có cơ sở hạ tầng kinh tế, văn hoá cũng như vị thế trên vũ đài quốc tế tốt hơn ta nhiều. Họ không dễ gì bị những áp lực quốc tế làm điêu đứng. Còn các nước nhỏ, nếu không theo kịp những dòng chảy lớn của thế giới, lòng người trong nước không thuận thì hẳn là tự chuốc lấy những hiểm hoạ bất ổn.
Bộ trưởng Phạm Quang Nghị đã nói: “vấn đề báo chí tư nhân còn phụ thuộc vào quốc hội và ý nguyện chung của nhân dân”. Chúng ta có quyền hi vọng nhà nước sẽ sớm hỏi ý dân về vấn đề này, phải không?
Nhân ngày Tự do Báo chí Thế giới 3/5, xin gửi đến 47 nhà báo quốc tế đã ngã xuống trong khi làm nhiệm vụ năm 2005, lòng biết ơn sâu sắc nhất. Xin gửi đến các nhà báo Việt nam lòng kính trọng vì sự dũng cảm, tinh thần cương quyết đấu tranh của các anh chị vì sự nghiệp phòng chống tham nhũng và đổi mới nước nhà.
(Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả. Quý vị có ý kiến gì về đề tài này xin gửi email cho chúng tôi ở địa chỉ [email protected] hoặc dùng hộp tiện ích bên phải)
---------------------------------------------------------------
Không nêu tên
Bạn Linh ngây thơ quá. Những nước như Brunei, Phillippines hay Campuchia có báo chí tư nhân là đúng rồi, vì họ không có nhu cầu bảo vệ cho một hệ tư tưởng nào đó được xem là chính thống hay kim chỉ nam cho dân tộc họ.
Vũ Thị Kim Thoa, HCMC
Bộ trưởng Phạm Quang Nghị đã nói: “vấn đề báo chí tư nhân còn phụ thuộc vào quốc hội và ý nguyện chung của nhân dân”. Chúng ta có quyền hi vọng nhà nước sẽ sớm hỏi ý dân về vấn đề này, phải không? Theo tôi, những người ủng hộ báo chí tư nhân sẽ chính là các cán bộ lãnh đạo nhà nước VN. Bởi vì :
1./ Hiện nay,VN luôn có sẵn lực lượng an ninh tinh nhuệ và 1 hệ thống tư pháp đủ mạnh để giám sát các hoạt động của báo chí tư nhân.
2./ Nếu báo chí tư nhân phanh phui những hành vi phạm pháp của các cán bộ Đảng viên thì lập tức những cán bộ này sẽ được thay thế bằng những cán bộ trẻ hơn, năng động hơn .
3./ Báo chí được tư nhân hóa thì Ngân sách quốc gia sẽ tiết kiệm những khỏan tài trợ cho mỗi tờ báo như hiện nay
Và những người không ủng hộ báo chí tư nhân sẽ gồm :
1./ Những cán bộ tham nhũng, nếu những vụ bê bối của họ bị báo chí tư nhân phanh phui thì họ không thể ngăn cản hoặc dàn xếp cho êm chuyện
2./ Những cán bộ có quyền lợi gắn liền với lợi nhuận của hoạt động kinh doanh dịch vụ quảng cáo trên báo Nhà nuớc. Khi báo chí tư nhân hoạt động thì sẽ có sự cạnh tranh gay gắt trong thi trường dịch vụ quảng cáo. Những người có nhu cầu quảng cáo thường có xu hướng tìm đến những tờ báo có đông độc giả.
Tôi nghĩ rằng, mấu chốt của vấn đề báo chí tư nhân chính là lợi ích từ dịch vụ Quảng cáo. Tôi hy vọng rằng báo chí tư nhân sẽ góp sức với Chính Phủ VN trong cuộc chiến chống tham nhũng.
James Trần, USA
Tự do ngôn luận là quyền căn bản của con người trong 1 xã hội văn minh tiến bộ. Nói đến tự do ngôn luận là nói đến bãi bỏ sự kiểm duyệt của chính quyền với dân chúng mà thể hiện qua tự do báo chí tư nhân. Cho dù tự do ngôn luận cũng có những mặt xấu của nó khi nó bị lạm dụng bởi từ hai phía - chính quyền và người dân, không có nó sẽ nói lên nhân quyền của con người bị chà đạp, 1 nhà nước độc tài sợ hãi dư luận. Một quốc gia khi đàn áp người dân không cho tự do ngôn luận quá lâu sẽ làm dân trí thấp kém dù có muốn thay đổi sẽ phải rất khó khăn và sẽ có nhiều xáo trộn trong xã hội.
Khi dân trí còn thấp, như Việt Nam, khi cho phép tự do ngôn luận vấn đề lạm dụng sẽ càng nhiều hơn dẫn đến tình trạng xã rác trong báo chí. Dù muốn dù không các xáo trộn sẽ xảy ra trong tất cả các quốc gia, ngay cả các quốc gia tự do nhất, cho nên dùng các xáo trộn xã hội để ngụy biện cho phép nhà nước dùng quyền kiểm duyệt cấm tự do ngôn luận chỉ nói lên sự độc tài của nó. Nhà nước Việt nam cần phải nâng cao dân trí bằng cách giáo dục người dân hữu hiệu hơn, cho phép báo chí tư nhân, sẵn sàng chấp nhận "xả rác" rồi dọn rác, và từ đó sẽ dẫn đến một quốc gia thực sự dân chủ như tên của nó.
Khang, Hà Nội
Bài này của ông Linh thật hay. Người ta hay nói "nói phải củ cải cũng nghe" ông nói phải lắm, rất có tinh thần xây dựng. Báo chí ở nước ngoài viết về Việt Nam cần những bài như thế này thay vì chửi bới quá lời như mấy nhà "dân chủ". Con người có nhu cầu về vật chất nên phải sản xuất nhiều hàng hoá, về mặt này chính phủ kêu gọi cổ phần hoá (tư nhân hoá một phần). Con ngừi có nhu cầu tinh thần cần phải thoả mãn bằng hàng hoá ( thông tin báo chí là một loại hàng hoá đó)tại sao lại không tư nhân hoá chứ. Chỉ cần có luật để chống hàng giả là được thôi mà.
Tuấn Khoa, Houston
Đọc câu: “Như là một bước đi thận trọng, đầu tiên, chính phủ có thể cho phép một số nhà báo đã có kinh nghiệm, am hiểu những vấn đề nhạy cảm và có thâm niên công tác 5-10 năm ở các toà báo lớn đứng ra làm chủ bút báo tư nhân” của Nguyễn Đa Linh, tôi có cảm tưởng như là nếu tôi ra một tờ báo, in vài cái tin gà, tin vịt vớ vẩn thì nước VN sẽ trải qua một cuộc khủng hoảng về tài chính, xã hội loạn lạc mất ổn định, cướp bóc tham nhũng khắp nơi, giáo dục xuống cấp thê thảm, kinh tế trì trệ và cuối cùng là dân phải xếp hàng lãnh bo bo hàng ngày. Khiếp quá, thôi cho không tôi cũng không dám làm báo đâu.
Nguyễn Sơn, New York
Bài tự do báo chí của tác giả NĐ Linh nhìn từ hai phía chính quyền, truyền thông mà không xuất phát từ phía người dân!
Nguyễn Đa Linh
Viết cho BBC
Rolling Stone đăng ảnh hai nhân vật nhạy cảm, ca sỹ Cui Jian và nhà văn Muzimei, khiến nhiều người Trung Quốc phẫn nộ. Báo động giả về sóng thần khiến người dân Chi Lê hoảng loạn. Và cộng đồng Hồi giáo đập phá các sứ quán Tây Âu vì bức biếm hoạ Nhà Tiên tri.
Tự do ngôn luận nghĩa là gì? Những người đấu tranh cho Quyền Được Nói theo kiểu phương Tây thường lờ đi chương cuối của câu chuyện cổ tích: tự do không có nghĩa là được phép làm ảnh hưởng đến người khác, đến lợi ích cộng đồng.
Trong khi ấy, “bảo vệ an ninh quốc gia” là cây bài chiến lược để các chính phủ hạn chế bớt sự phóng túng của công dân. Điều này không chỉ diễn ra ở những nước bị coi là “chậm phát triển” mà ngay cả ở Mỹ, nơi người ta thường khoe khoang khắp thế giới về tự do và nhân quyền.
Tổng thổng Bush từng tuyên bố :“nếu trong chính quyền của tôi xảy ra tiết lộ thông tin, tôi sẽ sa thải kẻ chịu trách nhiệm”. Nhưng mặt khác, thỉnh thoảng ông xúi phó tổng thống Cheney thò ra một vài “thông tin mật” có hại cho đảng Dân chủ.
Để đến nỗi danh hiệu kẻ tiết lộ thông tin hàng đầu” (leaker in chief) giờ đây thuộc về ông. Bảo vệ lợi ích quốc gia hay lợi ích của đảng cầm quyền? Điều này còn cần được làm sáng tỏ. Nhiều nhà nghiên cứu thường dẫn lời của Russeau, của Mill để tuyên truyền cho tự do mà không để ý rằng, đa số nhân dân không biết những người ấy là ai. Triết lý của Sen về mối quan hệ giữa Phát triển và Tự do, là những thứ khó hiểu, xa vời đối với họ.
Nhu cầu về một thứ tự do mơ hồ sẽ bị đè bẹp ngay khi cây bài “an ninh quốc gia” được hạ xuống chiếu. Như thường thấy, người dân được phỏng vấn thường tỏ ra lưỡng lự, tán thành tự do, nhưng tự do đến mức nào?
Ở Việt nam, không phải chính phủ không ý thức được rằng những thuyết triết của các nhà tư tưởng nọ thật hay. Nhưng đó mới là lý thuyết. Các nhà lãnh đạo quốc gia chậm rãi dõi theo hiện thực đang diễn ra ở những nước lớn, Nga và Trung Quốc, với hi vọng không cần đến tự do theo kiểu phương tây vẫn có thể đưa nước ta trở thành một quốc gia giàu mạnh.
Nên chăng chúng ta cần nói với Đảng, với nhân dân bằng những ngôn từ thực tế hơn? Nên chăng nói với họ rằng, ở Philippines, công nghiệp truyền thông hoàn toàn do tư nhân nắm giữ. 70% cơ sở đào tạo truyền thông cũng thuộc về tư nhân.
Ở Campuchia, người nước ngoài cũng được ra báo, điển hình là tờ Phnom Penh Post. Đến như vương quốc hồi giáo Brunei chỉ có 3 đài truyền hình thì một là của tư nhân với 13 kênh. Không phải chính phủ các nước này không quan tâm đến các thế lực chống đối mà chỉ vì báo chí tư nhân không đáng sợ đến thế.
Cấm đoán sẽ chỉ gây tò mò
Nhóm công chúng quan tâm đến chính trị sẽ tìm thấy những thông tin họ muốn và những thứ “trên cả sự mong muốn” từ vô vàn các website trên Internet mà tường lửa ngăn không xuể. Ấy là chưa kể những tin đồn lan từ vỉa hè này sang quán nước nọ. Càng cấm đoán, trí tò mò của người dân càng bị kích thích và họ! càng tin là thật.
Báo giấy đang bị báo mạng lấn át trên toàn cầu
Còn những người khác, dù chán ngấy mỗi tháng cũng phải nhận hàng tấn spam e-mail chứa đựng tin tức thật giả lẫn lộn. Sự ra đời của một vài tờ báo tư nhân chẳng vì thế mà thay đổi được lề lối quan tâm của công chúng. Nên chăng nói với họ rằng, những kẻ tung tin không có bằng chứng gây hoang mang trong cộng đồng hoặc xâm hại lợi ích quốc gia cần phải bị xử phạt. Tuy nhiên ở nước ta, việc giáo dục công dân về giới hạn của Quyền Được Nói còn chưa tốt.
Đôi khi chỉ vì tinh thần ái quốc, quá tin vào những nguồn tin vỉa hè hoặc không hiểu rõ vấn đề nào có thể bày tỏ chính kiến, vấn đề nào hàm chứa những ẩn ý ngoại giao phức tạp không nên lạm bàn, một số người đã sử dụng Quyền Được Nói một cách quá đà. Nên chăng giảm hình phạt đối với những người như vậy, đặc biệt là những người trẻ?
Ngoài ra, một cách làm mang tính giáo dục sâu rộng là tạo ra những diễn đàn chính thức trên các tờ báo lớn (bao gồm cả báo điện tử và báo giấy), để nhân dân có thể tranh luận về các vấn đề học thuật nhạy cảm trong khuôn khổ lý thuyết, làm sáng tỏ những trường hợp liên quan đến “an ninh quốc gia” và “lợi ích cộng đồng”. Nên chăng nói với họ rằng, học sinh Việt nam thường bị đánh giá là thụ động. Không thiếu trí thông minh, sự cần cù nhưng khả năng sáng tạo kém.
Trong khi Bộ Giáo dục cố gắng nhồi nhét thật nhiều kiến thức khiến trẻ học mờ mắt mới theo kịp chương trình, một cách làm đơn giản hơn là giảm chương trình chính khoá, để trẻ có nhiều thời gian tự đọc, thời gian để tự do tư duy, sáng tạo thì chẳng được mấy ai quan tâm. Và cũng với cung cách không khuyến khích sáng tạo như thế, người ta áp dụng vào báo chí người lớn.
Dưới sự kiểm duyệt khắt khe, chỉ những bài báo làng nhàng, khác nhau chỉ là văn phong, còn nội dung thì na ná; những bài thường được gọi là “thiếu cũng chả chết ai”, không chứa đựng những ý tưởng “trái chiều” mang tính đột phá; được phép ra đời.
Liệu điều này có liên quan đến việc cả năm 2005, cả nước chỉ có MỘT đơn xin đăng ký sáng chế với Tổ chức Sở hữu Trí tuệ Thế giới (WIPO)? Nên chăng nói với họ rằng, 500 tờ báo nhà nước với 600 triệu bản phát hành trên toàn quốc mỗi năm tưởng là nhiều, nhưng kỳ thực bình quân mỗi người Việt chỉ được đọc 7.5 tờ báo/năm.
Riêng đợt đóng góp cho Đại hội Đảng X vừa rồi, VietnamNet cho biết: có hàng nghìn kiến nghị gửi về nhưng toà báo chỉ đủ sức đăng 300 bài. Vậy còn những ý kiến khác đi đâu? Nhu cầu được “thấy tên mình trên báo”, được tranh luận, chia xẻ của dân rõ ràng là rất lớn. Khu vực báo chí quốc doanh hiện nay chưa đáp ứng kịp. Ấy là chưa kể, các nhóm lợi ích khác nhau trong xã hội đều mong muốn có tiếng nói riêng để bảo vệ quyền lợi cho mình, thoát khỏi sự cắt xét theo quan điểm của báo chí nhà nước.
Nên chăng nói với họ rằng, giống như những sản phẩm vật chất, báo chí - sản phẩm tinh thần, cũng có hàng tốt, hàng kém chất lượng. Nhưng không nên vì thế mà cấm đoán cả một loại mặt hàng. Cần phải có một khu vực báo chí tư nhân bên cạnh khu vực nhà nước để tăng cường nguồn cung thông tin; tạo sự cạnh tranh lành mạnh trong giới báo chí; góp phần đẩy lùi tham nhũng; tăng cường hình ảnh ngoại giao cởi mở của Việt Nam trên trường quốc tế và cuối cùng là tạo thêm nhiều công ăn việc làm.
Như là một bước đi thận trọng, đầu tiên, chính phủ có thể cho phép một số nhà báo đã có kinh nghiệm, am hiểu những vấn đề nhạy cảm và có thâm niên công tác 5-10 năm ở các toà báo lớn đứng ra làm chủ bút báo tư nhân. Mục tiêu do Đại hội Đảng IX đề ra và được tiếp tục ở Đại hội Đảng X là phấn đấu đến năm 2020 Việt nam trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại, dựa trên nền tảng kinh tế tri thức, với 50% GDP do tri thức tạo ra. Trong nền kinh tế ấy, thông tin trở thành tài nguyên quan trọng nhất.
Tăng nguồn tài nguyên thế nào nếu không phải là tăng nguồn cung cấp thông tin và tạo ra môi trường cởi mở để cho các tư tưởng sáng tạo được tự do phát triển, đóng góp vào kho tàng tri thức quốc gia. Nếu nhà nước không tăng kịp nguồn cung thì hãy để cho nhân dân cùng làm. Những quốc gia nhỏ như Việt nam nên lấy việc thoả mãn nguyện vọng của nhân dân làm mục tiêu tối thượng, thay vì theo gương các nước lớn.
Bởi lẽ, các quốc gia như Nga, Trung quốc có cơ sở hạ tầng kinh tế, văn hoá cũng như vị thế trên vũ đài quốc tế tốt hơn ta nhiều. Họ không dễ gì bị những áp lực quốc tế làm điêu đứng. Còn các nước nhỏ, nếu không theo kịp những dòng chảy lớn của thế giới, lòng người trong nước không thuận thì hẳn là tự chuốc lấy những hiểm hoạ bất ổn.
Bộ trưởng Phạm Quang Nghị đã nói: “vấn đề báo chí tư nhân còn phụ thuộc vào quốc hội và ý nguyện chung của nhân dân”. Chúng ta có quyền hi vọng nhà nước sẽ sớm hỏi ý dân về vấn đề này, phải không?
Nhân ngày Tự do Báo chí Thế giới 3/5, xin gửi đến 47 nhà báo quốc tế đã ngã xuống trong khi làm nhiệm vụ năm 2005, lòng biết ơn sâu sắc nhất. Xin gửi đến các nhà báo Việt nam lòng kính trọng vì sự dũng cảm, tinh thần cương quyết đấu tranh của các anh chị vì sự nghiệp phòng chống tham nhũng và đổi mới nước nhà.
(Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả. Quý vị có ý kiến gì về đề tài này xin gửi email cho chúng tôi ở địa chỉ [email protected] hoặc dùng hộp tiện ích bên phải)
---------------------------------------------------------------
Không nêu tên
Bạn Linh ngây thơ quá. Những nước như Brunei, Phillippines hay Campuchia có báo chí tư nhân là đúng rồi, vì họ không có nhu cầu bảo vệ cho một hệ tư tưởng nào đó được xem là chính thống hay kim chỉ nam cho dân tộc họ.
Vũ Thị Kim Thoa, HCMC
Bộ trưởng Phạm Quang Nghị đã nói: “vấn đề báo chí tư nhân còn phụ thuộc vào quốc hội và ý nguyện chung của nhân dân”. Chúng ta có quyền hi vọng nhà nước sẽ sớm hỏi ý dân về vấn đề này, phải không? Theo tôi, những người ủng hộ báo chí tư nhân sẽ chính là các cán bộ lãnh đạo nhà nước VN. Bởi vì :
1./ Hiện nay,VN luôn có sẵn lực lượng an ninh tinh nhuệ và 1 hệ thống tư pháp đủ mạnh để giám sát các hoạt động của báo chí tư nhân.
2./ Nếu báo chí tư nhân phanh phui những hành vi phạm pháp của các cán bộ Đảng viên thì lập tức những cán bộ này sẽ được thay thế bằng những cán bộ trẻ hơn, năng động hơn .
3./ Báo chí được tư nhân hóa thì Ngân sách quốc gia sẽ tiết kiệm những khỏan tài trợ cho mỗi tờ báo như hiện nay
Và những người không ủng hộ báo chí tư nhân sẽ gồm :
1./ Những cán bộ tham nhũng, nếu những vụ bê bối của họ bị báo chí tư nhân phanh phui thì họ không thể ngăn cản hoặc dàn xếp cho êm chuyện
2./ Những cán bộ có quyền lợi gắn liền với lợi nhuận của hoạt động kinh doanh dịch vụ quảng cáo trên báo Nhà nuớc. Khi báo chí tư nhân hoạt động thì sẽ có sự cạnh tranh gay gắt trong thi trường dịch vụ quảng cáo. Những người có nhu cầu quảng cáo thường có xu hướng tìm đến những tờ báo có đông độc giả.
Tôi nghĩ rằng, mấu chốt của vấn đề báo chí tư nhân chính là lợi ích từ dịch vụ Quảng cáo. Tôi hy vọng rằng báo chí tư nhân sẽ góp sức với Chính Phủ VN trong cuộc chiến chống tham nhũng.
James Trần, USA
Tự do ngôn luận là quyền căn bản của con người trong 1 xã hội văn minh tiến bộ. Nói đến tự do ngôn luận là nói đến bãi bỏ sự kiểm duyệt của chính quyền với dân chúng mà thể hiện qua tự do báo chí tư nhân. Cho dù tự do ngôn luận cũng có những mặt xấu của nó khi nó bị lạm dụng bởi từ hai phía - chính quyền và người dân, không có nó sẽ nói lên nhân quyền của con người bị chà đạp, 1 nhà nước độc tài sợ hãi dư luận. Một quốc gia khi đàn áp người dân không cho tự do ngôn luận quá lâu sẽ làm dân trí thấp kém dù có muốn thay đổi sẽ phải rất khó khăn và sẽ có nhiều xáo trộn trong xã hội.
Khi dân trí còn thấp, như Việt Nam, khi cho phép tự do ngôn luận vấn đề lạm dụng sẽ càng nhiều hơn dẫn đến tình trạng xã rác trong báo chí. Dù muốn dù không các xáo trộn sẽ xảy ra trong tất cả các quốc gia, ngay cả các quốc gia tự do nhất, cho nên dùng các xáo trộn xã hội để ngụy biện cho phép nhà nước dùng quyền kiểm duyệt cấm tự do ngôn luận chỉ nói lên sự độc tài của nó. Nhà nước Việt nam cần phải nâng cao dân trí bằng cách giáo dục người dân hữu hiệu hơn, cho phép báo chí tư nhân, sẵn sàng chấp nhận "xả rác" rồi dọn rác, và từ đó sẽ dẫn đến một quốc gia thực sự dân chủ như tên của nó.
Khang, Hà Nội
Bài này của ông Linh thật hay. Người ta hay nói "nói phải củ cải cũng nghe" ông nói phải lắm, rất có tinh thần xây dựng. Báo chí ở nước ngoài viết về Việt Nam cần những bài như thế này thay vì chửi bới quá lời như mấy nhà "dân chủ". Con người có nhu cầu về vật chất nên phải sản xuất nhiều hàng hoá, về mặt này chính phủ kêu gọi cổ phần hoá (tư nhân hoá một phần). Con ngừi có nhu cầu tinh thần cần phải thoả mãn bằng hàng hoá ( thông tin báo chí là một loại hàng hoá đó)tại sao lại không tư nhân hoá chứ. Chỉ cần có luật để chống hàng giả là được thôi mà.
Tuấn Khoa, Houston
Đọc câu: “Như là một bước đi thận trọng, đầu tiên, chính phủ có thể cho phép một số nhà báo đã có kinh nghiệm, am hiểu những vấn đề nhạy cảm và có thâm niên công tác 5-10 năm ở các toà báo lớn đứng ra làm chủ bút báo tư nhân” của Nguyễn Đa Linh, tôi có cảm tưởng như là nếu tôi ra một tờ báo, in vài cái tin gà, tin vịt vớ vẩn thì nước VN sẽ trải qua một cuộc khủng hoảng về tài chính, xã hội loạn lạc mất ổn định, cướp bóc tham nhũng khắp nơi, giáo dục xuống cấp thê thảm, kinh tế trì trệ và cuối cùng là dân phải xếp hàng lãnh bo bo hàng ngày. Khiếp quá, thôi cho không tôi cũng không dám làm báo đâu.
Nguyễn Sơn, New York
Bài tự do báo chí của tác giả NĐ Linh nhìn từ hai phía chính quyền, truyền thông mà không xuất phát từ phía người dân!