Nhật ký về một câu chuyện bắt đầu bằng cảm giác " Vừa đau vừa sướng

Thế ý bạn Tường Lan là đang nói đến bạn chứ không phải ai khác ý gì :D
 
hehe, em đọc đến cái đoạn "mắt sáng bừng" lên là em đã biết có nhân vật nữ chính trong chuyện của ông anh rùi...không ngờ đúng thật...ông anh kể tiếp đi chứ, chạm vào vai rùi sao nữa ạ ??? Hồi hộp gần chết, em xem Bride of Chucky còn không thấy hồi hộp như thế này...:D :D :p
 
Còn tệ hơn í! :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nhật kí thì có thể chứ cảm giác sướng của anh Chi thì vẫn chưa được bộc lộ rõ.....:")
tiểu thuyết gia này giấu cảm xúc " sướng" hơi kĩ...
 
:rolleyes:nhìn lên trên, nhìn lên trên nào....câu trả lời nằm ở trên...
 
Chị chỉ thấy mỗi câu hỏi ở trên thui! :D
 
Bác chi này làm nhà văn được đấy nhỉ... đọc xong bác làm em tò mò quá... :D
 
Em hỏi khí không phải, bác Chi học chuyên văn cấp II đúng không. Hồi em bé bé nghe nói giải văn toàn quốc có mỗi 1 anh con trai tên là Chi, không biết có phải...
 
Bùi Lê Chi đã viết:
Giữa đám đông sôi nổi và ồn ào, em xuất hiện thật tự nhiên và lạ lùng, như mặt trời rực rỡ tỏa sáng chói lòa át cả một bầu trời đầy sao. Cái vẻ giản dị, nhẹ nhàng của em giữa sự náo nhiệt chung quanh lại làm anh chú ý. Và mặc dù chưa bao giờ gặp em, nhưng trực giác mách bảo anh rằng đó chính là người anh cần tìm. Trong anh thoáng hiện lên một cảm xúc lâng lâng khó tả, gần giống như cái cảm giác của sự khởi đầu hạnh phúc.....

Tiếng cười nói hỗn độn xung quanh không còn làm anh chú ý, anh lơ đãng mọi thứ mà chỉ quan tâm đến em. Đúng là em thật rồi, không thể nhầm được!!! Lẽ nào hôm nay là một ngày may mắn đối với anh? Bất giác anh cười..
Anh lặng lẽ quan sát em..

Em thật xinh, vóc người thon thả cân đối. Một mái tóc xõa dài quá vai luôn là kiểu tóc mà anh thích nhất. Chiếc mũ duyên dáng rất hợp với khuôn mặt bầu bĩnh, làm tôn thêm nước da trắng hồng đáng yêu. Em biết không? Anh sẽ cảm thấy rất kiêu hãnh nếu được cùng em đến tham dự buổi tối nay. Vậy mà.. em nói rằng em sẽ không đến! Tại sao em phải nói dối anh? Em hoàn toàn có thể từ chối một cách thẳng thắn cơ mà.. càng nghĩ anh càng không hiểu..

Anh đứng ngay cạnh, hơi chếch ra phía sau một chút và.. ngắm em. Hàng loạt câu hỏi khó giải đáp đang hiện lên trong đầu anh, anh rất muốn nói chuyện với em, nhưng có cái gì đó giữ anh lại. Thỉnh thoảng, em hồn nhiên phá lên cười.. nụ cười của em thật đặc biệt. Khi cười, đôi mắt đen láy của em ánh lên, bừng lên sức sống của tuổi trẻ, còn đôi môi duyên dáng của em thì anh xin hứa từ nay, anh sẽ liệt kê vào một trong những cặp môi hấp dẫn nhất thế giới, ít ra là đối với anh. Và anh vui khi thấy em vui, anh cũng bật cười theo. Nếu như có ai đó đang quan sát anh, hẳn người ta sẽ thấy anh như một đứa trẻ ngây ngô đàng tìm hiểu khám phá một trò chơi mới lạ, và đôi khi bật cười một cách ngu ngơ...

Cứ từng phút trôi đi, trong lòng anh dâng lên càng lúc càng nhiều cảm xúc nồng nàn, dịu ngọt... Phải chăng em chính là người có thể mang lại cho anh niềm vui, có thể xua tan những phiền muộn và lo âu của anh. Khi gặp nhau trên net thì đúng là như thế, còn bây giờ, anh đang tận mắt thấy em.. Vậy tại sao anh phải lặng im như một thằng ngố?? Phản ứng và hành động của anh bây giờ không giống anh ngày thường chút nào cả, hay là vì trước em anh mới như thế? Cái bụng đói của anh không còn réo, cái chân đau buốt của anh dường như không còn muốn về nhà, một liều thuốc mê đang ngấm dần vào trong từng mạch máu, từng thớ thịt trong cái chân khốn khổ ngày hôm nay của anh, sự đau đớn đang dần mất đi, thay vào đó là cảm giác dễ chịu...


Trong không khí nóng bỏng của tối nay
Cảm xúc anh hòa chung thành một
Và anh đưa ra một quyết định dại dột?
Mải mê anh làm một cuộc phiêu lưu..

Đúng thế, cái quyết định ấy anh đưa ra thật nhanh chóng, chỉ trong một tích tắc.. Anh khẽ chạm tay vào vai em.. và gọi tên......
Anh Chi bật mí xem nàng nào đã lọt vào "tầm ngắm" của anh thế kia ???;)
 
Đặng Hiền Hòa đã viết:
vừa hỏi vừa trả lời mới siêu chứ!
:)) "Siêu" ở sự khác nhau giữa câu hỏi thật và câu trả lời đùa đúng không? :D
 
:D Nhỡ là hỏi đùa và trả lời thật thì sao?
 
Hay thật ! Hôm nay mới có thời gian 1 chút lên HAO đọc bài.Không ngờ anh Chi lại giữ trong lòng mình nhiều tâm sự đến vậy đấy!Bây giờ thì em đã hiểu vì sao anh Chi yêu CT 12 của chúng em đến vậy! ;)
Câu chuyện kết thúc có hậu chứ ạ! :)
 
Tự nhiên đọc bài của anh lại mong 1 người nào đó đã là quá khứ.Nếu người ấy cũng biết về CT này,không hiểu có về không nhỉ. Đã mong trong ngàn ánh mắt ở dưới hướng lên sân khấu có 1 ánh mắt quen thuộc ...đã mong 1 giọng nói : " cô bé dẫn CT bé nhỏ ngày xưa bây giờ đã là 1 MC thực thụ rùi nhỉ!" 1 phút thôi cho phép mình trở lại ngày xưa...
Trở lại hiện tại.....:) Thật vui vì Ct đã thực sự là 1 kỉ niệm đẹp đối với mọi người .Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình có thể quên được "Còn chút gì để nhớ" và thật nhiều điều để nhớ!
 
Đặng Hiền Hòa đã viết:
:D Nhỡ là hỏi đùa và trả lời thật thì sao?
Thì người nói không chờ câu trả lời! Còn chị thì có! :)
 
Back
Bên trên