Hoàng Thu Thủy
(thuytuc_159)
New Member
vậy theo anh làm như nào khi k nuốt?
gai mỗi ng đâu giống nhau.
gai mỗi ng đâu giống nhau.
Chỉnh sửa lần cuối:
Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
Chia sẻ, lắng nghe, trải nghiệm và hạnh phúc. Có 4 bước như thế em ạ.vậy theo anh làm như nào khi k nuốt?
Gai gì thì cùng là gai, cho nên điều trước tiên phải làm là không nuốt nó vào đã.gai mỗi ng đâu giống nhau.
Chắc chắn sẽ có người giúp được em, không người này thì người khác, không sớm thì muộn. Đừng vội lo lắng trước khi thử, cứ thử đi rồi sẽ thấy hiệu quả em ạ. Bởi vì dù thế nào thì không ai có thể tiến lên bằng cách giậm chân tại chỗ, không thử bước đi thì những lo lắng và sợ hãi trước những gì chưa đến chẳng phải là những ảo tưởng dại dột à?em chưa bao giờ chứng kiến các trải nghiệm của mọi người quanh em (bởi vì sự trải nghiệm không hiển tướng như các kiến thức), nên em không thể lường được khả năng của họ đâu. Cứ để cho họ thử giúp em đi, em sẽ nhận thấy họ có nhiều khả năng tuyệt vời lắm!
Pas si simple, tant que tu as encore le mal dans ton âme, n'est-ce pas?la vie est simple qd on y pense.
Em đọc không kĩ nhé, đoạn tiếng Pháp anh đã dịch ra bên dưới rồi mà!Ôi hai anh chị dùng tiếng Pháp ko hỉu j` hết
Đây là tâm lí của rất nhiều người (cụ thể là người Châu Á hay chính xác hơn thì anh đang nói về người Việt Nam). Họ mang bệnh trong người từ thời xa xưa nào đó, cứ để bệnh ủ trong người và phát triển thêm, rồi đến một ngày bệnh phát ra ngoài thành chứng, lúc đấy họ lại nghĩ lại quá nghiêm trọng rồi, không thể chữa được nữa, và họ làm theo cách mà em nghĩ là đúng đấy: họ nuốt nó vào trong. "Nuốt vào trong", như anh nói ở trên kia, chỉ là một hành động tự lừa dối mình thôi. Làm như thế liệu có khỏi bệnh không? Ai có thể khẳng định bệnh sẽ khỏi? Người ta thường có xu hướng cho rằng cái gì mình không thấy thì không có, cho nên mới cố giấu đi những gì mình không muốn thấy, hòng hư vô hóa nó, nhưng nào có được đâu!Mà có những cái là kết quả của cả một quá trình lâu dài
Có những nỗi đau đc tích tụ dần chai sạn trong trái tim mỗi người
Lúc đấy thì ko nuốt thì cũng chẳng còn cách nào.Những nỗi đau ko biết phải bắt đầu từ đâu để chia sẻ, những nối đau cứ dài vò ta hằng đêm .Cuộc sống cứ mờ dần trươc mắt mà ko biết làm sao để níu giữ
Rất trùng hợp là ở đây em cũng nói về điều mà anh vừa nói đến ngay bên trên.Lúc đấy làm sao để giúp họ đây? Họ có thể mở lòng nhưng nổi niềm lại quá nhiều, đến mức ko biết phải bắt đầu thế nào nữa, đôi khi lại tự trách mình tại sao lại quá đa sầu đa cảm như vậy, sao ko quên đi cho lòng nhẹ bớt
Nhưng cuộc sống vẫn diễn ra, những nỗi đau vẫn hiện hữu, vẫn dày xéo ta từng jo` từng phút, vẫn ko ngừng làm chai sạn trái tim ...
nỗi đau biến ta thành con người ta ko muốn, vẫn cười khi trong lòng chỉ muốn khóc...
bao nhiêu chuyện như vậy thì phải làm sao đây???
Khi người ta thấy có quá nhiều chuyện trước mắt thì có xu hướng kết luận là những thứ ấy thật rắc rối. Nhưng những người bình tĩnh và sáng suốt cần dành thời gian để thư giãn, tĩnh tâm và nhận ra rằng thật ra các chuyện ấy không rắc rối mà chỉ phức tạp thôi.Đời không rắc rối mà đúng hơn là nó phức tạp.
Đừng nuốt em ạ, nuốt nhiều gai vào lòng, một ngày em sẽ đau đấy!
Em hỏi câu này đúng lắm! Thế mới phải học, phải trải nghiệm để làm cho suy nghĩ của mình trong sạch, lành mạnh, để những gì mình nói ra êm đềm mà không giả dối, nhẹ nhàng mà không ướt át, dễ nghe nhưng thẩm thấu mạnh mẽ.Nhưng nếu những lời nói của ta cũng là "những cái gai" thì sao a ,e k muốn làm đau ng` mà mình yêu quí
Thế thì em là đại cao thủ rồi, cỡ ấy thì nuốt cả túi gai cũng không nhằm nhò! )Để tạm trong ng` rồi bắn sang đứa khác =))
Nếu sự hi sinh ấy là lựa chọn của em thì rất đáng trân trọng. Cảm ơn em!Nếu 1 mình mình đau để những ng mình yêu quý, thật sự yêu quý k đau thì có lẽ là nên nuốt vào hơn anh ạ : )
Cứ coi là 1 chút hy sinh đi
Tình cảm vô điều kiện.