Tắm cùng hoa hậu

Đỗ Hạnh Quyên
(bibu_ha)

New Member
Cả một đời tôi uống nước như Lam Trường, dùng dầu gội đầu như Mỹ Tâm, tô môi son theo Phương Thanh và xịt thuốc đau chân kiểu Hồng Sơn. Chưa hết, tôi còn uống sữa giống Việt Anh, dùng bánh kẹp thịt bò theo Lê Vũ Cầu và giặt đồ bằng bột giặt hệt Mỹ Uyên.

Các ngôi sao đã hướng dẫn tôi, lôi kéo tôi, đánh đập tôi không còn phút nào ngơi nghỉ. Và tôi thật hạnh phúc vì điều này.

Thế nhưng, nếu trước đây tôi chỉ mua những gì do các doanh nghiệp quảng cáo là yên tâm thì bây giờ không thể nữa. Công nghệ tiếp thị đã tiến một bước dài. Nếu là một trong 10 người đầu tiên mua báo Màn Bạc, bạn sẽ được ăn cơm với một diễn viên điện ảnh (mặc dù có thể do bạn trả tiền). Nếu may mắn lọt vào "tốp" năm, bạn sẽ được xỉa răng với minh tinh ấy; còn nếu hạnh phúc vào "tốp" ba, bạn sẽ vinh dự cùng rửa bát với ngôi sao. Đó thật là một niềm vui khôn cùng, một vinh dự mơ ước cả đời nhưng không phải dễ nắm bắt.

Tôi đã từng là một trong những người mua vé đầu tiên của nam ca sĩ nổi tiếng, mà kết quả chỉ được phơi quần áo cùng dây với anh ta. Hay tôi đã từng là kẻ sưu tập ảnh một người mẫu thời trang nhiều nhất, sau đó được cô ưu tiên cho cùng bôi chung một thùng kem chống nắng. Vì vậy, tôi rất xúc động khi đọc trên báo, quảng cáo nếu ai mua nhiều chai thuốc trừ muỗi nhất trong một tháng sẽ được... tắm chung với cô hoa hậu quốc tế sắp tới thành phố này. Để thêm phần hấp dẫn, báo còn nói rõ, giải thưởng chỉ có giá trị cho đàn ông và bảo đảm là chung một bồn thật sự.

Vừa buông tờ báo xuống, tôi đã lao đầu chạy sang tiệm mua thuốc xịt cả muỗi lẫn ruồi. Để có đủ tiền, tôi bán gấp chiếc Honda, đẩy nhanh tivi, tủ lạnh cho tiệm cầm đồ và sang vội giấy tờ nhà cho mấy tay "cò" nhà đất.

Vác về mấy chục thùng thuốc xịt, tôi chĩa chúng về mọi xó xỉnh trong nhà. Chỉ trong nháy mắt, đống muỗi chết đủ to như đống cát xây dựng. Tiếp theo là tới bọn ruồi. Tôi phủ lên sân, vườn, chăn chiếu, giường tủ một lớp thuốc dày đến mức bọn ruồi mới bay qua đã ngã xuống, xác chúng chất chồng như xác quân Nguyên.

Làm tất cả mọi thứ trên đời vẫn chỉ hết có 2 thùng, tôi ngồi vắt óc suy nghĩ tiếp theo nên xịt vào đâu nữa. Không khí trong nhà trở nên đậm đặc, thậm chí một con bò vô tình đi ngang qua ngõ cũng ngã lăn quay, nói gì tới côn trùng.

Vào phút cuối cùng, tôi dùng thuốc xịt khắp toàn thân rồi chạy lao ra phố phường, xông vào những nơi tăm tối. Hễ đụng vào tôi là ruồi, gián, thạch thùng, tắc kè và bọ chét ngã xuống như rắc vừng. Tôi đã làm cho giá mùng màn và nhang trừ muỗi toàn thành phố giảm xuống một nửa.

Thế là điều mong đợi đã tới. Vào ngày quyết định, ban tổ chức tuyên bố tôi là người có số vỏ chai thuốc xịt nhiều nhất... hành tinh, sẽ được vinh dự tắm chung với cô hoa hậu quốc tế.

Tuyên bố vừa dứt thì âm nhạc nổi lên, toàn thể đàn ông nhìn tôi ghen tị. Một đoàn xe chở thẳng tôi tới khách sạnh năm sao. Tiếp đó, hai chục anh bồi rắc bột giặt khắp người tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tắm to như khăn trải giường để quấn quanh người. Trong tiếng vỗ tay của toàn thể công ty bán thuốc xịt muỗi, tôi được dẫn vào phòng tắm trên xe lăn do các cô người mẫu đẩy, qua một rừng ống kính của các phóng viên nhiếp ảnh và truyền hình. Thì ra đây là buổi tắm đầu tiên trong lịch sử nhân loại được truyền hình trực tiếp.

Cửa phòng tắm mở ra chói lòa, và tôi choáng váng khi thấy cái bồn tắm to như sân bóng đá. Cô hoa hậu quốc tế ở đầu kia của bể, thấy tôi nàng giơ tay vẫy và nhảy ùm xuống, nom nàng chỉ bé bằng ngón tay với khoảng cách như thế. Tôi bị đẩy xuống. Do nước quá sâu và bơi không thạo nên hai tiếng đồng hồ trôi qua, tuy chung một "bồn" mà tôi vẫn không sao đến bên hoa hậu được.
 
Chẳng hiểu chuyện này buồn cười ở đâu, chỉ thấy cái lão đấy ngu thôi
 
ko cuời nổi .............. :D
 
tự cù đi cho nó buồn cuời B-)
 
hahaha ha ha hah ah ah haha haha buồn cười quá
 
mọi người làm cho em Q buồn rồi đấy , công người ta cop sang , cũng nên cười hưởng ứng tí , heheheeee
 
Đấy là truyện lão ngu, anh có truyện này có lão này khôn này, chuyện kể về một tay tiếp thị rất chi là ma mãnh:

Một du khách trên đường bị chặn lại mời mua một lọ nước súc miệng với giá 200 đôla.
- Cái gì? Hai trăm đô một lọ nước súc miệng, sao anh không đi ăn cướp đi?! - Ông ta kêu lên.
- Đừng nóng vội, thưa quý ông! Chúng ta còn có thể mặc cả mà. Giảm giá cho ông một nửa, còn một trăm đô nhé! - Người bán hàng nhã nhặn.
Vị du khách lắc đầu, dợm bước đi. Người bán hàng liền mở cặp, lấy ra một chiếc bánh, niềm nở mời:
- Tôi rất lấy làm tiếc vì đã làm mất thời gian của ông. Xin ông vui lòng dùng miếng bánh này, coi như đây là lời tạ lỗi của tôi.
Ông khách cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng rồi nhổ vội ra:
- Bánh gì mà như phân bò thế này?
- Dạ, chính là nó đấy, thưa ông! Bây giờ thì ông sẵn sàng mua nước súc miệng rồi chứ, hehe? :D
 
Bây giờ thì 300 cũng phải cắn răng mà mua chứ còn tiếc gì nữa
 
:)) là mình thì 1 xu cũng không trả [-x :D Thà tìm chỗ nào có nước lã uống cũng được :D chứ 300$ để súc miệng thì 8-}
 
nuốt nứoc bọt : ực cái :)) vì đắt :))
 
nuôt xong dùng nước súc miệng cho mới
 
ặc, đọc dài ngoằng mà chả thấy cười gì cả, nhiều đoạn thừa như quảng cáo thuốc xịt muỗi, ặc 8-}
 
Back
Bên trên