..: Pháp 1 - no 1 :..

lói chug là hem lói.... lói là bọn nóa hem fai con trai... nên sag Thái trc >:p
pao chuyển chủ đề oy còn cứ lôi lại >:p
 
vào 2 pic k Mai dọa Hùng thì Hùng dọa Mai
k Hùng chim Hằng thì Hằng chim Hùng :-j
hay để post truyện mọi ng đọc spam chủ đề khác nhé :-j
 
o xi kề.... pạn Tùng có khiếu văn... nên fat huy hết khả năng cho mọi ng cug pjt... học tập ;)) ;) :p :D
 
bạn Mai nói mình có khiếu Văn hả ;))
ngại quá ngại quá ;))

Chương 1
Tung Sơn , Tâm hương thôn …
“ Xú tiểu tử , mau đứng lại “
Tiếng gào giận dữ của một thiếu niên , trạc 8 , 9 tuổi , đang đuổi theo một thiếu niên khác cũng tầm tuổi đó , theo sau hắn là một lũ nhóc khác nữa …
“ Trần Thiết Hùng ngươi mau đứng lại! “
Thằng nhỏ chạy trước , quay đầu lại , gào to :
“ Ngươi làm như ta là đồ ngốc ư , Hoàng Phổ Cố “
Nói xong lại cắm đầu chạy thẳng . Lũ trẻ đuổi nhau mãi , càng lúc càng gần đến cái đạo quán hoang nơi cuối thôn …

Tiểu Hùng nhanh chân chạy vào , chẳng ngờ sơ ý đạp phải ván cửa , ngã lăn ra giữa đạo quán . Lũ trẻ phía sau mừng rỡ , Tiểu Cố dẫn đầu xong vào , túm áo Tiểu Hùng cười lớn :
“ Bị ta bắt được rồi , haha , lần này ngươi không còn gì để nói phải không “
Dứt lời lại cười đắc ý …
“ Không tính , ngươi ám toán ta , không tính , ngươi đừng nói tấm ván cửa này không phải là do ngươi đặt ở đây ! “
Tiểu Hùng hét lớn , đứa trẻ tên Phổ Cố cũng kêu lên :
“ Đời nào có chuyện ấy ! “
Nhưng Tiểu Hùng quay mặt đi , xem ra sẽ không khuất phục …
Tiểu Cố tức khí , nắm lấy cổ Tiểu Hùng , giận dữ bảo :
“ Hừ , chính ngươi đã nói , bắt được là phải chịu thua ! “
Tiểu Hùng chẳng thèm lí đến , Tiểu Cố thấy vậy , sắc mặt đỏ lựng , vận lực vào tay , siết mạnh , miệng hét lớn : “ Có phục hay không ?! “
Khí quản Tiểu Hùng bị bóp chặt , hô hấp khó khăn , nhưng gã tuy nhỏ tuổi , mà tính tình quật cường , nhất định không nhận thua …
Sắc mặt Tiểu Hùng bầm lại , dường như một trường đại họa sắp xảy ra , hốt nhiên một tiếng hét lớn từ phía cửa đạo quán :
“ Mau dừng tay !!! “
Lũ nhóc nghe vậy đều quay lại , cả Tiểu Cố cũng giật mình lơi tay , quay ra phía cổng , Tiểu Hùng há miệng nghẹn ngào , rõ là bị ngạt quá lâu . Hai đứa nhóc đờ ra , cùng nhìn nhau , chợt nhớ ra cảnh vừa rồi , Tiểu Cố đờ đẫn nói :
“ Tiểu Hùng , ta xin lỗi , ta cũng chẳng hiểu vì sao … “
Tiểu Hùng hơi thở đã điều hòa : “ không sao , ồ , ra là Võ đại ca “
Tiếng nói vừa rồi là của một gã thanh niên vạm vỡ , khuôn mặt có phần hung dữ , gã là Võ Thiên Tùng , con trai cả của Võ gia , một gia tộc lớn làm nghề thương nhân , năm nay 16 tuổi , tính tình đôn hậu chất phác , chẳng hiểu sao hôm nay lại may mắn đi ngang qua ngôi đạo quán hoang này , ngăn cản được trường đại họa …
Thường ngày , gã và lũ trẻ , đặc biệt là Tiểu Hùng và Tiểu Cố rất thân thiết , thấy gã , lũ trẻ liền xúm lại , gã vội hỏi : “ hai đệ có chuyện gì vậy ?? sao lại thành ra như vậy ?? “
Tiểu Cố bối rối : “ đệ cũng không biết nữa .. “ . Đoạn kể hết đầu đuôi sự việc …
“ Thôi , Tiểu Hùng không sao là tốt rồi , hai đệ đừng quá cố chấp như vậy nữa “
Thiên Tùng nói vậy rồi cười xòa , xoa đầu Tiểu Cố , nhưng Tiểu Hùng dường như vẫn không phục …
“ Trong tâm có kiếm , trong kiếm có thiên hạ , đã tha thứ thì đừng để trong lòng , bằng như luôn nhớ thì đừng tha thứ , hãy nghĩ kĩ trước khi rút kiếm khỏi vỏ , kiếm đã ra khỏi vỏ thì chớ chần chứ …”
Thanh âm một nam nhân nghe lạnh lùng thê lương cất lên , văng vẳng giữa bốn bức tường trong đạo quán …
Thiên Tùng khuôn mặt biến sắc , gã tuy là con trai cả Võ gia , dòng dõi thương phú nhưng lại đam mê võ nghệ , tuy võ công không cao nhưng cũng có chút hiểu biết . Thoáng nghe qua , gã đã nhận ra nam nhân nọ sử dụng khuếch âm công , là môn công phu của giới đạo gia , khéo léo dùng nội công khuếch tán thanh âm trong không gian , kẻ sử dụng được môn công phu này trong thiên hạ không hiếm , nhưng thành thạo đến mức thanh âm phát ra mà không để lộ nơi ẩn thân , thì ắt võ công chẳng tầm thường …
“ Ai ! “ Thiên Tùng thét lớn “ Mau hiện thân ! “
Từ sâu trong góc đạo quán , một lão đạo sĩ , tuổi trạc tứ tuần , dáng vẻ cao ngạo , tay gã cầm thanh pháp kiếm , từ từ bước ra . Gã khoác một tấm đạo bào cũ kĩ , rách nát , nhưng thanh pháp kiếm trong tay lại phát ra thanh quang kì dị , ắt là bảo kiếm . Điều kì lạ là , dọc bảo kiếm tuy phát ra ánh sáng , nhưng miếng đá nhỏ , chừng bằng đồng xu , khảm nạm ở chuôi kiếm , lại mang 1 màu tím sẫm , ảm đạm vô quang , đá chẳng ra đá , ngọc chẳng ra ngọc …
 
tùng ơi:-?
cái này post oy mà:-?
mà có chuyện này lạ lắm nhé:-?
sao thanh cứ bênh mai thế nhỉ:-?
lạ ghê gớm:-?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hem có j fai lạ cả.... pan pè :)) thja Log cux bênh tao đấy thoy ;)) :))
Tug là vô can :))
 
Mình post lại để ai chưa biết thì đọc ;))
còn ai bênh ai và vì sao thì có giời biết :-"

Chương 2
Nam nhân từ từ tiến tới , nhìn Tiểu Cố mà rằng : “ Tư chất tốt , chỉ có điều tính khí sao lại quá khích như vậy ?? “
Tiểu Hùng nhìn gã đạo sĩ , liền hỏi :” Ê , ông là ai ? sao trước giờ ta chưa nhìn thấy ông nhỉ ?? “
Tâm Hương thôn ở dưới chân Tung Sơn , lại ngay gần Thiếu Thất Phong , quanh đây Phật giáo lưu truyền là chính , ít thấy Đạo gia đệ tử , chẳng trách Tiểu Hùng lại hỏi như vậy ...
Đạo sĩ nhìn Tiểu Hùng , im lặng hồi lâu rồi hỏi vặn lại nó : “ Tiểu bằng hữu , vừa rồi tính mạng sắp nguy , sao không nhận thua một tiếng , nếu vừa rồi không có vị đại huynh kia ra tay , chỉ e đã táng mạng rồi ?? “
Tiểu Hùng ngẫm nghĩ , trong bụng thấy rằng điều lão đạo sĩ nói chẳng phải không có lý , chỉ là với những điều đã xảy ra , nó cũng chẳng thể nói được là vì sao ...
Trong lúc gã đạo sĩ đối thoại với hai đứa trẻ , Võ Thiên Tùng vẫn chưa hết bàng hoàng , gã chợt nhận thấy đạo sĩ kia tuy võ công cao cường , nhưng tuyệt nhiên không có chút sát ý . Thiên Tùng kéo tay 2 đứa trẻ : “ Tiểu Hùng , Tiểu Cố , gã đạo sĩ này kì quái dị thường , 2 đệ mau về đi ! “
Đám trẻ theo sau cũng líu ríu chạy theo , rõ ràng là xưa nay đều nghe lời Thiên Tùng . Ra khỏi đạo quán , Tiểu Hùng chợt ngoái lại nhìn , gã đạo sĩ vẫn đứng nơi cửa đạo quán hoang tàn , chỉ có điều nó cũng chẳng thể nhìn rõ nét mặt gã nữa rồi ...

***

Đêm , sấm rung chớp giật , gió cuốn mây tàn ...
Một trận cuồng phong sắp tới ...
Gã trung niên đạo sĩ vẫn đứng im lìm nơi cửa đạo quán ... Thiếu Thất Sơn phía xa chỉ còn là một vệt mông lung ... Gã lại chăm chú nhìn những bóng đen kì lạ đang nhảy nhót nơi thôn trấn nhỏ đằng xa , ắt là Tâm Hương Thôn ...
Những bóng đen ở gần nhau trông như một đám mây lớn xám xịt đang chờn vờn trên Tâm Hương Thôn . Hốt nhiên , những bóng đen đổi hướng đột ngột , di chuyển về hướng đạo quán , tốc độ của chúng chẳng khác gì thiểm điện ...
Gã đạo sĩ tay cầm chắc pháp kiếm , đôi lông mày cau lại , gã ước tính , địch nhân trên dưới có 100 người ...
Chớp mắt đã thấy những bóng đen lao vụt qua đạo quán , những kẻ này sử dụng môn khinh công kì quái , đôi chân của chúng gần như không chạm đất mà là lướt đi , chốc chốc lại có một kẻ lao vọt lên không trung , rồi lại đáp xuống , tiếp tục lướt nhẹ vô thanh ...
Nhãn quang của đạo sĩ chợt nhìn thấy một kẻ trong số chúng đang ôm lấy bên hông hai đứa trẻ gã gặp hồi chiều , chính là Tiểu Hùng và Tiểu Cố . Không chút do dự , pháp kiếm tuốt khỏi vỏ , đạo sĩ dụng công đẩy pháp kiếm lao vọt vào đám đông , gã cũng nhanh chóng phi thân theo ...
“ A! Hự ! “
Những tiếng rên la vang lên , kẻ đang ôm hai đứa trẻ và gần một chục kẻ đang lướt đi xung quanh hắn bị đánh văng lên không trung , rơi xuống đất nhưng vẫn như lúc trước , chúng lại tiếp tục lướt đi . Đám đông hốt nhiên hỗn loạn , nhưng nhanh chóng nhận ra kẻ tấn công chính là gã đạo sĩ kia , liền nhanh chóng vây lấy gã ...
Đạo sĩ chầm chậm hạ xuống , một tay gã ôm hai đứa trẻ , tay kia cầm thanh pháp kiếm . Gã ngẩng đầu nhìn đám đông trước mắt , chậm rãi nói : “ Chư vị võ công cao cường , sao lại ra tay với một đứa bé , e rằng mất tư cách quá ?? “
“ Ngươi là ai , dám chõ mũi vào chuyện của ta ?? “
Một giọng nói khàn khàn cất lên , gã đạo sĩ toàn thân chấn động , hắn vừa nhận ra đám người trước mặt , là những kẻ người chẳng ra người , ma chẳng ra ma . Tất cả chúng đều đeo mạng che mặt , những phần da thịt lộ ra đều có màu xám xịt , những vết thương nhưng chẳng hề thấy máu , ánh mắt chúng đỏ tựa hồng huyết , dường như đều là hạng âm binh ma quỷ , tất có kẻ ngầm điều động đang ẩn thân đâu đây ….
“ Ngươi là ai , mau nói ?? “
Giọng nói khàn khàn kia lại cất lên . Đạo sĩ trả lời :
“ Tại hạ , Long Xuân Tử , Võ Đang Nhập Quan đạo nhân , dám hỏi các hạ quý danh là gì ?? “
“ Tên của ta ngươi không cần hay biết , mau cút đi kẻo ta không khách sáo nữa đâu ! “
Long Xuân Tử vẫn bình tĩnh trả lời :
“ Nơi đây là chân núi Tung Sơn , đệ tử Thiếu Lâm mà biết được các hạ ở đây làm điều càn rỡ , nhất định sẽ không để yên đâu ! “
“ Thiếu Lâm Tự chỉ giỏi cậy đông người mà thôi . Xú đạo sĩ , mau giao hai đứa trẻ cho ta ! “
Dứt lời , hàng chục tên yêu nhân đã lao tới bên Long Xuân Tử lúc này đang ôm hai đứa trẻ . Long Xuân Tử thét lên một tiếng , cả người lẫn pháp kiếm đâm thẳng về phía yêu nhân mà phóng tới , pháp kiếm tỏa sáng rực rỡ …
Những tên yêu nhân đầu tiên chạm phải pháp kiếm đều tan thành cát bụi . “ Quả nhiên không phải là người ! “ Long Xuân Tử thầm nghĩ , gã ngầm kinh sợ công lực của tên yêu nhân vẫn đang ẩn nấp giữa những bóng ma này , ắt hẳn phải có nội công cao cường , cũng như tu luyện loại công phu ngụy dị vô cùng mới có thể chiêu tập một lượng lớn âm hồn đến vậy …
Bất ngờ , từ phía sau đám yêu nhân , một đạo dị quang đỏ sậm vọt lên không trung , Long Xuân Tử lờ mờ thấy một bóng người , xiêm y phấp phới giữa đạo dị quang …
“ Xú đạo sĩ , sát ! “
Quái nhân trên không tung ngay một chưởng phong cực mạnh xuống chỗ Long Xuân Tử . Gã đạo sĩ không hề nao núng , dùng pháp kiếm kết hợp ấn chỉ , dụng nội công dựng lên một thạch bích kình khí hộ thể . Gã vừa triệu hoán thành công kình khí hộ thể thì chưởng phong của quái nhân vừa vặn ập đến …
Ầm !!!
Một tiếng nổ lớn vang lên , chưởng phong va chạm kịch liệt với nội công hộ thể của Long Xuân Tử , gã cảm thấy khí huyết trong thân nhộn nhạo , nhưng tuyệt nhiên không hề thoái lui nửa bước . Tai gã chỉ nghe thấy tiếng gió hú u u bên tai , ánh sáng đỏ sẫm như tinh huyết ngập ngụa .
“ Huyết sa chưởng ! “ Gã đạo sĩ thét lớn “ Không ngờ ngươi lại tu luyện môn công phu táng tận lương tâm này ! “
Huyết sa chưởng mà Long Xuân Tử nói đến là một môn tà công của ma giáo , lấy tinh huyết của kẻ khác mà hấp thu vào thân thể người luyện , tạo nên sức công phá mãnh liệt . Đạt được đến trình độ của quái nhân này , chỉ e cũng đã hấp thu tinh huyết không dưới ngàn người , lại thêm ma thuật ngụy dị chiêu hồn người chết , kẻ này chắc chắn là bàng môn tà đạo …
Long Xuân Tử nghĩ đến đây thì tức giận vô cùng , vội thét lớn :
“ Bàng môn tà đạo , lại dám tu luyện thứ võ công cùng hung cực ác như vậy sao , hôm nay bần đạo quyết trừ hại cho dân !! “
Dứt lời , pháp kiếm sáng rực , đạo bào gã phấp phới , gã đặt hai đứa trẻ xuống mặt cỏ , xem ra muốn quyết chiến một phen với yêu nhân …
Long Xuân Tử là đồ đệ đắc ý của Huyền Thành Tử chân nhân chưởng môn Võ Đang phái , võ công ắt không tầm thường , tay gã nắm pháp quyết , miệng lầm rầm niệm những câu thần chú kì quái . Chẳng ngờ , những âm hồn nãy giờ vẫn bay lượn xung quanh như chỉ chờ thời điểm này , lao thẳng vào tấn công Long Xuân Tử ...
 
ô hô... pan pè :)) ~ ng` lúc nào cux nghj theo chiều hướng như mày tao hem chấp :))
xưa nay vẫn nhju pan pè bênh tao :)) ;))
 
ờ hớ ;))
chả biết nữa ;))
tự nhiên lại gọi thía :))
nghĩ mãi k ra tại sao nhể :))
ko ai đọc chương 2 à :))
 
truyện dài gớm
thja sao mày ko thắc mắc rất nhju ng gọi tao là chj :)) mah hem gọi mày :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
sang trang mới ;))
repost ;))

Chương 2
Nam nhân từ từ tiến tới , nhìn Tiểu Cố mà rằng : “ Tư chất tốt , chỉ có điều tính khí sao lại quá khích như vậy ?? “
Tiểu Hùng nhìn gã đạo sĩ , liền hỏi :” Ê , ông là ai ? sao trước giờ ta chưa nhìn thấy ông nhỉ ?? “
Tâm Hương thôn ở dưới chân Tung Sơn , lại ngay gần Thiếu Thất Phong , quanh đây Phật giáo lưu truyền là chính , ít thấy Đạo gia đệ tử , chẳng trách Tiểu Hùng lại hỏi như vậy ...
Đạo sĩ nhìn Tiểu Hùng , im lặng hồi lâu rồi hỏi vặn lại nó : “ Tiểu bằng hữu , vừa rồi tính mạng sắp nguy , sao không nhận thua một tiếng , nếu vừa rồi không có vị đại huynh kia ra tay , chỉ e đã táng mạng rồi ?? “
Tiểu Hùng ngẫm nghĩ , trong bụng thấy rằng điều lão đạo sĩ nói chẳng phải không có lý , chỉ là với những điều đã xảy ra , nó cũng chẳng thể nói được là vì sao ...
Trong lúc gã đạo sĩ đối thoại với hai đứa trẻ , Võ Thiên Tùng vẫn chưa hết bàng hoàng , gã chợt nhận thấy đạo sĩ kia tuy võ công cao cường , nhưng tuyệt nhiên không có chút sát ý . Thiên Tùng kéo tay 2 đứa trẻ : “ Tiểu Hùng , Tiểu Cố , gã đạo sĩ này kì quái dị thường , 2 đệ mau về đi ! “
Đám trẻ theo sau cũng líu ríu chạy theo , rõ ràng là xưa nay đều nghe lời Thiên Tùng . Ra khỏi đạo quán , Tiểu Hùng chợt ngoái lại nhìn , gã đạo sĩ vẫn đứng nơi cửa đạo quán hoang tàn , chỉ có điều nó cũng chẳng thể nhìn rõ nét mặt gã nữa rồi ...

***

Đêm , sấm rung chớp giật , gió cuốn mây tàn ...
Một trận cuồng phong sắp tới ...
Gã trung niên đạo sĩ vẫn đứng im lìm nơi cửa đạo quán ... Thiếu Thất Sơn phía xa chỉ còn là một vệt mông lung ... Gã lại chăm chú nhìn những bóng đen kì lạ đang nhảy nhót nơi thôn trấn nhỏ đằng xa , ắt là Tâm Hương Thôn ...
Những bóng đen ở gần nhau trông như một đám mây lớn xám xịt đang chờn vờn trên Tâm Hương Thôn . Hốt nhiên , những bóng đen đổi hướng đột ngột , di chuyển về hướng đạo quán , tốc độ của chúng chẳng khác gì thiểm điện ...
Gã đạo sĩ tay cầm chắc pháp kiếm , đôi lông mày cau lại , gã ước tính , địch nhân trên dưới có 100 người ...
Chớp mắt đã thấy những bóng đen lao vụt qua đạo quán , những kẻ này sử dụng môn khinh công kì quái , đôi chân của chúng gần như không chạm đất mà là lướt đi , chốc chốc lại có một kẻ lao vọt lên không trung , rồi lại đáp xuống , tiếp tục lướt nhẹ vô thanh ...
Nhãn quang của đạo sĩ chợt nhìn thấy một kẻ trong số chúng đang ôm lấy bên hông hai đứa trẻ gã gặp hồi chiều , chính là Tiểu Hùng và Tiểu Cố . Không chút do dự , pháp kiếm tuốt khỏi vỏ , đạo sĩ dụng công đẩy pháp kiếm lao vọt vào đám đông , gã cũng nhanh chóng phi thân theo ...
“ A! Hự ! “
Những tiếng rên la vang lên , kẻ đang ôm hai đứa trẻ và gần một chục kẻ đang lướt đi xung quanh hắn bị đánh văng lên không trung , rơi xuống đất nhưng vẫn như lúc trước , chúng lại tiếp tục lướt đi . Đám đông hốt nhiên hỗn loạn , nhưng nhanh chóng nhận ra kẻ tấn công chính là gã đạo sĩ kia , liền nhanh chóng vây lấy gã ...
Đạo sĩ chầm chậm hạ xuống , một tay gã ôm hai đứa trẻ , tay kia cầm thanh pháp kiếm . Gã ngẩng đầu nhìn đám đông trước mắt , chậm rãi nói : “ Chư vị võ công cao cường , sao lại ra tay với một đứa bé , e rằng mất tư cách quá ?? “
“ Ngươi là ai , dám chõ mũi vào chuyện của ta ?? “
Một giọng nói khàn khàn cất lên , gã đạo sĩ toàn thân chấn động , hắn vừa nhận ra đám người trước mặt , là những kẻ người chẳng ra người , ma chẳng ra ma . Tất cả chúng đều đeo mạng che mặt , những phần da thịt lộ ra đều có màu xám xịt , những vết thương nhưng chẳng hề thấy máu , ánh mắt chúng đỏ tựa hồng huyết , dường như đều là hạng âm binh ma quỷ , tất có kẻ ngầm điều động đang ẩn thân đâu đây ….
“ Ngươi là ai , mau nói ?? “
Giọng nói khàn khàn kia lại cất lên . Đạo sĩ trả lời :
“ Tại hạ , Long Xuân Tử , Võ Đang Nhập Quan đạo nhân , dám hỏi các hạ quý danh là gì ?? “
“ Tên của ta ngươi không cần hay biết , mau cút đi kẻo ta không khách sáo nữa đâu ! “
Long Xuân Tử vẫn bình tĩnh trả lời :
“ Nơi đây là chân núi Tung Sơn , đệ tử Thiếu Lâm mà biết được các hạ ở đây làm điều càn rỡ , nhất định sẽ không để yên đâu ! “
“ Thiếu Lâm Tự chỉ giỏi cậy đông người mà thôi . Xú đạo sĩ , mau giao hai đứa trẻ cho ta ! “
Dứt lời , hàng chục tên yêu nhân đã lao tới bên Long Xuân Tử lúc này đang ôm hai đứa trẻ . Long Xuân Tử thét lên một tiếng , cả người lẫn pháp kiếm đâm thẳng về phía yêu nhân mà phóng tới , pháp kiếm tỏa sáng rực rỡ …
Những tên yêu nhân đầu tiên chạm phải pháp kiếm đều tan thành cát bụi . “ Quả nhiên không phải là người ! “ Long Xuân Tử thầm nghĩ , gã ngầm kinh sợ công lực của tên yêu nhân vẫn đang ẩn nấp giữa những bóng ma này , ắt hẳn phải có nội công cao cường , cũng như tu luyện loại công phu ngụy dị vô cùng mới có thể chiêu tập một lượng lớn âm hồn đến vậy …
Bất ngờ , từ phía sau đám yêu nhân , một đạo dị quang đỏ sậm vọt lên không trung , Long Xuân Tử lờ mờ thấy một bóng người , xiêm y phấp phới giữa đạo dị quang …
“ Xú đạo sĩ , sát ! “
Quái nhân trên không tung ngay một chưởng phong cực mạnh xuống chỗ Long Xuân Tử . Gã đạo sĩ không hề nao núng , dùng pháp kiếm kết hợp ấn chỉ , dụng nội công dựng lên một thạch bích kình khí hộ thể . Gã vừa triệu hoán thành công kình khí hộ thể thì chưởng phong của quái nhân vừa vặn ập đến …
Ầm !!!
Một tiếng nổ lớn vang lên , chưởng phong va chạm kịch liệt với nội công hộ thể của Long Xuân Tử , gã cảm thấy khí huyết trong thân nhộn nhạo , nhưng tuyệt nhiên không hề thoái lui nửa bước . Tai gã chỉ nghe thấy tiếng gió hú u u bên tai , ánh sáng đỏ sẫm như tinh huyết ngập ngụa .
“ Huyết sa chưởng ! “ Gã đạo sĩ thét lớn “ Không ngờ ngươi lại tu luyện môn công phu táng tận lương tâm này ! “
Huyết sa chưởng mà Long Xuân Tử nói đến là một môn tà công của ma giáo , lấy tinh huyết của kẻ khác mà hấp thu vào thân thể người luyện , tạo nên sức công phá mãnh liệt . Đạt được đến trình độ của quái nhân này , chỉ e cũng đã hấp thu tinh huyết không dưới ngàn người , lại thêm ma thuật ngụy dị chiêu hồn người chết , kẻ này chắc chắn là bàng môn tà đạo …
Long Xuân Tử nghĩ đến đây thì tức giận vô cùng , vội thét lớn :
“ Bàng môn tà đạo , lại dám tu luyện thứ võ công cùng hung cực ác như vậy sao , hôm nay bần đạo quyết trừ hại cho dân !! “
Dứt lời , pháp kiếm sáng rực , đạo bào gã phấp phới , gã đặt hai đứa trẻ xuống mặt cỏ , xem ra muốn quyết chiến một phen với yêu nhân …
Long Xuân Tử là đồ đệ đắc ý của Huyền Thành Tử chân nhân chưởng môn Võ Đang phái , võ công ắt không tầm thường , tay gã nắm pháp quyết , miệng lầm rầm niệm những câu thần chú kì quái . Chẳng ngờ , những âm hồn nãy giờ vẫn bay lượn xung quanh như chỉ chờ thời điểm này , lao thẳng vào tấn công Long Xuân Tử ...
 
thắc mắc lâu oy:-?
sao P1 ai cũng gọi tùng là anh:-?
bạn tùng có bí quyết ji zậy;;)

ÚI chà:)| mới ngủ dậy mà đã nhiều post thế này rồi:-j
mà ai gọi Tùng là anh:-?? mình chửi nó thường xuyên cơ mà=)) mấy thằng gọi TÙng là anh chỉ có cậu Hùng,thích nịnh hót:-s lấy lòng:-ss chứ mình là mình sòng phẳng ;)) việc gì phải anh với em
hehe,cái dcm thằng Tùng đýa:">
 
mk thằng nào cứ thích chửi bố :))
có mỗi cái tài năng mà cứ bênh gái bắt cậu Hùng giấu :))
đồ khốn :))
 
ÚI chà:)| mới ngủ dậy mà đã nhiều post thế này rồi:-j
mà ai gọi Tùng là anh:-?? mình chửi nó thường xuyên cơ mà=)) mấy thằng gọi TÙng là anh chỉ có cậu Hùng,thích nịnh hót:-s lấy lòng:-ss chứ mình là mình sòng phẳng ;)) việc gì phải anh với em
hehe,cái dcm thằng Tùng đýa:">

gọi anh sưng em cóa j` còn cóa người giúp đỡ:>
 
thích thì tao nói ra cũng được:-j chứ cần gì thằng Hùng=)) cái này buồn cười lắm:"> tao chỉ biết sơ sơ qua thôi:">
 
Back
Bên trên