Nguyễn Xuân Hải
(nguyenhai)
New Member
*Thông tin trong bài viết này có thể đúng, có thể sai... rút cục cũng chỉ là tâm sự, là cảm tưởng của một kẻ xa nhà...*
Tâm sự trên đất Mĩ...
Trong quá trình học tập trên đất Mĩ, tôi đã ko ít lần đối mặt với những tình huống thật khó xử, đặc biệt là khi người xung quanh đề cập tới cuộc Chiến tranh Việt Nam. Tuy nhiên, hơn bao giờ hết, lúc này đây tôi cảm thấy thật phân vân khi mà người thầy giáo môn Chính trị học của tôi lại chính là một cựu sĩ quan chỉ huy trong cuộc chiến tàn khốc đó.
Năm mươi lăm tuổi đời, giáo sư RB đã trải nghiệm cuộc sống dưới nhiều góc độ khác nhau: một thanh niên xa nhà, một người lính xa quê, một sĩ quan cao cấp, một chính trị gia có nhiều ảnh hưởng, và hiện tại, một thầy giáo giảng dạy tại trường đại học bang TN. Mỗi khi ông đứng trước lớp, tôi, với tư cách là một học sinh, có thể cảm nhận được khá ràng lòng nhiệt huyết đầy kinh nghiệm của ông. Bằng lối truyền đạt hiệu quả, có lẽ có được nhờ những năm tháng trên chính trường, cộng với sự rành mạch thẳng thắn của một người lính, ông đưa tới học sinh cách nhìn chính trị và những tư tưởng quyết đoán của ông một cách đầy thuyết phục.
Phong cách giảng dạy của ông khá giản dị: từ những câu chuyện thực của cuộc sống mà ông đã chứng kiến, ông kể lại cho chúng tôi với những lời kết luận hùng hồn, ăn khớp một cách hoàn hảo với nội dung và lí thuyết bài giảng.
Tôi thích hầu hết các câu chuyện của ông, từ chuyện ông bỏ bạn gái, li dị vợ vì bất đồng quan điểm chính trị, cho đến những lần ông hùng biện trước hàng trăm người để bảo vệ lập trường và chính sách của chính phủ đương thời. Thế nhưng, những câu chuyện của ông về Chiến Tranh Việt Nam lại là một vấn đề hoàn toàn trái ngược. Đó, đầu tiên, đã tạo ra một rào cản ngăn chia tôi và ông sang hai phe đối lập. Ông đã không ngần ngại đưa ra những kết luận tiêu cực về đảng Cộng Sản, cũng như chưa lúc nào e dè nêu lên sự không thương tiếc của nòng súng tiểu đoàn quân Mĩ do ông chỉ huy trước bất cứ một người dân Việt Nam nào mang dáng dấp cộng sản. Như một hệ quả tất yếu, tôi đâm ra ghét ông. Dần dần chuyển thành căm hận khi ông đi sâu hơn vào chi tiết cuộc chiến qua những baig giảng về chủ nghĩa Mác-Lênin và chế độ chính quyền tập trung. Vì vậy, cũng như ông không hề do dự kể lên những điều ông đã thực hiện khi còn ở Việt Nam, tôi đã không hề do dự khi trực tiếp tranh cãi với ông về cuộc sống tự do, dân chủ mà chính phủ Việt Nam đã đem đến cho người dân Việt Nam ngày hôm nay.
Tâm sự trên đất Mĩ...
Trong quá trình học tập trên đất Mĩ, tôi đã ko ít lần đối mặt với những tình huống thật khó xử, đặc biệt là khi người xung quanh đề cập tới cuộc Chiến tranh Việt Nam. Tuy nhiên, hơn bao giờ hết, lúc này đây tôi cảm thấy thật phân vân khi mà người thầy giáo môn Chính trị học của tôi lại chính là một cựu sĩ quan chỉ huy trong cuộc chiến tàn khốc đó.
Năm mươi lăm tuổi đời, giáo sư RB đã trải nghiệm cuộc sống dưới nhiều góc độ khác nhau: một thanh niên xa nhà, một người lính xa quê, một sĩ quan cao cấp, một chính trị gia có nhiều ảnh hưởng, và hiện tại, một thầy giáo giảng dạy tại trường đại học bang TN. Mỗi khi ông đứng trước lớp, tôi, với tư cách là một học sinh, có thể cảm nhận được khá ràng lòng nhiệt huyết đầy kinh nghiệm của ông. Bằng lối truyền đạt hiệu quả, có lẽ có được nhờ những năm tháng trên chính trường, cộng với sự rành mạch thẳng thắn của một người lính, ông đưa tới học sinh cách nhìn chính trị và những tư tưởng quyết đoán của ông một cách đầy thuyết phục.
Phong cách giảng dạy của ông khá giản dị: từ những câu chuyện thực của cuộc sống mà ông đã chứng kiến, ông kể lại cho chúng tôi với những lời kết luận hùng hồn, ăn khớp một cách hoàn hảo với nội dung và lí thuyết bài giảng.
Tôi thích hầu hết các câu chuyện của ông, từ chuyện ông bỏ bạn gái, li dị vợ vì bất đồng quan điểm chính trị, cho đến những lần ông hùng biện trước hàng trăm người để bảo vệ lập trường và chính sách của chính phủ đương thời. Thế nhưng, những câu chuyện của ông về Chiến Tranh Việt Nam lại là một vấn đề hoàn toàn trái ngược. Đó, đầu tiên, đã tạo ra một rào cản ngăn chia tôi và ông sang hai phe đối lập. Ông đã không ngần ngại đưa ra những kết luận tiêu cực về đảng Cộng Sản, cũng như chưa lúc nào e dè nêu lên sự không thương tiếc của nòng súng tiểu đoàn quân Mĩ do ông chỉ huy trước bất cứ một người dân Việt Nam nào mang dáng dấp cộng sản. Như một hệ quả tất yếu, tôi đâm ra ghét ông. Dần dần chuyển thành căm hận khi ông đi sâu hơn vào chi tiết cuộc chiến qua những baig giảng về chủ nghĩa Mác-Lênin và chế độ chính quyền tập trung. Vì vậy, cũng như ông không hề do dự kể lên những điều ông đã thực hiện khi còn ở Việt Nam, tôi đã không hề do dự khi trực tiếp tranh cãi với ông về cuộc sống tự do, dân chủ mà chính phủ Việt Nam đã đem đến cho người dân Việt Nam ngày hôm nay.