Thái Hoàng Long
(Classic Chocobo)
Điều hành viên
giá trị của năm tháng không phải chữa lành những vết thương, không phải làm mờ những vết sẹo, hay đục thủng trí nhớ giúp mọi người quên đi mà nó là một dòng chảy trôi bèo nước gặp nhau ... có lúc nào đấy, ở một góc nào đấy, có người va vào người, năm tháng cho người với người cơ hội ...
cuối cùng, có một người có cơ hội của riêng mình ...
anh vẫn sống thế, gay gắt với em, chỉ bởi vì em không còn là em ... lần này, anh không như thế, vì anh biết cuối cùng đã có người thay anh yêu em, anh tự nhiên thả được một mối bận tâm xuống, bước dài về phía trước ...
anh lại cười cợt với cuộc đời
thói quen cũ, yêu
thói quen mới, hợp đồng
...
anh không biết, hóa ra, con người là một thứ động vật kỳ khôi, đã vô tâm thì vô tâm đến cùng, đã quen lo thì chẳng bao giờ hết ...
có những thứ đè nặng trong lòng rồi buông ra là để mang thứ khác nặng hơn ...
có những thứ đơn giản, nghĩ ra là vụn vặt cũng sẽ là vấn đề, một là một, hai là hai, một không bằng hai, không giống hai, không thể chờ một biến thành hai hay ngược lại ... có những thứ không thay đổi theo năm theo tháng, chỉ có thái độ với thứ đó có thể thay đổi, chấp nhận hay không, biết đâu đấy ...
...
thời gian có thể phủ bóng xuống những chốn quen,
cái quán cafe nho nhỏ ở góc D2 của anh Quỳnh đã qua tay nhiều chủ mới, cô bé biết làm hủ tíu khô, pha grateful dead đỏ trắng, hay đơn giản là bật newage chiều khách giờ cũng không biết thế nào ...
cái chòi sen - quán sen giữa đầm giờ thành giữa phố ...
đâm ra có người lẩn thẩn hay tìm về những ngày tháng cũ
Hà Nội vào Tết
ngồi nghe nhạc một mình
nhớ thế
nhớ lúc lòng nặng trĩu thế này nhưng biết mình lo gì
thôi đừng không tên nữa
quẩn quanh ...
cuối cùng, có một người có cơ hội của riêng mình ...
anh vẫn sống thế, gay gắt với em, chỉ bởi vì em không còn là em ... lần này, anh không như thế, vì anh biết cuối cùng đã có người thay anh yêu em, anh tự nhiên thả được một mối bận tâm xuống, bước dài về phía trước ...
anh lại cười cợt với cuộc đời
thói quen cũ, yêu
thói quen mới, hợp đồng
...
anh không biết, hóa ra, con người là một thứ động vật kỳ khôi, đã vô tâm thì vô tâm đến cùng, đã quen lo thì chẳng bao giờ hết ...
có những thứ đè nặng trong lòng rồi buông ra là để mang thứ khác nặng hơn ...
có những thứ đơn giản, nghĩ ra là vụn vặt cũng sẽ là vấn đề, một là một, hai là hai, một không bằng hai, không giống hai, không thể chờ một biến thành hai hay ngược lại ... có những thứ không thay đổi theo năm theo tháng, chỉ có thái độ với thứ đó có thể thay đổi, chấp nhận hay không, biết đâu đấy ...
...
thời gian có thể phủ bóng xuống những chốn quen,
cái quán cafe nho nhỏ ở góc D2 của anh Quỳnh đã qua tay nhiều chủ mới, cô bé biết làm hủ tíu khô, pha grateful dead đỏ trắng, hay đơn giản là bật newage chiều khách giờ cũng không biết thế nào ...
cái chòi sen - quán sen giữa đầm giờ thành giữa phố ...
đâm ra có người lẩn thẩn hay tìm về những ngày tháng cũ
Hà Nội vào Tết
ngồi nghe nhạc một mình
nhớ thế
nhớ lúc lòng nặng trĩu thế này nhưng biết mình lo gì
thôi đừng không tên nữa
quẩn quanh ...