Hoàng Đạo Hiệp
(Hoang-Dao Hiep)
New Member
Saigon Phong vị
Một
Nhiều người Bắc chẳng bao giờ quen với khẩu vị của Saigon, đơn giản vì khí hậu và thổ nhưỡng khác biệt nhau quá. Quanh năm nóng nực có mùa khô và mùa mưa, không rét bao giờ, thành ra nước dùng chẳng bao giờ đủ nóng, rau sống ngò gai cả đĩa sum suê lổng chổng, đồ ăn luôn kèm theo ly trà đá tổ chảng nữa, lại thêm cái tục nêm đường vào tất cả các món ăn. Nhưng mà, bao giờ cũng thế, địa phương nào sinh phong vị ấy, ông nào cứ khư khư cái kiểu cách miền Bắc thì xin mời ra Bắc mà xơi, ở trong này kêu than không hợp mà làm gì.
Chu Thường tiên sinh, hay được âu yếm gọi là “tay nhà văn ở cơ quan tôi”, đậm đặc chất sĩ phu Bắc Hà, thân giai dặm trường dọn vào miền Nam sống được hai năm nay, có lần ra Bắc về đã phát biểu một câu thế này “Mình ra đây lại không buồn ăn phở, thế nào mà sáng ngày ra lại lẩm bẩm biết ăn mì ở đâu bây giờ”.
Đấy là bạn tôi nói đến món mì Tầu, đồ ăn sáng hoàn hảo của người Hoa, hay của một phần tư thế giới. Hàng mì có ngon hay không, nếm qua sợi mì là đủ biết, mỗi gia đình người Hoa bán mì (hay có chữ Ký, hoặc Mì Gia ở sau – Hòa Ký, Sáng Ký, Vân Ký, hay Lục Ký Mì Gia đủ cả) đều tự làm sợi mì tươi, làm ngày nào dùng ngày ấy. Bột mì được nhào nặn (tung lên vật xuống véo ra ném vào kịch tính thích mắt lắm) thành sợi, búi vào từng “vắt” con con, tiêu chuẩn tô mì bình thường là ba vắt, ít thì hai vắt. Khái niệm này lắm lúc báo hại các bạn Hà Nội mới vào chưa quen, bị ông bán mì giọng người Hoa lơ lớ hỏi cậu ăng mấy “dzắc” dzậy, lúng túng cuống cuồng tưởng hỏi ăn mấy bát, tức thì bảo là cháu ăn một thôi ạ, thế là có một vắt bé tin hin lọt thỏm ai ăn ai đừng trong lòng tô mì.
Mì Tầu (sợi lớn, sợi nhỏ, rồi thì cả hủ tiếu – giống bánh phở nhưng tráng dầy và to bản hơn) tốt nhất nên gọi “mì khô”, mì sợi nhỏ trần và nêm đúng độ không nát không dính không nhão không khô cùng tí dầu hào và vài cây xà lách, dọn ra với bát nước dùng để riêng (được cái rất nóng, người Hoa mà lại) có thịt heo, gan, cật, rồi tôm, cá nữa tùy bạn chọn. Cũng nên lưu ý rằng, dầu hào nêm đúng khẩu vị người Hoa có thể hơi mặn, nêm cay không dùng tương ớt mà dùng sa tế với ớt tươi, chai nút đỏ là chai dấm – đã ăn món Hoa thì không thể thiếu dấm đỏ, chai nút xanh lá cây mới là nước tương (xì dầu).
Chỗ ăn sáng ưa thích của mình là Ký Hòa Mì Gia ở 64 đường Ký Hòa, trong khu Chợ Lớn (quận Năm), kiểu Hồng Kông – cực sạch sẽ, ít dầu mỡ, không bột ngọt (mình đã ăn mì ở đúng Tsim Sha Shui, kêu là ngon nhất Hồng Kông, cũng chẳng ngon hơn là bao). Nhà hàng chỉ bán buổi sáng, phần lớn là khách quen, ngồi xuống khỏi phải dặn dò, xung quanh om sòm tuyền tiếng Quảng của cả nhà hàng lẫn thực khách, biển bảng thì chữ Hoa ở trên chữ Việt ở dưới. Ăn mì đúng kiểu dân Hồng Kông phải biết khéo léo chỉ một tay dùng đôi đũa kẹp lại mà ngắt được búng mì mới gọi là sành. Đến ăn ở đây đã lâu, mà mỗi lần ăn không thể nào không ngắm sự thuần thục trước mấy cái nồi nghi ngút khói của cặp bài trùng nấu mì cùng vận quần soóc áo sơ mi cháo lòng, vai chính béo tốt phương phi chuyên nêm nếm cùng các thao tác kết hợp liên quan đến thịt, vai phụ nhỏ bé quắt queo chuyên tung vợt trần mì, cả hai tay làm cứ thoăn thoắt phối hợp ăn ý ghê gớm, với tinh thần mỗi tô mỳ phải là một tác phẩm như ý mới được.
Khúc Mạc Thị Bưởi cắt Hai Bà Trưng quận Nhất có hàng mì của ba anh em người Hoa, quán bé tí tị tì ti, ngồi ăn chen chúc khổ lắm, nhưng mà mì rất ngon nên cũng bõ công. Nhà này đắt hàng món hoành thánh (vằn thắn) tươi khách ăn đến đâu làm đến đấy. Chính ba ông Tầu này làm Chu Thường tiên sinh của chúng ta ăn sáng quên tiệt món phở quê hương.
Mì / hủ tiếu là món có thể gọi là phổ biến nhất ở miền Nam, thường xuất hiện dưới dạng xe mỳ có mái che ở đầu hẻm, ô kính sơn vẽ trang trí tích truyện Tầu xưa kiểu như Quan Công quá ngũ quan trảm lục tướng hay hình người đẹp mắt to lông mi cong uốn éo kiểu Sài Gòn. Có ông em Hà Nội sành ăn ngày trước lại còn kỳ công mang theo tới bẩy suất mì vịt tiềm lên máy bay mang ra vẫn còn nóng. Hủ tiếu còn thêm một nhánh nữa là hủ tiếu Nam Vang, nguyên gốc từ Phnom Penh, sợi nhỏ và dai, nhiều tỏi nhiều đường nêm nhiều nhiều tương đen, điển hình có anh giai Ty Lum người Miên thậm chí còn phát triển theo hướng franchise nhượng quyền thương hiệu hoành tráng mầu chủ đạo cứ gọi là tím ngăn ngắt. Hủ tiếu Nam Vang ăn đêm ngon nhất theo ý mình là ở trên đường Võ Văn Tần quận Ba, qua khỏi ngã ba với Trần Quốc Thảo nhìn sang phải là thấy. Nhà này bán đến 2-3 giờ sáng, có món đặc sản là “xí-quách” – từa tựa như bát bốc mả gặm xương ngoài mình.
“Ăn quận Năm nằm quận Ba vào ra quận Nhất cướp giật quận Tư”. Người ta cứ bảo là ăn món Hoa thì phải vào Chợ Lớn mới ngon, đồng ý, nhưng đa phần là các món có tính dân dã thôi. Góc Châu Văn Liêm và Nguyễn Trãi quận Năm có hàng lẩu đầu cá, lò than đỏ rực, rất đông. Ngay đối diện đấy là nhà Đồng Nguyên, điển hình có cơm hấp lá sen thịt chưng cá mặn, và đậu hũ Mapo nấu bằng nồi đất vừa cay vừa nóng. Xuôi đường Nguyễn Trãi có nhà hàng nấu kiểu Sơn Đầu chính hiệu, nhưng cũng vì đồ ăn quá nguyên gốc nên cũng không nên thử nếu bạn không quen lắm với khẩu vị Trung Hoa. Đồ ăn kiểu Đài Loan, thì có nhà hàng ở đường Trần Hưng Đạo cũng rất ngon. Đầu Nguyễn Tri Phương có dầu-cháo-quẩy với sữa đậu nành nóng.
Nhà hàng Hoa ngon và sang trọng hơn thì lại tập trung ở quận Nhất. Đắt nhất và ngon nhất là nhà hàng Hoa trong khách sạn Legend, không thể chê được ở điểm nào. Món Quảng Đông và Tứ Xuyên ngon, thì có nhà hàng Zheng Plaza ngay cạnh Norfolk Mansion 91-93 Lý Tự Trọng. Nhà hàng Li Bai trong khách sạn Sheraton có buffet lẩu rất ngon vào mỗi tối thứ Bảy. Rất nhiều nhà hàng Hoa khác nữa ở Saigon nhưng không nêu ở đây, vì mình không ưa lắm khẩu vị Trung Hoa lục địa. Hà Nội ta, lạ thay, là không có một nhà hàng Hoa nào có đồ ăn ngon cả, ít nhất là theo ý kiến chủ quan của mình.
Điểm cuối cùng trong phần này là nhà hàng Hoa mình yêu thích nhất, Hải Huê trên lầu 2 tòa nhà Lucky Plaza, 35 Nguyễn Huệ quận Nhất, cửa sau thông ra Đồng Khởi, ở đây bán cả ngày nhưng mà thích nhất là điểm tâm (Dim Sum hay “tỉm-sắm”) dành cho ăn sáng muộn cuối tuần – weekend brunch điển hình Hồng Kông. Sinh hoạt ưa thích này các bạn Hồng Kông kêu bằng “yam-cha”, tức là “ẩm trà” đấy, sáng chủ nhật dậy muộn, khoảng mười một rưỡi đến ăn điểm tâm uống trà, một nhóm mấy người thân hay bạn hàng buôn bán nhẩn nha vừa ăn uống vừa nói chuyện kéo dài một buổi tới ba bốn tiếng. Gần như không cuối tuần nào nhà mình lại không đến ăn. Tầng dưới Lucky Plaza là Russian Market, bán sỉ bán lẻ quần áo giầy dép xuất khẩu (hàng hóa không lắm hàng ‘lên” như bên Sà-Goòng-Hình-Vuông – tức Saigon Square), ăn xong tha hồ mà săn đồ hay, vốn không phải hôm nào cũng có.
Điểm tâm một bữa thường ăn cả mười mấy món, không hề ngấy vì nấu rất thanh, chủ yếu là chưng hấp, xào nấu cũng rất ít mỡ màng, và tuyệt nhiên không bột ngọt. Hoàn toàn không nên dùng tí thủy tinh mầu nào vì đồ ăn và giờ giấc không hợp với bia rượu. Đồ uống duy nhất nên là trà nóng, có nhiều loại, nhưng Thiết Quan Âm là loại ưa dùng. Bí quyết là chiêu ngụm trà nóng giữa mỗi món điểm tâm sẽ không làm bạn quá no. Gia vị có sốt XO, đấy hôm trước 8790 tụ tập ăn ở khách sạn Hà Nội cũng thấy có bán riêng cái chai ấy, nhưng dứt khoát không thể nào ngon bằng ở đây. Sốt XO là hỗn hợp của ớt sa tế, bacon, tôm khô, và sò điệp. Người nhận các món bạn gọi, hay cố vấn cho bạn món ngon (dĩ nhiên “lói-pằng-tiếng-Việt-á”), là một ông Tầu già đóng bộ chỉnh tề, đã phục vụ ở đây quãng hai chục năm.
Nếu bạn không đến đây cùng với anh Hiệp, thì xin mời cứ tự tin thoải mái gọi các món điểm tâm, đơn cử một bữa điển hình nhé: Há cảo tôm (ở đây ngon nhất đấy), bánh cuốn tôm, dền cảo hay bó xôi cảo (há cảo có rau), tàu hũ ki chiên (đậu phù trúc bọc ngoài rong biển nhân tôm), bánh củ cải, xíu mại bò (thực khách sành ăn ở đây vào phải gọi ngay món này vì làm hơi lâu), chân gà sốt tàu xì, xôi gà cuốn lá sen, cháo trắng và trứng vịt muối – làm rất cầu kỳ và lâu đấy, vì đầu bếp rất khắt khe với chất lượng của trứng vịt muối, mì xào với sò điệp và jambon Vân Nam, bánh bao Thượng Hải nhỏ – bạn phải khéo léo dùng đũa nhể một lỗ ở trên mà không làm vỡ cái bánh mỏng mảnh, để rót vào đấy tí dấm và gừng ngâm thái chỉ, rồi đỡ lên thìa ăn hết cả cái, ngon tuyệt… Tráng miệng, thì có món chè hạnh nhân trôi nước nổi tiếng nấu với sữa tươi, chưa quen sẽ thấy mùi hạnh nhân hơi hăng hăng nhưng mà ngon đến không quên được đấy.
Thôi, viết đến đây thì mình quỵ rồi, ngon quá, Người nó cứ cồn cào thế nào ấy.
Nhung xù ơi, thôi thì nếu cậu đi Sà Goòng mà không gặp tớ, cứ in cái rì-vưu này ra, cầm lăm lăm trong tay mà đi ăn hưởng nhá.
Phần sau mình sẽ rì-vưu cho các bạn mấy vụ ăn uống khác nữa ở Saigon. Chao ôi tâm hồn ăn uống đến thế này, biết đến bao giờ mới vươn được tới những gì lớn lao như câu nói ưa thích của Hồng Thủy?
Một
Nhiều người Bắc chẳng bao giờ quen với khẩu vị của Saigon, đơn giản vì khí hậu và thổ nhưỡng khác biệt nhau quá. Quanh năm nóng nực có mùa khô và mùa mưa, không rét bao giờ, thành ra nước dùng chẳng bao giờ đủ nóng, rau sống ngò gai cả đĩa sum suê lổng chổng, đồ ăn luôn kèm theo ly trà đá tổ chảng nữa, lại thêm cái tục nêm đường vào tất cả các món ăn. Nhưng mà, bao giờ cũng thế, địa phương nào sinh phong vị ấy, ông nào cứ khư khư cái kiểu cách miền Bắc thì xin mời ra Bắc mà xơi, ở trong này kêu than không hợp mà làm gì.
Chu Thường tiên sinh, hay được âu yếm gọi là “tay nhà văn ở cơ quan tôi”, đậm đặc chất sĩ phu Bắc Hà, thân giai dặm trường dọn vào miền Nam sống được hai năm nay, có lần ra Bắc về đã phát biểu một câu thế này “Mình ra đây lại không buồn ăn phở, thế nào mà sáng ngày ra lại lẩm bẩm biết ăn mì ở đâu bây giờ”.
Đấy là bạn tôi nói đến món mì Tầu, đồ ăn sáng hoàn hảo của người Hoa, hay của một phần tư thế giới. Hàng mì có ngon hay không, nếm qua sợi mì là đủ biết, mỗi gia đình người Hoa bán mì (hay có chữ Ký, hoặc Mì Gia ở sau – Hòa Ký, Sáng Ký, Vân Ký, hay Lục Ký Mì Gia đủ cả) đều tự làm sợi mì tươi, làm ngày nào dùng ngày ấy. Bột mì được nhào nặn (tung lên vật xuống véo ra ném vào kịch tính thích mắt lắm) thành sợi, búi vào từng “vắt” con con, tiêu chuẩn tô mì bình thường là ba vắt, ít thì hai vắt. Khái niệm này lắm lúc báo hại các bạn Hà Nội mới vào chưa quen, bị ông bán mì giọng người Hoa lơ lớ hỏi cậu ăng mấy “dzắc” dzậy, lúng túng cuống cuồng tưởng hỏi ăn mấy bát, tức thì bảo là cháu ăn một thôi ạ, thế là có một vắt bé tin hin lọt thỏm ai ăn ai đừng trong lòng tô mì.
Mì Tầu (sợi lớn, sợi nhỏ, rồi thì cả hủ tiếu – giống bánh phở nhưng tráng dầy và to bản hơn) tốt nhất nên gọi “mì khô”, mì sợi nhỏ trần và nêm đúng độ không nát không dính không nhão không khô cùng tí dầu hào và vài cây xà lách, dọn ra với bát nước dùng để riêng (được cái rất nóng, người Hoa mà lại) có thịt heo, gan, cật, rồi tôm, cá nữa tùy bạn chọn. Cũng nên lưu ý rằng, dầu hào nêm đúng khẩu vị người Hoa có thể hơi mặn, nêm cay không dùng tương ớt mà dùng sa tế với ớt tươi, chai nút đỏ là chai dấm – đã ăn món Hoa thì không thể thiếu dấm đỏ, chai nút xanh lá cây mới là nước tương (xì dầu).
Chỗ ăn sáng ưa thích của mình là Ký Hòa Mì Gia ở 64 đường Ký Hòa, trong khu Chợ Lớn (quận Năm), kiểu Hồng Kông – cực sạch sẽ, ít dầu mỡ, không bột ngọt (mình đã ăn mì ở đúng Tsim Sha Shui, kêu là ngon nhất Hồng Kông, cũng chẳng ngon hơn là bao). Nhà hàng chỉ bán buổi sáng, phần lớn là khách quen, ngồi xuống khỏi phải dặn dò, xung quanh om sòm tuyền tiếng Quảng của cả nhà hàng lẫn thực khách, biển bảng thì chữ Hoa ở trên chữ Việt ở dưới. Ăn mì đúng kiểu dân Hồng Kông phải biết khéo léo chỉ một tay dùng đôi đũa kẹp lại mà ngắt được búng mì mới gọi là sành. Đến ăn ở đây đã lâu, mà mỗi lần ăn không thể nào không ngắm sự thuần thục trước mấy cái nồi nghi ngút khói của cặp bài trùng nấu mì cùng vận quần soóc áo sơ mi cháo lòng, vai chính béo tốt phương phi chuyên nêm nếm cùng các thao tác kết hợp liên quan đến thịt, vai phụ nhỏ bé quắt queo chuyên tung vợt trần mì, cả hai tay làm cứ thoăn thoắt phối hợp ăn ý ghê gớm, với tinh thần mỗi tô mỳ phải là một tác phẩm như ý mới được.
Khúc Mạc Thị Bưởi cắt Hai Bà Trưng quận Nhất có hàng mì của ba anh em người Hoa, quán bé tí tị tì ti, ngồi ăn chen chúc khổ lắm, nhưng mà mì rất ngon nên cũng bõ công. Nhà này đắt hàng món hoành thánh (vằn thắn) tươi khách ăn đến đâu làm đến đấy. Chính ba ông Tầu này làm Chu Thường tiên sinh của chúng ta ăn sáng quên tiệt món phở quê hương.
Mì / hủ tiếu là món có thể gọi là phổ biến nhất ở miền Nam, thường xuất hiện dưới dạng xe mỳ có mái che ở đầu hẻm, ô kính sơn vẽ trang trí tích truyện Tầu xưa kiểu như Quan Công quá ngũ quan trảm lục tướng hay hình người đẹp mắt to lông mi cong uốn éo kiểu Sài Gòn. Có ông em Hà Nội sành ăn ngày trước lại còn kỳ công mang theo tới bẩy suất mì vịt tiềm lên máy bay mang ra vẫn còn nóng. Hủ tiếu còn thêm một nhánh nữa là hủ tiếu Nam Vang, nguyên gốc từ Phnom Penh, sợi nhỏ và dai, nhiều tỏi nhiều đường nêm nhiều nhiều tương đen, điển hình có anh giai Ty Lum người Miên thậm chí còn phát triển theo hướng franchise nhượng quyền thương hiệu hoành tráng mầu chủ đạo cứ gọi là tím ngăn ngắt. Hủ tiếu Nam Vang ăn đêm ngon nhất theo ý mình là ở trên đường Võ Văn Tần quận Ba, qua khỏi ngã ba với Trần Quốc Thảo nhìn sang phải là thấy. Nhà này bán đến 2-3 giờ sáng, có món đặc sản là “xí-quách” – từa tựa như bát bốc mả gặm xương ngoài mình.
“Ăn quận Năm nằm quận Ba vào ra quận Nhất cướp giật quận Tư”. Người ta cứ bảo là ăn món Hoa thì phải vào Chợ Lớn mới ngon, đồng ý, nhưng đa phần là các món có tính dân dã thôi. Góc Châu Văn Liêm và Nguyễn Trãi quận Năm có hàng lẩu đầu cá, lò than đỏ rực, rất đông. Ngay đối diện đấy là nhà Đồng Nguyên, điển hình có cơm hấp lá sen thịt chưng cá mặn, và đậu hũ Mapo nấu bằng nồi đất vừa cay vừa nóng. Xuôi đường Nguyễn Trãi có nhà hàng nấu kiểu Sơn Đầu chính hiệu, nhưng cũng vì đồ ăn quá nguyên gốc nên cũng không nên thử nếu bạn không quen lắm với khẩu vị Trung Hoa. Đồ ăn kiểu Đài Loan, thì có nhà hàng ở đường Trần Hưng Đạo cũng rất ngon. Đầu Nguyễn Tri Phương có dầu-cháo-quẩy với sữa đậu nành nóng.
Nhà hàng Hoa ngon và sang trọng hơn thì lại tập trung ở quận Nhất. Đắt nhất và ngon nhất là nhà hàng Hoa trong khách sạn Legend, không thể chê được ở điểm nào. Món Quảng Đông và Tứ Xuyên ngon, thì có nhà hàng Zheng Plaza ngay cạnh Norfolk Mansion 91-93 Lý Tự Trọng. Nhà hàng Li Bai trong khách sạn Sheraton có buffet lẩu rất ngon vào mỗi tối thứ Bảy. Rất nhiều nhà hàng Hoa khác nữa ở Saigon nhưng không nêu ở đây, vì mình không ưa lắm khẩu vị Trung Hoa lục địa. Hà Nội ta, lạ thay, là không có một nhà hàng Hoa nào có đồ ăn ngon cả, ít nhất là theo ý kiến chủ quan của mình.
Điểm cuối cùng trong phần này là nhà hàng Hoa mình yêu thích nhất, Hải Huê trên lầu 2 tòa nhà Lucky Plaza, 35 Nguyễn Huệ quận Nhất, cửa sau thông ra Đồng Khởi, ở đây bán cả ngày nhưng mà thích nhất là điểm tâm (Dim Sum hay “tỉm-sắm”) dành cho ăn sáng muộn cuối tuần – weekend brunch điển hình Hồng Kông. Sinh hoạt ưa thích này các bạn Hồng Kông kêu bằng “yam-cha”, tức là “ẩm trà” đấy, sáng chủ nhật dậy muộn, khoảng mười một rưỡi đến ăn điểm tâm uống trà, một nhóm mấy người thân hay bạn hàng buôn bán nhẩn nha vừa ăn uống vừa nói chuyện kéo dài một buổi tới ba bốn tiếng. Gần như không cuối tuần nào nhà mình lại không đến ăn. Tầng dưới Lucky Plaza là Russian Market, bán sỉ bán lẻ quần áo giầy dép xuất khẩu (hàng hóa không lắm hàng ‘lên” như bên Sà-Goòng-Hình-Vuông – tức Saigon Square), ăn xong tha hồ mà săn đồ hay, vốn không phải hôm nào cũng có.
Điểm tâm một bữa thường ăn cả mười mấy món, không hề ngấy vì nấu rất thanh, chủ yếu là chưng hấp, xào nấu cũng rất ít mỡ màng, và tuyệt nhiên không bột ngọt. Hoàn toàn không nên dùng tí thủy tinh mầu nào vì đồ ăn và giờ giấc không hợp với bia rượu. Đồ uống duy nhất nên là trà nóng, có nhiều loại, nhưng Thiết Quan Âm là loại ưa dùng. Bí quyết là chiêu ngụm trà nóng giữa mỗi món điểm tâm sẽ không làm bạn quá no. Gia vị có sốt XO, đấy hôm trước 8790 tụ tập ăn ở khách sạn Hà Nội cũng thấy có bán riêng cái chai ấy, nhưng dứt khoát không thể nào ngon bằng ở đây. Sốt XO là hỗn hợp của ớt sa tế, bacon, tôm khô, và sò điệp. Người nhận các món bạn gọi, hay cố vấn cho bạn món ngon (dĩ nhiên “lói-pằng-tiếng-Việt-á”), là một ông Tầu già đóng bộ chỉnh tề, đã phục vụ ở đây quãng hai chục năm.
Nếu bạn không đến đây cùng với anh Hiệp, thì xin mời cứ tự tin thoải mái gọi các món điểm tâm, đơn cử một bữa điển hình nhé: Há cảo tôm (ở đây ngon nhất đấy), bánh cuốn tôm, dền cảo hay bó xôi cảo (há cảo có rau), tàu hũ ki chiên (đậu phù trúc bọc ngoài rong biển nhân tôm), bánh củ cải, xíu mại bò (thực khách sành ăn ở đây vào phải gọi ngay món này vì làm hơi lâu), chân gà sốt tàu xì, xôi gà cuốn lá sen, cháo trắng và trứng vịt muối – làm rất cầu kỳ và lâu đấy, vì đầu bếp rất khắt khe với chất lượng của trứng vịt muối, mì xào với sò điệp và jambon Vân Nam, bánh bao Thượng Hải nhỏ – bạn phải khéo léo dùng đũa nhể một lỗ ở trên mà không làm vỡ cái bánh mỏng mảnh, để rót vào đấy tí dấm và gừng ngâm thái chỉ, rồi đỡ lên thìa ăn hết cả cái, ngon tuyệt… Tráng miệng, thì có món chè hạnh nhân trôi nước nổi tiếng nấu với sữa tươi, chưa quen sẽ thấy mùi hạnh nhân hơi hăng hăng nhưng mà ngon đến không quên được đấy.
Thôi, viết đến đây thì mình quỵ rồi, ngon quá, Người nó cứ cồn cào thế nào ấy.
Nhung xù ơi, thôi thì nếu cậu đi Sà Goòng mà không gặp tớ, cứ in cái rì-vưu này ra, cầm lăm lăm trong tay mà đi ăn hưởng nhá.
Phần sau mình sẽ rì-vưu cho các bạn mấy vụ ăn uống khác nữa ở Saigon. Chao ôi tâm hồn ăn uống đến thế này, biết đến bao giờ mới vươn được tới những gì lớn lao như câu nói ưa thích của Hồng Thủy?
Chỉnh sửa lần cuối: