Nhật ký về một câu chuyện bắt đầu bằng cảm giác " Vừa đau vừa sướng

Bùi Lê Chi
(metalrocker)

Ban quản lý diễn đàn<br><a href="http://www.hn-ams
Nhật ký về một câu chuyện bắt đầu bằng cảm giác " Vừa đau vừa sướng"

Đen như cẩu. Đang đỗ xe đứng trống chân bên đường, lơ đãng nhìn cảnh chiều tàn, bỗng nghe tiếng xe máy rít lên ở đằng sau, tôi hiểu rằng có một chú đang phóng xe như điên. Tiếng xe tiếp tục gầm lên ở ngay sát lưng, và đến lúc này tôi mới bắt đầu "linh cảm" sắp có chuyện gì xảy ra. Một cái bóng xẹt qua ngay bên cạnh. Bất giác chân đau nhói tê dại đi....

Đi đời cái chân tôi.. vừa chảy máu vừa trật khớp...

Tôi cầu Chúa cho cái thằng ấy đâm vào ô tô chết béng đi!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tôi mệt mỏi uể oải lê lết đến trường ams cùng với mấy thằng bạn để nghía cái chương trình "made in 12". Thật sự thì lúc đó tôi chẳng muốn đi, bởi vì cái chân đau quá, trời lại oi bức, đến đó chẳng có em nào xoa cái chân khốn khổ cho mình thì chớ, có khi lại bị giẫm thêm mấy phát thì đúng là nghiệt. Nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn đi, một phần vì đã hẹn bạn, và một phần vì lý do khác nữa....

Vào đến sân trường là cảnh vài em gái đang ôm nhau khóc thút thít, trông rất cảm động, tự dưng làm tôi nhớ lại hồi lớp 12 ra trường. Chẳng có gì cụ thể rõ nét cả. chỉ là một chút hồi tưởng nhanh chóng... Tôi tiếp tục rảo bước vào trong nhà tập...

Kể ra chương trình khá hay, tôi nhớ hồi xưa trước khi ra trường khóa tôi có tổ chức nổi cái bữa nào cho nó ra hồn đâu, nghĩ mà chán. Hôm nay các em thật là xinh, người ta vẫn nói con gái nhìn vào buổi tối thì xinh lúc sáng.. nhưng hôm nay thì rõ ràng là xinh thật. Có một vài gương mặt quen thuộc trên forum, tất cả đều lộng lẫy dưới ánh đèn đỏ mờ ảo và nóng bỏng. Cặp mắt tôi như bị đóng đinh trước những sản phẩm đẹp đẽ của tạo hóa. Các em tham gia hôm nay đang phơi bày trước tôi những vẻ đẹp lạ lùng, một chút sang trọng quí phái, đầy kiêu hãnh nhưng không diêm dúa. Hoặc có những em, tự tôn mình lên trong cái bầu không khí mang gam màu nóng ấy bằng cái vẻ giản dị của bộ đống phục lớp, giản dị nhưng không hề giản đơn.. Và cuối cùng, đôi mắt đờ đẫn của tôi như muốn tự hỏi "Phải chăng.. ngày xưa, khi còn học ở trường, tôi là một thằng đàn ông không biết thưởng thức vẻ đẹp, hay do bây giờ, tâm hồn chai sạn của tôi theo năm tháng học ở ngôi trường đại học không có bóng dáng phụ nữ lại dạt dào cảm xúc yêu thương và khát vọng cháy bỏng khi trở lại với ams xưa?"... Tôi cứ như thế.. ngây ngất trong ánh đèn , trong điệu nhạc, qua những ánh mắt, qua cả mùi hương của những mái tóc thơm...
 
Nhưng những mùi hương, những ánh đèn, những điệu nhạc dần dà cũng không giúp tôi hết mệt mỏi. 9h, tôi bắt đầu uể oải hơn. Hôm trước tôi ngủ có 2 tiếng, hôm nay lại chưa ăn tối. Cái chân tôi càng lúc càng đau hơn, tôi đi khập khiễng, cái chân tôi đang muốn kéo cả người tôi về nhà để nằm nghỉ cho sướng. Thế nhưng, một ham muốn kỳ quặc khó lý giải đã kéo tôi lại, nói thế nào nhỉ? Hình như nó muốn mở ra một lối thoát cho tâm trạng không thỏa mãn với sự buồn tẻ, trống rỗng của một tối thứ 7(tôi nói trống rỗng buồn tẻ là đối với tôi, chứ không phải là cái khung cảnh ở đây).

Rốt cục, đã đến lúc đôi mắt đờ đẫn màu tro lạnh và tâm hồn chai sạn của tôi bừng sáng ....
 
hehe lại có cá cắn câu rồi ... chuẩn bị nghe bịa nhé :D
 
Hi...hi em bít mắt anh Chi bừng sáng vì cái gì rùi! Chắc vớ phải cái gì "lai rai "được hả???Người ta lúc đói mà nhìn thấy cái ăn được là mắt "sáng quắc" như lưỡi lê luôn.... :p :eek: :-? :-&
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Sao dạo này có nhiều người viết chuyện nửa chừng rồi tịt thế ko biết! Đang đọc hay thì cụp một cái, hết cả hứng! Những lúc thế là cú ko chịu được!
 
ối chời thế là anh Chi cũng có mọt tâm hồn .....chai sạn kia đấy , thế mà Thủy cứ tưởng......;)
 
Theo dòng bậy tinh tế của T2 thì cái cụm từ "Vừa đau vừa sướng" mang 1 cái nghĩa gì đó rất chi là tế nhị :mrgreen: .Hehe ko hiểu Chi lấy nó làm tựa topic là có ý gì nhể :D
 
Công nhận! Đọc cái tít thấy tò mò ghê! Anh Chi câu khách quá! :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hình như đó là biệt tài của T2 thì phải;)
 
Ôi roài, cái anh Chi viết ra mà cũng đòi là chuyện á, chẳng có chiều sâu gì cả...:))
 
Hehe em Linh ơi, truyện của anh Chi chỉ cần có chiều ngang để phổ cập cho bọn dân đen mang dòng máu tò mò như tụi mình thôi :D
 
cậu Chương này hình như ko tán gái thì ko chịu được.
 
em nghĩ mắt anh Chi bừng sáng vì trứoc mặt la 1 chai sữa , đugnsko ạ ?
trùi, anh Chi đau rùi, hồi hộp wa'!
 
Bắt quả tang anh Minh câu bài nhá ...:))
Anh Chi ơi, mọi người hâm mộ thế mà lặn mất tăm ở đâu rùi, hay truyện chỉ có đến đấy...
 
Mạng là nơi chẳng biết tìm đâu
Một chút sẻ chia giữa đời rộng lớn
Cứ nghĩ rằng sau cái tên là lạ
Là một tâm hồn đồng điệu cảm thông
Mạng là nơi chẳng hiểu vì đâu
Mỗi khi xa thấy lòng nhớ lắm
Thèm một tiếng gọi dịu dàng đầm ấm
Thèm một mail dù chỉ một đôi dòng
Mạng là nơi lòng muốn hỏi lòng
Muốn nói lên những điều không thể nói
Mạng là nơi giữa đời rất vội
Tìm thấy trong lòng một chút thảnh thơi..


Đúng thế, anh mới chỉ nói chuyện với em trên net, và biết được đôi chút về em qua bạn anh. Chỉ còn nhớ rằng.. anh luôn cảm thấy thoải mái khi được nói chuyện với em, và em dần dần đã trở thành một cái gì đó quan trọng trong anh. Tất cả những gì diễn ra trong vài tháng qua, kể cả kỳ thi.. đều mờ nhạt trong ký ức của anh, chỉ có em nổi bật.. Tại sao? Anh không thể lý giải?? Nhưng trái tim anh thì nó không đòi hỏi một câu trả lời chính xác, mà nó chỉ quan tâm đến việc làm sao để tìm gặp em.. Một bức ảnh không đủ để thỏa mãn trí tò mò cùng những tình cảm tốt đẹp anh dành cho em, em hiểu không?
 
Giữa đám đông sôi nổi và ồn ào, em xuất hiện thật tự nhiên và lạ lùng, như mặt trời rực rỡ tỏa sáng chói lòa át cả một bầu trời đầy sao. Cái vẻ giản dị, nhẹ nhàng của em giữa sự náo nhiệt chung quanh lại làm anh chú ý. Và mặc dù chưa bao giờ gặp em, nhưng trực giác mách bảo anh rằng đó chính là người anh cần tìm. Trong anh thoáng hiện lên một cảm xúc lâng lâng khó tả, gần giống như cái cảm giác của sự khởi đầu hạnh phúc.....

Tiếng cười nói hỗn độn xung quanh không còn làm anh chú ý, anh lơ đãng mọi thứ mà chỉ quan tâm đến em. Đúng là em thật rồi, không thể nhầm được!!! Lẽ nào hôm nay là một ngày may mắn đối với anh? Bất giác anh cười..
Anh lặng lẽ quan sát em..

Em thật xinh, vóc người thon thả cân đối. Một mái tóc xõa dài quá vai luôn là kiểu tóc mà anh thích nhất. Chiếc mũ duyên dáng rất hợp với khuôn mặt bầu bĩnh, làm tôn thêm nước da trắng hồng đáng yêu. Em biết không? Anh sẽ cảm thấy rất kiêu hãnh nếu được cùng em đến tham dự buổi tối nay. Vậy mà.. em nói rằng em sẽ không đến! Tại sao em phải nói dối anh? Em hoàn toàn có thể từ chối một cách thẳng thắn cơ mà.. càng nghĩ anh càng không hiểu..

Anh đứng ngay cạnh, hơi chếch ra phía sau một chút và.. ngắm em. Hàng loạt câu hỏi khó giải đáp đang hiện lên trong đầu anh, anh rất muốn nói chuyện với em, nhưng có cái gì đó giữ anh lại. Thỉnh thoảng, em hồn nhiên phá lên cười.. nụ cười của em thật đặc biệt. Khi cười, đôi mắt đen láy của em ánh lên, bừng lên sức sống của tuổi trẻ, còn đôi môi duyên dáng của em thì anh xin hứa từ nay, anh sẽ liệt kê vào một trong những cặp môi hấp dẫn nhất thế giới, ít ra là đối với anh. Và anh vui khi thấy em vui, anh cũng bật cười theo. Nếu như có ai đó đang quan sát anh, hẳn người ta sẽ thấy anh như một đứa trẻ ngây ngô đàng tìm hiểu khám phá một trò chơi mới lạ, và đôi khi bật cười một cách ngu ngơ...

Cứ từng phút trôi đi, trong lòng anh dâng lên càng lúc càng nhiều cảm xúc nồng nàn, dịu ngọt... Phải chăng em chính là người có thể mang lại cho anh niềm vui, có thể xua tan những phiền muộn và lo âu của anh. Khi gặp nhau trên net thì đúng là như thế, còn bây giờ, anh đang tận mắt thấy em.. Vậy tại sao anh phải lặng im như một thằng ngố?? Phản ứng và hành động của anh bây giờ không giống anh ngày thường chút nào cả, hay là vì trước em anh mới như thế? Cái bụng đói của anh không còn réo, cái chân đau buốt của anh dường như không còn muốn về nhà, một liều thuốc mê đang ngấm dần vào trong từng mạch máu, từng thớ thịt trong cái chân khốn khổ ngày hôm nay của anh, sự đau đớn đang dần mất đi, thay vào đó là cảm giác dễ chịu...


Trong không khí nóng bỏng của tối nay
Cảm xúc anh hòa chung thành một
Và anh đưa ra một quyết định dại dột?
Mải mê anh làm một cuộc phiêu lưu..

Đúng thế, cái quyết định ấy anh đưa ra thật nhanh chóng, chỉ trong một tích tắc.. Anh khẽ chạm tay vào vai em.. và gọi tên......
 
:)) chết cười anh Chi, em nào thế sao chưa lên tiếng đi để anh í nhớ mãi thế:D
 
Đây đây! Gọi gì chị đấy? :))
Bóc mẽ anh Chi cái chơi: chả em nào đi đội mũ trong nhà tập nóng như lò lửa ấy cả! :lol: :mrgreen:
 
Back
Bên trên