Có khi bước trên đường hun hút.
Em tự hỏi mình, ta đang đi về đâu?
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh.
Không gặp nhau, giờ này ta thế nào?
(Bức thư tình thứ hai - Đỗ Bảo)
Với rất nhiều người, thật chẳng dễ dàng gì khi thấy mình bỗng dưng trở thành "số dư" trong một phép tính tình yêu. Cái cảm giác bị bỏ rơi, cho dù vì bất cứ lí do nào, nhiều khi kinh khủng đến độ không thể chịu nổi.
Tất nhiên là mọi nỗi đau, theo thời gian, rồi cũng sẽ qua đi, vì người ta có thể chết vì không có cơm ăn áo mặc, nhưng chẳng ai có thể chết vì mất người yêu. Và cái thời gian ấy lâu hay mau lại tùy thuộc vào sức đề kháng của mỗi nạn nhân.
Nhưng có một thực tế là đa phần chỉ phụ nữ mới hay vật vã, dằn vặt, thù lâu, nhớ dai sau khi kết thúc một cuộc tình. Trong khi với các giai, nỗi đau về một tình yêu (nếu có), nhanh thì chỉ như nhổ một chiếc răng khôn, chậm thì chỉ như một lần phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa. Có phải vì các gái yêu chân thành, sâu sắc và hết lòng với bạn tình hơn giai nên những sang chấn về mặt tinh thần, vì thế, cũng để lại những hậu quả lâu dài hơn? Không hẳn đã là như thế.
Chẳng qua là vì các gái tư duy bằng bán cầu não trái, nên thường có những suy nghĩ phức tạp, rối rắm gấp nhiều lần giai. Vì thế, các gái hay có xu hướng cường điệu hóa nỗi đau, hay cảm thấy ân hận, tiếc nuối, mất mát, hụt hẫng trong suốt thời gian dài sau khi người yêu nói lời chia tay.
Thêm vào đó, đối với nhiều gái, nỗi đau đôi khi cũng giống như một thứ trang sức lấp lánh để đeo ở tim và để tô điểm thêm cho cái tâm hồn vốn dĩ luôn nhạy cảm, mong manh, dễ vỡ. Và các gái luôn tự dày vò mình bởi ý nghĩ: giá như... được bắt đầu lại từ đầu, mình sẽ sống khác đi, mình sẽ yêu khác đi, mình sẽ xử sự khác đi, mình sẽ không phạm phải những sai lầm như thế nữa. Giá như... mình có thể quay ngược được thời gian...
Để gặp được một nửa đích thực của đời mình, trước khi “cái con ranh” đáng ghét đó nó tròng dây xích vào cổ anh ấy lôi đi mất.
Để đừng cho rằng mình đẹp nhất, mình quyến rũ nhất, mình đáng yêu nhất rồi lên mặt kiêu căng, chủ quan khinh địch: "Sức mấy mà dám bỏ mình".
Để đừng có bắt quả tang người mình yêu đang trong cuộc mây mưa với gái khác, nhưng mình “con tim yếu mềm” lại không đủ can đảm rũ áo ra đi.
Để đừng vì một phút giây đam mê đắm đuối mà lưu lại hậu quả, trong khi đối tác dứt khoát không chịu đả động gì đến rượu champagne, bánh cưới với khăn voan.
Để được chọn bố khác cho con mình (nếu không phải là người sở hữu nhiều triệu cổ phiếu của một tập đoàn lớn, hoặc chỉ số IQ không sánh ngang được với Einstein, thì dứt khoát là tư cách đạo đức phải ở trên mức trung bình khá).
Thậm chí là... chỉ để ném một cái nhìn khinh bỉ vào giữa mặt kẻ bạc tình, rồi kiêu hãnh ngoảnh mặt bỏ đi nước mắt lưng tròng, với ý nghĩ rằng chẳng sớm thì muộn kẻ ấy cũng sẽ là người ân hận, tiếc nuối vì đã phụ bạc mình. Đến lúc đó thì... đừng có hòng mà van xin được quay ngược lại những tháng ngày yêu thương xưa cũ.
Nhưng sẽ chẳng có phép màu nào để thực hiện những ước muốn bất khả thi ấy, trừ phi cuộc sống, cũng giống như một chiếc computer, có những phím lệnh undo.
Nhưng lệnh undo chỉ cho phép người ta quay trở lại thời điểm trước một hành động, một quyết định điên rồ hoặc ngớ ngẩn nào đó, chứ không dạy cho người ta biết phải làm lại thế nào cho đúng. Cũng như không ai cân đo đong đếm được tình cảm, mà chỉ có thể dựa vào trực giác và sự cảm nhận của con tim. Vậy nên ai dám bảo đảm rằng một khi đã nhấp phím undo rồi, các gái sẽ không tiếp tục làm điều xuẩn ngốc?
Vả lại, nếu cuộc sống có lệnh undo, chắc hẳn toàn thể nhân loại sẽ sử dụng nó như một thứ thuốc “kích dục tâm hồn” hoặc như một liều “giảm đau cho trái tim”. Người ta sẽ trở nên vô trách nhiệm hơn với những quyết định của mình, vì nếu lỡ sai lầm thì chỉ việc ấn phím undo.
Người ta cũng sẽ lạm dụng nó thường xuyên để quay ngược thời gian, hòng kéo dài những phút giây hạnh phúc trong quá khứ, giống như những con nghiện ma tuý đắm chìm trong ảo giác chết người của heroin. Những chàng trai sẽ thả sức bừa bãi mà không lo để lại hậu quả sau những cuộc tình một đêm chớp nhoáng. Những cô gái sẽ không cần đến phẫu thuật thẩm mỹ để vá lại cái đáng giá ngàn vàng, chỉ việc undo là sẽ lại “em về tinh khôi” ngay tắp lự. Những đôi tình nhân sau cuộc mây mưa sẽ undo để kéo dài cảm giác ngất ngây tột đỉnh. Và thế giới sẽ trở nên trì trệ vì con người chỉ toàn sử dụng lệnh undo.
Phải biết rằng, cuộc đời là một hành trình dài mà người ta không bao giờ có thể quay lại những quãng đường mình đã đi qua. Tại sao cứ phải bám víu vào những phút giây hạnh phúc của ngày hôm qua để rồi cho rằng hôm nay mình bất hạnh, để rồi mơ ước viển vông về một phím lệnh undo.
Liệu rằng sau những lần đặt lệnh undo, cuộc sống có trở nên vui vẻ hơn không, tình yêu có trở nên đẹp đẽ hơn không, hay là lại cần thêm một lệnh undo cho những gì mình vừa mới undo?