NGUYễN HằNG NGA
(LớP 12V1)
HOA XƯƠNG RồNG
(Tặng bạn nhân ngày sinh)
Mỗi con người như một loài cây
Đến ngày sinh – một lần đơm hoa trái
Bạn là hồng nhung, sắc hương toả mãi
Tôi tựa xương rồng, cằn cỗi chông gai.
Đừng vì nhìn cây đã vội trách ai,
Dẫu không muốn, tôI chẳng thành cây khác.
Xương rồng chỉ xinh ra từ miền gió cát.
Gió bỏng, cát bay, chỉ tạo được xương rồng.
Tôi là loài cây gai góc lạ lùng,
Là đứa con của thiên nhiên khắc nghiệt.
Ngày nắng rát, đêm hãi hùng cái chết,
Nhỏ bé, đơn côi, xương rồng vẫn vươn lên.
Bao giờ đi, trên sa mạc – trong đêm
Bạn sẽ thấy giữa không gian quạnh vắng,
Xương rồng cựa mình, âm thầm, yên lặng,
Kết tinh nắng, trời tạo những bông hoa.
Bạn ơi xương rồng chịu lắm xót xa,
Hoa vẫn nở, rạng ngời sắc đỏ.
Dành cho hoa trọn cuộc đời bé nhỏ
Nên thân xương rồng cằn cỗi, xác xơ…
Bạn nghe chăng trong thực, trong mơ,
Hè về xem xương rồng mê say cùng nắng.
Khát vọng mùa hoa thắm tươI cát trắng
Khát vọng sẽ còn, cứng cáp, sinh sôi…
NGUYễN QUảNG Hà
(LớP 11V)
Lá RụNG TRáI MùA
Tặng D.
Mùa thu lá vàng rơi
Rơi mãi đến muôn đời
Mùa thu – mùa lá rụng
Và chỉ lá vàng thôi…
Chấp chới trước mắt tôi
Chiếc lá rơi chao đảo
Bấp bênh trên tay áo
Bỗng sáng màu lá xanh
Chiếc lá xanh uốn mình
Hắt nắng trời tháng sáu
Tôi sực như chợt hiểu:
Lá xanh rụng trái mùa.
Chẳng phải chỉ mùa thu
Chỉ lá vàng mới rụng
Vì sao đầy nhựa sống
Lá xanh vẫn lìa cành?
KHúC AN TRANG
(LớP 10V)
CUộC Đời THƯờng của thầy cô giáo
Tuổi còn thơ ở bên mẹ bên cha
Có những lúc bỗng thấy mình cạn cợt
Sự vô tình bỗng trở lên thật lớn
Khi cuộc đời đối mặt với lương tâm.
Tôi nhớ mãi một buổi chiều âm thầm
Lòng mệt mỏi trở về sau buổi học
Bỗng vụt qua một bóng hình thân thuộc
Cô giáo mình hồi hộp trước sáu bảy năm
Tôi giật mình tưởng đã nhìn nhầm
Nhưng không phải, chính cô mình đứng đó.
Sao hôm nay tiếng tôi chào bỗng nhỏ,
Lạc lõng ngoài tai, cô đã bỏ đi.
Còn đâu nữa người con gái đương thì
Vui hớn hở với học trò thuở ấy?
Sau xe cộ, chiếc ghế mây còn đấy
Cô đã là mẹ hai đứa trẻ thơ ngây.
Đôi mắt cô giờ đã đổi thay.
Toàn vất vả với nhọc nhằn che lấp.
(Cuộc đời thường đã khiến cô xa cách
Với đứa con bé nhỏ là tôi?)
Đằng sau những bài giảng của thầy cô
Đằng sau những lúc vui với học trò
Thầy cô mình có bao nỗi âu lo
Cũng giống hệt những gì cha mẹ mình gánh chịu
ĐOàN HồNG SƠN
(LớP 11C)
TRắNG ĐEN
Kính tặng cô chủ nhiệm
Và các thầy cô giáo
Tay cô đã cầm bao viên phấn
Viết từng nét trắng lên tấm bảng đen
Em chỉ cầm một ngọn bút thân quen
Viết những nét đen lên từng trang vở trắng
Còn thời gian với bao mùa mưa nắng
Viết lên tóc cô cả sợi trắng sợi đen.
26/03/1990