...nhân việc Raul đang trở lại phong độ cao, ghi bàn ầm ầm, copy bài viết về Raul từ rm-vn.com
Sự nghiệp kỳ lạ của Raul: Kỳ 1 – Đến với Real chỉ là chuyện tình cờ
Tưởng đã “hết thời”, Raul bổng nhiên tỏa sáng trở lại một cách đáng ngạc nhiên trong đội hình Real Madrid, khi anh đang bước sang tuổi 31. Phần thưởng tuyệt vời đã đến trong mùa bóng này, khi Real ký hợp đồng mới với Raul vào đúng ngày lễ Valentine trong năm nay. Với hợp đồng kéo dài đến năm 2011, kết thúc ngay trước sinh nhật lần thứ 34 của Raul, có thể được gia hạn thêm một năm nữa tùy theo tình huống, coi như mối lương duyên bền vững giữa Raul và Real đã được khẳng định. Chắc chắn anh sẽ không áo áo một CLB nào khác trong sự nghiệp đỉnh cao của mình.
Raul, sinh năm 1977, là con trai một người thợ điện ở vùng ngoại ô Madrid. Cư dân trong vùng này chủ yếu thuộc thành phần lao động chân tay, và gia đình Raul đã có định hướng cho con trai nối nghiệp bố từ bé. Những lúc có điều kiện, bố Raul dắt cậu đến sân xem bóng đá, nhưng đây chỉ là sân Vicente Calderon của Atletico Madrid - đội bóng ưa thích của gia đình. Raul bộc lộ năng khiếu cũng như niềm đam mê bóng đá từ rất sớm, và không có gì lạ khi CLB đầu tiên của Raul chính là Atletico. Raul được bố ghi danh vào lớp năng khiếu của Atletico khi chưa tròn 11 tuổi. Cũng tại CLB này, Raul và đồng đội đoạt chức Vô địch Tây Ban Nha ở lứa tuổi U15. Vậy thì, cớ sao Raul rốt cuộc lại gắn bó với Real Madrid – và chỉ Real – trong suốt sự nghiệp bóng đá đỉnh cao?
Một phần nguyên nhân là do sai lầm khó hiểu của Chủ tịch Atletico, Jesus Gil (ông này mà không có những quyết định khó hiểu thì mới lạ). Gil giữ ghế Chủ tịch Atletico chỉ 1 năm trước khi Raul gia nhập CLB này. Chỉ vì muốn tiết kiệm, Gil bỗng xóa sổ đội trẻ Atletico vào năm 1992, sa thải toàn bộ Ban huấn luyện cũng như các nhân viên phục vụ. Các cầu thủ U15 mà Atletico đã dày công vun đắp trong suốt 4 năm khi ấy “muốn đi đâu thì đi”. Không bỏ qua cơ hội tốt, người đứng đầu hệ thống săn lùng tài năng của Real là Paco de Garcia lập tức tuyển mộ Raul. Thật ra, cả Real lẫn Raul khi ấy đều chưa mấy kỳ vọng vào nhau. Nhưng sau này, khi Raul thành công và giới quan sát xâu chuỗi hàng loạt sự kiện, người ta mới kết luận: mối lương duyên kỳ thú của “Raul – Madrid” không chỉ là sự tình cờ thú vị, đây còn là vận may kỳ lạ cho cả hai phía. Raul gắn bó với Real trong suốt sự nghiệp đỉnh cao một phần vì trong thâm tâm, cả hai đều xem “đối tác” là ngôi sao may mắn của mình.
Raul may mắn ở chỗ: anh rất khó trở thành ngôi sao, hoặc ít ra là khó trở thành ngôi sao khi mới 18 tuổi như ở Real, nếu đội U15 của Atletico không bị giải tán. Atletico thua sút Real về mặt đẳng cấp là chuyện đã đành. Nhưng ngoài ra, Atletico còn thay HLV như người ta thay áo dưới thời Jesus Gil. Có người đến rồi đi chỉ trong vài tuần. Hãy thử tưởng tượng: Raul sẽ vươn lên thế nào trong một môi trường không chút ổn định như thế?
Điều may mắn thứ hai của Raul là ở chỗ: vừa đến Real cầm quân, HLV Jorge Valdano đã tỏ ra đặc biệt ưa thích lối chơi của Raul. Chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về lối chơi của ngôi sao này trong kỳ sau. Ở đây chỉ xin nói qua hai điểm chính: không phải ai cũng thích lối chơi của Raul, vì nó không có chỗ cho tính trình diễn. Nhưng Valdano đặc biệt ưa thích những người thông minh, trong bất cứ lĩnh vực nào. Vì vậy, ông đánh giá cao cậu bé Raul ở sự thông minh trong lối chơi, khi hầu hết những người xung quanh chưa nhận ra đặc điểm ấy.
Trong bóng đá, có những lúc mọi người đều phải thừa nhận vai trò quan trọng của “thần may mắn”. Không lâu trước khi Raul xuất hiện, Real cay đắng nhìn “dream team” của Barcelona đoạt Cup C1 và vô địch La Liga 4 lần liên tiếp. Vì Barcelona quá hay? Không hẳn vậy. Đấy còn là vì họ quá may mắn. Liên tiếp trong 2 mùa bóng 1991-1992 và 1992-1993, Real nhường ngôi đầu bảng cho đối thủ không đội trời chung vào đúng vòng đấu cuối cùng. Lạ thay, Real thất thủ trên sân đội đàn em Tenerife trong cả hai vòng đấu ấy. Và càng kỳ lạ khi HLV trưởng Tenerife trong các mùa bóng ấy lại chính là… Valdano, cựu danh thủ từng khoác áo Real trước khi treo giày. Thế nên, khi Valdano trở lại Real giữ ghế HLV trưởng trước mùa bóng 1994-1995, giới hâm mộ Real lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: thời vận đã thay đổi và đây chính là lúc Real tiếp quản vận may.
Và quả thật, vận may nhanh chóng đến với Real, cũng như Raul. Từ “đội hình C”, Raul lập tức được Valdano đưa vào đội lớn khi Martin Vazquez chấn thương. Real thua Zaragoza 2-3 trong trận ấy, nhưng Raul khá thành công ở trận đấu đỉnh cao đầu tiên trong sự nghiệp. Anh giữ được chỗ đứng trong trận tiếp theo và kể từ đây, một chương mới trong lịch sử Real được hình thành. Raul ghi 1 bàn và có 2 đường chuyền thành bàn cho Real, câu hỏi đâu là đối thủ của Real trong trận đấu ấy? chính là Atletico Madrid! Ở tuổi 17, Raul trở thành cầu thủ trẻ nhất trong lịch sử từng khoác áo đội lớn của Real, 1 tuần trước khi anh trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi được bàn thắng cho đội này. Real Madrid đoạt lại chức Vô địch từ tay “kình địch” Barcelona trong mùa bóng 1994-1995 ấy, chấm dứt luôn kỷ nguyên huy hoàng của “dream team” Barcelona dưới thời Johan Cruyff (1 năm sau, Cruyff ra đi vì bất đồng với chủ tịch Barcelona, thề không bao giờ huấn luyện nữa)!