Phút tĩnh lặng

Nguyễn Quang Tuấn
(SH_SH)

New Member
Có lẽ cuộc sống muốn chúng ta chọn lầm người trước khi gặp được đúng người để rồi chúng ta mới biết cám ơn món quà của cuộc sống.

Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, nhưng thường thì người ta chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa kia đã mở ra rồi.

Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay rồi chúng ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.

Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thid bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.

Có thể bạn chỉ mất 1 phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả 1 đời mới có thể quên được một người.

Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất , vì nó có thể mất đi. Hãy tìm người nào có thể làm bạn mỉm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm một ngày âm u trở nên tươi sang.

Có những giây phút trong đời khi ban nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy đi đến nơi nào bạn muốn; làm những gì bạn khao khát; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.

Một người hạnh phúc không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất, mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.

Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng nhữn giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có vậy, mọi người mới biết trân trọng những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng 1 nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt… dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã cho bạn những kỷ niệm và ấn tượng thật sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và đánh dấu bước trưởng thành của bạn.

Một tương lai tươi sáng luôn đứng lên trên 1 quá khứ đã lãng quên…

Bạn không thể nào thẳng tiến bước trên đường đời đến khi biết cho qua va học hỏi từ những thất bại, sai lầm và đau buồn trong quá khứ….
 
e kuu :D
chữa lại đi nhé :D

đã từng
mất một giờ để thích một người , một ngày để say mê , một đời để yêu thương và một giây để biết mình không bao giờ quên

đừng tìm ai có thể làm bạn cười vì người đó có thể là ... anh Xuân Bắc
đừng tìm ai có thể làm bạn giàu vì người đó đôi khi là ... bố của bạn
hãy đi tìm một người làm mình khóc , khóc vì sung sướng và khóc vì đau khổ

...
còn tương lai tươi sáng đứng trên ký ức ku ạ :D nếu đánh mất quá khứ sẽ chẳng có tương lai đâu , ta lại đau , lại vấp , lại khóc , lại bỏ quên , lại để rơi hạnh phúc ... phải biết nhớ để đứng dậy , ngão nghễ , cười , biến quá khứ thành kỷ niệm buồn , có thể chôn dấu , có thể hoài nhớ , có thể tiếc nuối nhưng không được quên
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình yêu như bát nước canh.
Chén đầu thì quá nóng.
Chén sau cùng thì quá lạnh.
:)
 
Một thoáng nhìn rõ em, anh biết anh đã yêu
Một thoáng vắng em, anh nhớ em vô cùng
Một thoáng đứng bên em, anh cảm nhận như vạn vật tỏa sáng
Một thoáng thấy em cười, anh thấy đó là ngày vui nhất của thế kỷ
Một thoáng em buồn, anh thấy đất trời tối đen
Một thoáng lệ em rơi là 1 lần anh thấy trái tim mình chảy máu
Một thoáng...
Chỉ một thoáng thôi, phải không em?



Đôi khi anh chỉ đọc những dòng tâm sự của em mà thấy đau
Đôi khi anh ước gì... (diều em nói với anh ấy)
Đôi khi anh muốn đánh 1 người...
Đôi khi anh mong mưa có thể xóa đi những vết thương lòng của em
Đôi khi em nói điều đó không có gì, nhưng anh thì biết thẳm sâu trong đôi mắt em là nỗi buồn vô hạn...
Đôi khi đọc những dòng em viết, anh hiểu...
Đôi khi...
Chỉ đôi khi thôi, phải không em?

Chỉ đôi khi thôi, chỉ một thoáng thôi? Nhưng vì sao nó không thể qua đi như đôi khi, như 1 thoáng. Vì sao nhỉ? Có lẽ lý do rất đơn giản thôi. Vì ANH YÊU EM!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Pando's box

Chắc hẳn rất nhiều người biết câu truyện về chiếc hộp của Pando. Các vị thần đã bắt tất cả quỷ dữ trên thế giới rồi nhốt chúng vào 1 cái hộp và giao lại cho 1 cô gái tên là Pando với lời dặn tuyệt đối không được mở hộp. Lời dặn như thế chỉ khiến Pando them tò mò. Thế là cô đã mở chiếc hộp. Và thế giới ngập chìm trong tai họa.

Thế giới nội tâm của con người nhiều khi cũng vậy, cũng giống như chiếc hộp của Pando, mở ra chỉ khiến tâm hồn đau nhói. Ai cũng có góc kín của tâm hồn, nơi chất chứa những gì đau khổ nhất. Rất nhiều người đã chọn cách cất những kỉ niệm buồn của mình vào 1 chiếc hộp như thế rồi mãi chôn kín trong lòng. Và nếu bạn mở nó ra, ban có thể làm gì? Nhìn những lưỡi dao đâm vào trái tim bạn chăng? Hay bạn lập tức đóng sấp nắp hộp lại? Nếu như vô tình 1 lý do nào đó mà nắp hộp nội tâm của ai đó hé ra, tâm hồn họ sẽ lại bị giằng xé, đớn đau. Vì thế mà bạn thấy nó như chiếc hộp của Pando, mở ra sẽ khiến (ít nhất là) 1 người đau khổ

Nhưng khác với chiếc hộp của Pando, chỉ do cô mở; chiếc hộp nội tâm có thể do rất nhiều người mở, dù vô tình hay cố ý. Vô tình có người đã mở chiếc hộp của bạn và bạn lại đối mặt với những nỗi đau… hoặc có thể người đó đối mặt với nỗi đau. Tôi đã từng vô tình mở 1 chiếc hộp như thế, nhưng trong chiếc hộp đó lại là chìa khóa mở chiếc hộp của tôi. Kết quả ra sao chắc bạn đoán được. Thậm chí nhiều khi bạn chưa mở chiếc hộp đó ra, nhưng nắp của chiếc hộp cũng có thể khiến cho tim bạn nhói.

Thế đấy. Nội tâm của con người là 1 chiếc hộp đóng kín. Trong đó có thể là niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, đau khổ… Chẳng thể biết nó gồm những gì nhưng nếu được chôn trong sâu kín của tâm hồn thì đó thường chỉ là đớn đau. Vì thế bạn luôn có gắng giữ chiếc chìa khóa của hộp trong tay mình, nhưng cũng có khi vô tình bạn tự đưa chiếc chìa vào ổ khóa hoặc làm mất chiếc chìa và người khác đã nhặt được, để rồi mở chiếc hộp của bạn… Chẳng ai biết được? Nhưng nếu chiếc hộp đó được mở ra, bạn sẽ làm gì? Tiêu diệt từng con quỷ, nhốt chúng lại vào hộp hay chạy chốn?

Nhưng nếu thế, tôi muốn hỏi bạn 1 điều: Nếu được chọn, ban sẽ cất giữ chiếc hộp nội tâm của mình hay vô cảm? Nếu chọn chiếc hộp, bạn tuy có thể sợ nỗi đau đấy, nhưng ngoài nỗi đau, con người còn nhiều cảm xúc lắm. Còn nếu chọn vô cảm, chẳng bao giờ bạn phải đau buồn, chẳng bao giờ bạn phải rơi lệ nhưng cũng chẳng bao giờ vui vẻ, chẳng bao giờ hạnh phúc. Vậy tôi chọn chiếc hộp của mình, dù biết có luôn có thể bị mở ra. Còn bạn…?

Chút cảm xúc của thằng nhóc vữa lỡ tay mở 2 chiếc hộp…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đêm trắng

Những dòng này chữ của 1 đêm khó ngủ…​

Đêm trắng, khái niệm mà mỗi con người đều có lúc trải qua, có thể vì lo lắng, vì vui vẻ, vì tiệc tùng, vì học hành, vì sầu não, vì nghĩ suy… Nhưng cho dù là vì gì đi nữa thì mỗi đêm trắng đều đem lại con con người những suy nghĩ, dù là miên man hay bất chợt… Cả tôi cũng vậy. Tôi cũng có những đêm trắng của mình, những đêm cho bản thân… Đêm nay, lại 1 đêm trắng nữa, đêm của những suy nghĩ chợt đến trong đầu 1 thắng nhóc 19 tuổi, cái tuổi còn teen, chưa bước qua đầu 2, nhưng cũng không còn quá nhỏ… Đêm nay tôi chợt nghĩ lại về mình, cũng có thể là 1 đêm để chiêm nghiệm nửa năm đầu trong tuổi 19 này. Chợt suy nghĩ lại những gì số phận đã giành cho mình và lấy đi của mình trong tuổi 19…

Điều đầu tiên chợt nhận ra trong cái tuổi này là 1 tình yêu. Anh để nó lên đầu tiên là để nhắn nhủ tới em đấy. Có lẽ lâu rồi mới lại yêu như thế, bởi tình yêu là quá khứ buồn. Nhưng càng buồn bao nhiêu, càng đánh mất bao nhiêu, con người sẽ lại càng quý trọng những gì tưởng như mất mà mình có lại được. Cũng bởi thế mà anh rất quý trọng em, rất yêu em… Thường khi tình yêu đã tan vỡ, trái tim con người cứ chai sạn đi, nhưng anh đã yêu em nguyên vẹn như tình yêu đầu… Nhưng liệu thế có tốt không nhỉ? Vì mối tình đầu đẹp nhưng ngây thơ và quá vụng dại, anh cũng thế. Anh đã cố gắng nhưng còn chưa đủ tinh tế, đã cố làm em vui nhưng đôi lúc vô tình khiến em buồn…

Đêm nay em cũng hụt hẫng phải không? Có lẽ vì thế mà anh đã không nói yêu em. 1 chút hụt hẫng có thể khiến ta bình tâm hơn, không còn như cơn bão tố quay cuồng… Anh yêu em 1 cách nồng nhiệt và hơi điên dại, có lẽ cũng cần 1 khoảng lặng hơn để giảm nhiệt của ngọn lửa kẻo nó thiêu cháy hết mọi thứ. Biết sao đây em. Anh hi vọng sớm mai tỉnh dậy em sẽ đọc được và sẽ hiểu điều anh muốn nói. Chúng ta không nên là những tâm hồn toang cửa, gặp nhau như bão lớn quay cuồng. Hãy có 1 khoảng lặng cho nhau, để sớm mai tỉnh dậy ta thấy nhớ đến người kia, thêm hiểu con người đó quan trọng, để biết nâng niu, biết quý trọng, biết nắm tay nhau đi tiếp đường đời, em nhé!

Điều thứ 2 có lẽ là công việc. Nửa năm đầu thật khủng khiếp, bận thật sự và có những đêm bật dậy, lảm nhảm: gỗ, logo, vỏ… Có những vấn đề của công việc ám ảnh trong cả giấc mơ… Bận đến vậy nhưng cũng gặp thất bại: đi giao hàng thì bị chê, làm việc thì khách cứ hoãn trả tiền… Cuối năm thực sự là 1 đợt lao đao mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu nó sao. Nhưng chợt nhìn đến người hàng xóm của mình, người đôi lúc đã nói vì công việc nặng quá, lắm lúc chỉ muốn tự tử, lại hiểu mình cần phải cố gắng hơn nữa. Nếu không cố gắng, tự cuộc đời sẽ đào thải ta và ta chẳng còn gì cả. Cũng bởi thế nên dù đời rất dở thì ta vẫn phải niềm nở thôi. Cest lavie. Cũng nên cảm ơn những khó khăn này đã tôi luyện tôi cứng rắn hơn trước khi thật sự làm chủ cuộc sống.

Việc thứ 3 có lẽ là bạn bè. Xin cảm ơn 1 vài người bạn thực sự đặc biệt của tôi, những người đã giúp tôi tiến lên trong cuộc sống. Các bạn đã giúp tôi rất nhiều. Xin cảm ơn 1 vài người bạn của tôi vì đã giúp tôi đứng vững trước khó khăn. Các bạn là những người bạn tốt, rất tốt, vì chỉ khi khó khăn ta mới thật hiểu nhau. Xin cảm ơn 1 vài người không bao giờ là bạn của tôi vì những trò mà các người làm giúp tôi thêm khôn lớn và hiểu đời. Tôi bỏ qua tất cả, không thèm trả thù ai trong các người đâu, vì tôi biết sẽ có người thay tôi dậy cho các người thôi. Tôi chỉ nói thế, các người muốn xã hội dạy mình thì tùy…

Thứ 4 là về gia đình. Con cảm ơn ba mẹ đã hết lòng che chở, bao bọc con khi con khó khăn. Con cảm ơn ba mẹ đã thẳng tay dạy con khi con sai lầm. Em cảm ơn chị đã cho em những lời khuyên hữu ích… Có lẽ khi cô đơn nhất, khi cảm thấy không còn ai quanh đây, khi những khó khăn đang chất đầy thì vòng tay của gia đình lại đón tôi trở về. Con không nói ra nhưng con biết ơn những câu mắng của bố, những câu nhắc nhở của mẹ, những viên thuốc bố mẹ mua khi con ốm, những bữa cơm bà nấu cho con ăn, những chiếc bát không phải bữa cơm nào con cũng rửa… Em biết ơn chị vì nhiều lúc chị đã cứu em những bàn thua trông thấy, những tình huống khó khăn… Con người có thể chọn bạn nhưng có ai có thể chọn cha mẹ, anh chị em ruột đâu, và tôi tự cảm thấy may mắn cũng như tự hào khi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình như thế này.

Những dòng cuối cùng viết cho bản thân. Nửa năm đầu này với những gì tự đánh giá thì mình có nhiều hơn mất, vì thế hãy tự biết trận trọng cái đang có, bản thân nhé. Đứng quá vô tâm nữa, có thể sẽ làm đau người thân đó; đứng quá tham công tiếc việc nữa, sẽ ảnh hưởng sức khỏe đó… Hãy tự nhìn bàn tay đi. Ngón cái khỏe nhất, nhìn nó để biết ơn cha đã mắng mình khi mình sai, mua thuốc khi mình ốm… Ngón trỏ khéo nhất, nhìn nó để biết ơn mẹ đã khéo léo dạy bảo mình, chăm sóc mình… Ngón giữa dài nhất, nhìn nó để biết ơn bà đã sinh thành ra bố mẹ để có mình hôm nay… Ngón nhẫn yếu nhất, nhìn nó để nhớ đến chị, người đang ở xa, sức khỏe chưa thất tốt mà còn lo cho mình… Ngón út ngắn nhất, nhìn vào đó để tự biết phải khiêm tốn hơn, biết bản thân còn chưa là gì, cần cố gắng hơn nữa… Nhìn đường sống để thấy cuộc sống dần trôi nhưng vẫn có điểm kết, hãy sống cho oanh liệt hào hùng để không phải tiếc nuối. Nhìn đường sự nghiệp để thấy mình đã đi đến đâu, nếu tương lai u tối thì hãy làm thay đổi nó, nếu tương lai sáng lạng thì hãy thực hiện nó. Nhìn đường tình duyên đẻ nhớ ra mình đang quý trọng 1 người, rất quý trọng… đừng làm người đó tổn thương. Nhìn ngón nhẫn bàn tay trái. Ngón tay đó vẫn chưa đeo chiếc nhẫn nào, hãy làm sao để xứng với người sau đó sẽ đeo cho mình, và cũng để đó là người mình hết mực thương yêu…

Hà Nội, 17-2-2009​
 
biến quá khứ thành kỷ niệm buồn , có thể chôn dấu , có thể hoài nhớ , có thể tiếc nuối nhưng không được quên

ghét nhất những boy rầu rĩ như mày boss ghẻ ạ :))
Đã ko muốn quên cái gì thì phải biến nó thành kỉ niệm đẹp chứ, nhìn bố mà học tập đi con >:)
 
quá khứ uh :)
mình rất muốn thay đổi :-<
.
.


.


muốn nhiều nhiều lắm :-<
nhưng chẳng bh =)


vậy chấp nhận sống w nó như kỉ niệm đẹp :x , nhé ;)
 
Tự nhiên cảm thấy muốn viết 1 cái gì đó về tình yêu, 1 tình yêu lớn hơn chứ không phải tình yêu nam nữ

Kinh thánh đã dạy con người cần có 3 điều: Tín ngưỡng – Hi vọng – Tình yêu. Tôi cơ bản không phải là kẻ có tín ngưỡng, cũng có lúc mất hi vọng… nhưng không bao giờ mất đi tình yêu cả… Có ai cảm thấy 1 lúc nào không còn ai thương yêu mình? Lúc đó thật tệ!

Có bao giờ bạn thử nghe những chuỗi âm thanh phát ra cùng 1 tần số chưa? Có bao giờ bạn cảm thấy nhàm chán khi mãi nghe 1 âm vực như thế? Nếu tôi cho bạn nghe 1 đoạn âm thanh như thế, bạn có bao giờ nghe nó? Hay nếu nó phát ra từ miệng 1 người khác? Có lẽ chẳng ai nghe đâu nhỉ. Nhưng liệu bạn có biết trên đời này, tất cả mọi người điều mong muốn nghe được 1 đoạn âm thanh như thế - 440 Hz – đoạn âm thanh của tình yêu. Dù là người thuộc chủng tộc nào đi nữa, tiếng khóc trào đời của mỗi đứa bé sơ sinh đều là âm “ra” – 440 Hz. Từ xưa đến nay, mỗi người đều đến với thế giới bằng âm thanh này – âm thanh của nhu cầu khát khao được yêu thương. Nếu đứng tại đó, bạn có thể thấy người mẹ nhìn đứa con mình bằng ánh mắt trìu mến nhất, dù đã quá mệt mỏi. Sau đó bạn có thể thấy ng cha nâng đứa con lên mà reo “con tôi đây rồi!” Có thể bây giờ bạn chwua hiểu được âm thanh đó có ý nghĩa thế nào, nhưng tôi tin rồi bạn sẽ hiểu, 1 tình yêu đơn giản nhưng vô cùng cao đẹp của con người

Các nhà triết học bỏ cả đời ra nghiên cứu các vấn đề triết học, nhưng có bao nhiêu người có thể đến được với chân lý? Mỗi người trong họ đều mang 1 chân lý, nhưng có bao nhiêu người nhớ đến nó? Rất rất ít, bởi tôi cũng không thấy nhiều nhà triết học nói về vấn đề này. Có rất nhiều người đã bỏ cả đời ra đi tìm chân lý, nhưng thực ra mỗi còn người từ khi sinh ra đã mang 1 chân lý là “tình yêu”! “Yêu” là 1 từ rất sáo rỗng trên đời này không từ nào có tần xuất sử dụng cao như nó. Nhưng “yêu” là chân lý. Trên đời này, điều đẹp đẽ nhất và vĩnh cửu chính là tình yêu.

Có ai từng tự hỏi “tình yêu là gì?” Tôi nghĩ tình yêu là sự ân cần đặc biệt mà không cần đền đáp…
 
Hà Nội... bình yên... chắc không đâu có thể bình yên hơn Hà Nội được...
Chẳng hiểu sao mình lại thích những buổi chiều gió dạo quanh Bờ Hồ thế...
Bao nhiêu phiền muộn được gió cuốn trôi hết...
Mình trở về nhà, tâm hồn bỗng tươi mới lạ...

HNbinhyen.jpg
 
T to LA: yêu lắm đấy ạ (TY thật và duy nhất)

Vẫn như mọi khi, cuộc đời luôn đầy gian nan, sóng gió
em đánh mất cả niềm tin vào những gì em từng tin nhất
em không còn tin vào hạnh phúc
em cảm thấy không thể tin được gì
em muốn bỏ đi thật xa, muốn đi xa mãi, ko còn ai thấy em nữa

Nhưng...

Em không cần phải đi thật xa
Vì thật sự có 1 người luôn muốn ở bên em
Em không cần phải hét thật to
Vì thật sự có 1 người luôn lắng nghe em
Em ko cần phải sợ
Vì thật sự có 1 ng luôn đáng để em tin
Em không cần phải cứng rắn
Vì thật sự có 1 ng luôn muốn để cho em nép mình
Em không cần phải...
Vì...
....
Em không cần phải buồn đau
Vì có anh mà

Yêu em thật nhiều

Anh

Ngoài ra viết tặng cho cả những ng bạn của tôi đang cảm thấy cô đơn
1 ng bạn tốt ko bao h quay lưng với các bạn

2.S.
 
tình yêu như 1 cái toilet, người ở ngoài thì muốn xôg vào, người ở trong thì muốn nhào ra ... :))
 
chợt nhận ra anh yêu em yêu quá nhiều!!!
đủ để anh quên đi đau đớn bao nhiều !!!
..............................................
Nhưng người nào có biết.....
Rằng mọi cố gắng của anh chỉ mong được nhìn thấy em mỗi ngày .......:((
 
một phút, một giờ , một buổi chiều tĩnh lặng.
Bình yên đến kì lạ
Một mình đi dạo quanh hồ Tây
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, bình yên.
Chợt thấy yêu Hà Nội. Hà Nội vẫn thế, vẫn là một chút nồng nàn , một chút tĩnh lặng :)
Yêu cái cảm giác bình yên nơi tâm hồn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
tình yêu là 1 cái j đấy rất ư khó hiểu...
tình bạn là 1 cái j đấy còn khó hiểu hơn:))...

Đã bao h mọi người chơi với 1 người mà biết rõ người ta hoàn toàn không thuộc thế giới của mình? Không hiểu sao tôi toàn chơi với những người như thế:( biết họ chỉ cần mình nên mới chơi với mình, vi hiện h họ không có ai bên cạnh. hình như đây là hậu quả của việc không biết thân biết phận? cứ cho mình là thân thiết lắm, cứ cho là mình đang đem đến thật nhiều "nắng ấm" cho họ. Nhưng thực ra chẳng phải vậy. Người ta luôn nhìn mọi chuyện thành cái người ta muốn nhìn...
Cuối cùng là gì? Cuối cùng là "chán", "nhạt nhẽo", "chả biết nói gì"... Ngại nhỉ? Có lẽ... có lẽ thực sự mình quá bình thường. Nhưng mà... không lẽ bình thường là không tốt? Bởi vì mình yêu cái bình thường của mình. Thôi đành chịu, sao mà có thể có tất cả, phải không?

Thôi thì lại tạm biệt nhé!

Cuộc sống tiếp tục... Trái đất quay quay 8-}
 
1 năm ko cảm xúc,chỉ vùi đầu sách vở đã bắt đầu :D.
 
Back
Bên trên