Lê Trường Sơn
(Leo508)
New Member
Những cảm xúc này, hẳn đâu phải của riêng ai. Không hẳn của tôi, không hẳn của bạn... mà dường như là của tất cả - của những người đang xa nhau! Lang thang mạng ttvn, chợt tìm thấy những người cũng như mình!
Viết cho em!
Anh
Em nghe không, có những người ở nơi trời Tây xa xôi cũng đang nhớ người yêu da diết đấy! Giống như nỗi nhớ của chúng ta ngày nào! Mình cũng đã từng như họ phải không em? Ba trăm sáu mươi ngày có lẻ chỉ với chính mình, với từng giấc mơ có nhau không trọn vẹn, với từng dòng thư chan chứa tình cảm, với cái điện thoại lúc nào cũng kè kè bên người, mọi lúc mọi nơi… Và với ngày gặp lại nhau cháy bỏng trong anh khi em chợt vòng tay ôm anh chặt, thật chặt giữa phi trường chộn rộn người và hơi nóng, thân quen mà xa lạ! Em đã hát anh nghe không biết bao nhiêu lần để rồi trở thành 1 thói quen, cứ mỗi lần gọi em, anh lại muốn nghe em hát.
“… Em ước 1 ngày có anh bên em
Đi giữa dòng người tháng năm hối hả
Mong thời gian trôi, qua hết tháng ngày
Lại được cùng anh bước đi bên nhau, thật lâu
Lại yên vui…”
Mặc kệ thời gian trôi, mặc kệ những lúc nhịn ăn nhịn uống lao vào buồng điện thoại, mặc kệ nắng mưa giờ giấc chỉ để gặp em, mặc kệ mọi người và cả thế giới này nghĩ gì, anh như điên lao vào nhớ em. Nhớ đến da diết! Mình đã hạnh phúc bên nhau chỉ với cái điện thoại, phải không em. Từng hồi chuông se sẽ vang lên trong đêm là của chúng ta. Và lần nào cũng vậy, anh cũng giật mình đánh thót khi em buồn, gặp khó khăn hay mệt mỏi. Để rồi sau đó là tự trách mình vô hạn vì đã không thể ở bên em. Nỗi nhớ và sự thiếu vắng nhau ngày càng trầm trọng để rồi biến thành niềm hạnh phúc đơn côi. Dường như trong anh, ngoài em ra, tất cả những rung động khác đều không còn tồn tại. Chỉ biết lao vào công việc, tiết kiệm từng đồng lẻ để được nghe giọng em, được thấy em cười! Và để 1 ngày gặp nhau, anh như điên cuồng yêu em hơn bất cứ điều gì!
Tháng 10 trời Nam mưa và se lạnh. Lang thang phố 1 mình không có em, chợt rùng mình vì 1 cơn gió thoảng qua và lại thấy lo. Hẳn cái lạnh này đâu thể bằng cái rét Hà Nội! Giờ này, em đang làm gì, em mặc có đủ ấm không, ai sẽ đưa em về để đôi tay trần không phải giá buốt vì lạnh? Một nỗi trống vắng không thể lấp đầy. Từng cặp tình nhân lướt qua anh, sung sướng vì hạnh phúc khiến anh cũng chợt mỉm cười. Họ có biết đâu rằng, anh cũng đã thật sự tìm được niềm vui, phải không em!
Em
Ai cũng vậy anh à. Dường như trong mỗi chúng ta, ai cũng nghĩ rằng, chỉ có nỗi đau của mình mới là lớn nhất. Và em cũng từng như thế. Những ngày không có anh, em cảm thấy hình như chỉ mình em gánh chịu nỗi trống trải này. Mỗi phút, mỗi giây, em từng khao khát muốn biết anh đang làm gì, đang ở đâu. Và muốn anh biết rằng em suốt ngày ru rú ở nhà vào mỗi cuối tuần. Em lười đi hơn, ngay cả những cuộc họp mặt bạn bè. Chỉ muốn ở nhà lang thang trên mạng. Bởi biết đâu, em sẽ lại thấy cái icon quen thuộc sáng lên, hay những dòng offline đầy tình cảm, của anh.
Con bạn thân kéo đi. Uh thì em đi nhưng lòng trống rỗng. Mong chờ 1 tin nhắn của anh để rồi khi biết anh đang đi cùng bạn bè, gặp gỡ người này người kia, em lại ao ước giá mà mình cũng ở đấy, bên anh! Ảnh anh, ảnh chúng mình em lồng trong ví, nhưng có mấy khi ngắm lại. Em sợ ngắm anh để rồi lại bị nỗi nhớ hành hạ. Bởi giờ đây, nỗi nhớ dường như đã không còn mang tác dụng tích cực nữa anh à. Nó làm em trì trệ và mệt mỏi, với chính bản thân em và những tình cảm của mình. Không biết từ bao giờ, em đã mặc kệ mọi thứ như thế!
Người ta nói nghĩ nhiều sẽ đâm ra nghĩ quẩn, có lẽ em cũng đã quẩn thật rồi. Mà cũng buồn cười thật, anh có biết không. Vào những lúc em cảm thấy cô đơn và mệt mỏi, thì người em thương yêu nhất lại là người “dính đòn” của em nhiều nhất. Là anh đấy! Thật vô lý với em, và bất công với anh phải không. Em đã không thể nói những lời ân cần yêu thương với anh, dù mới 1 phút trước đó, em còn nhớ anh, nhớ đến điên cuồng. Để rồi khi cúp máy, em như sực tỉnh và ước gì mình có thể nói: “Em yêu anh!”. Thế mà, đã bao giờ anh giận em. Bởi đơn giản, anh luôn là 1 người hiểu và chiều em đến hư. Em không nghĩ đến anh, bởi thật ra anh cũng có khác em là mấy, có phải đâu chỉ mình em gánh chịu nỗi đau này…
Viết cho em!
Tản mạn: Yêu xa!
(Tản mạn của những người đang xa nhau)
Anh
Em nghe không, có những người ở nơi trời Tây xa xôi cũng đang nhớ người yêu da diết đấy! Giống như nỗi nhớ của chúng ta ngày nào! Mình cũng đã từng như họ phải không em? Ba trăm sáu mươi ngày có lẻ chỉ với chính mình, với từng giấc mơ có nhau không trọn vẹn, với từng dòng thư chan chứa tình cảm, với cái điện thoại lúc nào cũng kè kè bên người, mọi lúc mọi nơi… Và với ngày gặp lại nhau cháy bỏng trong anh khi em chợt vòng tay ôm anh chặt, thật chặt giữa phi trường chộn rộn người và hơi nóng, thân quen mà xa lạ! Em đã hát anh nghe không biết bao nhiêu lần để rồi trở thành 1 thói quen, cứ mỗi lần gọi em, anh lại muốn nghe em hát.
“… Em ước 1 ngày có anh bên em
Đi giữa dòng người tháng năm hối hả
Mong thời gian trôi, qua hết tháng ngày
Lại được cùng anh bước đi bên nhau, thật lâu
Lại yên vui…”
Mặc kệ thời gian trôi, mặc kệ những lúc nhịn ăn nhịn uống lao vào buồng điện thoại, mặc kệ nắng mưa giờ giấc chỉ để gặp em, mặc kệ mọi người và cả thế giới này nghĩ gì, anh như điên lao vào nhớ em. Nhớ đến da diết! Mình đã hạnh phúc bên nhau chỉ với cái điện thoại, phải không em. Từng hồi chuông se sẽ vang lên trong đêm là của chúng ta. Và lần nào cũng vậy, anh cũng giật mình đánh thót khi em buồn, gặp khó khăn hay mệt mỏi. Để rồi sau đó là tự trách mình vô hạn vì đã không thể ở bên em. Nỗi nhớ và sự thiếu vắng nhau ngày càng trầm trọng để rồi biến thành niềm hạnh phúc đơn côi. Dường như trong anh, ngoài em ra, tất cả những rung động khác đều không còn tồn tại. Chỉ biết lao vào công việc, tiết kiệm từng đồng lẻ để được nghe giọng em, được thấy em cười! Và để 1 ngày gặp nhau, anh như điên cuồng yêu em hơn bất cứ điều gì!
Tháng 10 trời Nam mưa và se lạnh. Lang thang phố 1 mình không có em, chợt rùng mình vì 1 cơn gió thoảng qua và lại thấy lo. Hẳn cái lạnh này đâu thể bằng cái rét Hà Nội! Giờ này, em đang làm gì, em mặc có đủ ấm không, ai sẽ đưa em về để đôi tay trần không phải giá buốt vì lạnh? Một nỗi trống vắng không thể lấp đầy. Từng cặp tình nhân lướt qua anh, sung sướng vì hạnh phúc khiến anh cũng chợt mỉm cười. Họ có biết đâu rằng, anh cũng đã thật sự tìm được niềm vui, phải không em!
Em
Ai cũng vậy anh à. Dường như trong mỗi chúng ta, ai cũng nghĩ rằng, chỉ có nỗi đau của mình mới là lớn nhất. Và em cũng từng như thế. Những ngày không có anh, em cảm thấy hình như chỉ mình em gánh chịu nỗi trống trải này. Mỗi phút, mỗi giây, em từng khao khát muốn biết anh đang làm gì, đang ở đâu. Và muốn anh biết rằng em suốt ngày ru rú ở nhà vào mỗi cuối tuần. Em lười đi hơn, ngay cả những cuộc họp mặt bạn bè. Chỉ muốn ở nhà lang thang trên mạng. Bởi biết đâu, em sẽ lại thấy cái icon quen thuộc sáng lên, hay những dòng offline đầy tình cảm, của anh.
Con bạn thân kéo đi. Uh thì em đi nhưng lòng trống rỗng. Mong chờ 1 tin nhắn của anh để rồi khi biết anh đang đi cùng bạn bè, gặp gỡ người này người kia, em lại ao ước giá mà mình cũng ở đấy, bên anh! Ảnh anh, ảnh chúng mình em lồng trong ví, nhưng có mấy khi ngắm lại. Em sợ ngắm anh để rồi lại bị nỗi nhớ hành hạ. Bởi giờ đây, nỗi nhớ dường như đã không còn mang tác dụng tích cực nữa anh à. Nó làm em trì trệ và mệt mỏi, với chính bản thân em và những tình cảm của mình. Không biết từ bao giờ, em đã mặc kệ mọi thứ như thế!
Người ta nói nghĩ nhiều sẽ đâm ra nghĩ quẩn, có lẽ em cũng đã quẩn thật rồi. Mà cũng buồn cười thật, anh có biết không. Vào những lúc em cảm thấy cô đơn và mệt mỏi, thì người em thương yêu nhất lại là người “dính đòn” của em nhiều nhất. Là anh đấy! Thật vô lý với em, và bất công với anh phải không. Em đã không thể nói những lời ân cần yêu thương với anh, dù mới 1 phút trước đó, em còn nhớ anh, nhớ đến điên cuồng. Để rồi khi cúp máy, em như sực tỉnh và ước gì mình có thể nói: “Em yêu anh!”. Thế mà, đã bao giờ anh giận em. Bởi đơn giản, anh luôn là 1 người hiểu và chiều em đến hư. Em không nghĩ đến anh, bởi thật ra anh cũng có khác em là mấy, có phải đâu chỉ mình em gánh chịu nỗi đau này…
Chỉnh sửa lần cuối: