Lê Quỳnh đã viết:
Tôi có một tình yêu đẹp,hay ít nhất là với tôi nó là tình yêu đẹp nhất.Để đến được với nhau chúng tôi cũng phải mất đến hơn 1 năm để hai đứa dằn vặt và suy nghĩ về tình cảm một cách nghiêm túc.Cả hai đều là những người nghiêm túc trong chuyện tình cảm,trước khi yêu nhau chúng tôi là những người bạn cực thân,và khi biết rằng mình đã yêu ai cũng sợ chuyện mất đi một tình bạn đẹp...Nhưng giờ đây khi đã yêu nhau rồi,chúng tôi thực sự hạnh phúc và tin tưởng vào tình yêu của mình!
Những tưởng khi ấy không có gì ngăn cách được chúng tôi...nhưng rồi bố mẹ lại biết chuyện và ngăn cấm mối quan hệ ấy!Chúng tôi yêu nhau từ những ngày cuối cấp3,và bây giờ khi đã là sinh viên bố mẹ vẫn không chấp nhận cho tình cảm của tôi.tôi vẫn tiếp tục sống trong sợ hãi,lén lút gặp nhau và nhiều khi nhớ kinh khủng mà vẫn không biết làm sao !Tôi biết mình cũng chưa đủ lớn nhưng cũng không còn bé để có một tình yêu thực sự.Tôi tin vào tình yêu của mình.Nhưng không phải bố mẹ nào cũng hiểu đc suy nghĩ của con cái!Tôi không giận hay trách bố mẹ mình mà chỉ tự hỏi phải làm sao đây để bố mẹ tin mình?
Chị Quỳnh thân

Khi yêu ai thì tất nhiên là chị sẽ luôn tin tưởng vào tình yêu đó, nên chuyện tình cảm của hai người em nghĩ bố mẹ chị cũng hiểu là thực lòng. Thế nhưng cũng như bao phụ huynh khác, bố mẹ chị vẫn cấm đoán vì đơn giản họ không muốn con mình vì chuyện tình yêu mà lơ là việc học, cho dù là chị đang ở giảng đường đại học rồi, cho dù chị vẫn đạt thành tích học tập cao. Nhưng bậc làm cha mẹ vốn vẫn thế, không phải là bố mẹ không tin vào chị mà họ chỉ mong những điều tốt cho con mình. Cho dù con cái của họ hoàn hảo nhưng "lo xa vẫn hơn", không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nên bố mẹ không thể chấp nhận chuyện của chị cũng là điều hiểu được.
Cũng đã từng trải qua tuổi như con mình, em tin chắc là bố mẹ chị cũng hiểu (có thể chỉ là hiểu một phần) những tình cảm ở tuổi này nhưng cách cấm đoán của bố mẹ chị có lẽ là hành động hơi quá vì đã là tình cảm của con người thì không thể cấm đoán được, nhất là người đó chính là con gái của mình. Ở cuối bài chị có hỏi làm thế nào "để bố mẹ tin mình" thì em nghĩ rằng chị nên nói chuyện với bố mẹ chị một cách nghiêm túc, có lẽ không phải là hai người cùng một lúc mà là nói với từng người một. Không nên quá khăng khăng tình cảm của mình - tức là tranh cãi với bố mẹ hoặc nói chuyện trong căng thẳng. Chị hãy chọn những lúc nào bố mẹ đang vui hoặc bt, nói chuyện theo đúng nghĩa "tâm sự" của nó, tức là nói cho bố mẹ biết chị nghĩ gì. Không nên vội vàng khẳng định trước bố mẹ rằng "bố mẹ làm thế là sai rồi" hay "những gì con làm mới đúng" mà hãy để cho bố mẹ hiểu hơn về suy nghĩ của chị, nếu bố mẹ chị thực sự yêu quí chị thì em nghĩ dần dần họ sẽ hiểu ra thôi. Tuy nhiên kết quả có lẽ chỉ là bố mẹ chị không cấm đoán mối quan hệ của chị và anh ấy nữa nhưng muốn hai người giữ tình bạn thôi. Nhưng "mưa dầm thấm lâu", hãy để bố mẹ chị hiểu anh ý là một người tốt đã, sau đó là một người bạn tốt và trong tương lai là người yêu tốt

. Không chỉ là để bố mẹ tin "mình", hãy để bố mẹ tin cả vào "anh ấy" của chị nữa. Khó có thể nhanh chóng để bố mẹ chấp nhận tình cảm của mình nhưng như những gì mọi người đã nói ở trên, chị hãy tiếp tục là một người con ngoan, học tốt ở trường và cư xử đúng mực để bố mẹ ngày càng tin tưởng mình hơn, có như vậy thì khi nói chuyện với bố mẹ chị cũng sẽ thấy mình tự tin hơn, lời nói của chị sẽ giá trị hơn và bố mẹ cũng sẽ dễ lắng nghe chị hơn

.
Lê Quỳnh đã viết:
trước hết em xin cảm ơn mọi người đã chia sẻ!Đúng là dù mình có 18 hay 80 đi chăng nữa thì vẫn là trẻ con trong mắt bố mẹ...Không phải em chưa từng thử nói để bố mẹ hiểu tình cảm của mình...nhưng vì cứ nghĩ đó là những tình cảm học trò bồng bột,yêu theo cảm tính nên bố mẹ cứ nghĩ đó kô phải là những thứ tình cảm nghiêm túc...bố mẹ em cho rằng tình yêu chỉ có khi mìh đã có tương lai,việc làm ổn định.Em không trách móc những suy nghĩ ấy của bố mẹ là sai,đó cũng là những lo lắng chính đáng của những người làm cha làm mẹ..
em nghĩ để lấy một người làm chồng thì dễ song để lấy lấy đc người mình thực sự yêu thương nhất mới là điều quan trọng..Nếu tình yêu chưa đến thì có lẽ nên chờ đợi cho một tình yêu thực sự.Để có "người yêu" đi cùng gọi là có thì dễ song để yêu ai đó thật lòng thì thật khó!còn khi đã gặp đc người mình thật sự thương yêu thì tại sao lại gạt bỏ nó,để rồi sau này hối tiếc,không biết được cái chữ "yêu" nó thế nào!Em nghĩ như thế...vì thế từ trc đến nay em vãn là một người con ngoan nhưng trong chuyện này em không có cách nào khác là phải làm trái lời bố mẹ...Tuy nhiên cuộc sống của em trở nên mệt mỏi..và không biết đến khi nào bọn em mới đc yêu nhau như những người yêu nhau thật sự???
Bây giờ em mới đọc kĩ phần này, em rất vui vì chị vẫn giữ được tình cảm của mình qua những khó khăn như thế. Dù có mệt mỏi nhưng chị tin vào tình yêu của mình cơ mà, chị hãy coi như đây là một thử thác, để nếu vượt qua rồi sẽ thấy trân trọng tình yêu của mình hơn

. Làm trái lời bố mẹ, nhưng vẫn có mức độ của nó. Chị đã bảo vệ được tình cảm của mình suốt thời gian qua thì chắc chắn sẽ còn giữ được nó tiếp.
Chúc chị sẽ không còn phải sống trong "sợ hãi" và "lén lút" nữa.