Ngô Xuân Bách
(ngô xuân bách)
New Member
(http://www1.dantri.com.vn/giaoduc-khuyenhoc/2007/11/206562.vip)
Học xong lớp 12, nhiều người chẳng biết sẽ làm gì tiếp theo. Học đại học, cao đẳng, trung cấp hay đi làm đều không hề xuất hiện trong ý nghĩ của họ.
Long là học sinh khá của trường Bảo Lộc, Lâm Đồng. Trong khi mọi người chuẩn bị học dồn để thi vào một trường nào đó thì Long vẫn bình chân như vại. Đối với Long, mỗi ngày thức dậy chỉ có việc đến lớp rồi về. Ngày nào xong ngày đó. Cũng có lần, Long nghĩ xem mình sẽ thi trường gì nhưng không có câu trả lời. Long không thích gì cả.
Anh trai của Long đang học năm 4 Bưu chính viễn thông (TPHCM) muốn định hướng cho em theo nghề của mình. Tuy nhiên, Long gạt phắt đi: “Trường đó khó lắm. Em không học đâu”.
Ba mẹ đều là giáo viên nên Long không thể không học tiếp. Nhưng học cái gì thì Long chưa biết. Mọi người trong nhà ai cũng sốt ruột chờ quyết định của Long. Ba gợi ý học Sư phạm không xong, mẹ định hướng học Kỹ thuật không được đành phải chờ thêm một thời gian nữa cho Long suy nghĩ.
Cứ cách vài tuần, anh trai của Long lại gọi điện thoại hỏi xem thằng em đã thích trường nào chưa. Gần đây, Long trả lời anh một cách nghiêm túc: “Anh coi trường nào tuyển khoảng 15 điểm thì đăng kí cho em. Học cái gì cũng được miễn là đầu vào thấp một chút”.
Tương tự trường hợp của Long, Thảo là học sinh lớp 12 trường TPTH Thanh Đa, Bình Thạnh, TPHCM. Thảo học rất khá, đặc biệt là môn văn. Song, em không muốn học Sư phạm văn vì “tính em không làm cô giáo được đâu. Văn đối với em là năng khiếu nhưng học văn nghèo lắm”.
Thảo tìm hiểu các ngành nghề trên nhiều phương tiện thông tin. Em hỏi ý kiến những người xung quanh xem học cái gì cho “hot”, ra trường kiếm được việc làm ngay. Thảo kết luận: Đại học Y được mọi người “nể” nhưng Thảo không đủ năng lực; ĐH Kinh tế tỉ lệ chọi năm nào cũng cao; ĐH Ngân hàng thì nhà Thảo không có người quen, ra trường sợ thất nghiệp…
Tương lai về đâu?
18 tuổi, trong đầu chưa một lần hình dung mình sẽ trở thành người như thế nào, làm nghề gì và thích cái gì?
Gặp Lan trong buổi chào đón tân sinh viên khoa Ngữ Văn, ĐH KHX& NV, em trả lời lí do vào trường một cách thờ ơ: “Mẹ thấy em chăm chỉ nên khuyên em thi thử vào trường này. Em cũng không biết sẽ học cái gì. Nếu ngày nào cũng học văn chắc em chết quá”.
Hỏi về nghề nghiệp trong tương lai, Lan lắc đầu: “70% sinh viên ra trường làm việc trái nghề. Em cũng chưa biết sẽ làm gì. Đến lúc đó,…” Lan bỏ lửng câu nói. Có thể trong câu trả lời của mình, Lan nhận ra sự mờ mịt của một con đường mà Lan đã nhắm mắt chọn đại (!).
....:-??...:-w ...=)) ...:-w ....-Thật nực cười phải không các bạn ??...Sống mà không có lí tưởng,không có ước mơ và không có mục đích sống thì cuộc sống ra sao hả các bạn...??...Tương lai sẽ đi về đâu,cuộc đời sẽ trôi dạt về đâu hỡi những con người ko hoài bão ??
Guồng quay của cuộc sống nhộn nhịp này sẽ vẫn quay,nhưng nó sẽ bỏ lại bên rìa guồng quay của nó nhưng con người sống theo kiểu "gió chiều nào theo chiều ấy"-"phó mặc sự đời"......
Tôi đã từng mơ ước trở thành người học giỏi nhất trường-mơ ước là người giàu nhất Việt Nam-mơ ước là nhà văn,nhà thơ-rồi mơ ước trở thành đạo diễn Sân Khấu Điện Ảnh-còn bi giờ tôi đang có hoài bão trở thành một trong những doanh nhân thành đạt,một trong những nhà kinh tế kiệt xuất trong tương lai,để đưa kinh tế Việt Nam thành một nền kinh tế đỉnh cao trong xu thế hội nhập.....
...Thế đó,từ nhỏ cho đến bi giờ ước mơ của tôi như thế đó,tôi ko ngừng mơ ước,chính những ước mơ hoài bão đã giúp tôi trưởng thành,giúp tôi lớn lên,...giúp tôi nhận ra chính mình và giúp tôi ko ngừng hoàn thiện mình để trở thành người có ích cho xã hội.....
Học xong lớp 12, nhiều người chẳng biết sẽ làm gì tiếp theo. Học đại học, cao đẳng, trung cấp hay đi làm đều không hề xuất hiện trong ý nghĩ của họ.
Long là học sinh khá của trường Bảo Lộc, Lâm Đồng. Trong khi mọi người chuẩn bị học dồn để thi vào một trường nào đó thì Long vẫn bình chân như vại. Đối với Long, mỗi ngày thức dậy chỉ có việc đến lớp rồi về. Ngày nào xong ngày đó. Cũng có lần, Long nghĩ xem mình sẽ thi trường gì nhưng không có câu trả lời. Long không thích gì cả.
Anh trai của Long đang học năm 4 Bưu chính viễn thông (TPHCM) muốn định hướng cho em theo nghề của mình. Tuy nhiên, Long gạt phắt đi: “Trường đó khó lắm. Em không học đâu”.
Ba mẹ đều là giáo viên nên Long không thể không học tiếp. Nhưng học cái gì thì Long chưa biết. Mọi người trong nhà ai cũng sốt ruột chờ quyết định của Long. Ba gợi ý học Sư phạm không xong, mẹ định hướng học Kỹ thuật không được đành phải chờ thêm một thời gian nữa cho Long suy nghĩ.
Cứ cách vài tuần, anh trai của Long lại gọi điện thoại hỏi xem thằng em đã thích trường nào chưa. Gần đây, Long trả lời anh một cách nghiêm túc: “Anh coi trường nào tuyển khoảng 15 điểm thì đăng kí cho em. Học cái gì cũng được miễn là đầu vào thấp một chút”.
Tương tự trường hợp của Long, Thảo là học sinh lớp 12 trường TPTH Thanh Đa, Bình Thạnh, TPHCM. Thảo học rất khá, đặc biệt là môn văn. Song, em không muốn học Sư phạm văn vì “tính em không làm cô giáo được đâu. Văn đối với em là năng khiếu nhưng học văn nghèo lắm”.
Thảo tìm hiểu các ngành nghề trên nhiều phương tiện thông tin. Em hỏi ý kiến những người xung quanh xem học cái gì cho “hot”, ra trường kiếm được việc làm ngay. Thảo kết luận: Đại học Y được mọi người “nể” nhưng Thảo không đủ năng lực; ĐH Kinh tế tỉ lệ chọi năm nào cũng cao; ĐH Ngân hàng thì nhà Thảo không có người quen, ra trường sợ thất nghiệp…
Tương lai về đâu?
18 tuổi, trong đầu chưa một lần hình dung mình sẽ trở thành người như thế nào, làm nghề gì và thích cái gì?
Gặp Lan trong buổi chào đón tân sinh viên khoa Ngữ Văn, ĐH KHX& NV, em trả lời lí do vào trường một cách thờ ơ: “Mẹ thấy em chăm chỉ nên khuyên em thi thử vào trường này. Em cũng không biết sẽ học cái gì. Nếu ngày nào cũng học văn chắc em chết quá”.
Hỏi về nghề nghiệp trong tương lai, Lan lắc đầu: “70% sinh viên ra trường làm việc trái nghề. Em cũng chưa biết sẽ làm gì. Đến lúc đó,…” Lan bỏ lửng câu nói. Có thể trong câu trả lời của mình, Lan nhận ra sự mờ mịt của một con đường mà Lan đã nhắm mắt chọn đại (!).
....:-??...:-w ...=)) ...:-w ....-Thật nực cười phải không các bạn ??...Sống mà không có lí tưởng,không có ước mơ và không có mục đích sống thì cuộc sống ra sao hả các bạn...??...Tương lai sẽ đi về đâu,cuộc đời sẽ trôi dạt về đâu hỡi những con người ko hoài bão ??
Guồng quay của cuộc sống nhộn nhịp này sẽ vẫn quay,nhưng nó sẽ bỏ lại bên rìa guồng quay của nó nhưng con người sống theo kiểu "gió chiều nào theo chiều ấy"-"phó mặc sự đời"......
Tôi đã từng mơ ước trở thành người học giỏi nhất trường-mơ ước là người giàu nhất Việt Nam-mơ ước là nhà văn,nhà thơ-rồi mơ ước trở thành đạo diễn Sân Khấu Điện Ảnh-còn bi giờ tôi đang có hoài bão trở thành một trong những doanh nhân thành đạt,một trong những nhà kinh tế kiệt xuất trong tương lai,để đưa kinh tế Việt Nam thành một nền kinh tế đỉnh cao trong xu thế hội nhập.....
...Thế đó,từ nhỏ cho đến bi giờ ước mơ của tôi như thế đó,tôi ko ngừng mơ ước,chính những ước mơ hoài bão đã giúp tôi trưởng thành,giúp tôi lớn lên,...giúp tôi nhận ra chính mình và giúp tôi ko ngừng hoàn thiện mình để trở thành người có ích cho xã hội.....