Tử đinh hương trắng

Ối... ái... ối giời ôi cái đống huân huy chương này nặng kinh. :D

Ờ, có phải tấm huân chương mà chú Hiệp cháu đang kiểm duyệt, nặng gần tạ không hả cháu Hưng? Nếu thế thì nặng đúng bằng con nhợn sề ở nhà hàng xóm cũ của cô đấy.
 
Cô Hoa ơi, cháu không biết cái đống huân huy chương của chú Hiệp nặng bi nhiêu, dưng mà chú Hiệp thì dứt khoát là nặng hơn cái đống huy chương ấy rồi. Không thì làm sao chú ấy kiểm duyệt mà không bị gãy cổ... được :D
 
Đàn bà dù bản lĩnh thế nào vẫn là yếu đuối. Người đàn bà ấy cuối cùng rồi cũng khóc. Như tôi chiều nay, trên bờ đê lồng lộng gió, mắt tôi nhoè nhoẹt kỷ niệm...

Bỗng dưng tôi nói với em: tôi không tin vào thứ tình yêu cao thượng hay chân thành nào giữa cuộc đời này.

Em bảo tôi nhìn đời khe khắt quá. Em vẫn tin điều mà em đọc được đâu đó về tình yêu:
"Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi.
Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là cố níu giữ thật chặt."

Tôi đã ngẫm nghĩ rất nhiều. Và những câu chuyện này được viết ra cho em, cho chính tôi, cho những ai còn nghĩ đến hai tiếng TIN - YÊU giữa cuộc đời trần trụi này.

Nhưng có phải tất cả cùng thừa nhận, giữa dòng đời đang chảy xiết kia, có hạnh phúc nào giá rẻ đâu em!

Cuối cùng, Yêu và Được Yêu là cho và cho mà không mảy may nghĩ về những gì mình sẽ nhận...

Phải không Em...? Phải không Tôi...?
5s dành cho quảng cáo :D

Là, bạn gái Vân Lam xinh đẹp của cháu vừa xuất bản tập truyện ngắn đầu tay Đàn bà nhẹ dạ. Không phải là một tuyệt tác văn chương, chỉ là những câu chuyện thường ngày được kể lại một cách khéo léo. Một tập hợp những câu chuyện vụn vặt (bao gồm những chuyện tán gẫu qua điện thoại, những chuyện hóng hớt nơi quán cafe, những tâm sự lùng nhùng thâu đêm suốt sáng trên YM, và cả những trải nghiệm của chính bản thân tác giả...) về những người đàn bà luôn day dứt kiếm tìm một thứ tình yêu đích thực và một cuộc hôn nhân hoàn hảo bên cạnh một người đàn ông hoàn hảo.

Có thứ tình yêu đích thực ấy không? Có cuộc hôn nhân hoàn hảo như thế không? Hay tất cả chỉ là ảo tưởng mà đàn bà cứ cố tô vẽ lên. Thắc mắc này có nhẽ phải để các gentlemen như chú Hiệp giải đáp. Hotboy như cháu thì chịu, không đồng cảm được.

Chỉ có điều, sách vừa ra lò nóng hổi, gái xinh lại ấn tận tay. Thì phải đọc thôi. Đọc xong thì thấy: Đàn bà lúc nào cũng nhẹ dạ, khi mong muốn ở người đàn ông của mình quá nhiều (ngoài khô cằn, lí trí, đa mưu, háo sắc, tài năng... còn phải có cả những giọt nước mắt cảm thông và một trái tim biết yêu thương chân thành). Hehehe, thế thì làm khó cho anh em quá :))

Hạnh phúc, là sợi chỉ mỏng manh. Ta có thể nhìn thấu nó trong tim mỗi người, nhưng lại thật khó để cảm nhận nó trong tim mình. Quan trọng, vẫn là sự cảm nhận. Còn thì, muôn đời giai đã bao giờ khác đâu, mấy ông chú thân yêu nhỉ? ;)

Btw, cháu quảng cáo xong dồi. Chú Hiệp có cần đặt mua vài chục cuốn về tặng các gái của chú không? Thời buổi thóc cao gạo kém dư lày, cháu kiêm thêm chân đầu nậu sách để tăng thu nhập phát :D
 
Ố ô Hiệp ơi, tao chỉ bảo huân chương nặng bằng nhợn sề, cháu Hưng lại bảo mày nặng hơn huân chương, như thế khác nào cháu nó phát triển ý thành mày còn nặng hơn cả nhợn sề?! Láo quá láo quá thể, nhể! Láo thế này thì láo gần bằng tao cơ à?

Thực ra, ý định ban đầu của tao, là xỏ xiên cái thằng lỡ thất thân với Hiệp bây giờ đang ngồi ôm mặt khóc tu tu, hứ hự đòi bắt đền kia cơ. Hehe, thế nào mà lại quẹo sang Hiệp. Thôi thế cho cả Hiệp cả thằng đấy vào cùng một rọ, khỏi tị nhau.

-----------

Cô xin phép được ố ô thêm lần nữa, là cô lại nhí nhố phá hỏng mất cái romantic mood của cháu Hưng nhá.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ố ô Hiệp ơi, tao chỉ bảo huân chương nặng bằng nhợn sề, cháu Hưng lại bảo mày nặng hơn huân chương, như thế khác nào cháu nó phát triển ý thành mày còn nặng hơn cả nhợn sề?!...
Cô Hoa rứt chi là giỏi Toán nhá =)) =)) =))


Cô xin phép được ố ô thêm lần nữa, là cô lại nhí nhố phá hỏng mất cái romantic mood của cháu Hưng nhá.
Không phải là rồ-man-tic, mà là cháu đang PR bán bạn Vân Lam cho chú Hiệp đấy ;)
 
Không phải là rồ-man-tic, mà là cháu đang PR bán bạn Vân Lam cho chú Hiệp đấy ;)

cảm ơn ông cháu có nhã ý.

ông chú thôi thì tự bóc quýt hít vỏ nhai nốt cả hột quýt cho nó lành.

hãi bỏ xừ khi nghe tới cái đoạn "...về những người đàn bà luôn day dứt kiếm tìm một thứ tình yêu đích thực và một cuộc hôn nhân hoàn hảo bên cạnh một người đàn ông hoàn hảo..." nên đâu đã kịp nghĩ tới đúng sai, đích thực với chả không đích thực.
 
ông chú thôi thì tự bóc quýt hít vỏ nhai nốt cả hột quýt cho nó lành
Ô cháu tưởng chú chỉ thích ăn bưởi chứ không thích ăn quýt? Mà cô nhà chú có thích ăn thanh long tách hột không? Nếu mà có thì khổ thân chú, nhỉ! Công nhận khổ! ;))
 
Btw, cháu quảng cáo xong dồi. Chú Hiệp có cần đặt mua vài chục cuốn về tặng các gái của chú không?

chú Hiệp mua sách về tặng cho khỏi tốn công tự sáng tác truyện ngắn hoa mỹ rồi sao y bản chính với tí sửa sang gửi tặng các phụ nữ mạnh mẽ (strong women) "chỉ dành riêng mình em," chú nhỉ.
 
Ơ em Nga là không biết (hoặc chưa biết) nhá. Gái cô nào chả thích nghe cái câu "đời này kiếp này anh chỉ yêu mỗi em thôi", thế nên các giai mất gì đâu mà không nói. Nghĩ cũng lạ nhỉ, các gái toàn thích yêu bằng tai, xong lại quay ra chửi các giai trơn mồm :D

Hì hì, giá như đàn ông đừng hứa, và đàn bà đừng quá tin vào lời hứa khi yêu nhau, thì có phải thiên hạ thái bình không ;;)
 
sống ở đời với nhau mà không tin nổi nhau thì hơi bị đáng ngại đấy anh Hưng nhỉ. đáng ngại thật. căng thẳng phết.
 
trích bài Hưng:
Hạnh phúc, là sợi chỉ mỏng manh. Ta có thể nhìn thấu nó trong tim mỗi người, nhưng lại thật khó để cảm nhận nó trong tim mình
Thế gọi là đứng núi này trông núi nọ cao hơn cháu ạ, thành ra cứ đi tìm hạnh phúc mãi, trèo lên đến đỉnh Everest rồi vẫn thấy trời cao hơn đầu mình.
 
sống ở đời với nhau mà không tin nổi nhau thì hơi bị đáng ngại đấy anh Hưng nhỉ. đáng ngại thật. căng thẳng phết.
Tại sao phải TIN? You're not a girl, not yet a woman, thế mà đã nhẹ dạ rồi nhá :D Cứ yêu là yêu thôi, toan tính làm gì. Khi nào hết yêu thì đường anh em đi, đường em anh đi, à nhầm, đường đứa nào đứa ấy đi. Căng thẳng làm giề :D

đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời...
như một lời chia tay...
;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Khi nào hết yêu thì đường anh em đi, đường em anh đi, à nhầm, đường đứa nào đứa ấy đi. Căng thẳng làm giề :D

thế này gọi là "con ma nào về nhà con ma đấy" anh Hưng nhỉ? cơ mà ma nhiều khi lại cứ đi cùng một đường, về cùng một nhà, thì cũng đành chịu vậy. biết làm sao, hả anh Hưng hotboy?
 
là, em Nở Nhung lâu ngày ko la cà ở đây, chưa cập nhật thông tin nhá.

là, con Hưng con Mật chúng nó đang dần dà cảm nhận sợi chỉ mỏng manh do thày Bảo đem lại. Gọi là hạnh phúc đấy. Thật ra 3 con ma này cùng đi cùng về cùng tắt lửa tối đèn là hợp cạ lắm.

là, tao nghe 3 ma ríu rít như bày chim non, thấy mình trẻ lại nhiều. Thày Bảo, bọn nó chả vờ ném đá đấy, thật tình là yêu thày cực. Con Phương với con Cáo cũng có cảm tình với thày, nghiêm túc đấy, ko súc phạm đâu.

thày năng vào đây diễn giải nhá.
 
là, con Hưng con Mật chúng nó đang dần dà cảm nhận sợi chỉ mỏng manh do thày Bảo đem lại. Gọi là hạnh phúc đấy. Thật ra 3 con ma này cùng đi cùng về cùng tắt lửa tối đèn là hợp cạ lắm.

là, tao nghe 3 ma ríu rít như bày chim non, thấy mình chẻ lại nhiều. Thày Bảo, bọn nó chả vờ ném đá đấy, thật tình là yêu thày cực.

Là, chú Vinh chửi xéo thày Bảo già rồi mà còn cứ thích a chíu a đú cá mè một lứa với trẻ con nhá.

Là, cháu với em Nga ríu rít với thày Bảo xong chú ngồi cười khà khà sáng trong dịu hiền cảm nhận sợi chỉ mỏng manh nó xuyên qua tim nhá.

Là, cháu dải thích cụ tỉ ý của chú ra đây không có thày Bảo ứ hiểu đâu nhá.

Đến chết cười với chú mất thôi =))
 
"Là yêu thương nên anh ra đi. Là cuộc đời của chúng ta nên anh bôn ba mòn mỏi. Là em trong mơ ước nên anh quyết kiên trì. Nhưng rồi cuối cùng: Là thằng hèn nên anh quên lối về. Là xa mặt cách lòng... nên ta mất nhau! Xin lỗi em!" (Đàn bà nhẹ dạ :)))


Gái nhảy bổ vào YM vật vã: Giai bọn anh lúc nào cũng tự nhận mình là phái mạnh, vậy tại sao toàn để bản năng điều khiển con t(r)im? Hễ cứ rời người yêu ra là vội nhào ngay vào giường con khác. Hơi tí mệt mỏi là phải kiếm ngay một cái gối ôm để rúc vào. Thoáng chút cô đơn là cuống cuồng quơ quào tí hơi ấm tạm bợ. Tự tạo ra hoàn cảnh rồi xô đẩy mình ngã sấp mặt vào đấy, xong lại thanh minh "không phải lỗi do anh". Tại sao???

Biết giả nhời gái thế nào bây giờ nhỉ? Chả nhẽ lại bảo rằng một thằng giai đang ở nơi xa lắm không gia đình không người thân phải ăn như sư ngủ như tù mới là đúng điệu? Rằng với một thằng giai, cái đập thình thịch ở trong lồng ngực với cái 3s/nhát kia nó chả liên quan đếch gì đến nhau giống như bọn gái. Rằng đàn ông hay đàn bà chỉ khác nhau ở chỗ: đằng này tư duy bằng bán cầu não trái, trong khi đằng kia tư duy bằng bán cầu não phải; còn thì giống nhau ở một điểm: đều có nhu cầu ăn chơi nhảy múa, nạp cái này vào, thải cái kia ra. Mà tình cảm thì... xét cho cùng, là thứ không thể cầm được, ngửi được, sờ nắn được. Nên đôi khi, đòi hỏi lòng chung thủy tuyệt đối của một thằng giai là việc làm cực kỳ quá quắt :D

Tất nhiên, ở thời đại khoa học và công nghệ thông tin phát triển như bây giờ, người ta có thể touch nhau bằng nhiều cách: mail, chat, webcam, telephone... Nhưng những khắc nghiệt của cuộc sống là vô hạn mà sức chịu đựng của con người là hữu hạn. Nên có nhiều lúc người ta khao khát được chạm vào những yêu thương, bằng tay, bằng mắt, bằng mọi giác quan có được để đi qua những chênh vênh, hụt hẫng. Khi những khát khao ấy là không thể, thì chỉ chạm vào nhau bằng trái tim thôi không bao giờ là đủ. Vậy nên khoảng cách và thời gian sẽ dần dần làm cho tình cảm mất đi, như là điều tất yếu trong cuộc sống.

Chỉ có điều, hôm nay qua rồi ngày mai sẽ tới. Thằng này quên lối về thì sẽ có thằng khác phát hiện ra châu Mỹ. Rồi thì... em xóa dần anh bằng nước mắt - em xóa anh bằng một thằng giai. Có đếch gì đâu mà phải vật :))


P/S: là, gái chì chiết kinh quá nên cháu bốt cái này lên đây cho gái vào đọc, tranh thủ bênh vực cánh đàn ông tí. Các ông chú vào gắn huy chương cho cháu đeeeeee :D
 
Các ông chú vào gắn huy chương cho cháu đeeeeee :D[/I]

Đây, chú lên hàng đầu. Chú gắn nhá. Bắt đầu này... Hưng ưỡn ngực ra để chú gắn cho dễ nào. Yêm!... ơ cái thằng Vinh này, không chen lấn xô đẩy nhá, bỏ ngay cái tay ra! Để yêm, tao gắn huy chương xong là khắc đến lượt mày. Muốn gắn đến bao giờ thì gắn nhá. :D :D :D
 
có nhiều lúc người ta khao khát được chạm vào những yêu thương, bằng tay, bằng mắt, bằng mọi giác quan có được để đi qua những chênh vênh, hụt hẫng. Khi những khát khao ấy là không thể, thì chỉ chạm vào nhau bằng trái tim thôi không bao giờ là đủ. Vậy nên khoảng cách và thời gian sẽ dần dần làm cho tình cảm mất đi, như là điều tất yếu trong cuộc sống.
anh Hưng không biết rồi, bây giờ người ta chỉ cần chạm vào nhau bằng tay, bằng mắt, bằng một số giác quan... nhưng không thừa hơi để chạm vào trái tim đâu nhé ;))
chú Vinh, chú Hiệp, cả thày Bảo đang lấp ló xa xa kia tránh ra nào, cẩn thận không dẫm vào chân nhau. hotboy lồng lộn, í nhầm, lồng lộng như anh Hưng chỉ để em Nga gắn huy chương thôi, anh Hưng nhỉ ;;)
 
Ối! Ái! Ối giời ôi tay chú Hiệp hay tay em Nga đây thế? Hí hí hí... ối ối... nhột quá! =)) Thôi thôi thôi 2 chú cháu dắt nhau ra một góc thực hành gắn huy chương đi, cháu không chơi trò tay ải tay ai dư lày đâu. Không phải kiểu của cháu. Sợ nhắm! :D

Nguyễn Lý Hiền Nga đã viết:
anh Hưng không biết rồi, bây giờ người ta chỉ cần chạm vào nhau bằng tay, bằng mắt, bằng một số giác quan... nhưng không thừa hơi để chạm vào trái tim đâu nhé
Ơ, là không chơi sờ vào tim á? Thế tức là bắt anh hát bài "anh giấu t*im mình giữa nỗi đau ngọt ngào" à? Giấu vào đâu bi giờ nhỉ:-/
 
Back
Bên trên