Phải rồi, mình đã chia tay

  • Bắt đầu Bắt đầu phl
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu

Phạm Hoàng Lê
(phl)

New Member
Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.

Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.

Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".

Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.

Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.

Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.

Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?

Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!

Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?

Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:

"Tối nay có trăng kìa anh!"

Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.

Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...

Em luôn hỏi:

"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"

Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!

Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.

Anh không nhận ra...

Nên anh đã để em ra đi...

Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.

Em mệt mỏi!

Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...

Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...

Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.

Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...

Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.

Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.

Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!

Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!

Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...

Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.

Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:

"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"

Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?

Phải rồi, mình đã chia tay!


Nguồn : trích từ blog của 1 người bạn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ou took my face into your hands and straightened up my frown as we walked in the snow.

You pinched my cheeks asking what's been bothering me with that melting smile of yours.


"There's someone particular that has been on my mind lately", I said.

In my blurry vision, I see you frowning between the tiny snow flakes.

"That particular person makes me think I am not good enough"

You curved up your lips and brushed my hair, going " Knowing you, you never take shit from other ppl like that. I don't see how that bothers you, Nikki."

Somehow my heart skipped a beat as you said so.

" Have you ever felt that feeling that what someone said just takes your breathe away?" I recall you telling me in a bright sunny day, as we walk side by side Just like this on the same old walk path.

In a moment in time, I felt like once again you touched my heart.

It was something in that sentence, the words, the phrasings, something or may be everythign that just fell in place.

Never thought you, the one who destroyed me would be the one putting pieces of me together.

Never thought you, the one who I vowed to hate would be the one who knew me that much.

"I don't take shit from shitty people, for those who I care, I have absolute trust, and it hurts more to be hurt by them." I laughed

You smiled to yourself, pushed me by the shoulder and said "I can see you like that.... I definitely can see you like that. And that's what's great about you."

Sometimes I feel like falling in love with you all over again.

*smile*

----------------------------

Bản thân tôi vốn nghĩ tôi tin vào Karma nhưng chưa bao giờ tôi ý thức được sự tồn tại sinh quả của vũ trụ như vậy. Người với người, mố quan hệ thật phức tạp, bằng hữu, cừu nhân, tình nhân, kình địch.... người với người móc ngoặc vói nhau vào một vòng luân hồi. Bề ngoài là rối ren, vô lí mà nghĩ ra thì hữu lí. Tôi ko tin vào Chúa, ko tin vào số phận nhưng tôi luôn cho luân lí của mình "Everything happens for a reason" người gặp người là hữu duyên, hữu duyên là hữu hạnh. Nghĩ như vậy tôi yêu đời trong suốt bao năm qua... NGườ với người gặp nhau là việc tốt, tôi vốn nghĩ tất cả những ngườ bước qua cuộc sống của tôi là những người đã chiếu cố tối. Tôi trân trọng từng bước chân, từng mảnh ký ức bỏ lại.

Nghĩ như vậy trong một thời gian dài tôi ko oán hơn, tôi ko ghét bỏ, tôi ko cừu hận bao giờ.

Lớn lên, cuộc sống rối ren, con người ta đánh mất cái thanh bạch khi xem xét sự việc, đánh mất đi cái nhìn về cuộc sôgs như một tổng thể.

Rồi tôi cũng như người khác tôi tổn thương, tôi hận và tôi ghét. giờ nghĩ lại thấy thật quá uổng phí. Như tôi vẫn nói "Có quả nhiều thứ để yêu trong cuộc đời này hơn là để hận." Tôi ko muốn nói suy nghĩ tôi trở nên vẩn đục hay gì cả, từ trước đến nay nó chưa bao giờ trong trắng gì. Nhưng quả thật tôi suy nghĩ và cảm giác càng ngày càng hồ đồ.

Mối quan hệ của anh và tôi, ngược lại đánh thức một phần rất quan trọng trong tôi. Vị tha.

Tôi vốn chưa bao giờ nghĩ mình vị tha. Nhưng vì anh tôi thật sự hiêu được cá sung sướng và ngọt ngào khi buông xuôi được những cảm giác không tốt lành.

Khi tôi nhắc chữ "Anh" chắc chắn cảm giác của ai đang đọc sẽ nghĩ đấy là "tình", là "hận". Anh với tôi ko mang cái ý nghĩ sứot mướt ấy. Tôi không vì đàn ông mà bị lụy, đấy là trò đàn bà (*gãi tai* tôi là cái đàn gì tôi cũng chưa tìm được chữ thích đáng :))) Nói chung tôi là quân tử ^^ mà quân tử thì ko ủy mị ^^)

"anh" đối với tôi là một người quan trọng, một người cải biến tôi, cũng là người làm nên tôi, anh với tôi là một cá tên, một ký ức cũng là một kinh nghiệm.

"anh" với tôi là đau, là ghét, là yêu, là tất cả những cảm xúc cực độ nhất của con người.

Anh là người làm tôi cười ngu xuẩn một mình cả giờ đồng hồ.

Anh là người làm tôi ôm bụng cười nắc nẻ cả ngày.

Anh là người làm tôi mỉm cười mà thiếp ngủ.

Anh là người làm tôi đỏ mặt vì một vài câu nói.

Anh cũng là ngừoi làm tôi nhìn mình mà hận, mà muốn sỉ vả, mắng nhiếc bản thân.

Anh là người khiến tôi thấy vui, buồn, đau rồi là nhẹ nhõm.

Vì vậy mối quan hệ của tôi với anh đối với tôi quan trọng lắm, anh cũng là một người dạy tôi chũ "quan trọng' trong cuộc đời này.

Lại một người tôi hữu duyên mà gặp, hữu hạnh mà yêu, và hồ đồ mà mới ghét.

Với tôi, xem sự phát triển của mối quan hệ nyaf vô cùng có ý nghĩa. Tôi nhìn bản thân mình ngày ngày biến đổi, càng tha thứ cho anh, càng tôn trọng anh, nhìn anh càng vì vậy mà thấy có tội, mà thấy e ngại vói tôi. Hận với anh là giải thoát, tha thứ với anh là dày vò. Tôi biết anh rõ lẵm, nhưng trong cái lúc chỉ muốn thỏa mãn cái đau của mình mà tôi ghét tôi hận, biến tôi là kẻ ngu, là kẻ xấu, là kẻ hồ đồ. Giờ khi tôi quyết định buông xuôi, khi tôi quyết định tha thứ thì anh mới cảm nhận cá đau, cái tội mà tôi đã quên đi cho anh đấy.

Với tôi, giờ anh là một người quan trọng. Không thể làm bạn được, tôi với anh đã bao giờ là bạn đâu? Nhưng là một người quan trọng.

Anh cũng từng nói với tôi, tôi là một trong những người anh quyết o bao giờ hối hận đã mang trong ký ức, cũng là người anh khó bao giờ từ bỏ.

Nghe câu đấy của anh tôi vui lắm. Tôi cười với anh, cười vói mình và anh ôm tôi trong cái ngày nắng đẹp đấy, vùi mặt anh vào tóc tôi như khi xưa anh vẫn hay thích. Anh thíc tóc tôi dài, anh thích tóc tôi thẳng thế này, anh nói nếu tôi cắt tóc anh sẽ giận.

Giờ khi từ lần đầu gặp anh, nhìn cái cậu trai đội baseball hat, đạpxe đưa tôi đi ngắm bờ biển ban đêm, đưa tôi di quanh thị trấn đêm hôm đấy, để rồi là người cho tôi vùi mặt vào gối mà khóc vì ba mẹ nuôi tôi li dị, là người bế tôi đi ngủ mỗi khi tôi uống quá chén, là người đắp chug chăn khi tôi co ro xem mấy bộ phim máu me mà anh cười khanh khách, là người sáng dậy lay tôi đi đánh răng rửa măt để khỏi muộn lớp.cũng là người tôi yêu, là người phản bội tôi, là người buông tay để tôi ngã, ngã vào cái nhục, ngã vào cái kỳ thị của dự luận để mà anh quay bước bỏ đi, để mà tôi hứa sẽ hận, tôi hữa sẽ trả cho anh từng cái đau, từng cá nhục một (msk, nghe như phim Ấn Độ. =)) )

Thế mà giờ, tôi một lần nữa bước chân bên anh đi về ban tối, cái ngày anh xin lỗi tôi và ôm tôi đấy, tôi nghe anh vùi mặt vào tóc tôi mà nhoẻn miệng cười, cười anh cũng đau lắm, cũng trả giá đắt lắm. Nhưng tôi chưa bao giờ thạt sự tha thứ anh cả.

Còn giờ, khi anh cười mà nói vói tôi cái câu đấy, tôi mới nhận ra tôi tha thứ hết.

Để rồi tôi lại hàng tối ngồi bên anh chia nhau hơi khói, co ro xem mấy phim máu me để anh cười khanh khách, nhìn anh nhai bỏng ngô nhồm nhoàm đòi tôi mở mắt ra xem phim, rồi lại chăm anh mỗi khi anh say, để rồi lau mồ hôi, chườm đá cho anh đêm anh sốt.

Đến cái phút này tôi mới nghĩ tôi thấy vui cái ngày ấy cầm tay anh leo lên cái xe đạp, cái ngày ấy ngả lưng nằm cạnh anh, cái ngày ấy ôm mặt khóc chạy ra khỏi phòng anh, cái ngày ấy dũng cảm bước chân vào phòng anh trở lại, cá ngày đầu tiên dũng cảm mà ngước mắt nhìn thẳng anh, rồi cái ngày tôi ngồi lại chăm anh ngủ, và ngày hôm nay suy nghĩ thanh sở mà chấp nhận, quên đi, và ghi nhớ.

Anh à, anh chính thức được tha thứ.

Vì anh mà tôi nói với mình, cũng quên người khác đi, cũng bớt rầu rĩ vì người khác đi, cũng bớt nhỏ nhặt mà giận dỗi đi...

Giờ anh nói "I love you. And you know it" sao tôi vẫn thấy trống trải lắm, sao tôi vẫn thấy thiếu thốn cái cảm giác gì đấy, sao tôi vẫn tháy chỉ như câu nói thoảng qua ấy.

Thế nên anh à, tha thứ nó có cá giá của nó anh ạ.

Nhân.Quả

Luân.Hồi

Karma.

It's all starting to make sense to me now.

Vậy có phải chia tay ko anh?
 
Cô và anh tránh ánh mắt của nhau.Phải, cái cảm giác của trò chơi trốn tìm.Trón tìm những ánh mắt, vừa muốn tìm ánh mắt thân thuộc của người kia, vừa muốn chạy trốn.
Đau.Cả cô và anh đều đau quặn.Họ biết, chỉ vài phút nữa giữa con đường vắng người của chiều cuối đông này,họ sẽ thành 2 người.... xa lạ!.
Anh đưa tay cầm chặt bàn tay cô như cố níu kéo, cô muốn chạy đến và ôm anh thật chặt.Anh muốn xin cô hôn anh một lần cuối cùng...Nhưng không thể.
Họ vừa break.
Giữa con đường thân thuộc.Trời lạnh.Có 2 người đắm đuối nhìn nhau...
Rồi họ đi về 2 ngả, 2 ngả đường khác nhau.Gió khóc theo bước chân của họ.
phải rồi, họ đã chia tay.
...
Chiều hôm ấy, Hà Nội nghi ngút gió.
Những cặp đôi đi trên con phố chuẩn bị cho ngày lễ tình nhân sắp tới.
Đó chưa phải sự kết thúc, mới chỉ là bắt đầu 1 lần nữa.

Hà Nội.
6/2/2007.

Nhớ ..

Tự trích blog của bản thân :)

Đó chưa phải sự kết thúc, mới chỉ là bắt đầu 1 lần nữa.
 
Phải rồi mình đã chia tay nhau ... :) ... Còn gì để vương vấn đâu .. Nỗi nhớ chỉ là 1 cơn gió .. Đến rồi lại đi mà thôi ... :) ..
@ .. Chủ nhân cái blog đầu tiên ... : .. Born to try .. :)
 
câu chuyện gợi lại những điều tuởng đã chìm vào trong nhức nhối
nghe lần đầu mà sao quen vậy
 
Chia tay à!?
Đừng nthế, sẽ hurt lắm :)
Nếu 1 lúc nào đó ta chán nhau...
Hãy nhìn đi nơi khác..chứ đừng buông tay ra :)
 
Thậm chí đã không còn nhớ mình đã từng yêu nhau. Không còn nhớ em đã từng có những giây phút nhớ anh da diết như thế. Không còn nhớ em đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc như thế. Không còn nhớ em đã từng là 1 đứa dễ khóc như thế. Không còn nhớ em từng là 1 đứa trẻ con và lèo nhèo như thế :p... Không còn nhớ em đã từng đau như thế....
Anh cũng không còn nhớ nữa đúng không, vì anh đã có 1 người khác để nhớ và nghĩ về.
Vậy mà sao khi đọc bài viết này, em vẫn muốn tick bài hay?...
 
giật mình, tưởng ông anh mình, nhưng đọc đến cuối "trích từ blog 1 người bạn", phào nhẹ nhõm :D (đang vừa đọc vừa nghĩ lời an ủi :"> )
nhìu lúc những gì ta thấy ngỡ như là định mệnh, duyên số, nhưng lại đến 1 lúc điều ko mong muốn nó đến ... nó làm ta đau... nhưng phải chấp nhận...phải vượt wa...để ko bị đau thêm lần t2...
 
Phải rồi mình đã chia tay .. Hôm nay anh nhắn tin cho em , thay bằng dòng chữ " anh yêu ' thì lại hiện ra những con số vô hồn .. Thấy đau lắm .. :) .. Nhưng rồi , mọi chuyện sẽ qua thôi phải không anh ? .. Vì mình đã chia tay .. :)
 
Phải rồi mình đã chia tay,

dây đứt rùi đấy, khi dây quay mà bị đứt thì 2 người cầm dây sẽ văng ra 2 nơi khác nhau, mỗi người sẽ đi 1 đường ..nhưng sao em vẫn tin trái đất hình tròn và mình sẽ lại gặp nhau thôi...!

Tại sao biết chia tay là buồn đau mà vẫn chia tay..???
 
vì k thể ở bên nhau đc nữa, vì dù vẫn yêu nhau nhưng chỉ làm khổ nhau thêm mà thôi, vì k đủ can đảm để đến bên nhau, vì yêu ng ấy mà mình cảm thấy có lỗi, vì mong muốn ng ấy sẽ tìm đc một hp thực sự, vì k có đủ niềm tin vào chính mình và cả ng` ấy, vì k thể...
Có bao nhiêu lí do để yêu nhau và cưới nhau thì cũng có bấy nhiêu lí do để 2 ng k thể đến đc vs nhau và chia tay...
 
Đọc cảm dộng quá :((
Tớ ko biết thế nào nữa! Nhưng có lẽ tớ ko suy nghĩ đc nhiều như thê! 2 năm rồi từ khi tớ với anh ấy chia tay. Gặp anh ấy tớ ko thấy có cảm giác gì cả. Rất bình thường! Tớ tự hỏi có phải tớ là con người màu lạnh ko?
Nhưng hôm đó. Anh ấy hẹn tớ đi uống nước. Ngồi sau xe, tớ khẽ cho vào túi áo anh ấy 1 cái kẹo. Nước mắt tớ tràn ra. Tớ nhớ ngày xưa, khi 2 đứa còn yêu nhau tớ vẫn hay làm như thế!
Tớ nhận ra tớ cũng là con người chứ ko phải là gỗ đá! Tớ là 1 đứa con gái vẫn đang lớn. Tớ ko hề máu lạnh như tớ tưởng. Tớ khóc và nhận ra tớ đã trưởng thành lên rất nhiều. Đây là lần cuối cùng tớ khóc vì anh ấy!
Tất cả chấm hết ở đây. Bọn tớ quay lại làm bạn bè như 2 năm về trc ấy! Khóc xong tớ thấy rất bình yên và thanh thản, đén gần như là siêu thoát! Nhẹ nhành bước đi như gió!
Tớ ko phủ nhận nếu có 1 ngày nào đó anh ấy nói với tớ anh ấy có người yêu khác rồi thì tớ sẽ tức. 1 chút thôi, vì con gái ai mà chả thế. Nhưng cũng sẽ mỉm cười vì anh ấy cuối cùng đã tìm được hạnh phúc thật sự cho mình.
Còn tớ? Bình yên và thanh thản. Cái gì đến sẽ đến! Tớ ko tìm kiếm 1 tình yêu mới mà chờ nó tự tìm đến với mình. Cuộc đời còn dài và tớ cũng còn trẻ. Cơ hội còn nhiều trước mắt tớ! Có lẽ là như vậy.....
 
TÌnh yêu nào chả có kết thúc :), đã biết sau yêu là chia tay rồi mà sao vẫn yêu?
 
đâu phải cứ muốn là đc
ngày xưa cứ nghĩ sao mọi ng cứ phải phức tạp, yêu nhau thì cần j phải để ý cái j`, chỉ cần có ty là đủ8->. Sau này có ng yêu nhất định sẽ k như mọi ng`, k để ý những tầm thường vụn vặt, giận rỗi vớ vẩn:)>- :))
yêu rồi mới thấy :-<
chia tay rồi mới hiểu
...........
 
đâu phải cứ muốn là đc
ngày xưa cứ nghĩ sao mọi ng cứ phải phức tạp, yêu nhau thì cần j phải để ý cái j`, chỉ cần có ty là đủ8->. Sau này có ng yêu nhất định sẽ k như mọi ng`, k để ý những tầm thường vụn vặt, giận rỗi vớ vẩn:)>- :))
yêu rồi mới thấy :-<
chia tay rồi mới hiểu
...........

hiểu rồi thì hãy chúc phúc cho ngời kia
chia tay rồi thì hãy cừoi lên với ngừoi đó
dù xót xa
nhưng đừng hối hận
yêu thưong ko pahỉ sai lầm

----------

pahỉ rồi mình đã chia tay
nhưng tại sao
hôm đó tôi vẫn muốn gặp
phải tự nhắc mình thôi
rằng mình đã chia tay
nhưng dù sao
vẫn muốn u hạnh phúc
và xin u đừng nói yêu tôi là sai lầm
 
Back
Bên trên