Những nghịch lý giáo dục

Lưu Công Thành
(congthanh)

Điều hành viên
Những nghịch lý giáo dục

Hoàng Tuỵ

Lời toà soạn:

Chắc hẳn sự so sánh "vượt trội" về phía học sinh Việt Nam so với học sinh Ðức, do một tạp chí Ðức đăng tải, đã đem lại nhiều tự hào phấn khởi trong giới quan chức Việt Nam, và điều đó đã đưa đến phản ứng của giáo sư Hoàng Tuỵ trên báo Tia Sáng số tháng 9.2002, mà chúng tôi xin đăng lại dưới đây. Một cộng tác viên của Diễn Ðàn đã tìm đọc bài báo của tác giả Paul Schwarz tựa là "Hanoi schlägt München", (Hà Nội thắng München) đăng trên tờ Frankfurter Rundschau ra ngày 08.08.2002, và cho biết thêm (ngoài kết luận chính đã được g.s. Hoàng Tuỵ bình luận) :

1. Việc so sánh được thực hiện trong khuôn khổ của PISA, chương trình đánh giá chất lượng giáo dục quốc tế, (Programme for International Student Assessment). Có thể xem thêm về chương trình này tại http://www.pisa.oecd.org/

2. Học sinh ở VN phải học nhiều giờ hơn, lại có hơn học sinh Ðức khá nhiều các bài tập phải làm sau giờ học và ngày nghỉ. Số học sinh trong một lớp ở VN đông và kỷ luật hơn...

Theo anh, các so sánh trong bài còn thiếu chính xác, mặt khác trình độ kinh tế xã hội quá khác nhau khó cho phép đi đến những kết luận đánh giá hay so sánh toàn bộ hệ tiểu học của hai nước. Cũng không loại trừ khả năng tác giả bài báo "lợi dụng" kết quả của chương trình PISA để gửi thông điệp cảnh báo sự "thua kém" của giáo dục Ðức trong khuôn khổ toàn cầu hoá hiện nay.

Người viết các dòng chú thích này, trái lại, hết sức lo lắng cho các bậc phụ huynh và cả các học sinh tiểu học ở VN trước một chương trình nặng nề, năng suất thấp so với "đối thủ", và rất đồng tình với các phân tích của giáo sư Hoàng Tuỵ.

*

Thế là cả nước lại chính thức bước vào năm học mới, sau khi tiểu học tựu trường sớm mấy tuần. Giữa lúc dư luận xã hội còn nhiều băn khoăn, lo lắng về chương trình và sách giáo khoa cải cách, chưa mấy ai thật sự tin tưởng vào chất lượng giáo dục của nước nhà thì một tin đăng trên báo Tin tức của TTXVN ngày 9-8 không khỏi làm nhiều người ngạc nhiên : theo kết quả khảo sát công bố trên một tạp chí Ðức ngày 8-8 thì trình độ học vấn của học sinh tiểu học ở Hà Nội cao hơn ở Munich - nơi chất lượng giáo dục được đánh giá vào loại cao nhất nước Ðức. Ðó là kết luận bất ngờ mà hai nhà nghiên cứu Ðức đã rút ra từ cuộc điều tra và phân tích ở 54 lớp tiểu học ở Munich và 20 lớp tiểu học ở Hà Nội. Hóa ra Việt Nam có một nền giáo dục tiểu học tốt bậc nhất trên thế giới, vượt cả Ðức vốn được coi là nước có nền giáo dục phổ thông vào loại tiên tiến. Vậy phải chăng bao nhiêu lời phàn nàn, chỉ trích bấy lâu của dư luận xã hội đối với giáo dục đều thiếu cơ sở và chúng ta đã sai lầm khi đánh giá thấp chất lượng nhà trường mấy năm qua ?

Theo nhận định của nhóm nghiên cứu nói trên, " học sinh Ðức có phần thông minh hơn, nhưng khả năng tập trung chú ý thì học sinh Việt Nam vượt trội. Ðặc biệt, học sinh Việt Nam vượt trội hơn hẳn về môn toán, kể cả khi làm các bài toán khó cần có tư duy... Học sinh Việt Nam có tinh thần kỷ luật cao, tuyệt đối kính trọng thầy cô, thân ái đoàn kết với nhau, coi học tập là niềm vui ".

Cứ theo cách đánh giá này, nếu là người Ðức tôi chẳng có gì phải lo lắng, còn là người Việt thì tôi không cảm thấy hãnh diện, trái lại càng thấy lo lắng nhiều hơn cho tương lai đất nước. Công bằng mà nói, cấp giáo dục tiểu học của ta, ít ra ở các thành phố lớn, vẫn còn nề nếp, kỷ cương và ít lạc hậu so với thế giới hơn các cấp học cao hơn như trung học phổ thông và đại học, đặc biệt là cấp đào tạo thạc sĩ và tiến sĩ. Ít ra chất lượng giáo dục tiểu học cũng còn nhiều điểm có thể tự hào. Vậy điều gì khiến ta lo lắng ?

Vấn đề là ở chỗ những đức tính mà trẻ em ta vượt trội thì ở các nước người ta không đặt yêu cầu quá cao ở lứa tuổi tiểu học, vì điều quan trọng là giáo dục phải phù hợp và giữ gìn cho trẻ em tính hồn nhiên trong sáng của tuổi thơ. Cho nên họ khuyến khích trẻ em chăm học bằng cách tạo hứng thú học tập chứ không phải ép buộc học thêm lu bù. Giáo dục của họ có nề nếp nhưng không gò bó, không theo khuôn phép cứng nhắc mà để cho trẻ em được phát triển tự nhiên, phát huy tính năng động của chúng, do đó, làm cho trẻ em biết tự tin, chủ động, biết xoay sở, và càng lên lớp cao càng thông minh hơn, càng sung sức hơn, chứ không phải mòn mỏi dần do từ tuổi nhỏ đã tiêu hao hết sức lực vào những mục tiêu nông cạn và thiển cận.

Ðó chính là nguyên nhân vì sao trẻ em Ðức có phần thông minh hơn trẻ em ta. Nói chung, tôi vẫn tin rằng trẻ em sinh ra dù thuộc dân tộc nào và tầng lớp nào cũng thông minh ngang nhau, trừ những ngoại lệ mà ở đâu và lĩnh vực nào cũng có. Một số nghiên cứu ở Mỹ đã từng xác nhận điều đó khi họ so sánh trẻ em da đen và da trắng. Sự khác biệt trong phát triển trí tuệ phụ thuộc chủ yếu vào môi trường giáo dục, chứ không phải nguồn gốc dân tộc hay giai tầng xã hội. Vậy khi trẻ em Ðức được đánh giá có phần thông minh hơn trẻ em Việt Nam, thì điều đó cũng có nghĩa giáo dục của ta chưa chú ý đầy đủ việc phát triển trí tuệ, mà còn nặng nhồi nhét kiến thức, gò bó cá tính, và ít khuyến khích phát triển tính năng động, sáng tạo.

Có thể trẻ em ta biết nhiều thứ, nhưng chỉ khi được hỏi về những kiến thức có sẵn mới ứng đáp trôi chảy, còn khi đặt trước những tình huống mới, chưa được học tới ở lớp, mà phải vận dụng thông minh để xử trí, thì thường lúng túng, xoay sở kém ; ngay các điểm cao về toán cũng chưa phản ánh khả năng thật, mà chủ yếu vì học nhiều, làm nhiều bài mẫu, luyện tập nhiều về các thứ mẹo vặt để giải các kiểu bài toán có tính đánh đố, mà nhiều khi cũng chỉ được hiểu một cách hình thức, giống như các máy tính biết đánh cờ giỏi vì đã được cài đặt những chương trình phức tạp.

Vài tuần trước tôi có xem truyền hình một buổi dạy toán cho học sinh tiểu học. Nội dung rất khó : tính diện tích của một hình đa giác bằng cách phân tích thành hình chữ nhật và tam giác. Tôi ngạc nhiên sao lại dạy khó như thế, nhưng hỏi ra thì đó là chương trình hiện nay tại các trường. Ðiều chắc chắn là với cách học đó, nhiều học sinh cảm thấy nặng nề, phải vất vả mới hiểu nổi mà chắc gì hiểu đúng, có lẽ chỉ tiếp thu hình thức. Cứ như thế năm này qua năm nọ, gồng lên mà chịu đựng sự căng thẳng, trách gì không dần dần mụ người, đầu óc trở nên chậm chạp, kém nhanh nhạy so với trẻ em ở những nước có một nền giáo dục hợp lý hơn.

Một số quan chức giáo dục viện cớ trẻ em các nước học nhiều giờ hơn trẻ em ta để nói rằng học sinh ta học thế này hãy còn ít chứ chưa phải đã quá tải. Ðúng là giờ học ở lớp của họ nhiều hơn, song cần nhớ rằng trẻ em của họ phần lớn chỉ học ở trường, về nhà ít phải học thêm, làm bài thêm, trừ một số bài học thuộc lòng. Nhiều giờ ở lớp chỉ để học sinh tự làm bài tập, thầy có mặt chỉ để quan sát và giúp đỡ các em nào cần đến. Vì vậy trẻ em học nhẹ nhàng mà có hiệu quả hơn, đồng thời cũng tránh được sự bất công do khi ra bài làm ở nhà thì trẻ em các gia đình khá giả sẽ được thuận lợi vì có bố mẹ giúp đỡ còn trẻ em các gia đình nghèo và văn hóa thấp sẽ phải thiệt thòi.

Dù sao nhận xét của nhóm nghiên cứu Ðức cũng đáng cho ta suy nghĩ vì nó gióng thêm một hồi chuông cảnh báo mà nhiều người trong nước đã từng nhiều lần lưu ý các nhà lãnh đạo : với nền giáo dục kiểu này học sinh Việt Nam học giỏi, ngoan ngoãn, có kỷ luật ở các lớp nhỏ, nhưng càng học lên cao càng đuối sức dần vì đã không biết dành sức chạy đường dài. Khi nhà trường chỉ tập trung nhồi nặn trẻ em theo một mẫu cứng nhắc thì nhiều đức tính có được chỉ là cái bề ngoài không sâu, không thực chất, khi lớn lên có thể dễ dàng mất đi hoặc biến dạng thành điều trái ngược. Mặt khác, sự gò bó quá mức ngăn cản sự phát triển tính năng động, tư duy độc lập, đầu óc tưởng tượng, cho nên sau này ra đời dễ bị hẫng hụt, và một khi không đủ tài trí thông minh để cạnh tranh lành mạnh thì có thể dễ dàng nảy ra xu hướng vươn lên bằng mánh khóe, lừa dối, gian xảo. Trong thời đại mà các ưu thế trí tuệ mới thật sự làm nên sự giàu mạnh của các quốc gia, nếu không có chủ bài trong cạnh tranh, thì phải nhường bước cho kẻ khác, và nhẫn nhịn đi theo sau, bắt chước họ, phục tùng họ, và nếu tự trọng không chịu ngửa tay xin mãi thì đành cam chịu cuộc sống nghèo hèn.

Cuối cùng cũng nên tự hỏi : vì sao con em ta giỏi toán mà đời sống kinh tế, xã hội ở nước ta về nhiều mặt lại thể hiện một cung cách làm ăn không hề biết tính toán - cứ xem chuyện mía, đường, xi-măng, xe máy, v.v. thì rõ - một trình độ dân trí (đúng hơn là quan trí) quá thấp so với cả những nước như Thái-lan, Malaysia, chứ nói gì Ðức hay các nước phương Tây khác ? Vì sao trẻ em ta có tinh thần kỷ luật cao, mà đời sống công cộng của người lớn trong xã hội lại biểu lộ một ý thức kỷ luật, trật tự thấp kém không thể chấp nhận được ở một nước cần hướng tới công nghiệp hóa và hiện đại hóa ? Vì sao trẻ em được dạy bảo phải thật thà, trung thực, mà xã hội người lớn có quá nhiều gian dối, tham nhũng, buôn lậu ? Bao nhiêu câu hỏi là bấy nhiêu nghịch lý nhức nhối. Nói như các nhà khoa học hệ thống : muốn hiểu đầy đủ các vấn đề của một hệ phức tạp như giáo dục, dù chỉ là giáo dục tiểu học, phải nhìn rộng ra hệ trên của nó, ở đấy mới có thể tìm thấy lời giải đáp trọn vẹn. Xã hội mà còn xô bồ, thật giả lẫn lộn, kỷ cương phép nước không được tôn trọng, thì làm sao giáo dục tốt được. Tuy nhiên, lại cũng theo khoa học hệ thống, bất cứ hệ phức tạp nào cũng có tính độc lập tương đối của nó, thì giáo dục cũng vậy, cho nên dù khó khăn chung còn nhiều thì cái ngành hoạt động quốc sách hàng đầu này vẫn cần được sự quan tâm chăm sóc nhiều hơn của Nhà nước và xã hội để phát triển tốt. Thua kém về gì chứ về trí thông minh sẽ khó được bù lại bởi những ưu thế khác, nhất là ở thế kỷ tri thức này. Ðó là quy luật khắc nghiệt sẽ trừng phạt chúng ta nếu cứ để cho giáo dục sa lầy trong những cuộc thi tốn kém vô lối và tàn nhẫn, những cuộc thí nghiệm chương trình và sách giáo khoa vội vã, hết cải tiến đến cải lùi, và những chuyện dạy thêm, học thêm, luyện thi tràn lan triền miên như không bao giờ chấm dứt được.

Hoàng Tụy
(Tạp chí Tia sáng, tháng 9.2002)
 
Bài viết hay quá , mình thấy phân tích những sai lầm , lệch lạc , tầm nhìn thiển cận của đường lối chính sách Giáo Dục VN rất chính xác . Quả thật Giáo Dục phương Tây rất Khoa học , họ dạy cho học sinh học cách để học , để tư duy , để sáng tạo , chứ không hề mang tính nhồi nhét , áp đặt như nền Giáo dục nước nhà. Điều này thì nhìn về lâu về dài đúng là học sinh , sinh viên Vn cứ với cái đà chủ trương Giáo dục quá tải , chưa phù hợp với trình độ của người học sẽ gây ra những ảnh hưởng , hậu quả về mặt lâu dài , và quả thật như Giáo Sư đã phân tích là sẽ sớm đuối sức trên đường chạy đua . Đọc các nghịch lí Giáo Dục giáo sư đưa ra chỉ biết ngồi mà rung đùi tâm đắc , sau đó thì thấy thất vọng tràn trề bởi thực tế lại phũ phàng quá ... Hệ thống Giáo dục mang tính trụ cột đối với việc xây dựng nền móng các thế hệ tri thức trẻ của đất nước vậy mà còn ngổn ngang trăm mối rối rắm và mờ mịt và xin thưa là chúng ta mới có đang bàn tới cấp Tiểu học !?!

Mà báo Tia sáng là tạp chí mới ạ , sao hồi ở nhà em chưa nghe danh bao giờ kà :-/
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em Doan Trang than men, cac bac lanh dao nha ta con sai nhieu lam.
Nhung lieu em co lam kha hon cac bac duoc khong?Cac bac ay cung ap dung chuong trinh hoc cua hoc sinh Nga roi Lien Xo cho minh,nhung neu thuc te bay gio chung minh la dieu do khong hieu qua thi lai phai sua .
Neu nhu em co tam huyet thuc su,thi hay lam mot cai gi do di,hay cai tao bo may giao duc vn.
Dung hoi to quoc da lam gi cho ta,ma tu hoi ta da lam gi cho to quoc hom nay.?
 
Nguyen Ngoc Minh đã viết:
Em Doan Trang than men, cac bac lanh dao nha ta con sai nhieu lam.
Nhung lieu em co lam kha hon cac bac duoc khong?Cac bac ay cung ap dung chuong trinh hoc cua hoc sinh Nga roi Lien Xo cho minh,nhung neu thuc te bay gio chung minh la dieu do khong hieu qua thi lai phai sua .
Neu nhu em co tam huyet thuc su,thi hay lam mot cai gi do di,hay cai tao bo may giao duc vn.
Dung hoi to quoc da lam gi cho ta,ma tu hoi ta da lam gi cho to quoc hom nay.?

:) anh khuyên rất chí lí , em cũng luôn đồng tình với quan điểm như vậy , rất thiết thực. Song chính vì với tuổi tác còn nhỏ thì những người cảm thấy lo ngại cho ngành Giáo dục nước nhà như em với khả năng hạn hẹp của mình bây giờ không thể làm gì cả , chính là lí do tại sao lại càng bức xúc , mong anh thông cảm cho . Cái gì cũng có thời điểm của nó hết anh ạ .

Các bác cán bộ nhà mình tác phong làm việc thế nào chắc anh cũng biết : ì trệ , đùn đẩy , làm việc không khoa học , ít chịu đổi mới , thụ động , bằng chứng là cứ thực hiện các thí điểm áp dụng đưa vào chương trình SGK mới cho khối cấp 1 , 2 vô tội vạ , mang tính đối phó . Rồi thì 1 loạt các tệ nạn , nhiễu nhương nảy sinh xung quanh vấn đề thi cử , giảng dạy mà vẫn ngang nhiên tồn tại bấy lâu nay bất di bất dịch. Những điều bây giờ báo chí đang kêu như cháy đồi cũng hoàn toàn không phải là những điều mới mẻ gì , song chờ các ông trên Sở , trên Bộ có công văn sửa đổi , giải quyết cũng thì chán chê mê mỏi , như vậy sao trách người ta không khỏi mất lòng tin vào khả năng lãnh đạo của họ nhỉ .
 
Nghe các anh các chị phân tích hay quá!!!!!!
Nhưng rốt cục cũng chẳng giải quyết đươc gì vì các bác nhà ta có đọc mấy cái này bao giờ đâu
 
Giáo sư Hoàng Tụy là một nhà Toán học có thể nói là cực giỏi ở nước ta. Điều tất nhiên là ở vị trí đó, ông hoàn toàn thấy rõ và trải nghịệm cả một nền không chỉ GD mà còn cả Khoa học, Kinh tế của nước ta. Những nhà Khoa học chân chính luôn có được những ý kiến rất đúng đắn về những vấn đề rắc rối như thế này. Ý kiến cua ông rất hợp lí, và những nghịch lí được ông đưa ra cũng hoàn toàn là sự thật nhưng rất khó nhận ra nếu không có một tư duy rõ ràng, khúc chiết, luôn luôn đặt câu hỏi, lật ngược, suy xét và phán đoán vấn đề - những bước tư duy trong tìm tòi khoa học.
1.Dù sao thì chúng ta không phải ở vị trí của ông, nhưng có một điều này em thấy cũng khá nghịch lí, xưa nay chỉ thấy xã hội, phụ huynh, các nhà giáo, các nhà Khoa học bàn về vấn đề GD, trong khi trên thực tế chính đối tượng của việc GD là Học sinh chúng ta có bao giờ được nói lên và có người lắng nghe ý kiến của mình đâu. "Chúng ta muốn học cái gì, muốn học thế nào và học để làm gì không cần biết, chỉ cần biết là dạy theo chủ trương, chính sách, chương trình của Đảng, Nhà Nước và Bộ GD" !!!
2.Những vấn đề GD theo ý kiến của em lúc nào cũng vá chỗ nọ hở chỗ kia là do các vị được gọi là nhà KHGD lí luận quá nhiều rằng thế này tốt, thế kia không tốt, thế này vận dụng được sự chủ động của học sinh, thế kia thiếu tính sư phạm, trong khi trên thực tế việc GD tuân theo những qui luật rất giản dị và chân phương mà bất kì những thầy cô giáo lâu năm đều biết. Những điều đó càng lí luận thì càng không thấy, càng xa rời, cho nên khi dạy mới bế tắc như thế.
3. Ngoài ra em thấy người ta kêu ca GD nhưng phần lớn chỉ nói rằng chúng ta đã làm thế này, đã đầu tư, nghiên cứu thế nọ, tại sao kết quả tệ hại thế kia. Không ai chịu tìm hiểu sâu cơ chế bên trong tại sao như thế, không ai chỉ ra được mấu chốt của vấn đề và cũng không ai cho được một đề xuất thực tế, đơn giản mà hiệu quả để giải quyết. Người ta chỉ nói tới cái điều kiện ban đầu và cái kết quả cần có, nhưng lại quên mất làm thế nào để đạt được kết quả ấy - thành ra mới sinh ra nghịch lí.Tất cả vẫn chỉ là lí luận và lí luận!!! Nếu cho một nhà giáo giỏi [theo đúng nghĩa] dạy thì người đó không cần chương trình qui định vẫn có thể dạy cho học sinh hiểu được tất cả các vấn đề được bằng cách đơn giản và hiệu quả nhất.
4. Đấy là chưa kể những cái gọi là tham nhũng giấu mặt trong nền GD, chẳng hạn soạn sách mới, gọi là nghiên cứu KH, thực ra là một cách để ăn tiền đầu tư thôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh Tú nói hay quá.
Mà sao anh không kể luôn chuyên học đội tuyển toán của mình luôn cho tiện ( quá điển hình còn gì nữa)...
 
Ôi, cái topic này hay quá, em rất thích.
Anh Lưu Công Thành và chị Đoàn Trang ơi, các anh chị có thấy là ngành giáo dục đang rất cần những người giỏi và tâm huyết như các anh chị không? mà trường Ams là nơi hội tụ nhiều tài năng của đất nước, nhưng không có mấy học sinh Ams theo học sư phạm nhỉ? tại sao thế? họ không thích hay họ không quan tâm?

Em kể chuyện của mẹ em ngày xưa nhé: Hồi đó mẹ em cũng rất thích sư phạm, thích làm cô giáo (vì hồi đó cái từ "nhà giáo" còn vô cùng thiêng liêng và trong sáng) nhưng chỉ vì khi thi đại học thì các bậc anh tài đua nhau thi Bách khoa, Tổng hợp.. nên mẹ nghĩ chẳng lẽ mẹ lại không dám tranh tài với những người đó... thế là lại Bách Khoa (thậm chí còn được chọn đi du học nước ngoài). Sau này mẹ cũng rất tiếc.

Em thì không đủ giỏi (không phải là dân ams) nên có cố vô thì cũng chỉ như "các bác" bây giờ mà thôi, nên em không dám vô, kẻo con cháu sau này nó oán.
 
Back
Bên trên