Trồng râu
Người kia không râu, giận mình chẳng phải đấng trượng phu, mới đi tới thầy thuốc trồng râu, thầy đi khỏi. Người vợ bày một phương rằng:"Có khó gì, về lấy trứng dái gà mỗi bữa chà chà hai bên mép, thủng thẳng rồi nó ra."
Người ấy về làm y như vậy, ít lâu quả có râu ra. Người ấy mừng đem đồ tới đền ơn. Thầy mời hỏi vợ phương thuốc đó ở đâu mà thấy?
Vợ rằng, Y là ý vậy (nghĩa là thuốc tại có ý), thiếp ngày mới gả cho phu quân, một sợi cũng không, vị bị hai hòn ngoại thận của phu quân chà hoài, chẳng bao lâu bây giờ cho đến nỗi xồm xàm ra thế này...
Râu quai nón
Một hôm, một ông chánh tổng râu quai nón, cưỡi ngựa đi làm thuế. Đến một chỗ, đường nhỏ và lội, không thể nào đi ngựa được; phải dắt lên quán để gửi nhà hàng. Nhưng mà ở trong quán chẳng thấy có ai; chỉ thấy một ông thầy bói ngồi đấy mà thôi. Ông chánh mời buộc ngựa bên đấy mà bảo rằng:
- Tôi gửi ông thầy con ngựa đây nhé! Tôi vào trong làng gần đây, chốc nữa ra tôi sẽ lấy.
- Chứ ông là ai mà lại gửi ngựa cho tôi?
- Tôi là chánh tổng.
- À, ông chánh đấy ư? Nhưng mà tôi giữ làm sao được? Ngộ chốc nữa có đứa nào đến bảo là ông chánh đến đòi ngựa thì tôi biết làm thế nào đây?
- Ông thầy đừng ngại, tôi râu quai nón. Bây giờ tôi để ông sờ xem. Hễ chốc nữa tôi lại lấy ngựa, ông sờ lại y như thế thì giả ngựa tôi; mà không, thì thôi, ông không cho lấy.
Ông thầy thuận. Ông chánh đem râu cho lại mà sờ. Sờ thấy râu tốt, khen mãi, vuốt mãi lâu rồi mới buông cho ông chánh đi.
Bấy giờ có một mụ mò cua sau lưng quán, nghe thấy thế, lập tâm để lấy con ngựa ấy. Mụ đợi cho ông chánh đi được một lúc lâu, rồi mụ lại, bịt mũi bắt chước tiếng ông chánh, mà nói với ông thầy bói rằng:
- Nào, xin ông con ngựa nào!
- Ông chánh đấy phải không?
- Phải, tôi đây, tôi đi làm thuế về đây!
Mụ nọ lại gần, tốc ngược váy lên, cho ông thầy sờ râu. Ông thầy vuốt mãi, khen mãi:
- Phải ông chánh đấy. Quí hóa qúa! Râu đâu mà lại râu quí thế này.
Rồi lại vuốt râu mình và nói rằng:
- Râu tôi cũng khá, nhưng mà so với râu ông thì còn kém xa! Ứ ừ! Ông này đã ăn mắm tôm! Đã đánh chén ở trong làng rồi mới ra đây. Thế mà chẳng lấy phần cho tôi, công trình giữ ngựa từ nãy đến giờ. Tệ lắm, ông chánh nhé!
Còn nữa...
Người kia không râu, giận mình chẳng phải đấng trượng phu, mới đi tới thầy thuốc trồng râu, thầy đi khỏi. Người vợ bày một phương rằng:"Có khó gì, về lấy trứng dái gà mỗi bữa chà chà hai bên mép, thủng thẳng rồi nó ra."
Người ấy về làm y như vậy, ít lâu quả có râu ra. Người ấy mừng đem đồ tới đền ơn. Thầy mời hỏi vợ phương thuốc đó ở đâu mà thấy?
Vợ rằng, Y là ý vậy (nghĩa là thuốc tại có ý), thiếp ngày mới gả cho phu quân, một sợi cũng không, vị bị hai hòn ngoại thận của phu quân chà hoài, chẳng bao lâu bây giờ cho đến nỗi xồm xàm ra thế này...
Râu quai nón
Một hôm, một ông chánh tổng râu quai nón, cưỡi ngựa đi làm thuế. Đến một chỗ, đường nhỏ và lội, không thể nào đi ngựa được; phải dắt lên quán để gửi nhà hàng. Nhưng mà ở trong quán chẳng thấy có ai; chỉ thấy một ông thầy bói ngồi đấy mà thôi. Ông chánh mời buộc ngựa bên đấy mà bảo rằng:
- Tôi gửi ông thầy con ngựa đây nhé! Tôi vào trong làng gần đây, chốc nữa ra tôi sẽ lấy.
- Chứ ông là ai mà lại gửi ngựa cho tôi?
- Tôi là chánh tổng.
- À, ông chánh đấy ư? Nhưng mà tôi giữ làm sao được? Ngộ chốc nữa có đứa nào đến bảo là ông chánh đến đòi ngựa thì tôi biết làm thế nào đây?
- Ông thầy đừng ngại, tôi râu quai nón. Bây giờ tôi để ông sờ xem. Hễ chốc nữa tôi lại lấy ngựa, ông sờ lại y như thế thì giả ngựa tôi; mà không, thì thôi, ông không cho lấy.
Ông thầy thuận. Ông chánh đem râu cho lại mà sờ. Sờ thấy râu tốt, khen mãi, vuốt mãi lâu rồi mới buông cho ông chánh đi.
Bấy giờ có một mụ mò cua sau lưng quán, nghe thấy thế, lập tâm để lấy con ngựa ấy. Mụ đợi cho ông chánh đi được một lúc lâu, rồi mụ lại, bịt mũi bắt chước tiếng ông chánh, mà nói với ông thầy bói rằng:
- Nào, xin ông con ngựa nào!
- Ông chánh đấy phải không?
- Phải, tôi đây, tôi đi làm thuế về đây!
Mụ nọ lại gần, tốc ngược váy lên, cho ông thầy sờ râu. Ông thầy vuốt mãi, khen mãi:
- Phải ông chánh đấy. Quí hóa qúa! Râu đâu mà lại râu quí thế này.
Rồi lại vuốt râu mình và nói rằng:
- Râu tôi cũng khá, nhưng mà so với râu ông thì còn kém xa! Ứ ừ! Ông này đã ăn mắm tôm! Đã đánh chén ở trong làng rồi mới ra đây. Thế mà chẳng lấy phần cho tôi, công trình giữ ngựa từ nãy đến giờ. Tệ lắm, ông chánh nhé!
Còn nữa...