Phố Sài Gòn

Lâm Ngọc Hoài Thương
(mellisa)

Thành viên (sai email)
Người ta đi phố(tạm gọi là phố) chưa hẳn vì mê mua sắm, mà đi để kéo mình theo dòng chảy hối hả, bộn bề rất mực Sài Gòn, để không hụt chân khi bước ra biển lớn.
Phố thiệp
Hơn 70 tuổi, bác thợ cả Đinh Văn Lý ở nhà thờ Đức Bà có hơn 50 năm chứng kiến sự thăng trầm dời đổi ở phố thiệp giữa lòng Sài Gòn này. Ban đầu vài sào thiệp lèo tèo, thả sức buôn bán, không thèm chạy công an. Bây giờ gần 20 sào-20 cửa hàng chuyên doanh-chen chúc nhau trên khoảng đất rộng chưa đầy 200 m² lúc nào cũng nhộn nhịp người qua kẻ lại. Bọn học trò ưa chỗ này vì đây là nơi cập nhật nhiều mẫu thiệp mới và độc đáo nhất.
“Chúng nó” thường rỉ tai nhau “ chỗ cô Y bán rẻ, nhiều thiệp độc”, “Bà H nói thách dữ lắm, trả giá mạnh lên...”hồn phố-hồn thiệp là vậy. Dù vui, buồn, thương, giận, thiệp chúc mừng hay thiệp hia tay vẫn không tách rời được nghĩa cử rất đỗi thân thương của con người : được trao gửi thông điệp cho nhau!
Hồn phố càng được tô đậm bởi một sự sắp đặt thiêng liêng kỳ diệu khi một bên con phố thiệp lóc cóc nhhững sào, tre nứa ồn ã trong cuộc mưu sinh cơm áo gạo tiền; một bên là Bưu điện thành phố với tiên1g cười rồi tiếng nấc, ngăn dòng nước mắt. Và ở giữa, cân bằng giữa hai thế trận rất đời là ngôi nhà thờ cổ kính uy lắng tiếng chuông, tiếng rì rầm của tâm hồn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Phố hoài cổ

Phố hoài cổ
Nhiều người gọi đường Lê Công Kiều là con đường “xưa” nhất Sài Gòn. Không phải vì lịch sử lâu đời của nó (nếu so với mấy con đường khác thì phải lóc cóc trên yên ngựa chạy thêm mấy chụa năm nữa kìa !) mà vì những gì đang diễn ra hằng ngày, hàng giờ ở con phố này : Người ta đang mua bán thời gian!
Hơn 10 tiệm đồ cổ và giả cồ ở Lê Công Kiều gánh gồng cả niên đại, thế kỷ khắc ghi trên từng món đồ. Ở đó ta có thể tìm thấy bức tượng thần Siva xanh mốc màu thời gian, hay cái đĩa hát quay tay hơn 50 năm vẫn còn chạy tốt.Dân chơi đồ cổ có nghề phán “ Mua hàng ở Lê Công Kiều, bây giờ tay mơ coi chừng bị hố”. Nhưng dù thế nào thì con đường này vẫn thả súc hãnh diện vì chỉ có nơi đây người ta tính thời gian bằng vàng , bằng USD. Hàng càng lâu năm, càng có giá. Thậm chí, ở một số bức tượng đồng, người đi phố chỉ muốn kiếm loại có dấu hiệu sứt, mẻ. Họ tin rằng thần đã trải qua thăng trầm, chắc chắn giá càng tăng cao. Nhưng câu chuyện về thời gian cứ thế rì rầm, khơi gợi...
Đi lên một chút gần giáp đường Nguyễn Thái Bình có bà Sáu chuyên thu mua đồ giả cổ, đồ trang trí như sơn mài, sơn dầu, đôn đá... đã qua sử dụng. Đồ “cổ” giá bèo đó,nên dân Kiến và dân Mỹ thuật ít tiền thường lân la ghé đây, mong lâu lâu gặp may vớ được “của hời”
 
Phố đồ gốm

Phố đồ gốm
Mấy bạn trai khoái đi phố gốm dọc đầu đường Nguyễn Chí Thanh “săn” chai lọ, bình...dáng ngồ ngộ một chút về chưng trong phòng khoe tài mỹ thuật. Mùa tết, đường Nguyễn Chí Thanh thật sự là sân chơi gốm giữa lòng Sài Gòn, hai bên đường đầy ngẹt gốm chen gốm gốm, sứ gõ lanh canh cùng sứ, rơm rạ phủ vàng vỉa hè. Phố Nguyễn Chí Thanh gom cả một xứ gốm Bình Dương, Bát Tráng...tập trung về đây rồi toả đi các tỉnh..
 
sai gon dep the ha chi?
nghe giong mieu ta cua chi em thay sai gon sao co nhieu net giong hanoi wa
 
Em Thương cho chị hỏi trong Sài gòn và miền Nam nói chung có chỗ nào nổi tiếng về hàng thủ công mỹ nghệ không? ví dụ những thứ đồ như khăn lụa, túi cườm bán tại sài gòn thì được sản xuất trong miền nam hay nhập từ Bắc vào? cám ơn em
 
Đường trong SG dài hơn đường HN nên cà một con đường thì có một đoạn nhỏ những cửa hàng tập trung bán cùng một thứ hàng nên gọi là phố để chỉ đặc trưng cửa hàng hoặc dịch vụ kinh doanh thôi.
Năm nay được cái may mắn là trường học nằm ở Q1 nên mình mới thấy được SG đẹp biết bao nhiêu.
SG còn rất nhiều điều thú vị ko chỉ về mấy con phố nếu có dịp các bạn HN vào SG , Thúy sẽ dắt mọi người đi tham quan nhiều nơi hơn.
To chị Thu: Mấy thứ chị hỏi thì bán trên nhiều đường chứ ít tập trung lại một phố như HN, còn về xuất xứ thì để em hỏi lại nhá.
 
Anh hỏi cái, đường Huyền Trân Công Chúa có tên gì xưng tụng hay hay ko em. Anh thấy cái phố đấy về đêm tấp nập lắm :smoking:
 
Đường Huyền Trân công chúa giờ vắng teo :)) ko có ma nào lảng vảng quanh đó đâu.
Mà ở SG người ta gọi là đường chứ không ai nói là phố. Sao em Thương lại gọi là Phố nhỉ?
Từ "phố" duy nhất tớ nhìn thấy ở SG tại quán cafe "Sài Gòn Phố"
 
Phạm Đức Hoài đã viết:
Đường Huyền Trân công chúa giờ vắng teo :)) ko có ma nào lảng vảng quanh đó đâu.
Mà ở SG người ta gọi là đường chứ không ai nói là phố. Sao em Thương lại gọi là Phố nhỉ?
Từ "phố" duy nhất tớ nhìn thấy ở SG tại quán cafe "Sài Gòn Phố"
Mấy cái đường tệ nạn đó công an dẹp hết rồi, mà cũng chẳng biết sao, nhìn kỹ nó cũng đẹp lắm chứ bộ, đường ở Xì Gòn có cây cối um tùm như vậy cũng hiếm lắm.
Bác Hoài ko đọc kỹ câu mở đầu của em Thương ah. Tất nhiên trong SG chỉ có đường thôi, nhưng gọi phố ở đây để chỉ đặc trưng riêng của một đoạn đường nhỏ nào đó.
Em đã từng ra HN và cũng dạo phố HN rồi.Phố HN rất đẹp, cả một dãy phố buôn bán tập nập, thích hơn ở Sài Gòn nhiều.(Tiếc mình ko lấy chồng HN) :)
 
Anh có bảo đường Huyền Trân công chúa không đẹp đâu, với lại công an dẹp được tệ nạn ở đoạn đường này thì tệ nạn lại dời sang đoạn Nguyễn Bỉnh Khiêm - Lê Duẩn, khúc đường Nguyễn Bỉnh Khiêm từ Lê Duẩn ra Nguyễn Hữu Cảnh cũng đẹp như đường HT công chúa vậy.

Em Thúy đã lấy chồng SG rồi hay sao mà tiếc là ko lấy chồng HN???
 
Nguyễn Thanh Thúy đã viết:
Phạm Đức Hoài đã viết:
Đường Huyền Trân công chúa giờ vắng teo :)) ko có ma nào lảng vảng quanh đó đâu.
Mà ở SG người ta gọi là đường chứ không ai nói là phố. Sao em Thương lại gọi là Phố nhỉ?
Từ "phố" duy nhất tớ nhìn thấy ở SG tại quán cafe "Sài Gòn Phố"
Mấy cái đường tệ nạn đó công an dẹp hết rồi, mà cũng chẳng biết sao, nhìn kỹ nó cũng đẹp lắm chứ bộ, đường ở Xì Gòn có cây cối um tùm như vậy cũng hiếm lắm.
Bác Hoài ko đọc kỹ câu mở đầu của em Thương ah. Tất nhiên trong SG chỉ có đường thôi, nhưng gọi phố ở đây để chỉ đặc trưng riêng của một đoạn đường nhỏ nào đó.
Em đã từng ra HN và cũng dạo phố HN rồi.Phố HN rất đẹp, cả một dãy phố buôn bán tập nập, thích hơn ở Sài Gòn nhiều.(Tiếc mình ko lấy chồng HN) :)

Người Sài Gòn mà tiếc không lấy chồng Hà Nội.... hihihi... tự hào người Hà Nội quá :eek:
 
Mấy em MK cho anh hỏi tí xíu, quán cháo lòng bán cả há cảo ở bên cạnh MK còn đó hông? (không nhớ đường đó là gì, nhục thiệt, hình như Phạm Ngọc Thạch hay Trần Quốc Thảo gì đấy :D) Ôi quán ấy vừa ngon lại vừa rẻ...nhớ SG quá....
 
Pham Anh Khoa đã viết:
Mấy em MK cho anh hỏi tí xíu, quán cháo lòng bán cả há cảo ở bên cạnh MK còn đó hông? (không nhớ đường đó là gì, nhục thiệt, hình như Phạm Ngọc Thạch hay Trần Quốc Thảo gì đấy :D) Ôi quán ấy vừa ngon lại vừa rẻ...nhớ SG quá....
Ở gần MK có quán ngon thế sao em lại chẳng biết nhỉ? :-? . Mà bao quanh trường em là 4 con đường Điện Biên Phủ, Ngô Thời Nhiệm, Bà Huyện Thanh Quan, Trương Định mà? :-? Trần Quốc Thảo nằm trên đường Trương Định một tí, ở đấy chỉ có quán lẩu bò, lẩu dê là ngon thôi ah. Còn cháo lòng, há cảo nổi tiếng ngon chắc chỉ ở đường Võ Văn Tần.
TO anh Hoài: em chưa lấy chồng, còn bé mừ, chỉ tiếc năm trước về ko vớ quách lấy 1 anh HN lấy nhập hộ khẩu ngoài ấy cho xong, năm nay muốn về thăm HN nhưng lại chẳng có cớ để về :-s
Mấy con đường chính như Lê Duẩn, Nguyễn Huệ hay Đồng Khởi dạo này bị kiểm soát nghiêm ngặt, nghe đâu để tăng vẻ đẹp mỹ quan cho trung tâm thành phố, ví dụ như ko được đậu xe trên vỉa hè hay dưới lòng đường nên nếu đang chạy xe trên mấy đường này mà có điện thoại reo chẳng may dừng lại nghe điện thoại thì lập tức có mấy anh trật tự đến lập biên bản ngay. Ngẫm lại thấy mình khổ thân thật, cái trường lại năm ngay trên đường Nguyễn Huệ, nên mỗi lần vô tình đậu xe là phải mở to 4 con mắt nhìn 4 phương tám hướng xem có anh trật tự nào lảng vảng quanh đấy ko và luôn phải sẵn sàng tư thế chuẩn bị lên gaz để dzọt cho lẹ.
TO chị Thảo: tự hào quá chứ còn gì ah, phải chi 20 năm trước bố mẹ em ko vào SG định cư thì giờ chắc em cũng tự hào là người Hà Nội.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Giao thông ở sài gòn hơi lộn nhộn, đèn đỏ cứ chạy ào ào, lấn vạch là chuyện thường thấy, xe cộ chạy nhanh ghê cả người. Mà hệ thống đèn giao thông cũng nhiều cái ít người hình dung được; ở SG được phép rẽ phải đèn đỏ, tuy nhiên ở nhiều chỗ người ta cho phép bạn được đi thẳng khi đèn đỏ thậm chí là được phép quẹo trái khi đèn đỏ nữa :)
 
Sài Gòn cà phê
Dù giàu hay nghèo, bạn vẫn có thể tìm cho mình một chốn riêng để nhâm nhi vị đắng cà phê giữa Sài Gòn, với đủ kiểu.

Sài Gòn là mảnh đất dân tứ xứ tụ về nên không lạ khi đã có lúc tôi hay bạn - những người nhập cư - vừa bước xuống tàu đã được thành phố đô hội này đón tiếp bằng một cốc cà phê vào lúc trời còn tù mù cho tỉnh người, rồi trầm tư chờ… sáng bên vỉa hè đường Nguyễn Thông, cạnh ga Sài Gòn để bắt đầu một ngày mới làm quen với cuộc sống nơi đây.

Cà phê vỉa hè cũng có "sao"

Cà phê vỉa hè Sài Gòn đầy rẫy, bước chân ra ngõ là đã thấy và chỉ với 2.000 đồng một ly đen đá. Vì vậy mà mỗi sáng sớm, quanh các khu cà phê Huỳnh Đình Hai chợ Bà Chiểu, ngã tư Bảy Hiền, "hẻm Trịnh" Phạm Ngọc Thạch, hay vỉa hè ở các trường đại học Kiến trúc, Bách khoa, Khoa học tự nhiên… lúc nào cũng đông vui với đủ thành phần, gương mặt tuổi tác để "tám" chuyện thời sự thế giới, trận bóng đá tối qua hay tranh thủ đọc vội tờ báo sáng vừa phát hành. Ngồi cà phê vỉa hè có cái thú riêng mà không dễ gì những hàng quán sang trọng có được. Thế nên, không chỉ có dân lao động, bác tài xe ôm, sinh viên chọn vỉa hè làm nơi trú chân cho một ngày mới mà nhiều người trẻ, nhân viên văn phòng cũng đã đến đây, như lời Kiên - 26 tuổi, người sáng nào cũng ngồi ở vỉa hè đường Hàn Thuyên sát nhà thờ Đức Bà cho biết: "Nhâm nhi cà phê sáng ở một địa điểm có cảnh quan đẹp như thế này với không khí trong lành để chờ giờ vô chỗ làm quả không còn gì thú vị bằng, và đã tiếp thêm cho mình nhiều cảm nhận để bắt đầu một ngày làm việc tốt hơn".

Ở Sài Gòn cũng có những quán cà phê vỉa hè nhưng thuộc dạng "vỉa hè 5 sao" như loạt quán của thương hiệu Highlands Coffee nằm dưới chân các tòa cao ốc, trung tâm thương mại lớn. Cũng là cà phê vỉa hè nhưng ở các "vỉa hè 5 sao" này, bàn ghế được bài trí rất có "gu", đơn giản nhưng sang trọng, giá cả không đắt lắm và đã thu hút được không chỉ khách ta mà cả nhiều khách Tây lui tới. Ngồi ở các quán "5 sao", dường như khách hàng cũng phải là người "sành điệu": ăn mặc, trang điểm, tóc tai hợp mốt, phụ liệu đi kèm cũng phải xứng tầm mới không cảm thấy bị lạc điệu trong không gian chung của "những người sành điệu". Đã có không ít vị khách xem chuyện ngồi ở cà phê "vỉa hè 5 sao" là một "thú vui" bởi họ luôn muốn phô trương và rất hãnh tiến khi chọn một cái bàn sát đường nhất để "diễn" nhiều trò cho thiên hạ đi qua đi lại trên phố biết mình là ai (!). Không lạ khi chính các "vỉa hè 5 sao" này là sàn diễn để các cô chiêu, cậu ấm giới thiệu các kiểu thời trang, xe hơi mới nhất.

Cà phê hướng ngoại

Cùng với dạng cà phê sành điệu như "vỉa hè 5 sao", Sài Gòn đang nở rộ những quán cà phê hộp máy lạnh, kiến trúc đồ sộ và rực rỡ nhiều màu sắc với vô vàn đèn treo nhấp nháy như: Sài Gòn Phố; Chợt Nhớ 1,2; Planet, Viet's Top, Nice, Trần Gian, 9@, Ân Nam, Window's cafe 1,2… Có lẽ đây là những địa chỉ "hợp gu" với kiểu người thích hướng ngoại, thích sự ồn ào, náo nhiệt với khung cảnh lúc nào cũng nườm nượp người ra kẻ vào; và nhạc ở các quán này luôn sôi động với những ca khúc thời thượng nhất. Đi cà phê ở quán hộp máy lạnh, khách hàng có thể sẽ cảm thấy hài lòng khi được đối xử, phục vụ như "thượng đế": xe vừa trờ tới đã có một đội quân gồm cả chục nhân viên chờ sẵn để làm mỗi nhiệm vụ giữ và giao xe tận tay cho khách, ly trà đá uống chừng một ngụm đã có người thay ngay ly khác… Khi ngày càng có nhiều người "sành điệu" vào quán, cố tình thể hiện vô số kiểu "sành điệu" khác nhau, vô hình trung đã khiến một lượng khách dị ứng và sợ bước chân đến những quán dạng này. Mùa này các quán cà phê hộp máy lạnh lúc nào cũng tấp nập "thượng đế" vào ra; nhất là mỗi sáng cuối tuần, xe tay ga đời mới đậu kín mặt tiền và lắm lúc tìm một chỗ ngồi cũng không còn.

Cà phê hướng nội

Với nhiều người bây giờ, đi cà phê là để mua một chỗ ngồi, tìm đến một khung cảnh hợp tâm trạng hay cũng có thể đến quán để nghe một bài hát, bản nhạc mình yêu thích mà không tìm ở đâu nghe được… Cùng với những quán cà phê náo nhiệt, Sài Gòn cũng có rất nhiều quán "hướng nội": không khí thâm trầm, hơi "cổ điển"; khung cảnh trữ tình, lãng mạn… Dân "ghiền cà phê" và có sở thích ngồi ở "quán xưa" như thế chắc chắn đều đã từng ghé qua: Cõi Riêng, Vô Thường, Thủy Trúc (Tân Bình), Tưởng Niệm, Tuấn Ngọc 4 (Bình Thạnh)… Có những quán nằm sâu trong hẻm nhỏ, đường đi lòng vòng nhưng vẫn được nhiều người tìm đến. Tưởng Niệm ở tận chợ Cây Quéo, Bình Thạnh, lại còn phải đi qua những ngôi mộ trắng mới vào đến quán. Vậy mà mỗi tối, giờ cao điểm đã có nhiều khách đến rồi phải quay về vì… hết chỗ. Cà phê Thủy Trúc cũng vậy, khách vào được quán rồi, có khi lại phải dè chừng ông chủ quán vì ông có thể mời ngay khách ra về nếu làm sai quy định của quán: cười nói to tiếng, ngồi gác chân lên ghế, ăn mặc… bất lịch sự và phải dắt xe từ cổng vào quán lẫn khi trở ra để tránh phá vỡ không khí của quán… Thật thú vị khi đến những quán này bởi ngoài giá nước uống vừa phải, khách còn được có những giây phút lắng mình trong không gian của cảnh vật, âm nhạc tiền chiến, classic và điều này có thể lý giải được vì sao những quán này luôn có đối tượng khách riêng của mình. Với những quán như Khúc Ban Chiều, Sỏi Đá…, khách đi uống cà phê có thể yêu cầu ca sĩ hát với ban nhạc những ca khúc mình yêu thích. Hay như ở Dã Quỳ (Q.3), Chốn Xưa (hẻm Lê Văn Sĩ , Q.Phú Nhuận), bạn và người đi cùng với mình còn được… lên sân khấu, hát những ca khúc kỷ niệm của riêng mình.

Có thể nói "đi cà phê" hiện giờ đã là một thói quen và nhu cầu không thể bỏ qua với nhiều người. Kinh doanh quán cà phê ở Sài Gòn vì thế cũng lắm công phu và dễ hốt bạc nếu có phong cách riêng và lạ.
 
Thú ẩm thực ở Sài Gòn

Trong ký ức của những người Việt xa xứ, Sài Gòn có cái tấp nập của cuộc sống hối hả kiểu Mỹ, những góc phố mang đậm dấu ấn văn hóa Pháp, những dãy phố Tàu đặc trưng của vùng Chợ Lớn… Nhưng Sài Gòn có cái khác biệt với mọi nơi trên thế giới: đó là cái thú đi ăn vào bất cứ giờ nào trong ngày.

Sau những cảm xúc của buổi hội ngộ, người Việt xa xứ không thể quên những món ăn ở cái quán quen thuộc ngày nào, chẳng hạn ly nước mía ngọt thanh mùi tắc làm dịu cái cay hết biết của đĩa gỏi đu đủ khô bò bên lề đường Đinh Tiên Hoàng, hay cuốn bò bía và ly đậu đỏ bánh lọt bên hông trường Gia Long (nay là trường Nguyễn Thị Minh Khai) có còn ngon như ngày xưa còn đi học...

Hãy bắt đầu bằng buổi ăn sáng với những món ăn nóng như phở, từ đường Võ Thị Sáu sang Pasteur vẫn là "vòng cung thủ phủ" của phở bò, gà với cả chục quán liền nhau. Đi về hướng Phú Nhuận trên đường Nguyễn Văn Trỗi gần chùa Vĩnh Nghiêm là hẻm nổi tiếng bởi phở Cây trứng cá; còn nếu khoái gu Tây thì có phở 2000, phở 24. Thích gu Nam bộ thì có bún nước lèo quán Vườn Chuối góc đường Vườn Chuối - Điện Biên Phủ (Q.3). Mùa tết trời se lạnh mà tìm tô bún bò Huế cay, ăn tới đâu ấm đến đó ở quán Đông Ba hay dãy quán bún bò trên đường Trần Quang Diệu (Q.3) là hết ý. Nếu thèm hủ tiếu Nam Vang thì đến khu Võ Văn Tần (Q.3) hay hủ tiếu Ty Lum (Nguyễn Trãi, Q.5). Thành phố ngày càng phát triển nên những món ăn các nước cũng có mặt tại đây. Rõ nhất có thể nói đến các món Dim Sum (điểm tâm) theo kiểu Hongkong mà những nhà hàng lớn như Yeebo, Thuận Kiều Plaza, Equatorial… chọn làm thực đơn chủ lực cho bữa ăn sáng. Tuy nhiên, một số người lớn tuổi lại thích điểm tâm kiểu Chợ Lớn của nhà hàng Phong Lan vì nó còn phong vị cũ, đậm đà hơn những món Dim Sum hiện đại. Để đáp ứng nhu cầu đa dạng trong ăn sáng, một số nhà hàng phục vụ nhiều món khác nhau để mọi người dễ lựa chọn như quán Tre Xanh (Lê Quý Đôn), buffet Ngon (Lê Thánh Tôn)…

Bữa ăn trưa có thể chọn kiểu cơm món Bắc mà quán Bà Cả Đọi lúc nào cũng đông khách nhờ khẩu vị và khung cảnh gần như không thay đổi. Nếu ghiền canh chua cá lóc, cá bông lau và các món mắm thì đến quán Minh Đức (Tôn Thất Tùng, Q.1) hoặc quán Cơm Ngon (Nguyễn Du). Nếu thích gần gũi với mùi đất, hương đồng thì đã có quán Cơm niêu Sài Gòn trên đường Tú Xương. Ngay cả khách sạn Majestic sang trọng cũng chọn cái thô mộc chân quê của cơm niêu để giới thiệu và được nhiều thực khách hưởng ứng. Cũng tương tự, KS Quê Hương 4 chọn cơm thố để giới thiệu, với điểm đặc biệt là ăn với món Việt chứ không như quán cơm thố Giang Nam (Tản Đà, Q.5), Chuyên Ký (Chợ Cũ, Q.1) là món ăn Hoa. Cơm gà thì có hai khu nổi tiếng là khu cơm gà Hai Bà Trưng - chợ Tân Định và khu Tạ Uyên (Q.11).

Nhưng thật ra, từ buổi trưa kéo dài cho đến tận khuya là thời điểm hoạt động tấp nập của hàng quán. Để thưởng thức một lúc nhiều món ăn khác nhau, nên chọn những nơi có phục vụ buffet vì ngoài những món ăn mặn, thực khách có thể thưởng thức những món tráng miệng ngọt là những loại chè, bánh truyền thống. Theo xu hướng đó, hiện một số quán đã tăng cường chương trình buffet cuối tuần. Khu du lịch Bình Quới 1 với món ăn khẩn hoang, khu du lịch Văn Thánh vừa khai trương buffet cuối tuần món ăn Bắc và Trung. Nhà hàng Vạn Xuân chọn buffet các món ăn miền Bắc, trong khi nhà hàng Hào Phong có buffet hải sản. Các khách sạn đa số đều chọn thực đơn ba miền cùng một số món ăn quốc tế để phục vụ như Majestic, Rex, Bông Sen, Quê Hương, Palace, Grand, Sài Gòn... Các nhà hàng - làng nướng cũng là nơi góp mặt nhiều món ăn ngon và dân dã như Làng nướng Nam Bộ (CMT8, Q.10), Vườn ẩm thực Đông Hồ (Cao Thắng, Q.10), Vườn Cau (Tôn Đức Thắng, Q.1)…

Sài Gòn là nơi hội tụ nhiều món ăn của các địa phương trong nước lẫn quốc tế. Nhiều nhất là những nhà hàng, quán chuyên bán các món ăn Huế như Phú Xuân (Đinh Tiên Hoàng, Q.1), Ngự Bình (Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Q.3), Huế Gia Viên (Trần Quang Diệu, Q.3), Nam Phổ (Nguyễn Tri Phương, Q.5)… Nếu thích món Bắc (gà, phở, xôi, cháo) đúng gu thì hãy đến khu Cấm Chỉ (Hải Triều, Q.1). Các nhà hàng phục vụ hải sản có Ngọc Sương (Lê Quý Đôn, Q.3), Biển Xanh (Nguyễn Đình Chiểu, Q.1), Quán Ta (Nguyễn Thị Diệu, Q.3), Phụng Vỹ (Nguyễn Tri Phương, Q.5)… Ngoài ra, Sài Gòn có những khu ăn uống như phố bột chiên trên đường Võ Văn Tần (Q.3), cháo vịt Thanh Đa (Bình Thạnh), lẩu cá kèo đường Sư Thiện Chiếu (Bà Huyện Thanh Quan, Q.3), các món tiềm thuốc Bắc đường Phan Xích Long (Q.11)...

Sài Gòn - ẩm thực còn nhiều điều chưa đề cập hết, bởi đây mới chỉ là một phần đóng góp của nó vào nền văn hóa ẩm thực vốn đa dạng và phong phú của đất nước ta.
 
Nguyễn Hoài Thu đã viết:
Em Thương cho chị hỏi trong Sài gòn và miền Nam nói chung có chỗ nào nổi tiếng về hàng thủ công mỹ nghệ không? ví dụ những thứ đồ như khăn lụa, túi cườm bán tại sài gòn thì được sản xuất trong miền nam hay nhập từ Bắc vào? cám ơn em

những cái đó đa số là lấy từ miền Bắc đó chị trong Nam ít lắm :)
 

Chọi trâu ở Sài Gòn

_A2.jpg

Pha đụng độ nảy lửa giữa hai đối thủ.

"Dù ai buôn đâu bán đâu/Mồng chín tháng tám chọi trâu thì về...". Giờ đây, muốn xem chọi trâu không cần phải đến tận Đồ Sơn, Hải Phòng vào ngày 9/8 âm lịch...

Một chiều chủ nhật, chúng tôi rủ nhau đi xem chọi trâu dưới cái nắng như đổ lửa. Sân chọi trâu với sức chứa 5.000 chỗ mới tinh còn ngổn ngang đất đá, được xây dựng trên một diện tích rộng 2 hécta nằm trong khuôn viên Công viên Lịch sử văn hóa dân tộc thuộc ấp Thái Bình, P.Long Bình, Q. 9, TP.HCM (sau lưng nghĩa trang thành phố). Cứ 2 tuần vào ngày chủ nhật, sới chọi trâu Long Bình lại tổ chức thi đấu.

Cặp đấu đầu tiên, trâu số 3 đấu với số 19. Tiếng loa phóng thanh vang lên: "Trâu số 3 cao 1,38 mét, đến từ tỉnh Bình Phước, đã từng trải qua 3 chiến trận, 2 thắng, 1 thua, thời gian thi đấu trung bình 15 phút. Trâu số 19 cao 1,46 mét, đến từ tỉnh Bình Dương, với thành tích vang dội, đấu 4 trận thắng cả 4...". So với đối thủ, số 19 có thân hình lực lưỡng, với các cơ bắp rắn chắc hơn. Có lẽ vì vậy mà chỉ sau vài phút đánh giá đối thủ, số 19 đã tự tin lao tới. Và chỉ sau cú chạm đầu nảy lửa đầu tiên, số 3 đã tháo chạy. Khác với sới chọi trâu Đồ Sơn (trâu sau trận đấu sẽ bị làm thịt), những chú trâu chiến bại vẫn được giữ lại chăm sóc để đấu tiếp lần sau, còn kẻ chiến thắng tiếp tục thi đấu với những kẻ thách thức khác.

_A2(1).jpg

Trâu chiến bại bỏ chạy, kẻ chiến thắng 'truy sát'.

Hôm đó, hấp dẫn nhất có lẽ là cuộc chiến thứ 4. Trận này, con số 2 đến từ Tiền Giang, cao 1,38 mét đấu với con số 16 đến từ Bình Phước. Đây là trận đấu căng thẳng, ngang tài ngang sức. Hơn 10 phút trôi qua, Hậu - một tay cá cược đến từ quận 6 - nói vẻ am hiểu: "Con số 2 đang rất máu vì vừa thắng trận trước, sừng lại ôm sát vào, cái đầu niểng niểng, thế nào cũng thắng trận này cho coi". Chưa dứt câu, con số 2 đã tung một đòn hiểm, đâm chảy máu tai con số 16 rồi tiếp tục "bồi" thêm một cú sở trường đâm thẳng sừng trúng ngay yết hầu đối thủ! Không chịu thua, con số 16 cố xoay trở, phá được thế khóa gọng kềm, dồn hết sức lực về phía trước rồi bất ngờ tung đòn đánh tạt ngang. Không khí trên đấu trường như nghẹt thở, lặng đi mỗi khi con 16 bị dính đòn. Pha hiểm nhất khi con số 2 rút sừng, lấy thế rồi quất mạnh làm rách mí mắt đối thủ. Bị một cú quá đau, con số 16 cong đuôi bỏ chạy. Hậu nhảy lên sung sướng vì thắng độ. Niềm vui chưa trọn thì ngay trận sau, Hậu thua 200 ngàn đồng khi bắt con số 19, bị con số 7 đến từ Đắk Lắk hạ knock-out ! Không chỉ có Hậu tham gia cá độ, chúng tôi liên tục được một vài người gạ gẫm, số tiền cá cược chỉ vài chục đến vài trăm ngàn đồng cho mỗi trận. Họ cho chúng tôi chọn trước và bắt với tỷ lệ đồng đều, giá cả cũng có thể thỏa thuận. Viện lý do chưa am hiểu, chúng tôi từ chối.

_A2(2).jpg

Đông đảo người nước ngoài theo dõi chọi trâu.

Bà Nguyễn Thị Hạnh - chủ doanh nghiệp Sỹ Đăng cho biết, một trâu chọi phải đáp ứng ít nhất 25 điểm chuẩn như: trâu đực, khoảng 5-6 năm tuổi; sừng có bản to, không quá cong, không quá dài; cổ vừa to, không dài quá; bụng thẳng, không võng; móng chân bè to, vững chãi; mắt nhỏ, đỏ, lanh lợi; xoáy không được giữa trán... Hai mươi trâu chọi ở sới chọi trâu Long Bình được tuyển chọn từ khắp các tỉnh miền Tây, Đông Nam Bộ và cả từ các tỉnh phía Bắc. Sau khi được tuyển chọn, những “đấu sĩ” này sẽ được cưa bớt sừng để tránh sát thương và trải qua một khóa huấn luyện ngặt nghèo mà thời gian dài ngắn tùy thuộc vào độ nhạy bén riêng của từng con trâu (từ 1 tháng đến vài năm). Mỗi buổi sáng, trâu được luyện chạy bộ để giúp tăng độ dẻo dai, khỏe chân. Sau đó, trâu được thả xuống đồng để lội sình, húc gò đất, móc hầu và tập các pha giáp lá cà. Buổi chiều, trâu được luyện nghe tiếng trống trận cho quen với không khí đấu trường. Đến tối, trâu lại được nghe ti vi, radio với công suất lớn để quen với âm thanh của sân vận động. Trâu ăn cỏ voi được trồng theo quy trình riêng, cháo trứng gà và uống thêm vitamin. Chi phí cho một trâu tham dự trận đấu lên đến 40-50 triệu đồng, trong khi tuổi đời của chúng rất ngắn ngủi: chỉ tham dự được từ 5-6 trận đấu là đi thẳng đến... lò giết mổ !
 
Phạm Đức Hoài đã viết:
Đường Huyền Trân công chúa giờ vắng teo :)) ko có ma nào lảng vảng quanh đó đâu.
Mà ở SG người ta gọi là đường chứ không ai nói là phố. Sao em Thương lại gọi là Phố nhỉ?
Từ "phố" duy nhất tớ nhìn thấy ở SG tại quán cafe "Sài Gòn Phố"

Bây giờ chủ trương của TP thực hiện ba giảm cho nên những đoạn đường "bộ mặt" như thế thì làm sao cho những cô nàng "ý ới" khách lữ hành được.

Sài Gòn bây giờ phát triển như vũ bão. Đi xa TP có một năm thôi quay về mà quên cả đường về nhà.
 
Sài Gòn, dù trong thời buổi khó khăn nhất, vẫn như một cô tiểu thư đài các, đỏng đảnh đôi chút mà dễ thương thiệt nhiều.
Nhắc đến Sài Gòn người ta hay nhắc đến mưa, nhưng tôi lại nhớ dai dẳng cái nắng gay gắt của Sài Gòn.
Nhà tôi ở một con đường nhỏ, trưa hè đặt cái "lưng dài vai rộng" xuống nền gạch bông mát lịm ngắm bầu trời xanh ngắt, gió nhẹ hiu hiu, thì không có nơi nào trên quả đất này cho cảm giác thanh bình hơn.
" Một ngõ vắng xôn xao
Nằm trong lòng phố lớn ..."
Khác với Hà Nội, không gian Sài Gòn rất thoáng, chí ít là cách đây hơn 15 năm. Không gian của một buổi trưa hè hiu gió còn thoáng hơn vạn lần. Tôi luôn có cảm giác mình có thể bay bổng lên, thò tay với cụm mây bồng bềnh trêu ngươi .
Tuy thế, cái không gian ấy không bao giờ làm ta cảm thấy lạc lõng. Thỉnh thoảng những tiếng rao của người bán dạo nghe nao nao, cuộn cả buổi trưa hè thành một miếng bột bánh bèo trắng phau với ít đậu xanh, mỡ hành, nước mắm đường ngọt lịm.
Từ ve chai, bánh bao chỉ, chè đậu xanh bột báng nước dừa, kẹo kéo, tàu hủ, đến mì gõ đều có nguời mang đến tận cửa. Có rất nhiều tiếng rao mà đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nghĩa, nhưng nghe cái cung nhạc ấy thì biết ngay là họ bán cái gì.
Người Sài Gòn cũng thoáng như không gian Sài Gòn vậy ... Không đâu có thể dễ có nhiều bạn, và bạn không tồi, như ở Sài Gòn. Không chỗ nào trên đất Việt Nam người ta sống năng động và khoáng đạt hơn ở Sài Gòn.
***

Trước khi bàn chuyện " người lớn" này, xin mạn phép quay lại chuyện thằng Tí thằng Tèo.
Đối với một thằng Tèo Sài Gòn chính gốc con nhà nòi thì Sài Gòn dĩ nhiên là " bự" hơn một buổi trưa hè.
Sài Gòn là những chiều tụ tập bấm chuông nhà người ta, cho đến khi nghe chửi " Đ.M. tụi bây con cái nhà ai mất dại bấm chuông wài dzậy" thì mới chịu vắt giò lên cổ chaỵ.
Sài Gòn là các hồ bơi Lao Động, Chi Lăng, Nguyễn Bỉnh Khiêm, là mấy củ khoai mì nóng hổi với dừa nạo, là nước mía lạnh, là ốc vít ốc táng, là bắn bi ca-de với những câu đồng dao khó hiểu như thần chú: " lang cang báng dội ăn tiền" . Nói sai hay nói thiếu một chữ là đánh nhau chí tử để rồi ngày mai lại càu nhàu chơi tiếp.
Sài Gòn là những buổi tối cúp điện, tụ họp ca hát hay vừa hồi hộp vừa thích thú nghe và kể chuyện ma như chính mắt mình thấy hôm qua.
Sài Gòn là những con diều làm đi làm lại, treo thêm cả cái móc câu để cắt dây diều khác; là dế hộp quẹt thổi phù phù " đá bắt xác" ; là chùm ruột chua ngọt, những cùi thơm, cóc ổi ngâm cắm que cà rem " đa năng" không biết đã được dùng lại bao nhiêu lần.
Lớn lên một tí, Sài Gòn là cô bé hồi hộp chờ thằng Tèo hái cho cả cành phượng về ép làm bướm; là hàng điệp trải thảm vàng rực trên cao và dưới đất ở trường phổ thông; là quán cà phê từng buổi đón em về.
Xin trích đoạn một bài hát tôi viết đã lâu, đặt tên (rất tự nhiên) là "Lâu Lâu" :
" Lâu lâu ngồi nhớ hồi xưa
Buổi trưa thường hái trộm me
Thằng leo, thằng đứng làm thang ...
...
Lâu lâu ngồi nhớ hồi xưa
Phượng cao mấy cũng trèo lên
Chỉ vì cô bé mắt tròn xoe, ... mắt tròn xoe"
Sài Gòn đáng yêu lắm! Nó đơn giản và khoáng đạt, không bao giờ cần cái văn vẻ "màu mè ba lá hẹ" , không cần các suy nghĩ tự tôn ra vẻ triết gia hướng nội, để phải miệt thị kẻ khác quan điểm.
Sài Gòn nhìn cuộc sống trong veo như cái không gian bao la, phóng khoáng đang bảo bọc nó hàng ngàỵ
***

Sài Gòn còn là thành phố của sự đối lập: giữa những biệt thự kín cổng cao tường và đám nhà ổ chuột trên kênh hôi hám; giữa văn minh đô thị và những tiếng chửi thề; giữa sự ồn ào bụi bặm và không gian im lắng thanh taọ Nổi bật hơn tất cả là sự đa dạng vô cùng của con người Sài Gòn. Đặc biệt là họ không sống " như đã từng được sống" , mà luôn " sống như chưa được sống bao giờ" .
***

Ẩn mình sau các hàng bông giấy, dây thủy tiên chói đỏ, là những ngôi biệt thự lúc nào cũng kín cổng. Không ai biết những người sống trong đó làm gì, là ai, và cũng chẳng ai thật sự quan tâm ... ngoại trừ bọn thằng Tí thằng Tèo.
Bọn nhóc chúng tôi thường có rất nhiều các truyền thuyết về những người sống trong mấy ngôi nhà ấy.
Ở đầu ngõ nhà tôi cách đây khoảng 20 năm có một ngôi nhà như thế, chỉ hơi khác là hai cánh cửa sắt to đùng lại thấp lè tè. Mỗi chiều có một anh chàng vác ghế đẩu cao ngồi tì tay lên cửa trông ra đường. Gã chẳng bao giờ cạo râu cắt tóc. Mặc dù nắng chiều rạng rỡ xóa bớt phần nào sự ma quái, bọn tôi vẫn chẳng dám đến gần gã. Người ta có rất nhiều " lý thuyết" khác nhau về gã: nào là người yêu bỏ đi Mỹ, bị công an lấy mất gia tài, vân vân và vân vân. Cuối cùng hình như hắn chỉ giả điên để trốn nghĩa vụ quân sự, đến khi hết tuổi người ta thấy hắn cạo râu, cắt tóc ngắn chờ ngày xuất cảnh.
Dù gì thì gì, những ngôi biệt thự vẫn là nguồn cảm hứng vô tận cho hàng tỉ câu chuyện mê li rùng rợn bọn tôi truyền miệng mỗi tối cúp điện.
Chỉ cách những tòa lâu đài ấy vài trăm mét là một xóm lao động nghèo với những " truyền thuyết" kiểu khác hẳn: truyền thuyết về các "anh hùng" du đãng như trong tiểu thuyết Duyên Anh. Có lần một trong những anh hùng nổi tiếng nhất " xóm Chùa" mang dao đứng giữa ngã Năm thách đấu công an phường. Cuối cùng một anh công an nhảy vào đánh tay đôi với hắn và buộc phải dùng súng hạ hắn.
Đi thêm khoảng trăm mét nữa là đến con rạch thúi hơn cầu tiêu công cộng ở Đại Học Bách Khoa tỉ lần. Vậy mà tôi vẫn từng đi câu cá bống, vớt trùng chỉ với lũ bạn. Câu cả ngày được 2 con cá nhỏ hơn ngón tay út. Chỉ có trùng chỉ là lần nào cũng vớt được rất nhiều, làm mấy con cá Tàu nhà tôi ăn sình bụng bơi lặc lè kéo theo dây phân dài cả thước.
" Xóm" tôi có khá nhiều nhà có piano. Chiều chiều nghe lũ nhỏ tập từ Methode Rose, Hannon đến Classic 3, từ sòn đô sòn đến Tempest. Lẫn vào trong đó luôn là tiếng chửi thề của bà Tư nhà bên cạnh. Có lẽ chẳng có món " xí quách" nào ... xí quách hơn sự pha tạp của hai loại âm thanh ấỵ
Buổi chiều ở Sài Gòn đối lập hẳn với buổi trưa yên tĩnh. Dường như cái dìu dịu của nắng ấm làm người ta có nhiều năng lượng hơn. Chí ít là bà Tư lúc nào cũng có thừa năng lượng vào buổi chiều. Bà chửi từ ông Tư tới thằng con mất dạỵ Ông Tư thì chẳng nói lại nhiều lời trừ khi mới nhậu xong. Chai rượu đế gò đen (chứ hổng phải ổng) vác dao bửa củi dí vào cổ bà vợ to béo, gã con trai thì vừa can vừa ... đục luôn ông già, trong lúc đó tiếng Tempest vẫn vang vang ngắt quãng.

Điểm lạ (!?) nhất là tiếng Tempest vài năm sau biến mất, còn vợ chồng ông bà Tư vẫn sống "vui vẻ" với nhau như thế ...
***

Tính đối lập của Sài Gòn rõ nét nhất là vào buổi tối. Người ta đã viết rất nhiều về "Hòn Ngọc Viễn Đông" và tính phân chia giai cấp khắc nghiệt của nó. Đó là trước 75. Sau ngày 30 tháng 4, cái danh hiệu Hòn Ngọc Viễn Đông bị Bangkok cướp mất, nhưng tính đối lập của Sài Gòn chẳng ai cướp nổi.
Sài Gòn không bao giờ ngủ. Khoảng 9, 10 giờ đêm là các vũ trường bắt đầu hoạt động. Bọn con nhà giàu tí tởn hẹn hò dream, LA, su 100, quần xẻ, váy cao, phóng vù vù qua các đường Nguyễn Huệ, Đồng Khởi, Hàm Nghị ... sau đó vọt đi mấy cái Discoteques vang bóng một thời như Thái Sơn, Cadillac, Queen Bees, ... (nay thì Thái Sơn không còn nữa) .
Phong trào đua xe thì Sài Gòn luôn đi đầụ Thủa chưa có nhiều xe gắn máy thì bọn choai choai đã biểu diễn đi xe đạp một bánh xoay mòng mòng hàng đêm trước nhà hát lớn. Đến khi có xe gắn máy nhiều rồi thì cả đội "Bồ Câu Trắng" cũng chẳng bị ai ngán. Hơn nữa bị giam xe thì một bữa chân gà rút xương ở Hàm Nghi là lấy xe ra cái rụp.
Khuya hơn nữa thì gái " Ca Ve" tràn về các quán cơm tấm, mì xe để " đá đèn" (ăn đêm). Bọn " dân quậy" bao gồm lũ nhóc mới lớn lẫn dân giang hồ thứ thiệt cũng tham gia đá đèn la hét đến 3, 4 giờ sáng.
Cùng khi đó các em nhỏ bán vé số cũng hoạt động cật lực. May mà vớ phải dân chơi trúng quả nó mua cả cọc thì ngày mai không phải lo tiền ăn. Cựu chiến binh, thương phế binh thì vác đàn hát " Phố Đêm" , cay đắng xin từng đồng của lũ nhỏ mặt búng ra sữa chưa bao giờ hiểu hai chữ " mất mát" nghĩa là gì.
Đến 3, 4 giờ sáng, khi lũ dân chơi đã hoàn toàn mệt lử lũ lượt ra về, thì dân lao động bắt đầu một ngày mớị Xích lô, ba gác chở rau thịt ra chợ bán. Các lò bánh mì mắt đầu xay bột trét bơ nướng bánh thơm lừng. Mấy chị bán cà phê vỉa hè cũng bắt đầu đun nước, pha cà phê vợt cho gã xích lô mới tỉnh ngủ mắt vừa nhắm vừa mở vừa tán tỉnh.
Mùi mồ hôi lẫn với mùi bơ, mùi men, mùi khói SU 100 dần biến, lẫn với mùi không khí ẩm mát tinh sương tạo ra "mùi Sài Gòn" buổi sáng ở các khu phố chợ rất đặc trưng.
***

Dân Sài Gòn "quái chiêu" lắm, lúc nào cũng than thiếu tiền, nhưng không sống tằn tiện bao giờ! Họ hào hiệp với bản thân và bè bạn; và họ luôn tìm được cách kiếm tiền. Nhiều người bảo tôi rằng dân Nam Bộ được thiên nhiên ưu đãi, sống hôm nay khỏi lo ngày mai, nên họ sống rộng rãi hơn dân miền Trung và miền Bắc.
Có lẽ đúng. Nhưng còn cái gì đó hơn thế nữa! Kiểu ăn xài "xả láng sáng về sớm" , dù nghèo rớt mồng tơi, dường như ăn vào máu của dân Sài Gòn, ăn vào không khí họ thở hàng ngày, ăn cả vào cái văn hóa hổ lốn cẩu xực của họ. Dĩ nhiên để ăn xài thì đầu tiên phải kiếm ra tiền.
Kiếm tiền thì có lẽ không đâu có nhiều cách như Sài Gòn. Trong thời còn ăn bo bo, gạo tổ đỏ lòm, thời dân Hà Nội còn ganh nhau từng cái khung Chiến Thắng, lốp Phượng Hoàng, hộp sữa cân đường "tiêu chuẩn" , thì dân Sài Gòn đã bắt đầu nuôi heo lậu, quấn thuốc lá Lạng Sơn pha lá dừa, làm pháo giả, bán thuốc Tây " bột năng" đầy ngoài chợ ... hiển nhiên một phần là do ưu thế xa "trung ương", nhưng phần chính là do dân Sài Gòn sống rất "năng động" .
Những năm 79, 80 mà thấy anh nào bị cối kẹp nách, mặt mũi lấm lét ở chợ Nguyễn Hữu Cầu thì biết ngay là hắn buôn thuốc Tây . Sau khi chợ thuốc Tây bị dẹp thì đường Nguyễn Hữu Cầu biến thành cái chợ trời đầu tiên của Sài Gòn sau 75. Ôi thôi thì quần zin áo pun, đồ Mỹ lẫn đồ chợ Lớn, bếp điện Liên Xô dây Gò Vấp, ... Ở Sài Gòn cái gì bán được là có người bán. Đừng hòng mà mua được đồ xịn nếu mà không quen biết hay hiểu biết. Nhiều người tự thị là " rành" nhất bị lừa mà vẫn còn hí hửng. Đó là chưa nói đến giá cả trời ơi. Tôi thường tự hỏi ai cũng bán hết thì lấy ai ra mà mua? Tiền đâu ra mà mua? Thế mà chợ lúc nào cũng đông. Đúng là Sài Gòn!
Nếu không thích cảnh chợ búa " gần mực" thì người ta quấn thuốc lá, nuôi heo với cơm thừa canh cặn pha cám lậu ở ngay trong nhà. Chuồng heo phải lau rửa ít nhất một ngày hai lần, sợ hôi thì ít, mà sợ công an phát hiện thì nhiều . Lái heo bốn rưỡi sáng đã mang xe ba gác đến chở. Bọn lái heo lậu giết heo còn giỏi hơn công nhân chuyên nuôi heo ở Cầu Tre sau nàỵ Chích điện con heo chỉ kêu cái "éc" là chết ngoẻo tò te, xẻ làm bốn mất độ mươi phút, sáng hôm sau bà con có thịt heo tươi bán ở chợ
Khi xí nghiệp nước đá Sài Gòn chưa ra đời thì nhà nhà làm đá, người người bán nước đá. "Cho con 2 cục đi dì ơi!" là câu cửa miệng trưa hè của dân Sài Gòn. Tiền điện thì vừa đắt cứa cổ vừa phải có tiêu chuẩn. Mua cả cái tủ lạnh chuyên làm đá bỏ mối tháng cho các quán cà phê vỉa hè cũng chỉ đủ tiền ăn trưa cho gia đình là giỏi .
Người ta còn buôn cả những thứ tưởng chừng như chẳng có người mua vào thời đó như pho mai Liên Xô thúi hoắc, bánh kẹo Vinabico, rượu XO pha rượu lúa, nước lã và cồn...
Đến giữa và cuối thập niên 80 thì cơ hội kiếm tiền còn nhiều gấp bộị Sinh viên học sinh nghèo thì đi dạy thêm, quen biết hơn tí nữa thì đánh hàng Viễn Dương, hàng Đông Âu, buôn thuốc lá Campuchia, mua bán xe gắn máy kiếm vài chỉ dẫn "ghệ" đi chơi dễ như bỡn. Bọn Tèo kinh doanh còn buôn cả đất đai, làm xây dựng kiến tiền tỉ khi còn chưa ra trường. Không nhất thiết phải chúi đầu vào học kiếm suất đi Tâỵ Sống cái đã, ngày mai là chuyện của tương lai!
Kể cả các thầy dạy luyện thi đại học cũng biết làm ăn ra trò: xây thêm nhà mở lớp học, có cả lớp học máy lạnh cho con nhà giàu học riêng một lớp năm bảy đứa. Các thầy nổi tiếng rất biết marketing, dạy cả lớp giỏi lấy tiền ít để bọn nó thi thủ khoa mang danh tiếng cho thầy, chia lớp ra làm cả chục tầng tùy trình độ
Các chị các cô khéo tay thì làm bánh, làm hoa giả, pha nước hoa bán đầy đường Đồng Khởi, làm kem dừa, kem chuối tăng thu nhập gia đình.
Đừng tưởng dân Sài Gòn chỉ lo làm ăn không đọc sách. Sài Gòn có vài trăm tiệm sách cũ mà dân nghiền sách nhẵn mặt. Từ sách Giải Tích Hàm của Lê Hải Châu, sách Tuổi Hoa trước 75, chưởng Kim Dung, đến hình ảnh sách báo khiêu dâm của Mỹ, HongKong hay báo Toán Học Tuổi Trẻ, Kvant đều có cả.
Nhân chuyện buôn thuốc, tôi có thằng bạn đi Tây Ninh buôn 2 cây thuốc Jet bị bắt tịch thu luôn cả cái xe Dream. Rõ là ngu! Thằng cu phá phách kinh khủng, nhưng cũng vui tính ra phết. Có lần ngồi uống cà phê hắn bảo cô bán hàng: " Liên ơi cho anh mượn sợi dây thun." - " Chi dzậy anh?" Liên hỏi .Nó bảo: "để anh thắt ống dẫn tinh" . Cô bé mặt đỏ lừ không biết có bỏ cái gì vào ly cà phê của nó không.
***

Sài Gòn là thế đấy, muôn người muôn mặt, đa dạng vô cùng!
Dù phần nào bị cuộc sống sôi nổi cuốn trôi, Sài Gòn vẫn có nhiều thằng Tèo mộng mơ làm thơ viết truyện dễ thương khôn tả: làm ăn tay phải, văn nghệ tay trái. Hình ảnh con Thơm cái Thắm hàng me gốc điệp không bao giờ phai nhạt trong mắt bọn Tèo Sài Gòn.
Tôi vẫn còn nhớ Tèo Nguyễn Nhật Ánh với "cô gái đến từ hôm qua" , " còn chút gì để nhớ" , " truyện cổ tích dành cho người lớn" ...
" Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu ..."

Hay Tèo Bùi Chí Vinh:
" Cô gái ơi anh nhớ em,
Như con nít nhớ cà rem vậy mà
Như con dế trống đi xa,
Lâu lâu lại nhớ quê nhà gáy chơi
Con dế thường gáy một hơi,
Còn anh gáy hết ... một thời con trai, ..."
Đến đây tôi chợt nhận ra rằng viết về "một thời để nhớ" , về những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ thì rất dễ, dễ đến mức cái thằng văn dốt chữ nát như tôi cũng "xổ nho" được vài dòng.
Khi viết cái gì ít vô thưởng vô phạt hơn một chút thì phải bắt đầu nhìn trước ngó sau, câu chữ trúc trắc, ý vẫn tràn nhưng sợ hiểu sai hiểu lệch, lại phải tránh chính trị chính em ...
Tôi đã định dừng ở đây vì câu chuyện đã nhạt dần đi, cái hào hứng ban đầu của bạn đọc chắc cũng không còn nồng nhiệt nữa. Thế nhưng chẳng thể để lại trong lòng bạn đọc ấn tượng về một Sài Gòn với 2 cây thuốc Jet, tôi lại phải tìm cách khác để kết thúc. Chỉ sợ rằng cũng chẳng khá hơn 2 cây thuốc Jet là mấỵ
***

Nếu phải so sánh Sài Gòn với Hà Nội chẳng hạn, thì ta có thể so sánh ngay hai loại ổi của hai xứ. Ổi đào Hà Nội thơm lừng, ngọt ngay, ruột đỏ tươi rất đẹp, nhưng cùi mỏng, hột to, vừa khó nhá vừa chỉ nhắm được tí là hết. Ổi Sài Gòn to hơn nắm tay, cùi dày, không ngọt và thơm như ổi đào nhưng giòn tan, cắn một miếng là mát lịm, lại có thể chia cho nhiều người ăn, chấm muối ớt nghe qua là chảy nước miếng.
Con gái Sài Gòn cũng vậy, nghe qua là chảy nước miếng.
Con gái Sài Gòn dễ thương lắm! Họ có cái nhìn trong trẻo về cuộc sống, lại chẳng giận dai vùng vằng vô lý bao giờ. Đi đón trễ thì: "anh để em chờ nãy giờ đó coi có được hông? Ghét dễ sợ luôn hà!" Cộng với một cái lườm, hai cái nguýt thì bọn Tèo Sài Gòn hối hận quá cả 2 tháng sau mới ... trễ lần nữa.
Con gái Sài Gòn còn biết ăn mặc, đi đứng, nhất nước. Tiền có thể thiếu chứ phong cách tiểu thư thì chẳng thiếu bao giờ. Tiểu thư Sài Gòn không ưỡn ẹo mè nheo, mà phóng xe vèo vèo đứng tim Tèo.
Giọng gái Sài Gòn thì ngọt hơn mía lùị Cái câu " hổng chịu đâu" mà nghe dân xứ khác nói thì ngứa lỗ nhĩ, nghe con gái Sài Gòn nói thì bọn Tèo Sài Gòn như bong bóng xì hơi, biểu cái gì cũng nghe ráo trọị Con gái Sài Gòn lãng mạn chẳng kém ai, nhưng cũng rất thực tế. "Được thì được hổng được thì thôi, làm chi mà dzữ dzậy!"
Sài Gòn là vậy đó, ít nhất là từ cái nhìn của Tèo tôi. Sài Gòn dễ thương khôn tả, khoáng đạt và bao dung, rộng rãi và hào phóng. Người Sài Gòn sống nhanh nhất nước, không sợ cái mới, ghét cái lỗi thời, sống rất thực tế.
Còn ti tỉ nhiều đề tài thú vị về Sài Gòn mà tôi không muốn đề cập vì lười là chính: cuộc sống sinh viên học sinh Sài Gòn, các trò ma mãnh " cua ghệ" của bọn Tèo Sài Gòn, con trai Sài Gòn, bạn bè Sài Gòn, ...
Tôi đã nghe rất nhiều những lời nhận xét kiểu vơ đũa cả nắm: con trai Sài Gòn thế này, con gái Sài Gòn thế kia, dân Sài Gòn thế nọ ... Càng nghe càng thấy buồn cười vì đa số những người nói mấy câu đó chưa bao giờ thật sự sống ở Sài Gòn.
Không hiểu có ai đó đọc bài này xong thì có thay đổi cái nọ cái kia trong nhận thức của họ không? Hy vọng nhỏ nhoi của tôi là những thay đổi, nếu có, là theo hướng tốt hơn.
Riêng tôi thì tôi vẫn nhớ day dứt cái ngõ nhỏ xôn xao ấy ...
 
Back
Bên trên