Tôi của một ngày chưa xa

Tô Hữu Đức
(Tô Hữu Đức)

New Member
Tôi của một ngày chưa qua

Chủ đề : Tôi
Tên chủ đề: Tôi của một ngày chưa qua.
Tác giả : Tô Hữu Đức
Lớp : Hoá 98-01
Đôi lời giải thích. Tôi viết lên đây một bức thư mà tôi gửi cho gia đình khi tôi mới sang Nga du học được vài tháng. Tôi không có ý định tranh giải. Bài viết này chỉ nhằm giúp tôi thanh thản, có thể rũ bỏ được mặc cảm của quá khứ và suy nghĩ về một ngày mai vẫn còn chưa tới.
Xanh Petecbua, ngày 10.12.2002
Bố và mẹ vô vàn kính yêu!
Con viết thư cho Người từ nước Nga xa xôi qua sự chia cách của hai khoảng trời không chỉ đơn giản là vài ngàn cây số. Giờ đây, lúc này, con đang ngồi lặng trong cái yên tĩnh hiếm hoi của đại lộ Công Dân không lúc nào không vội vã để nhớ về Người và nhớ về cả chính con của một thời chưa xa.
Trong phần lớn thời gian những năm tháng cấp 3, những năm tháng xa mãi mãi mà giờ đây dù con có ước ao thế nào cũng không cho con bắt đầu lại nữa, con đã sống như thế nào? Nhưng một thằng điên, chính xác con là một thằng điên! Tối ngày vùi đầu vào những trò vô bổ, đi sớm, về khuya. Con vẫn còn nhớ những đêm thu năm con học lớp 12, con đi chơi suốt đêm không về nhà. Bố tất tả đi tìm con trong dòng người xuôi ngược không biết đổ về đâu cho đến khi xung quanh là cái vắng lạnh hoang tàn của mùa thu và vầng trăng tròn vành vạnh kia không đem lại một chút nào ấm áp. Con vùi đầu trong quán trò chơi điện tử cùng lũ bạn gào thét mà không biết rằng ngoài kia đèn đường đã ngủ rồi. Chỉ còn ánh trăng và ánh đèn pha của một chiếc xe cũ kĩ trên mọi con đường thành phố. Con như đứa trẻ hẫng chân vào một vực sâu thăm thẳm trong bóng tối, còn bố như một người nghèo vội vã đi tìm đồ vật quí báu nhất của mình giữa canh thâu. Cho đến khi trời sáng, bố vẫn không biết con ở đâu... Con cũng còn nhớ rất rõ mùa xuân năm sau đó, mẹ cứng rắn khước từ chuyến đi dạy hàm thụ ở miền nam để ở nhà cùng con trong những ngày chuẩn bị cuộc thi lớn của đời người. Mỗi lần con đi chơi về muộn, con lại thấy trong ánh mắt mẹ nhìn con một câu hỏi buồn. Không, không phải "Vì sao?" mà là "Để làm gì?". Câu hỏi ấy làm con bẽ bàng. Con muốn vượt qua những mời mọc và cám dỗ tầm thường của cuộc sống. Nhưng điều ấy với con dường như quá khó nhọc. Có những lúc con muốn tìm một chỗ nào đó lặng lẽ để trầm tư và yếu đuối khóc.
Rồi con cũng vào được đại học, ngôi trường mà con mơ ước dựng xây đất nước, chứng tỏ được năng lực của bản thân, ngôi trường sẽ chắp cánh cho con bay tới vùng trời, tới nụ cười và hạnh phúc của Người. Những ngày tháng đó, con học tập như một nhà khoa học đù đờ và hoạt động xã hội như một đữa trẻ con ham trò đá bóng. Nhưng con biết rằng trên thế gian này chẳng có gì ấm áp hơn chiếc áo khoác mà mẹ vẫn khoác lên vai con hằng đêm khi con đang ngủ gục trên bàn học. Con tỉnh rồi mà vẫn vờ ngủ say trong hơi ấm ấy. Ngoài cửa sổ, những vì sao đơn côi ghen tức nhấp nháy run rẩy theo từng cơn gió bấc căm căm rét thồi về. Và cũng trên thế gian này, có điều gì làm con đau lòng hơn ánh mắt thất vọng của bố khi con đã để vuột mất những thành công mà ai cũng nghĩ rằng con đã nắm chắc trong hai lòng bàn tay? Rồi thì con cũng chứng tỏ được khả năng của mình và nhà nước cử con đi du học. Ngày con đi, nắng quê hương phả xuống ấm áp trong cái rét vừa chợt đến của ngọn gió heo may đầu mùa. Hai tay xách hành lí, con chỉ kịp nói "Con đi đây... mẹ ạ !" rồi bước vội vào phòng làm thủ tục để gạt vội giọt nước mắt vừa trào ra. Nhân viên sân bay nhìn mắt con đỏ hoe mà khô cạn, ngơ ngác rồi khẽ mỉm cười. con chỉ muốn khóc lên thật to, nhưng cố ghìm tiếng yêu thương ấy để cảnh chia ly không thể là một kỉ niệm buồn trong lòng Người. Khi qua cánh cửa sân bay, con lặng lẽ giơ tay lên chào người thân, mà con chắc rằng khi ấy vẫn còn tần ngần đứng ngóng. Liệu có sự đổi thay nào xoá được bóng hình của Người dù giờ đây con không thấy bên con nữa?
Lúc này, con đã ở nước Nga, ở đây giữa một biển người có tiếng và nụ cười xa lạ. Con lặng im suy nghĩ trong khoảnh khắc hiếm hoi này. Ngoài kia, trời Xanh Petecbua đang hừng sáng. Con nhìn về vùng chân trời phía đông nam xa xa và cảm thấy rằng có hai ngôi sao đang chiếu chói loà ở nơi đó. Con chợt hiểu rằng, ở chốn này, một lần nữa con phải tự khẳng định mình mà không có sự động viên của người. Con muốn hét, hét lên thật to để vọng về Tổ quốc:
"CON CÁM ƠN NGƯỜI!"
Đứa con lạc lối đang đi tìm đường.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cám ơn em. Anh thực ra không hề có ý nghĩ là post bài này để nhận giải thưởng. Vì anh không có cách nào để nhận nó và số tiền đó với anh không quá lớn (chỉ bằng tiền internet anh dùng nửa tháng). Anh viết bài này thực ra cũng không phải để tìm sự đồng cảm vì anh quen sống trong thế giới riêng. Anh chỉ đơn giản muốn nói nó ra cho nhẹ lòng, để rũ bỏ những mặc cảm của quá khứ, và sống nốt phần đời còn lại (có thể không quá dài lắm đâu) một cách có ý nghĩa. Em có thể chưa trải qua những gì mà anh từng làm, từng thấy nhưng anh tin là em hiểu ý nghĩa của bài viết. Rất vui khi có được sự chia sẻ của em.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em cũng thích bài này của anh...
đúng là có lẽ em chưa hiểu thật...nhưng em thích cái cách anh nói : anh viết ko fai để có tiền vì nó chẳng fai là quá nhiều với anh,anh cũng chẳng phải viết cho 1 ai đó hiểu vì chẳng có "ai đó" là anh được...anh chỉ viết để biết rằng bên cạnh anh luôn có nguời <--cái này là em hiểu thế :p
 
Trong phần lớn thời gian những năm tháng cấp 3, những năm tháng xa mãi mãi mà giờ đây dù con có ước ao thế nào cũng không cho con bắt đầu lại nữa, con đã sống như thế nào? Nhưng một thằng điên, chính xác con là một thằng điên! Tối ngày vùi đầu vào những trò vô bổ, đi sớm, về khuya. Con vẫn còn nhớ những đêm thu năm con học lớp 12, con đi chơi suốt đêm không về nhà. Bố tất tả đi tìm con trong dòng người xuôi ngược không biết đổ về đâu cho đến khi xung quanh là cái vắng lạnh hoang tàn của mùa thu và vầng trăng tròn vành vạnh kia không đem lại một chút nào ấm áp. Con vùi đầu trong quán trò chơi điện tử cùng lũ bạn gào thét mà không biết rằng ngoài kia đèn đường đã ngủ rồi. Chỉ còn ánh trăng và ánh đèn pha của một chiếc xe cũ kĩ trên mọi con đường thành phố.
Sao anh hư thế? Làm như thế papa & mama sẽ lo lắng biết chừng nào? Hẳn nhiên 1 đứa 0205 như em ko thể lên mặt chỉ trích anh, nhưng đó là sai lầm. Ok, nhưng tất nhiên là em cũng hiểu là anh đã nhận ra sai lầm và cũng rất xúc động vì những gì anh viết trong thư cho gia đình. Chỉ là khi đọc những dòng đầu tiên, em thấy quá thương cho bố mẹ anh mà thôi ... :)
Anh thực ra không hề có ý nghĩ là post bài này để nhận giải thưởng
Em nghĩ là đa số các bạn tham gia cuộc thi này cũng ko có ý định đó. Bài viết phải bắt đầu từ trái tim chân thành chứ ko phải từ trí não ranh mãnh, mưu toan. Mà anh cũng nói đúng, giá trị nó cũng ko cao :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Viết một bài viết không tìm sự đồng cảm, đơn giản chỉ để tìm ở chính mình cảm xúc đó:)


em cũng thích bài viết này của anh, nó là một bài viết "rất nam tính";):)
 
Nguyễn Phương Chi đã viết:
Hẳn nhiên 1 đứa 0205 như em ko thể lên mặt chỉ trích anh, nhưng đó là sai lầm.
Anh nghĩ rằng khi con người đã trưởng thành, chỉ có đúng sai mà không có vai vế. Nếu lớp sau mà không hơn được lớp trước, không chỉ ra cái sai lầm của lớp trước thì xã hội này sẽ đi về đâu? Huống hồ khoảng cách về nhận thức của anh và em không thực sự là xa nhau lắm.
Khi rời Tổ quốc, anh chỉ có lưa thưa vài sợi tóc bạc, bây giờ tóc anh đã bạc một nửa rồi. (Cười buồn) Có thể vì anh không biết chăm sóc bản thân nên để máu xấu, có thể vì suy nghĩ quá nhiều. Hai năm ở một nơi lạnh đến đông cứng cả tâm hồn anh đã học được một điều: "Gia đình là cái quí giá nhất đối với mỗi con người!". Có thể bản thân anh cũng chưa hiểu đến tận cùng điều ấy, nhưng anh biết rằng bài học ấy đắt quá. Giá như có thể đổi những sợi tóc đen còn lại của anh lấy những sợi tóc bạc đi vì phiền muộn của Người, anh cũng rất vui lòng.
 
Chả biết nên bắt đầu thế nào....em vừa đọc xong bức thư của anh, tự dưng em khóc, cũng không thể nói là vì em đồng cảm hay thấu hiểu nỗi niềm của anh khi đó mà em khóc, có chăng...là vì em đang mơ hồ sợ khi mừong tượng tới một ngày em cũng sẽ viết một lá thư như của anh.
Có thể em chưa sâu sắc, nhưng em nhận thấy người con trong thư là một người có năng lực, nhưng cái tuổi trẻ bồng bột thời cấp ba của người đó đã bị hòa lẫn vào những trò vô vị tầm thường....không phải vì người đó tầm thường, chỉ vì người đó hiếu động và ham chơi,....không phải vì người đó kém, chỉ vì người đó chưa ngẫm ra cái đúng mà thôi.
Khi anh viết rằng có những thành công dường như ở trong tay, anh đã vuột mất và anh thấy đau khi nhìn thấy sự thất vọng trong anh mắt của bố, khi anh viết rằng anh đã bị những cãm dỗ tầm thường mê hoặc và bắt gặp ánh mắt của mẹ gợn lên một câu hỏi nhói đau "để làm gì?"....em thú thật là em nhìn thấy mình trong đó. Một thoáng rùng mình.
Nhưng những vấp ngã đầu đời chưa hẳn sẽ mãi là những vết thương không liền sẹo, sẽ chỉ là những cái quất đau để ta biết lỗi và rồi vươn lên mạnh mẽ và bừng sáng hơn, phải không anh? Em mong là thế. Ah không, em tin là thế. Em cũng sắp rời Hà nội để đi du học, đến một nơi mà em sẽ là đứa bé nhất trường, em tự tin vì em thấy mình đã lớn lên nhiều qua từng thất bại và những lúc tự dằn vặt lương tâm. Đọc xong bài của anh, em thấy mình có thêm sức mạnh, thấy vui vì cũng có người có hoàn cảnh giống mình. Kế hoạch thì lớn, cũng không thể nói trước điều gì, nhưng sức mình cũng đâu có nhỏ, mọi thứ mới khởi đầu....em thấy may mắn nưã vì đã đọc được bài này của anh trong cái bước khởi đầu này. Cám ơn anh nhiều.
 
Đọc bài này của anh Đức, em tự nhiên sống lại cái cảm giác lúc em ở sân bay, sao mà giống đến thế... Nhân viên sân bay cũng nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của em, vô cảm! Cũng thông cảm cho họ, chắc trong cuộc đời họ đã nhìn thấy quá nhiều cuộc chia tay như thế, nghề nghiệp của họ mà. Lúc ấy, ko hiểu sao em chỉ muốn vứt bỏ tất cả để ở lại với bố mẹ, với thằng nhóc em, với bạn bè... Bước chân lên máy bay lòng cứ bâng khuâng. Đền giò khi đã sang đây được 1 tháng, em ngồi đọc bài của anh và em lặng lẽ khóc. Nhũng giọt nước mắt của một nỗi tiếc nhớ, một niềm xót xa, một sự hồi vọng quá khứ, một chút sợ hãi tương lai. Cảm ơn anh! :)
 
Đặng Thái Hằng đã viết:
Đọc xong bài của anh, em thấy mình có thêm sức mạnh, thấy vui vì cũng có người có hoàn cảnh giống mình. Kế hoạch thì lớn, cũng không thể nói trước điều gì, nhưng sức mình cũng đâu có nhỏ, mọi thứ mới khởi đầu....em thấy may mắn nưã vì đã đọc được bài này của anh trong cái bước khởi đầu này.

Anh khi post bài này lên đây cũng có hơi băn khoăn một câu hỏi liệu có phải mình là người duy nhất như vậy. Và anh biết câu trả lời là không. Cũng có thể trong ý niệm vô thức nào đó, anh mong các em đọc được và tự đúc kết lấy bài học cho mình. Còn anh vẫn phải tự suy nghĩ về con đường của bản thân.
Có thể em chưa biết, anh không phải là người tài, chỉ là một con người bình thường nhưng có một niềm tin sắt đá vào khả năng của con người. Anh không tin vào giới hạn của con người. Nếu có, nó chỉ là do con người tự đặt ra. Vì thế anh tin là em và những người cùng chí hướng với em có thể làm được điều mà các em mong muốn. Chỉ có điều thời gian không bao giờ đợi ai, em hãy gắng lên em nhé.
Anh chép cho em một bài thơ anh làm vào mùa đông đầu tiên ở nước Nga, bài thơ này viết khi anh cảm thấy trống vắng hụt hẫng quá. Nước Nga của sự ăn chơi và đập phá những cái đã quá tiêu điều (ban ngày thì im lặng mà ban đêm thì gào thét) làm anh cảm thấy lo lắng về tương lai.

Hối hận

Mười chín tuổi thì có gì lạ nhỉ,
Khi tóc con đã bạc nửa mái đầu ?
Mười chín tuổi thì còn gì lạ nhỉ
Giữa dòng đời con biết đi về đâu?

Mười chín tuổi con đứng hỏi trời sâu,
Mười chín tuổi tự nhìn vào mắt biếc,
Mười chín tuổi ôm vào đời nuối tiếc
Con sai rồi, Người tha lỗi cho con...

Mười chín tuổi Người nói vẫn còn son
Con lại thấy thời gian còn ít quá,
Mười chín tuổi trong dòng đời vội vã
Muốn đi mau con lại sợ ngã đau...

Đã một lần con rơi xuống vực sâu
Mà giờ đây vẫn đứng bên bờ thẳm.
Người đã giúp con vượt qua số phận
Vắng bóng Người con phải biết làm sao?

Nước Nga ngày trầm mặc bóng nhà cao
Mà đêm xuống lại đèn sao rực rỡ,
Con đứng nhìn đại lộ dài vút gió
Từng dòng xe chở tuổi trẻ con đi...

Tuổi hai mươi sẽ làm được điều gì ?
Nhìn tương lai, ngày mai con đâu biết.
Con chỉ biết trong dòng đời mải miết
Vắng bóng Người, con vẫn cứ phải đi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đầu tiên, em muốn cảm ơn anh Đức rất nhiều. Cũng như Anh Thư, em nghĩ rằng bất cứ ai đọc bài viết của anh cũng đều có những suy nghĩ dù chỉ là rất ngắn ... về những gì mình đã trải qua ở Sân bay. Đối với em, ngày hôm đó thật là một ngày quan trọng, một ngày thay đổi cuộc đời em, một ngày buồn ... trong cuộc đời. Bức thư của anh làm em nhớ đến một thời thơ ấu của mình... đầy những buồn vui, và cả sự thật vọng của bố mẹ... Giờ em lại muốn cảm ơn anh ..vì đã dạy cho em một bài học, đã làm cho em sáng lòng dạ. Giờ em đã biết được cái đích trước mắt của em là gì ... Cảm ơn anh rất nhiều ...
 
Ngày đầu tiên ......bước chân ra sân bay,mắt mẹ đã đỏ hoe tự lúc nào.Nắm tay bố thật chặt cùng bước qua cánh cửa,cố kìm nén những giọt nước mát nóng hổi vào trong,cũng không đủ can đảm dũng khí để ôm mẹ chào mẹ lần cuối....Ngồi trên máy bay cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bố lấy một lần.Tuần đầu tiên vẫn còn có bố ở bên cạnh,nước mắt cứ dội ngược vào trong,nếu không bố sẽ lo lắng xiết bao....

Hôm bố ra sân bay về nước,bố cũng không chịu cho con ra tiễn,sợ con buồn,con lo...và bao nhiêu nước mắt con tích tụ bấy lâu vỡ òa,vỡ òa....

Chưa bao giờ thấy lòng chông chênh đến thế,...

Cả một cuộc sống đầy thử thách chông gai đang chờ đợi con phía trước,sẽ không còn bố mẹ ở bên bảo ban chỉ dạy cho con-đứa con gái 19 tuổi đang bước những bước đầu tiên vào tuổi làm người và muốn thành người trước cuộc đời đầy cám dỗ,cạm bẫy
Con chỉ có một mình...vui một mình,buồn một mình,khóc một mình,vấp ngã một mình và tự đứng dậy cũng một mình...

Và con thấu hiểu thực sự rằng bố mẹ thương yêu con đến mức nào...thế mà trước nay đứa trẻ ích kỷ cứng đầu trong con cũng chưa một lần nói lời xin lỗi khi con biết là con đã phạm lỗi,đã sai dù trong lòng con đã hét lên thật to,rằng Con yêu Mẹ,yêu Bố nhiều,nhiều lắm....Hãy tha thứ cho con...

Hôm mẹ đón con ở sân bay đợt hè,mắt mẹ cũng đỏ hoe,con đã tự nhủ phải yêu mẹ,thương mẹ nhiều thật nhiều..........

Ngày con rời Hà Nội,con cũng chỉ vội vàng chào mẹ rồi gạt nước mắt đi thật nhanh,con sợ,con sợ nhìn thấy mẹ khóc,con sẽ yếu lòng mà không nỡ chia tay mất,con sợ mình sẽ mềm yếu rồi không đủ cứng rắn đối chọi với khó khăn cuộc sống nơi đất khách quê người trong những ngày tới...

Con rốt cuộc vẫn chỉ là đứa con gái bé nhỏ ngốc dại ,...Yêu mẹ nhiều,nhớ mẹ lắm lắm,mẹ của con...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em chắc sẽ ko đi xa nên chắc cũng ko trải nghiệm cảm giác này dù chẳng có gì nói trứoc được
cái mà em cảm nhận trong bài của anh cũng ko giống mọi người,
đoạn anh nói về những buổi chơi đêm, cảm giác ấy em từng thử qua 1 lần, say sưa mà lo sợ, nhưng chẳng thể dứt ra được, vì ham mê quá, nhưng vẫn chỉ cần 1 giây hơi tỉnh ra là nhớ ngay đến nỗi sợ đang thường trực trong lòng. Lại vùi đầu vào, chơi tiếp rồi lại nhớ, cứ như thế. Đến 1 lúc dứt ra đựoc... Lại 1 cái sợ hãi khác ập đến... Liệu có dứt được mãi
Bây giờ em cũng 12, và em cũng chưa có lựa chọn gì cả, chỉ biết học cho xong rồi thì đâu đến đó, biết là làm nhiều người thất vọng, càng cứng đầu hơn, nhưng vẫn cứ lo sợ.. và nghĩ... ngẫm.... rồi vẫn cứ sợ hãi
 
hà thúy nga đã viết:
Ngày đầu tiên ......bước chân ra sân bay,mắt mẹ đã đỏ hoe tự lúc nào.Nắm tay bố thật chặt cùng bước qua cánh cửa,cố kìm nén những giọt nước mát nóng hổi vào trong,cũng không đủ can đảm dũng khí để ôm mẹ chào mẹ lần cuối....Ngồi trên máy bay cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bố lấy một lần.Tuần đầu tiên vẫn còn có bố ở bên cạnh,nước mắt cứ dội ngược vào trong,nếu không bố sẽ lo lắng xiết bao....

Hôm bố ra sân bay về nước,bố cũng không chịu cho con ra tiễn,sợ con buồn,con lo...và bao nhiêu nước mắt con tích tụ bấy lâu vỡ òa,vỡ òa....

Chưa bao giờ thấy lòng chông chênh đến thế,...

Cả một cuộc sống đầy thử thách chông gai đang chờ đợi con phía trước,sẽ không còn bố mẹ ở bên bảo ban chỉ dạy cho con-đứa con gái 19 tuổi đang bước những bước đầu tiên vào tuổi làm người và muốn thành người trước cuộc đời đầy cám dỗ,cạm bẫy
Con chỉ có một mình...vui một mình,buồn một mình,khóc một mình,vấp ngã một mình và tự đứng dậy cũng một mình...

Và con thấu hiểu thực sự rằng bố mẹ thương yêu con đến mức nào...thế mà trước nay đứa trẻ ích kỷ cứng đầu trong con cũng chưa một lần nói lời xin lỗi khi con biết là con đã phạm lỗi,đã sai dù trong lòng con đã hét lên thật to,rằng Con yêu Mẹ,yêu Bố nhiều,nhiều lắm....Hãy tha thứ cho con...

Hôm mẹ đón con ở sân bay đợt hè,mắt mẹ cũng đỏ hoe,con đã tự nhủ phải yêu mẹ,thương mẹ nhiều thật nhiều..........

Ngày con rời Hà Nội,con cũng chỉ vội vàng chào mẹ rồi gạt nước mắt đi thật nhanh,con sợ,con sợ nhìn thấy mẹ khóc,con sẽ yếu lòng mà không nỡ chia tay mất,con sợ mình sẽ mềm yếu rồi không đủ cứng rắn đối chọi với khó khăn cuộc sống nơi đất khách quê người trong những ngày tới...

Con rốt cuộc vẫn chỉ là đứa con gái bé nhỏ ngốc dại ,...Yêu mẹ nhiều,nhớ mẹ lắm lắm,mẹ của con...

ko bit' noi' gi` nưa~, đoc bai` post cua chi tư nhiên em thây' cam đông wa'... em chưa tưng` phai trai qua cam giac' phai xa gia đinh`, xa bo', xa me như thê'... nhưng em nghi~ nêu' rôi` sau nay` phai co' môt ngay` như thê' thi` chăc' em se~ cung~ co' nhưng~ cam giac va suy nghi~ giông' nhu chi. Bai` viêt' cua chi rât' tinh` cam, va` thât.... co' le~ chinh' điêu` đo' đa~ lam` em khoc' :p va` điêu` quan trong nhât' la` giup' cho em thêm trân trong như~ng gi` hiên giơ` em vân~ đang co' đươc :) em cam' ơn chi nhiu` ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lưu Thị Lam Giang đã viết:
hà thúy nga đã viết:
Ngày đầu tiên ......bước chân ra sân bay,mắt mẹ đã đỏ hoe tự lúc nào.Nắm tay bố thật chặt cùng bước qua cánh cửa,cố kìm nén những giọt nước mát nóng hổi vào trong,cũng không đủ can đảm dũng khí để ôm mẹ chào mẹ lần cuối....Ngồi trên máy bay cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bố lấy một lần.Tuần đầu tiên vẫn còn có bố ở bên cạnh,nước mắt cứ dội ngược vào trong,nếu không bố sẽ lo lắng xiết bao....

Hôm bố ra sân bay về nước,bố cũng không chịu cho con ra tiễn,sợ con buồn,con lo...và bao nhiêu nước mắt con tích tụ bấy lâu vỡ òa,vỡ òa....

Chưa bao giờ thấy lòng chông chênh đến thế,...

Cả một cuộc sống đầy thử thách chông gai đang chờ đợi con phía trước,sẽ không còn bố mẹ ở bên bảo ban chỉ dạy cho con-đứa con gái 19 tuổi đang bước những bước đầu tiên vào tuổi làm người và muốn thành người trước cuộc đời đầy cám dỗ,cạm bẫy
Con chỉ có một mình...vui một mình,buồn một mình,khóc một mình,vấp ngã một mình và tự đứng dậy cũng một mình...

Và con thấu hiểu thực sự rằng bố mẹ thương yêu con đến mức nào...thế mà trước nay đứa trẻ ích kỷ cứng đầu trong con cũng chưa một lần nói lời xin lỗi khi con biết là con đã phạm lỗi,đã sai dù trong lòng con đã hét lên thật to,rằng Con yêu Mẹ,yêu Bố nhiều,nhiều lắm....Hãy tha thứ cho con...

Hôm mẹ đón con ở sân bay đợt hè,mắt mẹ cũng đỏ hoe,con đã tự nhủ phải yêu mẹ,thương mẹ nhiều thật nhiều..........

Ngày con rời Hà Nội,con cũng chỉ vội vàng chào mẹ rồi gạt nước mắt đi thật nhanh,con sợ,con sợ nhìn thấy mẹ khóc,con sẽ yếu lòng mà không nỡ chia tay mất,con sợ mình sẽ mềm yếu rồi không đủ cứng rắn đối chọi với khó khăn cuộc sống nơi đất khách quê người trong những ngày tới...

Con rốt cuộc vẫn chỉ là đứa con gái bé nhỏ ngốc dại ,...Yêu mẹ nhiều,nhớ mẹ lắm lắm,mẹ của con...
ko bit' noi' gi` nưa~, đoc bai` post cua em tư nhiên thây' cam đông wa'... chi chưa tưng` phai trai qua cam giac' phai xa gia đinh`, xa bo', xa me như thê'... nhưng chi nghi~ nêu' rôi` sau nay` phai co' môt ngay` như thê' thi` chăc' chi se~ cung~ co' nhưng~ cam giac va suy nghi~ giông' nhu em. Bai` viêt' cua em rât' tinh` cam, va` thât.... co' le~ chinh' điêu` đo' đa~ lam` chi khoc' :p va` điêu` quan trong nhât' la` giup' cho chi thêm trân trong như~ng gi` hiên giơ` chi vân~ đang co' đươc :) Cam' ơn em nhiu` ;)
:) Xin lỗi vì làm cụt hứng mọi người, nhưng em Lam Giang phải gọi bạn Thuý Nga là chị đấy ;)

:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên