Sử kí

Hoàng Mạnh Khải
(Prime Minister)

New Member
Lúc bấy giờ, đạo quân của Đoàn Trang binh hùng tướng mạnh, đánh đâu được đó. Xong không thu phục được nhân tâm, bởi quân pháp không nghiêm, nên nảy sinh tàn ác. Đi đến đâu giết người cướp của đến đó. Máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc vang động núi trời, lòng dân oán hận vô cùng.
Lại nói, Đàm Linh công chúa, sau một trận thắng ở ải Bãi Rác Thối, bèn kéo quân về rèn luyện thêm. Chiêu binh mãi tướng, tích tụ lương thực, đợi ngày dụng binh. Một hôm, đang nằm trong chướng, phải đúng ngày trăng rằm, nàng cảm thấy trong mình rất bứt rứt khó ở, bèn ra vườn ngắm bướm hoa cho khuây khỏa. Đàm Linh vốn là người học rộng biết nhiều, nhìn mặt mà đoán được lòng người, xem sao mà biết được ý trời. Đang thẫn thờ giải sầu ngòài vườn, nghĩ đến việc thiên hạ, bất giác ngẩng mặt lên trời thở dài. Bỗng nàng giật mình ngoảnh ra bầu trời phía Tây, thấy một ngôi sao đang cháy vàng ủng rơi xuống ngọn núi TLNT. Nàng bèn tức tốc cưỡi ngựa ra xem. Đến nơi thì thấy một con chim lợn đang bị một bầy sói cắn xé, giãy giụa ngập trong vũng máu. Nàng ngẩng mặt cười vang
-Phen này xem mi chạy đàng nào.. hị hị hị...
Nàng tức tốc về chuẩn bị binh mã, một mặt, cho gửi một bức mật thư tới đầu lĩnh Chùi Bi, và thái hậu Táo Dô. Mặt khác kéo binh ra khiêu chiến tại ải TSVB.
Cũng lúc này, Đoàn Trang cho viết một bức huyết thư, dán ngay ở trong thành, chiêu dụ binh sĩ, tăng cường quân khí, cũng đang chuẩn bị để nghinh chiến. Ả quyết định án binh bất động, lấy thủ làm công. Phương trâm của ả, mình thủ thế đến lúc quân dịch mệt, lúc đó ra tay, quật lại đối thủ, ắt phải thắng.
Đàm Linh cung chúa đến nơi, sau đợt hành quân vất vả, cũng không dám khinh động. Kéo ra ngoài 20 dặm đóng trại, đợi sáng sớm ngày hôm sau sẽ khảo sát địa hình và tìm kế phá địch.

__________________


Phàm, đã là việc thiên hạ, thì biến đỗi không ngừng. Lúc này đang là đầu xuân, năm HAO thứ 4, dân tình đang háo hức đón tết tại kinh đô. Tố Giao thái hậu cũng đang bận rộn điều hành công việc đón tết trong cấm cung, tạm thời ngưng việc nhiếp chính, cho bá quan về nghỉ ngơi vui TẾT vài ngày. Bỗng nhiên, nhận được thư tín của Đàm Linh quận chúa, thái hậu đoán trước có việc chẳng lành, bèn mở thư ra coi. Xem xong, giật mình quát lớn :
-hỏng rồi, hai người này chí cao tài lớn. Đang tranh hùng ở TSVB. Nếu một người thắng, khác nào hổ thêm cánh, rồng thêm vây. Hẳn có ngày sẽ hại đến việc lớn của ta. Phen này ta phải ra tay mới được.
Nói rồi, bèn tạm dừng mọi công việc đón xuân, cho truyền tin triệu tập văn võ để bàn chuyện khởi binh. Đoạn, truyền lệnh triệu tập binh mã, phân chia công việc, thân chinh cầm quân ra trận. Giao cho Tổng đầu lĩnh Chùi Bi ở nhà trông coi việc triều chính trong kinh. Truyền cho Đại Thái Giám Mạnh Khải cầm cờ làm tiên phong, tiến thẳng tới TSVB. Vài ngày sau thì thiên quân kéo đến. Xong cũng chưa dám vội vàng hấp tấp, tạm thời dựng trại, cho đại quân nghỉ ngơi. Rồi truyền Thái giám Mạnh Khải lập tức mang đội quân tiên phong tinh nhuệ đến đánh trận đầu phô trương thanh thế.
Đoàn Trang nghe nói thái hậu đem thiên quân đến thì kinh hãi vô cùng. Ả vốn đã nghe lời đồn thái hậu và quận chúa kết giao từ thủa hàn vi, thầm nghĩ : Chuyến này thiên quân kéo tới, hẳn là có chuyện không tốt cho ta rồi. Chi bằng đem quân ra đánh thốc một chuyến, trước làm tiêu hao sức lực Đàm Linh, sau về thành cố thủ chống Tố Giao. Phen này thực là trời làm khó cho ta quá. Lập tức, sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Trang đem toàn bộ đại quân kéo ra nghinh chiến với Đàm Linh. Xong, vừa kéo đến nơi thì, vườn không nhà trống, bếp tro đã nguội lạnh, Đàm Linh đã rút đi tự bao giờ. Đoàn Trang kinh hoảng : ta nghe tiếng Đàm Linh đã lâu, quả thực không ngoa. Kẻ này không phải người thường, binh pháp hư ảo như thần. Nói rồi lục tục kéo quân về thành.
Cùng lúc này, gần với miền biên giới TSVB, có một vài bộ tộc sinh sống trên các miền đất nhỏ, cũng thu thập được một chút hỗn binh, ngày đêm quấy nhiễu TSVB, đòi làm bá vương. Đoàn Trang bấy giờ thực là trong cảnh trên đe dưới búa, hoàn cảnh eo nghiệt vô cùng. Đêm nằm nghĩ việc quân, hai hàng lệ cứ thế ứa ra. Đã canh hai mà trằn trọc không sao ngủ được. Một tên lính hầu vào báo có người xưng là Đạo Sĩ Bành Túc muốn gặp. Đoàn Trang vội vã cho mời vào :
-Đêm hôm khuya khoắt, chẳng hay đạo sĩ tìm ta có việc gì chỉ dạy
-Bẩm bà lớn, mấy ngày trước, ta có xem thiên văn, thấy một ngôi sao lớn rơi ở phía Tây, ta đoán là liên quan đến bà lớn. Ta thấy chết nên đến đây độ người.
-Vậy thì xin đạo sĩ chỉ dạy
Bành Túc bèn hỏi :
-xin hỏi bà lớn so với Đàm Linh, tự thấy thế nào
-thực tình là cũng chưa bằng được.
-vậy, phàm trong việc binh đao, bà lớn có biết phép nào để khiến trăm trận trăm thắng không?
-xin đạo sĩ cứ tùy tiện tỏ tình
Đạo sĩ trầm ngâm, vuốt râu nói:
-Phàm đã dụng binh, phải nắm được ba điều thiên thời-địa lợi-nhân hòa. Nay thiên quân Tố Giao đang đóng ngay trước ải, có thế nói bà lớn không nắm được cái Thiên Thời rồi. TSVB là nơi hiểm yếu, lang sói dòm ngó ngày đêm, bà lớn lại mới về đây trấn dữ, như vậy không thể nói là địa lợi được. Thêm nữa, đạo quân của bà lớn hung bạo, đi đến đâu cũng gây chết chóc đau thương, như vậy là đã đánh mất nhân tâm. Vậy mà bà lớn còn không có biện pháp nhanh chóng, ắt sẽ ảnh hưởng đến tính mệnh.
Đoàn Trang nghe nói kinh hãi vô cùng, chân tay run lẩy bẩy, mịệng lắp bắp không nói thành câu, toát vã cả mồ hôi. Bèn xin phép vào trong thay áo. Được một lúc, tinh thần chấn tĩnh, lại trở ra nói tiếp chuyện.
-Thú thực với đạo sĩ, ta đây mười hai năm chinh chiến, bôn ba cũng nhiều rồi. Ngày đêm ta lo việc thiên hạ. Xong ý trời đã vậy, ta đành phải tuân theo thôi. Nhưng đạo sĩ đã có ý thương mà tới đây tỏ tình, vậy thì có cách nào cứu ta khỏi nạn này không?
Bành túc cười vang :
-Ta có người bạn trấn ở CLBHT, họ Nguyễn tên Chí Thanh. Hiện cũng đang chiêu mộ binh sĩ người tài. Nơi đây đất lành chim đậu, khí hậu hiền hòa. Bà lớn nên về đó tu thân dưỡng tính, rèn binh luyện tướng, chiêu mộ nhân tâm.
Đoạn, Bành Túc rút ra hai viên linh đơn bảo :
Ta đây tu luyện cũng được vài trăm năm trên núi Khát Chân,có luyện được bộ Kinh Cửu Âm, có thể thay đổi mệnh trời, khiến được lòng người. Ta thấy bà cũng có chút tướng chất núi sông, nay trao cho bà hai viên linh ngọc có thể giúp tránh được mệnh trời. Đợi cho tai qua nạn khỏi, rồi lại mưu tính việc lớn cũng không muộn.
Đoàn Trang nghe xong, cúi mặt, cau mày suy ngẫm. Đạo sĩ Bành túc quay đầu cười rộ lên vài tràng, rồi rũ áo ra về.


Đoàn Trang quyết định thế nào, xin mời xem hồi sau sẽ rõ.

( ai có nhu cầu khả năng xin mời tham gia cùng cộng tác, tiền hoa hồng nhuận bút sẽ cưa theo thỏa thuận :D )
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
THiếu hồi trước rồi anh Khải ơi, paste lại cả cái hồi đầu luôn đi:D
 
Woah... Giờ mới biết có Sử ký HAO.. đọc hay thật.. Anh Khải ơi phát huy tiếp đi =D>... Lâu lắm mới được bài vui thế.. hê hê... :D

Btw, có tiên sinh nào biết lai lịch lão đạo sĩ Bành Túc thì hạ cố chỉ giáo cho tại hạ vài tiếng với..
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lại nói, chuyện dữ đồn xa, chuyện lành đồn xa nữa :mrgreen: , bá tánh dân tình lo cho vận nước mà cũng không đành ngoảnh mặt làm ngơ :D bậc hiền tài Nho sĩ không quen đao to búa nhớn thì trầm ngâm mà nhìn sự thế rồi tính kế :p - còn đấng anh hùng vai năm thước rộng không kiềm nổi sự bất bình lên tiếng vang trời, miệng thét ra lửa :)) ... Nghe tin Thái hậu Zao Tố đem quân đi bình thiên hạ, lòng dân mong ngóng. Thật, Zao Tố đúng mệnh giời, tài mưu lược hơn người, quả chẳng sai...nay được chứng kiến tận mắt, lệnh cho cả Đại Thái Giám Mạnh Khải cầm cờ tiên phong :mrgreen: hị hị há chẳng phải làm cho những kẻ ngông cuồng muốn nổi loạn không sợ phát khóc cũng chủ quan mà lơ là mất cảnh giác...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
kha` kha`,anh Khải tự nhận là Đại thái giám hử:D em thì ko có khả năng nhưng thấy hay wa,post tiếp đi anh Khải :p:D
 
hix hix phải nói rõ tiên sinh chép sử là Chí Thanh tiên sinh văn chương hơn người, một lời viết ra mà đã quy tụ được văn võ bá quan HAO về đây bình phẩm, thật là hiếm có, hiếm có:)

lại nói đạo sĩ Bành Túc nghe phong thanh trên giang hồ đâu như vốn là dòng đoan chính T2, có bộ cửu âm chân kinh nổi tiếng thiên hạ:mrgreen::smoking:
 
Sau khi đạo sĩ Bành Túc ra đi Đoàn Trang trở vào trong trướng ngồi vò đầu bứt tai chưa nghĩ ra được kế sách nào vẹn toàn thì bỗng 1 cơn gió lạ nổi lên, tất cả nến trong trướng đều tắt ngóm. Đoàn Trang giật mình kinh hãi vội rút ngay thanh quái kiếm luôn đeo bên người vận khí hộ thân rồi giương hết nhãn lực nhìn xung quanh mà chưa biết nên làm gì.
Lúc này bỗng nổi lên 1 tràng cười khả ố, tiếng cười sắc nhọn như xoáy vào tai tất cả mọi người và 1 bóng đen bỗng chốc hiện ra sừng sững trước mắt.
Đoàn Trang mặc dù đã nổi danh trên giang hồ nhưng cũng ko khỏi rùng mình sởn gai ốc khi nghe những âm thanh chát chúa đó đập vào tai, tựa hồ như có cả 1 đàn dê xồm đang vây quanh mình nhe răng cười. Vận 12 thành công lực vào thanh kiếm Đoàn Trang cố gắng trấn tĩnh tinh thần cất tiềng ồm ồm hỏi:
- Các hạ là ai, tại sao đêm hôm lại đường đột xông vào chốn khuê phòng của nữ lưu thế này?
Bóng đen mới đến cất tiếng cười vang:
- Hahahaha ngươi không biết ta là ai sao? chuyện đột nhập vào khuê phòng các thiếu nữ chính là nghê của ta trong bao nhiêu năm bôn ba khắp chốn giang hồ này. Nói cho người biết ta chính là Thái Hoa Dâm tặc Điền Bá Trung, (tên tự là Bành Thùi ), ta nghe tiếng ngươi đã lâu là 1 nữ lưu tài sắc vẹn toàn, có tài làm điên đảo bao đấng anh hùng nên ta mới ghé qua đây. Đây là diễm phúc 3 đời cho nhà ngươi đó.
Đoàn Trang "hừ" 1 tiếng lạnh nhạt tỏ vẻ khinh bỉ ...

1 phút dành cho quảng cáo đã :D
 
Kẻ dâm tặc đâu xá gì tới thái độ đó, giở ngay tuyệt thế "mãnh hổ vồ xôi" xông vào. Nhưng Đoàn Trang đã là tay nổi tiếng giang hồ, trải bao trận ác liệt, đâu dễ để kẻ khác làm nhục. Nàng hụp người xuống tránh đòn, rồi theo đà tung ra một kiếm vô cùng hiểm ác. Tuy nhiên kẻ kia lăn lộn trên giang hồ đã lâu, danh tiếng cũng không phải nhỏ, tất phải có chút thực tài, lập tức xoay người tranh khỏi.
Hai người lại xông vào giáp thủ, cuộc đại chiến giữa 2 cao thủ thật vô cùng ác liệt. Chiêu thức của đại dâm tặc toàn những chiêu hạ lưu, nhưng hắn cũng chẳng thể nào động được vào người vị nữ tướng nổi danh thiên hạ.
Đột nhiên Đoàn Trang phóng người lên cao, đoạn vươn dài tay kiếm. Tức thì 2 dải lụa từ 2 tay áo phóng ra, nhằm Đ.B.T phóng tới.
B.T không thể tưởng tượng nổi, hắn chỉ theo bản năng ngã người ra đằng sau. ngay lập tức Đoàn Trang phóng tới, dí kiếm vào cổ hắn
__________________________
số phận của Bá Trung thế nào, hắn có liên quan gì tới đại cục không??? Xin xem hồi sau sẽ rõ.
 
Đoàn Trang "hừ" 1 tiếng lạnh nhạt tỏ vẻ khinh bỉ ... rồi nói:
- Ngữ nhà ngươi mà gọi là đệ nhất dâm tặc à. Để bản cô nương dậy cho ngươi vài chiêu
Thế là Đoàn Trang đem hết tuyệt chiêu của mình truyền lại cho Điền Bá Trung. Điền Bá Trung sau khi lãnh giáo hết tuyệt học của Đoàn Trang thì trời đã sáng và y ra đi nhu một cái xác không hồn, thân thể tàn tạ. Y có biết đâu là y đã gặp phải cao thủ đang luyện cửu âm chân kinh, đặc biêt Đoàn Trang đã luyện tới phần tuyệt học của bí kíp này- đó là cửu âm bạch cốt trảo. Cửu âm bạch cốt trảo là một môn võ vô cùng lợi hại, chỉ cần ra một chưởng là đã đủ giết người rồi. Và điều chủ yếu là muồn thành công thì phải luyện trên thân thể một người đàn ông. Võ lâm cho rằng đó là môn tà giáo nên không mấy ai tập. Đoàn Trang vì muốn bá chủ thiên hạ nên đã bỏ ngoài tai lời khuyên của võ lâm tập luyện bí kíp này. Cứ ngày nào cũng có một người chết dưới tay của Đoàn Trang. Dân tình vô cùng lo lắng và sợ hãi. Nhà nào có con trai đều giam ở nhà, không cho ra ngoài nửa bước. Ai ai cũng hoang mang, sợ hãi.

Lại nói Thái Hậu Tố Giao , thấy tình dân chúng có vẻ bất ổn, nạn sát sinh hòanh hành, liền mở đại hộI chiêu mộ nhân tài. Anh hùng hào kiệt bốn phương nô nức về kinh dự đại hội. Đại hội năm nay sẽ chọn hiền sỹ văn võ song tòan đem quân đi diệt tà ma....

Hồi hai: Đại hội võ lâm hay quyết chiến trên đỉnh Quang Minh.
Ai sẽ thắng được Đoạn Trang đây? Liệu nhất dương chỉ hay đả cẩu bổng pháp có chế ngự được cửu âm bạch cốt trảo không?
Mời các bạn đón đọc phần hai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hồi hai: Đại hội võ lâm


Sáng tinh mơ 15 tháng giêng âm lịch võ lâm quần hùng đã có mặt trên đỉnh Quang Minh. Tố Giao thái hậu uy nghiêm tọa trên cao, phía dướI quần hùng chia thành hai hàng. Điểm mặt thấy đầy đủ các vỏ lâm cao thủ. Phía Thiếu Lâm Tự có Phương Trượng chủ trì chùa Thiếu Lâm – Mai Thanh Hà thượng, (nhầm) Mai Thanh hòa thượng cùng vô số đệ tử. Từ Võ Đang có Chí Thanh và Lê Chi đạo sĩ ( họ đều thuộc dòng Đoan Chính củaVõ Đang) . Ngòai ra còn có Bùi Thành Trung - đại hiệp phái Hoa Sơn, Đàm Linh sư thái và Thu Quỳnh cô nương từ Nga My….Tham dự đạ hội lần này còn có vô vàn cao thủ giấu mặt, mà chắc chắn sẽ gây nhiều bất ngờ cho võ lâm. Đọan Trang cô nương lạnh lùng trong bộ xiêm y mầu đen lên tới đỉnh Quang minh hơi chậm hơn mọi người một chút. Đọan Trang không nói một câu từ tù tiến vào chỗ của mình.
Mặt trời bắt đầu lên cao, cũng là lúc thái hậu ra đề cho phần thi văn. Thái Giám Hòang Mạnh KhảI mang nghiên bút cho thái hậu, thái hậu cầm bút từ từ viết một chữ TRINH vào chiếc quạt và xòe ra cho mọi người xem. Quần hùng đọc xong tất cả đều ồ lên một tiếng, đề thi qủa là đầy tế nhị. Trong lúc quần hùng còn đang cắm đầu suy nghĩ thì đệ tử Võ Đang Chí Thanh và Lê chi đã tiến ra xin được trả lời trước. Võ lâm ai cũng biết Chí Thanh và Lê Chi là hai đệ tử chân truyền của Thanh Phong đạo trưởng , vớI võ học uyên bác, trí tuệ mênh mông, cầm kỳ thi họa môn nào cũng giỏI nên được võ lâm rất kính trọng. Hai ngườI kẻ đối người đáp, kẻ tung người hứng nhịp nhàng, từng lờI từng lời như nhả ngọc phun châu. Chữ TRINH qua miệng họ đáng giá ngàn vàng, giá trị của ngườI phụ nữ được họ đánh giá qua bốn chữ công, dung, ngôn, hạnh….Cứ như vậy một cương một nhu , một cứng một mềm, lý luận chặt chẽ không chê vào đâu được. Thật là nở mày nở mặt thay cho Võ Đang. Võ lâm quần hùng vỗ tay vang dội tán dương Chí thanh và Lê Chi đạo sỹ, riêng có Đoan Trang là hừ một tiếng và tiến ra giữa sân .
Đoan Trang lạnh lùng nói:
- Thật đáng buồn cho sự kém cỏI của các ngươi, chả nhẽ đến bây giờ vẫn có những kẻ lạc hậu thiển cận thể ư? Bản cô nương hỏi các ngươi, đàn ông năm thê bẩy thiếp, tạI sao đàn bà con gái cứ phảI trọn đờI với chữ trinh? Bản cô nương đây phỉ nhổ vào lũ đàn ông thối đấy. Ta khinh bỉ những kẻ hèn chỉ vì năm xu phẩm hạnh mà đánh mất con ngườI thật của mình. Đúng là đạo đức giả. Khóai lạc là nhu cầu ai củng đòi hỏi, tại sao lạ bắt mọ người nhịn? Bây giờ ta đem mỡ để miệng các ngươi xem các ngươi có cầm lòng đuợc không?
Thế rồI Doan Trang cất tiếng hát, lờI bài hát như có ma lực làm ngườI ta đê mê rạo rực, bồn chồn khó chịu khôn nguôi. Tiếng hát làm quỷ dữ trong lòng mọI ngườI trỗI dậy, làm rắn rít từ trong lỗ phảI bò ra làm ngườI ta liên tưởng tớI tiếng hú của thú vật trong lúc động tình. Tất cả quần hùng tronglúc này lâm vào tình huống khó thể tả nổi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì tình hình không biết sẽ đi đến đâu nữa. đúng lúc đó thì...
 
Tuyệt vời:D:D tiếp tục đi các bác, em tài hèn sức mọn chỉ biết cổ vũ các bác:D em vẫn đón đọc từng ngày:p
 
Chẳng kém gì Kim Dung:D các pac nhanh lên,xem cái này hay hơn xem phim của Kim Dung nhiều :p
 
Hồi thứ Ba
Gái vì danh, quên luân thường đạo lí
Trai vì nghĩa, bỏ sĩ diện cá nhân​


Lại nói, tất cả các anh hùng hảo hán đều đang điên đảo vì Đoàn cô nương, thì bỗng đâu, nghe uỳnh một tiếng, Đoàn cô nương bỗng phải dừng tay, lùi lại mấy bước. Giật mình ngoái đầu lại, định thần nhìn kĩ, hóa ra là lão Bành Thùi. Mọi người thoát nạn, mừng rỡ vô cùng. Đoàn Trang tức giận quát lớn :
-Bản cô nương đã tha cho nhà ngươi một lần, còn chưa biết sợ. Quay lại đấy có phải chăng là muốn tìm cái chết.
Bành Thùi mặt lạnh băng, không thèm trả lời, quay ra nói :
-Thưa Tố thái hậu, thưa anh em hảo hán, tại hạ Bành Thùi, hành hiệp đã lâu. Vốn không màng sự đời bon chen, giang hồ máu lửa, nhưng hôm nay, thấy sự bất bình, không thể không ra tay. Con yêu nghiệt kia là con Hồ Ly, tu luyện được vài trăm năm trong giếng US, có luyện được một chút pháp lực hơn người. Nhưng tâm tính không phục thiện, chỉ chuyên hãm hại người vô tội. Bản thân tại hạ cũng đã từng là nạn nhân của nó, nên hôm nay quay lại, một là để trả thù riêng, hai là trừ yêu vì nghĩa.
Mạnh Khải đứng lên nói lớn :
-nhà ngươi đã muốn hàng yêu, chẳng hay có biết pháp lực của nó đến đâu, lai lịch của nó thế nào?
Bành Thùi ung dung trả lời :
-Khải đệ đã hỏi, ta xin nói. Ta hành hiệp đã lâu, trong giang hồ, không có nơi nào là ta chưa đến, không có hạng người nào là ta chưa gặp, không có tuyệt kĩ nào mà ta chưa nghe qua. Trước ta có giao du mật thiết với người trong phái Trất Minh. Xem cách ra chiêu của họ Đoàn, ta đoán ngày trước, thị là đệ tử trong phái. Lại xem tuyệt chiêu vừa rồi, ta cũng biết ngay thị là truyền nhân của lão Ếch tu tại giếng Nắp Nồi.
Bành Thùi vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên đồng thanh một tiếng. Phái Trất Minh, nổi tiếng trên giang hồ đã từ lâu, võ học cao thâm, lại có rất nhiều bí chiêu thần diệu. Hơn thế, lão Ếch, vốn có họ hàng với thiên đế, tu luyện được vài nghìn kiếp, pháp lực không ai địch nổi. Lão còn có được bảo giáp của thiên hoàng, có từ thủa thiên địa còn chưa phân. Bảo giáp này thì dù là người hay yêu ma, đã mặc vào thì đao kiếm không đụng được tới thân, chưởng lực dù đánh tan một ngọn núi, nếu đánh vào người mặc giáp cũng chỉ như lấy lông chim ngoáy vào mình. Lão Ếch đã từng tuyên bố sẽ trao Đại Bảo Giáp cho truyền nhân. Đã là người giang hồ thì không ai không biết. Lúc nãy, mọi người cùng ồ lên một tiếng bởi sau khi nghe Bành Thùi nói, ngoảnh ra ngó Đoàn thị, thì thấy ngay áo của thị có ghi mấy dòng :
Mặt đất như đĩa mẻ
Bầu trời bé tựa vung

Ai ai lúc bấy giờ cũng sợ hãi vô cùng. Bành Thùi thấy vậy bèn nói lớn lên rằng :
-Xin anh em chớ lo. Họ Đoàn kia tuy đã theo học lão Ếch, nhưng chưa được lão nhận làm chân truyền vì nội lực không đủ. Vì thế ả mới chỉ học được hai độc chiêu của lão là Vũ Điệu Ếch và Điệu Kèn Thiên Thai. Tại hạ ngày trước cũng đã luyện được mấy tuyệt kĩ, giờ đã dám về đây vì nghĩa giúp đời, không thể không có biện pháp.
Vừa nói Bành vừa âm thầm vần công, chuẩn bị ra đòn. Mọi người cùng im lặng chờ đợi tuyệt chiêu đầu tiên của Bành trưởng lão. Được khoảng hai tuần trà, không thấy có động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng cười khanh khách của Đoàn hồ ly. Tất cả ai ai cũng ngơ ngác nhìn Bành Thùi. Trùi Bi hiệp khách lấy làm lạ, quay sang hỏi Thánh Chi. Thánh Chi trả lời :
-Ta danh lão họ Bành đã từ lâu, thật không ngờ pháp lực của lão cao siêu thế. Vừa rồi, lão thi triển tuyệt kĩ Dịu Ngọt Đêm Nay, ta cũng đã từng luyện qua. Nhưng vì nội công chưa đủ nên phải bỏ dở. Chiêu này lúc tập luyện thì đau đớn vô cùng, phải nằm trên bàn chông, tắm trong vạc dầu, không được ăn uống như người thường mà chỉ được ăn chanh tươi và mướp đắng qua ngày. Khi đánh ra, người ngoài nhìn thấy nhẹ nhàng như mây, xong sức công phá của nó thì khủng khiếp. Đánh vào đã thì đá vỡ vụn, đánh vào thép thì chảy ra thành nước, đánh vào đàn bà thì có thể lấy xác đoạt hồn.
Trùi Bi nghe nói cả kinh :
-Thế thì họ Đoàn nguy mất.
Thánh Chi lắc đầu :
-Tiếc là Đoàn thị lại có được bảo giáp của lão ếch, nên tuyệt chiêu này không làm gì được ả.
Lúc này, Đoàn thị mới lớn tiếng quát lên :
-Võ công của nhà ngươi, chỉ có bấy nhiêu thôi sao??
Bành Thùi bèn thu chiêu, đứng lên nói :
-Yêu nghiệt chớ to gan. Ta vì thương ngươi có chút võ công, nếu biết cải tà qui chánh, thì sẽ rất có ích cho đời, vì vậy ta chưa tung tuyệt chiêu sát thủ. Nay ta cho ngươi một cơ hội cuối, nếu biết hướng tâm phục thiện, ta sẽ tha mạng cho đó.
Đoàn thị quắc mắt quát lớn :
-Nhà ngươi đừng tưởng có chút pháp lực mà hăm dọa được bản cô nương. Ta đây trong tuy giống thiếu nữ, nhưng pháp lực gấp trăm ngàn những lão ma đầu nổi tiếng. Nhà ngươi biết điều, sớm cút xéo đi thì ta cho mang mạng theo, bằng không chớ trách ta vô tình.
Bành Thùi tức giận, hừ lên một tiếng :
-Muốn sống mới khó, muốn chết thì ta cho chết đây.
Nói rồi đứng rang rộng hai chân, quát :
-Hãy xem chiêu Trưng Hàng của ta.
Lần này, Bành trưởng lão ra đòn thực sự. Chiêu này lão Bành Thùi tự sáng tác ra, chuyên dùng thâu phục những người luyện âm công. Người nào luyện âm công trúng chiêu này thì chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cơ thể tê dại, không thể nào cử động đựơc nữa. Võ công mất hết, toàn thân sẽ mềm nhũn ra như sợi bún thiu. Lão Bành ra chiêu này, quả thực là muốn kết thúc sớm trận chiến. Lão vận hết 12 thành công lực, ra chiêu tới tấp như vũ bão. Mọi người đứng xem còn cảm thấy sởn cả tóc gáy, chỉ biết nhìn nhau, không ai dám nói một lời.
Đoàn thị vừa mới nghe đến hai chứ Trưng Hàng, khiếp sợ vô cùng, vội vàng quay đầu lại, tung ra tuyệt chiêu đã được lão ếch truyền cho. Tuyệt chiêu này có tên Đánh Trống Lảng. Lão ếch có dặn ả khi nào nguy đến tánh mạng lấy ra dùng, thì tử sẽ hóa sinh, bại sẽ thành thắng. Nhưng không được dùng bừa bãi, sẽ có hại đến nội lực và sẽ dễ dàng bị đối thủ thu phục.


Câu chuyện tiếp tục thế nào, mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ.
 
Quá hay nhưng đề nghị các bác viết tiếp cái đoạn thái hậu Tố Giao đóng quân trước thành TSVB ... chứ chưa biết diễn biến đoạn này ra sao các bác đã nhảy sang đại hội quần hùng rồi ..:D
 
Lại nói đến khi Tố Zaothái hậu đóng quân dưới chân thành TSVB, một đêm đang bàn luận với thái giám Mạnh Khải và vài người tâm phúc về cách phá thành, bất chợt nổi lên một cơn gió lớn thổi tắt 12 ngọn nến trong phòng.
Tố Zao thái hậu là con người thông minh tuyệt đỉnh, từ nhỏ đc theo học chiêm tinh học của các đại tiên bên US nên có thể trông hiện tượng mà biết số mệnh. Bấm tay một lúc, thái hậu thốt lên:
"Hỡi ơi, trời vẫn chưa cho ta diệt tên yêu nữ, vậy là bá tánh còn phải chịu khổ thêm 12 năm nữa, trừ khi có một kẻ nào có thể có công phu luyện Bạch cốt trảo thâm hậu hơn ả "
Nhưng võ lâm còn ai có thể luyện công phu Bạch cốt trảo tới thành tựu ở đảng giới vô huyền như Đoàn Trang. Chúng ta đều đã biết Bành Thùi chẳng chịu nổi ba chiêu Bạch cốt trảo, mang tấm thân khô kiệt chẳng còn khí lực mà rời khỏi thư phòng của Đoàn Trang.
Vì thế mới có chuyện, Tố Zao thái hậu triệu tập võ lâm trên Quang Minh Đỉnh.
 
hê hê ,ổ uây, không ngờ mình cũng nổi đình đám thế này cơ đấy , quí hóa quí hóa :x , ơ mà sao Sử kí mô li phê được đến đây sao tự dưng tịt ngòi vậy , đang rung đùi ngồi sướng mà chẳng còn cái gì đọc nữa rùi kà , hưmmmm , Thanh đâu , còn không hô hào mọi người vận nội công cho phọt ra vài quả Hậu Sử Kí đê sư huynh , còn phải để sư muội nhắc nữa hở , téng chít zdo*` >:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên