Tại sao Việt Nam thời đại mới ko có thành tựu đáng kể nào về Nghệ Thuật?

Vũ Hoàng Yến
(casau)

New Member
Em có thắc mắc này, nhân tiện suy nghĩ về chủ đề "bạn đã phải là người tình nguyện chưa ?" vì tự nhiên em lại nghĩ đến sau khi post bài bên kia.

Có phải khi xã hội còn quá lo lắng về cơm áo gạo tiền - nói cách khác chất luợng cuộc sống chưa đạt đến mức độ cao hơn ( ko biết nói là mức nào -vì vậy phải dùng "cao hơn" - vì em ko hiểu biết là có mức độ nào cụ thể để đo đếm chất luợng cuộc sống cả ) thì khả năng sáng tạo nghệ thuật ko cao? hay nói cách khác là khả năng-tài năng nghệ thuật ko xuất hiện - cũng ko phát triển đuợc .
Nếu nói đến những thành tựu nghệ thuật như nhã nhạc cung đình Huế -đuợc công nhận trên phuơng diện thế giới - một niềm tự hào của văn hóa Vn , hay một vài bức tranh của cố họa sỹ Tô ngọc vân cũng đựoc biết đến, hay là Nhật Ký trong tù của Hồ Chí Minh... thì đều là của thời đại cũ , của cha ông để lại .thì thời đại Vn mới ko có đuợc một tác phẩm văn học , hay một tác phẩm kiến trúc ít ra là đuợc công chúng có chú ý .
ko thể nói là Vn ko phải là đất nghệ thuật như ý , tây ban nha mà đòi có những công trình tầm vóc thế giới . Hay lại nói đến chuyện ăn còn ko đủ mà còn bỏ tiền ra xây những công trình đồ sộ mà làm dáng với ai - vì trên thực tế ko phải tác phẩm nghệ thuật là phải tốn tiền - mà cũng 1 thực trạng nữa là rất nhièu công trình nhà nuớc bỏ nhiều tiền của mà hiệu quả sử dụng và thẩm mỹ cũng ko cao .
Hoặc thêm 1 giải thích khác là ko phải ko có nhưng do chính xã hội vẫn còn chưa coi trọng hay có sự quan tâm cần thiết đến nghệ thuật mà duờng như là mọi người coi là ko có gì - ví dụ như một số giải piano hay âm nhạc nổi tiếng thế giới ( có cô bé chưa đến 10 tuổi đuợc giải mà em quên xừ mất tên ( lên Nguời đuơng thời ấy ạ ) hoặc như chị bạn em Trịnh Mai Trang là học sinh Vn nhỏ tuổi nhất đựoc vào học truờng âm nhạc hoàng gia Anh chẳng hạn - cũng có thể đuợc gọi là một thành tựu chứ nhỉ ;) ) .Nhưng số luợng này quả thật là rất ít - và cũng ko đuợc hoàn toàn coi là thành tựu theo nghĩa sản phẩm của nền nghệ thuật Vn .
Theo cá nhân em nghĩ thì có 2 giải thích như vậy , em nói lại như sau :
1 là cái cuộc sống với chất luợng chưa cao đã "nhốt" cái cảm xúc của con người mà có thể tiềm tàng khả năng - chuyện chất luợng cuộc sống này ko chỉ nói khía cạnh nhỏ hẹp của chất luợng cuộc sốn vật chất - mà là vấn đề cuộc sống tinh thần . Liên hệ với bài viết bên "..người tình nguyện.. " thì em thấy là có vẻ như cái cảm xúc nhiều khi nó trơ lỳ quá , cảm xúc cơ bản của con người từ khi sinh ra nó trơ mòn dần dần theo thực tế phũ phàng của cuộc sống - cái này em có nói đến bên kia nhưng diễn đạt ko rõ gì cả , bây giờ nói nôm na là như vậy. Ví dụ đơn giản như nhiều khi đi đuơng nhìn thấy cảnh tai nạn máu chảy người bị thuơng - tất yếu người ta phải thấy thuơng tâm hay đau xót mà giúp đỡ, đằng này vẫn có những con người lấy đó làm tò mò , mua vui ( cái này là ko quá mồm ) - mà cũng ko đổ cho vô học hay có học đuợc vì nó ko hoàn toàn chính xác và dù là ai thì cũng là thuộc về một xã hội nói chung.

thứ 2 đơn giản hơn là do xã hội chưa có quan tâm đúng mức đến nghệ thuật.

trên thực tế thì em nghiêng về giải thích thứ nhất hơn,vì em muốn nói đến một lần nữa về phần người trong con người - mà con người thì bao gồm phần người và phần con ., so sánh giữa những xã hội khác nhau,phát triển hay ko phát triển có gì khác nhau, thông qua một chủ đề nhỏ là chuyện tác phẩm nghệ thuật.
p/s : suy nghĩ của em ko nghiêng về phía so sánh giữa nuớc xhcn hay xh tư bản vì thực tế thấy rõ nay là điều này ko chính xác , chỉ muốn nói một cách chung chung ( vì ko có khái niệm rõ ràng để gọi tên ) nôm na là xã hội văn minh hơn và kém văn minh hơn.
 
:) Chị nghĩ một phần là do thời đại thay đổi, tiêu chí đánh giá một tác phẩm Nghệ Thuật tầm cỡ thế giới cũng thay đổi! Khách quan mà nói là các nước Tư Bản, khi đã có Cơ sở hạ tầng ổn định thì sẽ có nhiều vốn liếng, khả năng để đầu tư cho thượng tầng kiến trúc như văn hóa, nghệ thuật, cho việc đào tạo nhân tài và tạo điều kiện cho họ tiếp tục sáng tạo!

Thế mới thấy những nỗ lực phi thường của những nhà thơ, họa sĩ , nghệ sĩ VN thời đại trước đã vượt lên trên khó khăn để tạo ra những tác phẩm để đời!
 
--------------------------------------------------------------------------------

Đất nước chúng ta được giải phóng chưa lâu ; nền kinh tế rất lạc hậu Mọi người dồn hết công sức vào việc xây dựng cơ sở vật chất ; đưa nền kinh tế của chúng ta chạy đua với thời gian cố đuổi kịp nền kinh tế của khu vực và thế giới Cũng vì thế mà từ chủ trương của chính phủ cũng đặt vấn đề phát triển kinh tế lên trên ; vô tình vì thế mà các lĩnh vực khác như nghệ thuật ; thể thao.. bị xem nhẹ hơn Chỉ trong khoảng thời gian gần đây khi chúng ta mới đạt được một số thành tựu đáng kể về kinh tế thì nghệ thuật mới được quan tâm hơn Nhưng khoảng thời gian đó là quá ngắn ngủi để có thể trông đợi vào những thành tựu đáng kể
Nói về người làm nghệ thuật bây giờ cũng thế ; cái sức nặng của đồng tiền vẫn đè lên họ khiến cho chính họ cũng không thoát khỏi được việc sáng tác nghệ thuật là bỏ công sức ra và thu lại lợi nhuận mà quên đi rằng một người người làm nghệ thuật thực sự thì cảm hứng là quan trọng Người làm nghệ thuật đầu tiên họ bám sát "nhu cầu người tiêu dùng " từ đó định hướng sáng tác Chính vì xu hướng làm nghệ thuật vẫn chỉ nhằm vào thị yếu chung của công chúng ; sáng tác làm sao để công chúng đón nhận rầm rộ ; vậy là thành công Trong khi công chúng VN lại đang chấp nhận sự thấp thường ; tìm được một người biết cảm thụ nghệ thuật thực sự cũng khó Như vậy thử hỏi tại sao không có những thành tựu đáng kể chứ

Đơn cử về âm nhạc , tất cả các nghệ sĩ cứ nhằm vào một mục tiêu là ăn khách , từ nhạc sĩ cho đến ca sĩ chẳng ai quên là chạy theo giới trẻ là "người tiêu dùng chính "với các loại nhạc thị trường hiện nay trong khi đó số người nghe nhạc giao hưởng thì rất ít ,trong khi đó 1 liveshow của 1 ca sĩ như ĐT thì đông nghịt người đến xem . Và thử so sánh số tiền của 1 ca sĩ opera trong 1 đêm diễn với 1 ca sĩ hiện nay đang nổi lên thì vô cùng khập khiễng,mà trong khi đó hát opera khó hơn rất nhiều lần

Phát triển nghệ thuật theo nền móng của văn hóa dân tộc thì không được công chúng đón nhận ; không những vậy còn bị xem nhẹ

Khi mà sáng tạo nghệ thuật với một mục tiêu định sẵn (không còn đâu là cảm hứng ) thì lấy đâu ra sự xuất thần với những tác phẩm kiệt xuất Khi mà mục tiêu cho một nhu cầu thấp thường thì lấy đâu ra sự sáng tạo cao siêu , những thành tựu đáng kể (!)
 
Nhưng nghệ thuật giúp chúng ta nghỉ ngơi trong công cuộc xây dựng " cơ sở vật chất " chứ :-? ? Theo em nên song song phát triển cả 2 cái này, ko thì con người tuy giàu nhưng rất bạo lực ( thiếu văn thơ ) [-x , hoặc nghèo rớt nhưng lúc nào tâm hồn cũng treo ngược cành cây ( thiếu thốn về kinh tế ) [-( . Cả 2 cái này đều ko tốt b-) !! Vậy tuyên truyền phát triển cả 2 lĩnh vực này vẫn là cái nên làm :)>- .
 
Nói như Trang cũng hơi quá khích :p Cơ bản tại vì nhạc thị trường bây giờ đang đc giới trẻ hâm mộ, ko chỉ ở VN mà cả ở những nước phát triển cũng thế thôi...còn nhạc giao hưởng thường là tầng lớp trung lưu hoặc có tuổi..nhất là ở VN càng ít ng` nghe vì đúng là nó "khó" hơn thật, khó hát, khó nghe, khó hiểu...bản thân mình cũng ko hiểu đc mấy thể loại nhạc giao hưởng...mà làm sao hiểu đc khi ng` dân mình vẫn còn ít tiếp xúc với nền âm nhạc đó, rồi ko đc dạy dỗ? Nếu có ai bảo đi nghe ca nhạc, liệu đc mấy ng` nghĩ đi nghe opera?Ít ng` nghe nhạc thính phòng, nhiều ng` nghe nhạc hiện đại(bởi vì nó dễ nghe, dễ hiểu, nó đúng tính chất giải trí chứ nếu nghe ko hiểu như nghe opera thì chắc giải trí đâu ko thấy, chỉ thấy hơn tra tấn thôi),thế nên ắt các ca sỹ thị trường sẽ có tiền catse cao hơn thôi. Thế nên tóm lại phải giàu đã,ăn no đã, rồi mới bắt đầu nghiên cứu về văn hóa tinh thần "cao cấp", ai cũng vậy cả thôi. Thế nên ko thể trách nhà nước mình trong việc "chưa đầu tư đúng mức" vào nghệ thuật đc!
 
Một lý do nữa có thể là do tính chất thời đại . Hiện nay xã hội ta không có nhiều biến động lớn, kinh tế văn hóa, khoa học kỹ thuật đều phát triển ở mức vừa phải. Đại bộ phận thanh niên chúng ta cũng nhàn rỗi, suốt ngày chỉ tụ tập, bàn tán chuyện tình yêu đôi lứa, bảo sao mà nhạc sến nó không phát triển:D. Ngày xưa ông cha ta kháng chiến anh hùng thế, nguồn ý tưởng có mà vô hạn, sáng tạc mãi không hết. Bây giờ chỉ có ăn no ngủ say, ngồi bốc phét--> hết b-)
Chúng ta chỉ có thể có sự phát triển đồng đều mà thôi. Kinh tế chính trị văn hóa khoa học phát triển nhanh thì tất nó sẽ lôi cái nghệ thuật lên :x
 
Thành tựu Nghệ Thuật Việt Nam thực ra cũng có nhiều bước tiến đáng kể so với trước đây!

Về Mĩ thuật: Thời gian qua Hội Mỹ thuật Việt Nam đã có nhiều hoạt động sôi nổi, các hội viên đã phát huy tính tự chủ, sáng tạo để có nhiều tác phẩm mới đáp ứng những nhu cầu văn hóa của nhân dân, hội nhập với mỹ thuật khu vực và thế giới. Tuy chưa có nhiều tác phẩm đỉnh cao, nhưng vẫn có bước phát triển đáng ghi nhận cả về số lượng và chất lượng tác phẩm. Một số triển lãm được mở ở nước ngoài như: Trung Quốc, Lào, Mỹ, Mêhicô... đã gây sự chú ý trên thế giới. nội dung đề tài được mở rộng, ngôn ngữ tạo hình được tiếp tục tìm tòi sáng tạo trên cơ sở những thành tựu đã đạt được trong nước, kết hợp với tiếp thu tinh hoa nghệ thuật thế giới. Nhiều chất liệu đã được các tác giả nghiên cứu, bổ sung. Điêu khắc tượng đài đã có bước phát triển về kích thước, ngôn ngữ nghệ thuật. Đồ họa ứng dụng phát triển, mỹ thuật ứng dụng đã đóng góp vào việc nâng cao chất lượng thẩm mỹ của các sản phẩm thủ công, mỹ nghệ, sản phẩm công nghiệp. Mỹ thuật môi trường, mỹ thuật điện ảnh đã có chuyển biến rõ nét...

Về nhiếp ảnh: Các nhà nhiếp ảnh Việt Nam vừa đoạt tới 20 giải đồng hạng tại cuộc thi nhiếp ảnh nghệ thuật quốc tế truyền thống Asahi Shimbun lần thứ 65, do Hiệp hội Nhiếp ảnh Nhật Bản và tạp chí Asahi Shimbun đồng tổ chức.

Về Điện ảnh: Việt nam cũng đạt được nhiều giải vị cao và dần khẳng định được vị trí của mình trong Liên Hoan Phim Châu Á Thái Bình Dương thời gian gần đây...

Không phải tất cả đều là hết hi vọng đâu!
 
em thì ko nghĩ là vấn đề nhạc nào lại khác nhau đến thế. Mỗi dòng nhạc đều là do sở thích mà thôi. Thậm chí có thể nói nhạc giao huởng là dễ nghe nhất . dân tình đi xem nhạc có thể ăn mặc rất thoải mái quần jeans áo phông. ( đây là chị bạn em học Nhạc viện âm nhạc hoàng gia Anh kể ;) :D ) KHi có bài nhạc vui , mọi người đều nắm tay nhau nhảy theo nhịp nhạc , ôm nhau cười nói vui vẻ - đây là đang nói nghe nhạc cổ điển . Âm nhạc là gì ? là cảm nhận của tâm hồn thôi, thích thì thấy hay- nghe, mà ko thì thôi , có hay chăng là người ta ko chịu hiểu biết, ko chịu thử , cứ nghe đến opera , đến nhà hát lớn là đã thấy nghiêm trang rồi tra tấn thì bảo sao mà âm nhạc cứ toàn nhạc sến với nhạc vàng :D em cũng ko chê bai gì nhạc sến, chỉ thấy ko đúng khi người ta gán cho nhạc này nhạc nọ cái vị thế ko đúng trong khi mọi dòng nhạc đều nên đuợc đánh giá ngang bằng nhau bởi vì nó là cảm nhận của tùy người.


Em nghĩ nghệ thuật bị hiểu sai theo nghĩa " cao cấp " , ko phải vậy, nghệ thuật - song song với nhu cầu ăn uống thở , cũng chính là một bản năng- và nhu cầu thiết yếu của con người mới phải . Sao lại cứ phải giàu có , nhà cao cửa rộng rồi mới nghĩ đến chuyện 'nạp ' cái kiến thức cao siêu đó vào người - nghe giống như phú trọc học làm sang vậy :D . Nhưng quả thật là từ con người thời tiền sử , từ thời còn săn bắn méo cả mặt mới đủ no ý chứ, thì nghệ thuật đã chiếm phần lớn trong cuộc sống. Bây giờ thì có khi theo nhạc nhẽo nghệ thuật lại bị bảo là 'suớng ca vô loài ' hay là ' lãng mạn ngớ ngẩn ' , hic, đấy, con người ta nhận thức còn sai như vậy thì bảo sao có thể có thành tựu đuợc. TRong khi nghệ thuật nhiều khi đâu có nghĩa là phải có tiền của đổ vào , nuớc phát triển có điều kiện để xây dựng, hay đào tạo thì đúng thật, nhưng cái cơ bản của nghệ thuật vẫn là Tính Đại chúng và Xuất phát từ bản năng con người mà thôi. Em muốn nói ở đây là cần thiết là phổ cập giáo dục âm nhạc , để mọi người đều có thể tiếp xúc , và nhờ nó mà có cuộc sống tốt đẹp hơn.
KO có thành tựu cũng bởi vì những người đã và đang đi theo nó chưa đuợc ủng hộ , chưa đuợc giúp đỡ , và ngay bản thân họ, sống trong một moi truờng mà âm nhạc chưa đuợc đánh giá đúng mức, cũng ko có những cơ hội nhất định để nhận ra hay phát huy tài năng tiềm ẩn của mình. em ko muốn nặng lời nhưng xã hội này gọi là xã hội chưa phát triền ở bậc cao.- vì em muốn quay lại với ý kiến ban đầu của em - ở một xã hội chưa phát triển thì cảm xúc con người chưa đuợc 'tinh tế' nói nhẹ nhàng vậy . Người ta cứ gán cho âm nhạc cái tên cao cấp bởi vì người ta cứ nghĩ phải giàu có no đủ mới có thể nghĩ đến nó đuợc, thực ra điều này là hoàn toàn sai lầm . Phổ cập âm nhạc cho toàn dân là điều cần thiết và có hiệu quả to lớn cả về mặt xã hội - âm nhạc làm tâm hồn con người ta đẹp mà ;) :D
 
Đúng là nền nghệ thuật nước nhà chưa hẳn đã hết hi vọng emcũng đồng ý với ý kiến của Chị Nguyễn Thu Hiền nhưng đến bao giờ chúng ta mới fát huy đc hết những tiềm năng của nó .

Đó mới chính là điều quan trọng .Cho đến khi nào thì những thành tựu nghệ thuật của đất nước ta đc mọi công dân của mọi quốc gia trên thế giới biết đến .Đến thời điểm hiện nay nước ta đang rất cố gắng nhưng với tiến trình như thế này thì có lẽ còn rất lâu .Hơn nữa chúng ta cần có sự đóng góp và giúp sức chung tay của tất cả mọi công dân , fải chăng điều này nước ta còn thiếu , fải chăng vì thế mà nền nghệ thuật của nước nhà vẫn giậm chân đều tại chỗ chăng ?Nhưng dù sao đi nữa chúng ta vẫn nên hi vọng và thực sự cố gắng trong mọi lĩnh vực để fát triển .......
 
Còn mình thì thấy là ngày xưa tâm hồn của 1 con người trong sáng hơn bây giờ rất nhiều: mọi người thật thà hơn, tự nhiên hơn, sống thật mình hơn, vui tươi hơn, ít lo âu hơn (lo âu thì do sưh phát triển của XH 1 phần), và tự do hơn.
Thêm vào đó, hồi trước ngành Nghệ thuật cũng được đào tạo cẩn thận hơn bây giờ rất nhiều. Là 1 Nghệ sĩ, người ta cần phải có 1 kho tàng kiến thức tương đối rộng thì mới có thể (và có khả năng) diễn đạt nó trong bức tranh 1 cách... tương đối hoàn hảo. Lúc đó, tác phẩm của Nghệ sĩ đó mới có chiều sâu và chiều sâu đấy người thưởng thức nó sẽ cảm nhận được ("cố tình" hoặc "vô tình").
Mình ví dụ cách dạy ngành Hội họa của "ngày xưa" và "bây giờ":
Ngày xưa, 1 SV Mỹ thuật ngoài năng khiếu vẽ ra còn được học rất kỹ về lịch sử nghệ thuật cũng như Triết học. Ngoài ra còn được học thêm vẽ kỹ thuật, tạo hình, tạo khối, tạo không gian, v.v... Khi học những môn này, SV hoàn toàn được "thả mình" theo tưởng tượng, không hề bị gò bó...
Còn bây giờ cũng có học những môn đó nhưng SV học rất hời hợt thành ra chẳng có cơ bản. Phần lớn khi đi thi thì toàn quay cóp và chép bài nhau là chính... Ít ai có suy nghĩ hoặc sáng kiến riêng của mình... Và nếu có mà không hợp với thẩm mỹ của Thầy/Cô thì cũng ít khi được phát triển lên...

Phân tích 1 lúc như thế, nhưng nói tóm lại là mình vẫn thấy tâm hồn có vai trò khá quan trọng trong sự nghiệp của 1 nghệ sĩ...
 
Vâng, em cũng thấy một trong những nguyên tắc để thành công là người Nghệ Sĩ phải thực sự say mê và tâm huyết với nghề, yêu nghề của mình hơn là yêu sự nổi tiếng. Đây là 2 bức tranh nổi tiếng nhất của Tô Ngọc Vân được thế giới công nhận:

To_Ngoc_Van_Ptg2.jpg


To_ngoc_Van_ptg1.jpg


Như chính Tô Ngọc Vân đã từng nói: “Đằng sau mỗi thành công trên con đường sáng tạo đều đẫm mồ hôi và cả nước mắt nữa chứ không phải chỉ có hoa hồng. Nhưng điều quan trọng và có quyền tự hào là bản thân đã tự làm được cái gì đó có thể đem lại lợi ích cho xã hội bằng chính sức lao động của mình."

Sở dĩ họ đã tạo nên được những tác phẩm nghệ thuật để đời như vậy là do họ đã cống hiến hết sức mình, vượt lên trên mọi khó khăn của hoàn cảnh bằng một niềm đam mê, tài năng và tình yêu thực sự với nghề nghiệp của mình. Bản thân họ phải nung nấu trong mình những ước mơ chinh phục ,vượt qua những thử thách .Những ước mơ đáng quý ,đáng trân trọng đó luôn là niềm hi vọng ,là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người nghệ sĩ để sống,để cảm nhận, để sáng tác và làm nên được điều gì đó lớn lao!Bên trong mỗi con người tài năng ấy đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt-đó là khát vọng sống -và được luôn là chính mình.

Chính khát vọng ấy đã kiến cho họ trăn trở ,thao thức tìm cho mình một cách nghĩ ,một sức mạnh ,một hướng đi riêng để theo đuổi những hoài bão,ước mơ của cả cuộc đời!
 
thế bây h thử định nghĩa xem nghệ thuật là rì, mà về nghệ thuật để có đc nhìu thành tựu thì cũng khó khăn, gian lao lém chứ
mà ở vn mấy trường đào tạo nghệ thuật cũng ko fat' huy hết đc tác dụng
tớ ko hỉu lém về vấn đề này nên cũng ko bit nó ri`:d
 
em cũng nghĩ giống chị Hà.Nói cái ngày xưa như thời bố mẹ mình ấy, bây giờ ai cũng kêu 'chúng mày bây giờ thế này.. thế nọ ' ,mà kể cũng có cái đúng ....ngày xưa có vẻ như con người ta 'thật' hơn, 'đơn giản' hơn, 'lành ' hơn... em cũng thấy các bác các chú thế hệ truớc mình sống trong sáng và tình cảm của mọi người ( như kiểu mọi người đuợc nghe bố mẹ kể lại ấy ) rất nhẹ nhàng trong sáng nhưng cũng cực kỳ lãng mạn :x....em cũng đồng ý chuyện giáo dục ngày xưa hơn...có lẽ ko chỉ trong nghệ thuật đâu , các cụ ngày xưa đi học có 10 lớp , học nói chung là nhàn lắm, thấy có bao giờ lo chuyện học thêm học chuyên gì đâu, có mổ ếch mổ nhái là lại một dịp đi chơi rồi ăn quà , học tuy đơn giản nhưng rất gọn ý và đủ . Em lấy ví dụ đơn giản thế này : môn Ngữ pháp Tiếng Việt , cuối cùng thì sau bao nhiêu năm học chỉ rút lại được cái chắc nhất là phân tích Chủ ngữ, Vị Ngữ và Trạng Ngữ.. Chuơng trình học ngày xưa ko phân ra từ ngữ ngữ pháp hay mô tê gì cả, và cấu trúc câu chỉ học như vậy thôi, ko bao giờ sai hay nhầm đuợc. Các cụ viết văn thì lãng mạn ra lãng mạn,mà thơ cách mạng thì ...tuyệt tác...:x....bây giờ thì loạn cào cào, tiếng việt, t ngữ,ngữ pháp, em đuợc qua cái thời ôn thi đấy rồi nhưng vẫn ko quên đuợc cái cảnh 1 câu bị xẻ 5,7 phần đủ các tên gọi. Mẹ nhìn con đánh vật với đống tên mà bảo " chúng mày có học đến 10 thành phần thì câu cú cũng lủng củng thiếu đầu thiếu đuôi như trong truyện tranh "
---> mà em nghĩ ví dụ này là cũng nhiều người đuợc nghe lắm chứ ko mình em---> chắc là ko sai :)...
mỹ thuật hay nhạc thì em cũng ko biết gì cả nhưng quả thật là chuyện học với sáng tác bây giờ nó cũng khác quá rồi . Nghệ sỹ bây giờ cũng là những nghệ sỹ khác ngày xưa. Ko thể so sánh ai hơn ai trong nghệ thuật, nhưng thực tế là những tác phẩm Vn đuợc toàn thế giới công nhận chỉ có ngày xưa...( như 2tp trên của cụ TNV cũng là thuộc thời đại cha anh chứ thời đại mới đâu , rồi mấy ví dụ em cũng viết trên kia ..)...hoặc chí ít những bài thơ những tác phẩm mà nói đến chí ít cũng hầu hết người biết như những bài thơ của cụ Tố Hữu chẳng hạn.... nói thế để gạt cái Giàu nghèo ra , bởi nếu so sánh thì ngày xưa thế nào chắc chưa nếm trải cũng đủ hiểu vất vả đến nhuờng nào..Ngay bây giờ , ai giàu chắc gì đã biết coi trọng nghệ thuật đúng như nó cần phải có .hay bây giờ nghệ sỹ suớng quá nên chẳng còn cái hoài bão nào mà theo đuổi nữa rồi . cứ như các cụ bảo ' thời thế tạo anh hùng '... hic,những anh hùng như Ưng Hoàng Phúc với Lý Hải chẳng thấy tg nó nghiên cứu với công nhận nhỉ toàn thấy thanh niên ta thì tôn sùng,các cụ thì chửi ...:D...đến nà noạn :D
 
sở dĩ chị gọi nhạc giao hưởng là "nhạc cao cấp" là bởi vì nền âm nhạc đấy so với mặt bằng kiến thức chung về âm nhạc của VN là cao hơn. Muốn nghe đc thể loại nhạc giao hưởng, opera, thính phòng thì cần phải có đôi chút hiểu biết về âm nhạc, nói thật đấy. Còn ng` dân VN, đa số là lao động buôn bán, thì làm gì có thời gian nghĩ đến thời gian đi..học nhạc?Đối với giới trẻ, học nhạc trên nhà trường đảm bảo là ko đủ... Trong khi nhạc vàng, nhạc sến, nhạc xanh , nhạc đỏ thì dễ thuộc, dễ nghe, và cũng đc gọi là giải trí...Tóm lại nhạc thính phòng ko bình dân, mà nó dành cho tầng lớp cao hơn ở VN, tầng lớp trí thức chẳng hạn.Thế nên mới gọi nó là nhạc "cao cấp".

Btw, lạc đề chút, em Yến sắp tới có đi SVUK ở Birmingham ko kưng?Đã có đội nào đi cùng chưa? Nếu chưa thì xuống đi cùng đội Brighton bọn chị đi!
 
:( em ạ... Thực ra nhạc cổ điển và giao hưởng thính phòng đâu phải là nhạc bắt nguồn từ VN mình...? Đó cũng là những loại nhạc thường rất khó nghe và khó hiểu, dành cho người yêu thích và biết đôi chút về âm nhạc, cho những người lớn tuổi... hay có khi chỉ để nghe vào ban đêm!

Mình thấy cái gì hay và hợp thì nghe thôi chứ đâu phải nghe nhac để chứng tỏ là mình "sành điệu", "hợp mốt" :)

Nhưng có một qui luật chung, cái gì dễ nghe , dễ hát, dễ nhớ và thành phong trào thì cũng... dễ chán :D ... và ngược lại....
 
Nghệ thuật mỗi thời bắt nguồn từ một cảm hứng khác nhau, ví như thời chiến tranh là tình cảm yêu nước, ngày nay thì vì tiền! Đa số nghệ sĩ thời nay khi sáng tác đều vì tiền chứ không vì nghệ thuật, không phải muốn gửi gắm một điều gì đó qua tác phẩm của mình, số lượng người tâm huyết với tác phẩm của mình là rất ít. Vì tiền thì liệu ta có tác phẩm để đời hay không? Ví như trong kiến trúc, người kiến trúc sư phải có hoài bão tạo nên một tác phẩm để đời thì mới có thể thiết kế được những công trình tầm cỡ thế giới chứ? Nhiều KTS cũng chỉ vì tiền, sẵn sàng ăn cắp, sao chép công trình người khác để mau chóng hoàn thành thiết kế của mình, mấy ai thực sự dồn tâm huyết vào công trình. Nhưng cũng phải nói là nhiều ngành nghệ thuật ở VN cũng chưa thể có điều kiện phát triển thật. Tóm lại thì đúng như nhà văn nào đấy nói "nghệ thuật vị nghệ thuật", chỉ có thế mới có thể có những tác phẩm xuất sắc


Còn nói về âm nhạc, âm nhạc là sự kết hợp của các âm thanh trong cuộc sống, có người thích âm thanh này có người thích âm thanh kia, rồi phải nói tới nhịp điệu của một chuỗi âm thanh đó kết hợp lại. Đó cũng có thể nói là lí do đầu tiên để con người ưa thích thể loại nhạc nào. Sau đó mới là hoàn cảnh tác động đến sở thích của mỗi người: sự hiểu biết, tính cách, sở thích (có giải thích được cặn kẽ tại sao mình thích một cái gì không :-?) .
Đại bộ phận thanh niên chúng ta cũng nhàn rỗi, suốt ngày chỉ tụ tập, bàn tán chuyện tình yêu đôi lứa, bảo sao mà nhạc sến nó không phát triển
Ngày xưa đâu phải không có những bài về duyên đôi lứa, mà còn nhiều là khác ;) Nhưng ngày xưa những bài như thế này lại thuộc những thể loại khác như ca dao, thơ, hay là hát quan họ... Cũng có thể hiểu là người xưa ưa với loại âm thanh như thế hơn (Em nghĩ thể) cũng có thể hiều tương tự với chèo, tuồng... những kiểu âm thanh thế nó có một sức hấp dẫn với người xưa. Nhưng dần dần, do xã hội thay đổi con người cũng thay đổi trong cách suy nghĩ, cách ứng xử. Đại bộ phận lớp người trẻ không còn cảm thấy hứng thú với các loại hình nghệ thuật truyền thống mà bắt đầu quay sang các thể loại như nhạc trẻ, rap... Mọi người cũng đừng chỉ nhìn vào mặt xấu của những thể loại đấy, loại hình nào cũng có những tác phẩm tích cực và tiêu cực như nhạc sến, hoặc những rap ... (kô biết dùng từ gì). Nhưng cũng không phủ nhận là nhiều tác phẩm cũ vẫn được ưa thích như nhạc thiếu nhi, nhạc cách mạng... Nói cho cùng, nhạc là một chuỗi âm thanh và âm thanh tác động trực tiếp vào tai -> não. Mọi thứ đều rất đa dạng phong phú -> sự phản ứng lại với những âm thanh đó cũng khác nhau. Ai dám nói là không có người trẻ tuổi nào thích chèo, tuồng... ;)


Và nói về việc phổ cập âm nhạc, HỆ THỐNG GIÁO DỤC của VN quá không ổn, nên có nói phổ cập âm nhạc cũng không thể trừ khi thay đổi cả HỆ THỐNG này. Như tiếng anh, nước ta bắt đầu dạy tiếng anh được bao nhiêu năm cho cấp THCS và THPT? Mà đến giờ rất nhiều người sau khi tốt nghiệp THPT có biết gì mấy về tiếng anh đâu? Học tiếng anh chưa trở thành nhu cầu, nên học sinh nhiều người chỉ học đối phó, và rồi họ cũng sẽ quên hết những gì đã được dạy. Em nghĩ là tỉ lệ học sinh THPT ra đường bị hỏi bằng tiếng anh và không trả lời được là khá cao. (Em chỉ nói đến TA ở thành phố lớn). Một cái môn không dựa vào tính cách, sở thích, quan niệm, suy nghĩ của con người như thế còn chưa phổ cập được thì sao phổ cập được môn về nghệ thuật?


1 là cái cuộc sống với chất luợng chưa cao đã "nhốt" cái cảm xúc của con người mà có thể tiềm tàng khả năng - chuyện chất luợng cuộc sống này ko chỉ nói khía cạnh nhỏ hẹp của chất luợng cuộc sốn vật chất - mà là vấn đề cuộc sống tinh thần . Liên hệ với bài viết bên "..người tình nguyện.. " thì em thấy là có vẻ như cái cảm xúc nhiều khi nó trơ lỳ quá , cảm xúc cơ bản của con người từ khi sinh ra nó trơ mòn dần dần theo thực tế phũ phàng của cuộc sống - cái này em có nói đến bên kia nhưng diễn đạt ko rõ gì cả , bây giờ nói nôm na là như vậy. Ví dụ đơn giản như nhiều khi đi đuơng nhìn thấy cảnh tai nạn máu chảy người bị thuơng - tất yếu người ta phải thấy thuơng tâm hay đau xót mà giúp đỡ, đằng này vẫn có những con người lấy đó làm tò mò , mua vui ( cái này là ko quá mồm ) - mà cũng ko đổ cho vô học hay có học đuợc vì nó ko hoàn toàn chính xác và dù là ai thì cũng là thuộc về một xã hội nói chung.
Đúng là cuộc sống hiện tại đã dập tắt những hoài bão của người nghệ sĩ. Và cuộc sống đã làm con người thay đổi, thực sự thay đổi, và có lẽ là theo chiều hướng tiêu cực nhiều hơn. Con người không còn biết quan tâm đến người khác, như ví dụ ở trên, đúng là em đã được chứng kiến như thế thật. Nhưng em không biết là đã đến nỗi là mua vui chưa? :-/ Con người càng ngày càng chỉ nghĩ cho bản thân mình. Chính vì cái này mà đổ máu đã xảy ra. Nhớ lại bài học về loài người nguyên thủy, lúc đấy họ không tích lũy tài sản riêng, làm lợi cho bản thân. Rồi một ngày kia, khi của cài thừa thãi họ nảy lòng tham tích lũy cho bản thân và thế là tranh chấp, đổ máu và chiến tranh xảy ra. Em không biết bài học này có đúng sự thật không :-/
Xã hội thay đổi sẽ dẫn đến con người cũng thay đổi, nhưng con người khác con vật là biết suy nghĩ, vậy con người hãy suy nghĩ về cách sống của mình, để tìm ra được con đường thay đổi tốt nhất cho bản thân và cũng là cho loài người...
 
Theo em tóm lại thời đại mới, trói buộc bởi vấn đề cơm áo gạo tiền, chưa theo kịp được thời đại, những đòi hỏi của tìm đường và chọn đường đang đòi hỏi chúng ta fải mở ra một lối thoát cho nghệ thuật, bao gồm cả các loại hình nghệ thuật văn hóa dân gian chứ ko chỉ có nghệ thuật cổ điển thế giới.

Trong hội họa, những Thắm Pông, những Thanh Sơn... mới chỉ mở ra một trào lưu còn quá nhỏ hẹp, chưa theo kịp với sự phát triển của hội họa thế giới và tên tuổi chưa cao, lí do là bởi sự đầu tư tìm tòi và sáng tác chưa nhiều, chưa có lối thoát cũng như chưa có một hướng đi cụ thể, vẫn bị ảnh hưởng quá nặng nề bởi hội họa cận đại với những thủ fáp cũ , đã thành trào lưu.

Về âm nhạc, Lê Minh Sơn, Anh Quân... có một vài những sáng tác mới pha trộn các phong cách dân gian vào hiện đại, nếu Anh Quân theo dòng R'N'B fa một chút Jazz nhưng vẫn chưa rõ rệt và định hình, còn Lê Minh Sơn, Jazz và ca Trù, nhưng lại cũng rơi vào bế tắc bởi quá ít người có thể nghe được dòng nhạc này, thể hiện được lại càng ít hơn, thêm nữa, sức bật fá có hạn, chất giọng ca sĩ VN chưa đủ chuyên nghiệp để đi theo con đường của anh, Ngọc Khuê là một ví dụ điển hình, ko hát được lâu dòng giả thanh của anh nữa.

Nền điện ảnh thì khỏi phải nói rồi, chậc, những bộ film gượng gào và nhạt nhẽo, mâu thuẫn và nhiều khi nực cười trong kịch bản, đạo diễn thiếu chiều sâu và diễn xuất của diễn viên quá không chuyên nghiệp khó mà khởi sắc, tuy nhiên có một vài bộ film, thường chủ yếu điện ảnh được đánh giá cao nhờ kịch bản và khả năng diễn xuất, nhưng lại khâu kĩ thuật ko tốt, còn film truyền hình thì thôi, nhạt như nước ốc, chậc, hay là mình đi buôn muối cho họ nhỉ???

Nói về văn học, quả thật đọc thơ Vi Thùy Linh, khó mà tiêu hóa nổi, tứ hay, nhưng ngôn từ và cách thể hiện đầy "hiện đại, phá cách" của cô với đôi ba câu thơ "sex nữ tính" kiểu như "em vén váy lên cho anh tràn vào tinh khôi và mãnh liệt" của cô gái đa tài đa tình này làm người đọc ví dụ như em thấym rất chối.

Những kịch bản hay, đa phàn chuyển thể từ những tác phẩm cũ mà thôi.
Còn về truyện ngắn, quả thật, có khá nhiều những truyện ngắn hay, nhưng những năm gần đây ko có mấy với ý tưởng nghèo nàn và cách thể hiện nhạt nhẽo, về tiểu thuyết, hxx, đau lòng là chẳng điểm mặt được tác phẩm nào đáng để nói cả.
Thêm một phong trào các cụ, các bác làm thơ và in thơ rầm rầm, rồi tự lăng xê cho nhau, ca tụng nhau , có mặt tích cực, nhưng cũng tiêu cực vì chẳng đáng biểu dương đến thế.

Trần Minh Quân đã viết:
cuộc sống hiện tại đã dập tắt những hoài bão của người nghệ sĩ. Và cuộc sống đã làm con người thay đổi, thực sự thay đổi, và có lẽ là theo chiều hướng tiêu cực nhiều hơn
Quả thật cuộc sống hiện đại hay cụ thể hơn chính là đồng tiền thời đại này làm méo mó đi những nhận xét nghệ thuật, những tác phẩm nghệ thuật chân chính bị những tác fẩm nhạt nhẽo nhưng lắm tiền che khuất, biết làm sao, " nhất thân, nhì quen", nhưng thân quen mấy vẫn không bằng lắm tiền...Thế nên những tác giả, những nghệ sĩ chân chính không khỏi rơi vào bế tắc và đau đớn vì nghệ thuật
 
ko phải đâu ,e m nói rất thật lại cái ý là 'nhạc giao huởng ko lời mới là dòng nhạc dễ nghe nhất' , cũng xuất phát từ 'âm nhạc là đi từ tâm hồn người ta cảm thụ chứ đâu phải học hành cao siêu rồi hiểu biết gì đâu. Đã là âm nhạc thì tự nhiên nó mang tính chất quần chúng và phổ cập ;)
sở dĩ em nói như vậy bởi vì chính em cũng vừa đuợc hiểu thế nào là nghe nhạc ...:x....em có một chị bạn..và ngồi nghe mấy cái đĩa...quả thật....nếu nói đúng ra thì nhạc giao huởng mới thực sự là nhạc mà mỗi tác phẩm là cả một công trình tâm huyết- đúng với tính chất của nó có thể làm rung cảm tâm hồn - còn mấy nhạc sến làm để ăn khách thì chỉ dễ đập vào tai thôi chứ chả có cảm xúc gì hết 8-}..vì bản thân tác giả sáng tác đã chắc gì có nhiều cảm xúc ..hic...
em cũng có hiểu biết gì đâu...nên ngồi nghe thì chả so với ai là biết nhiều biết ít gì cả...chỉ cần truớc khi nghe...biết tên bài , hay đọc qua cái giới thiệu....kỳ diệu lắm ấy...chỉ cần biết tên bài nhạc là " bão " -storm chẳng hạn....khi bắt đầu vào nghe...mình sẽ cảm nhận rõ từng đuờng nét - màu sắc của 'bức tranh ' ....em nghĩ đấy là điều mà phải trải qua rồi mới thấy nhạc giao huởng tuyệt vời thế nào....cũng tuơng tự như với bài 'sunset' hay bài nhạc buồn ( mà em cũng chả biết tên ) trong schilder's list ( chết cũng chả biết viết thế nào cho đúng :"> )..nghe mà thấy buồn não lòng...nghe rõ tiếng người gào thét than khóc....:((.....quả thật là ko khó để nghe nhạc...chỉ cần hình dung truớc nó về cái gì..rồi thả hồn mình vào...là sẽ thấy đuợc ngay cái hay...
em nói thế là bởi vì người ta cứ gán cho nó cái tên để thành ra nó bị cô lập ko phổ biến....chứ em thấy đã là nhạc , chỉ có hiểu ít hơn hay nhiều hơn chứ ko có cái gọi là ko có cảm nhận hay là cao cấp hay ko.

mọi người nói thời hiện đại ---> em thấy cũng chưa hẳn...như những nuớc Châu âu , nó hiện đại như thế nào thì ai cũng biết..nhưng càng hiện đại thì nó càng có những nhận thức đúng đắn và coi trọng tầm quan trọng của âm nhạc...cũng vì thế mà âm nhạc mới đuợc rất phổ biến....em nghĩ chắc căn bản vì cái trình độ văn minh nữa...hichic...

@anh : "nghệ thuật vị nhân sinh" đồng chí nhớ ;) ...quên bài " chiếc lá cuối cùng " rồi :D


@chị Linh : hic, bao giờ nhỉ? dạo này em ko lên svuk nên cũng chả biết có cái gì cả. em thì làm gì có hội nào , hic, toàn 1 mình :D....em ko biết có đi đuợc ko nhưng nếu đi cho em nhập hội với nhé :D , ym chị bi h là gì ý nhỉ, cả phone nữa :> :D ( tóm luôn ko có chạy mất dép ) :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
-- Về VH của một đất nước thì có rất nhiều khía cạnh nhỉ? Như VH dân gian, VH hiện đại...Bây giờ cứ nói theo chủ đền của topic đã nhỉ. VH thời đại mới của VN cũng có khá nhiều thành tựu đáng ghi nhận đấy chứ, vị dụ trong lĩnh vực nhạc giao hưởng mà Yến đang có vẻ tâm đắc VN mấy năm trước có một bản tổ khúc giao hưởng rất hay tên là Quê Hương thì phải, tác giả thì anh không nhớ rõ tên lắm nhưng phần lớn mọi người ngồi trong Nhà hát lớn hôm đó đều khá bất ngờ vì "chất lượng" của bản nhạc đó. Hay VN hiện nay có ông Đỗ Hồng Quân sáng tác giao hưởng cũng khá chín, được đào tạo chính qui, có bài bản nên những sáng tác của ông Quân cũng khá thuyết phục người nghe. Đấy là về phần sáng tác còn về phần nghệ sĩ biểu diễn dòng nhạc Academic VN đã từng làm chấn động TG khi Đặng Thái Sơn giành giải thưởng lớn tại cuộc thi Chopin, ông đã vượt qua một thiên tài piano người Nam Tư để mang danh tiếng VN ra thế giới. Anh nhớ mẹ anh kể là trong cả cuộc thi đấy cái ông người Nam Tư vượt trội mọi người khác về mặt kĩ thuật nhưng khi biểu diễn tác phẩm của Mozart, ông ta đã thể hiện tình cảm không tốt bằng Đặng Thái Sơn nhà ta nên đành ngậm ngùi về nhì:p.
--Gần đây chúng ta có thêm Bùi Công Duy, nghệ sĩ violin được đào tạo tại nhạc viên Tchaikovski cũng đã làm thế giới phải thêm một lần nữa phải nể phục. Dàn nhạc giao hường VN thì ngày càng trưởng thành, tháng 10 năm ngoái lần đầu tiên tham dự liên hoan nhạc Giao Hưởng Châu Á đã làm kinh ngạc các "đối thủ" đến từ Nhật, TRung Quốc, Hàn Quốc...
--Đấy chỉ là vài ví dụ về dòng nhạc academic của VN:p, các lĩnh vực khác như hội họa, phim ảnh chúng ta cũng có khá nhiều thành tựu đáng chú ý như tranh của họa sĩ Đỗ Quang Em, phim Đời Cát, Mùa len trâu...
-- Chỉ có điều những thành tựu đó của VN chúng ta thường ít được nhắc đến trên các phương tiện thông tin đại chúng, cũng không được phổ biến rộng rãi mà như Yến nói thời gian chủ yếu là đề dành cho " mấy nhạc sến làm để ăn khách thì chỉ dễ đập vào tai thôi chứ chả có cảm xúc gì hết". Thực chất mình cũng không thể kết tội nhạc sến là thế nọ thế kia vì đó cũng là một phần của VH thời đại mới chỉ có điều chúng ta đang đi trên con đường quá mất cân bằng, đầu tư lệch lạc và không có định hướng rõ ràng cho việc phát triển. Lấy ví dụ trong trường học, hỏi ai chắc cũng biết Beethoven, Mozart là những nhà soạn nhạc thiên tài thời xưa nhưng đến phần lớn trong số đó chắc chỉ trả lời được đến đấy là chấm hết:D. Cũng không phải là lỗi của chúng ta mà là do chúng ta không có cơ hội được tiếp nhận, được giáo dục. Như hồi trước, có một series phim về các nhà soạn nhạc thiên tài như Mozart,Beethoven, Bach...thì VN ta chiếu toàn vào 6h sáng:)), mình đã chăm chỉ dậy xem lắm nhưng mà cứ được 1 nửa là phải đi học, bó tay:(.
--Với cả anh nghĩ việc định hướng phát triển VH VN trong thời đại mới để đạt được những thành tựu đáng kể nên chú trọng vào những thế mạnh của chúng ta như VH dân gian vì hiện tại mặt bằng dân trí chưa cho phép đón nhận và phổ cập những thứ cao hơn. Hơn nữa việc muốn có chỗ đứng trong nền VH academic đối với chúng ta khá khó khăn, mặc dù Đặng Thái Sơn cũng là một thiên tài nhưng phải nói một sự thật đáng buồn là cho đến ngày hôm nay ông vẫn là one and only, nói xa hơn nếu không có người NGA đào tạo cho thì cũng...về nơi rất xa.
--Nhưng sớm hay muộn việc đầu tư vào dòng VH academic là không thể không. Vì sao thì cũng chả biết nói thế nào, có lẽ chưa đủ trình nhưng mà có cái ví dụ này post lên cho mọi người:
Cuộc đối đầu Nga-Mỹ và những vụ tranh cãi xung quanh 2 nước này thì đúng là vô biên nhưng có một người đã nói như sau:" nước Mỹ hiện tại có thể là nước giàu nhất TG, nhạc pop của Mỹ có thể nổi tiếng nhất TG, họ có BSB, Brittney Spears...nhưng sau một vài chục năm nữa liệu có còn ai nhớ những cái tên đó không? Không !!! Vì sao? Bởi vì họ không phải là Tchaikovski, Rachmaninov, Glinka...Bởi vì họ đã không sáng tác ra những kiệt tác như Hồ Thiên Nga, Người đẹp ngủ trong rừng, Bốn Mùa...". Càng đọc lại câu này, càng suy nghĩ càng thấy thâm thúy !!!
 
@ em: nhưng anh nhớ là có nghệ thuật vị nghệ thuật, để tối về nhà anh hỏi cô lan anh thử xem có đúng kô :D
 
Back
Bên trên