Tớ ở lớp Văn, thuộc dạng vùng sâu vùng xa (tại lớp tớ ở hơi cách biệt mọi người mà). Tớ lại không hay ra hành lang vào các giờ ra chơi mà toàn ngồi trong lớp. Nên tớ không biết gì nhiều lắm về các lớp khác.
À, nhưng mà tớ muốn nói về lớp tớ, cái lớp có lẽ ít học sinh nhất khối: 25 đứa cả thảy, trong đó, một đứa đi nước ngoại, một đứa về nước (bạn Ul Chol người Triều Tiên í). Có lẽ vì thế mà lớp tớ hiểu và yêu mến nhau nhiều hơn. Tớ không có ý nói các lớp khác không yêu mến nhau đâu, mọi người đừng hiểu nhầm rồi trách oan cho tớ.
Lớp tớ nhìn chênh chếch xuống sân trường với một đống cây bằng lăng đẹp cực. Lớp tớ có một cái gia đình họ hàng hang hốc rất lớn chiếm già nửa lớp, có chồng có vợ có con có cháu, có cả mẹ kế, có cả "nô lệ" và mẹ của "nô lệ". Có vẻ như lớp tớ luôn mở đầu những trò như đám cưới (đám cưới lớp tớ hay đấy chứ?), hay mặc áo dài ngày 8/3... Con gái lớp tớ cao có, thấp có, béo có gầy có, xinh có, chưa xinh cũng có (điển hình là tớ!). Nhưng ra trường rồi có lẽ nhớ nhất ở 12 Văn là cuốn nhật ký lớp đầy những suy nghĩ ưu tư hay đùa nghịch, và đầy những kỷ niệm còn luu lại (mà tới nay đã sắp hết 7 cuốn!) cùng những buổi hội thảo theo chủ đề các ngày lễ lớn. Nhớ lắm những khi bạn bè bên nhau cùng đọc nhật ký lớp, đứa nào cũng lăm lăm cây bút để chen ngang nhận xét, cười khúc khích có (Yêu cả tiếng cười đa dạng của lớp mình nữa!), hét lên đầy "phẫn nộ" có, buồn vơ vẩn có, cả một thoáng ưu tư nữa. Đúng kiểu lớp văn, mọi người bảo thế... Nhớ những giọt nước mắt buồn vui có bè bạn sẻ chia. Một cái khăn giấy, một mẩu thư thăm hỏi chuyền tay trong giờ đầy thương yêu...
Nhớ lắm hôm cả lớp đi chơi, đi bơi thuyền mà nắng dội trên đầu chói chang như ghen tị với niềm vui ấy. Nhớ cả cái giải thưởng 12 Văn Women Awards ngày 8/3 của trưởng lớp với cái giải Bốc lửa thuộc về cô nàng Thánh thiện. Nhớ như in những cái nickname nhí nhố nhưng la dấu ấn một thời: Nào Quái Thú, nào Cô nàng Ngoại tình, rồi tớ là cô nàng Nếp Xôi, rồi cả bạn Heo mà chẳng ai buồn nhớ đến tên thật, Nữ La Hán đa tình đa cảm này, hay TL1 cùng TL2 ngồi cạnh nhau, bên dưới là hai bạn Cẩm hai chéo, chéo thứ nhất Vân, chéo thứ hai Chi móc lại ngồi cạnh nhau 3 năm liền....Ôi chao là nhớ......
Mấy phút hồi tưởng, nhớ nhung thế thôi. Mọi người đừng chê là sến nhé, âu cũng là lớp Văn thôi mà.